- Trác mỗ kết giao đều là người trong giới võ lâm, vả chăng, chỉ cần thông bát y thuật có khả năng chữa trị bệnh của tệ hữu, Trác mỗ cũng chẳng kể gì đến bất cứ nhân vật giới nào.
Môn Nhân Kiệt :
- Đó là lý, nhưng còn Thần quân có biết lão thuộc môn phái nào không?
Trác Không Quần không đáp mà hỏi ngược lại :
- Các hạ, điều ấy có quan trọng không?
- Theo tại hạ, rất quan trọng.
- Xin tiên sinh chỉ giáo?
- Việc này nên nói từ đầu, đêm hôm qua khi Văn Nhân đại hiệp một mình lên Dương Châu Đệ Nhất Lầu, trên lầu lúc ấy có một nam, một nữ... tại hạ nghĩ rằng vị bằng hữu đứng sau lưng Thần quân kia đã báo cáo hết với Thần quân rồi mới phải chứ!
Trác Không Quần gật đầu :
- Đúng vậy, hắn đã bẩm báo với Trác mỗ, phải chăng các hạ có ý chỉ thiếu niên áo đen và nữ nhân áo đen?
- Chính thị...
- Nói như vậy, đêm hôm qua các hạ cũng có mặt trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu?
- Vâng, nhưng lúc đó tại hạ ăn mặc khác hẳn bây giờ.
- Thảo nào tệ thuộc hạ không nhận ra các hạ... Hai nhân vật áo đen mà các hạ đâu có quan hệ gì tới Trại Hoa Đà hôm nay?
- Thần quân cao minh, sự thức thế này...
Tiếp đó, y thuật lại cho Thất Tuyệt Thần Quân nghe tình hình Dương Châu Đệ Nhất Lâu đêm hôm qua, đến cả chuyện xảy ra bên cạnh dòng sông Vận Hà, cuối cùng y nói :
- Tại hạ tin chắc Thần quân cũng đã biết chuyện ấy, vì vị bằng hữu đứng sau lưng Thần quân đã theo dõi bọn họ đến Vận Hà, bất qua sau đó bằng hữu ấy bị phát hiện nên không biết thêm gì nữa đó thôi.
- Đúng vậy, mấy việc ấy thì mỗ có biết, người của Trác mỗ tài nghệ chưa tinh khiến làm trò cười cho các hạ.
- Không dám, bất quá tại hạ chỉ cẩn thận hơn chút ít mà thôi, như vậy Thần quân đã tin Trại Hoa Đà đến đây là có mục đích rồi chứ?
- Trác mỗ vẫn chưa hiểu rõ, các hạ hãy nói rõ hơn, Trác mỗ chỉ lấy làm nghi hoặc, vì trên đời làm gì có vị dẫn dược quái lạ đến thế?
Môn Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Vị dẫn dược gì thế?
- Phải là một người nam như đòi hỏi của Trại Hoa Đà, và phải sinh trưởng ở kinh đô vào giờ tí ngày ba mươi tháng chạp tuổi thuộc đại long, hai mươi bốn tuổi, lão cần một nhúm tóc, một ít móng tay, một ít máu và một ít nước tiểu.
Môn Nhân Kiệt a một tiếng :
- Trên đời làm gì có dẫn dược như thế, lão nói cách chữa trị ra sao?
Trác Không Quần liền thuật lại lời của Trại Hoa Đà. Nghe xong Môn Nhân Kiệt cười lạnh :
- Hoàn toàn là nói nhảm nhí, chỉ cần hiểu biết chút ít về y thuật lập tức lật tẩy lão được ngay, chỉ vì bây giờ Thần quân đã chấp nhận, nhưng lão biết tìm đâu ra người nam hội tụ mọi điều kiện ấy?
Trác Không Quần cười nhạt :
- Nhị đệ Văn Nhân của Trác mỗ chính là người có đủ mọi điều kiện!
Môn Nhân Kiệt nhảy bật dậy mở mắt :
- Như vậy, có quá trùng hợp không Thần quân?
- Đương nhiên không phải vô tình trùng hợp, rõ ràng là lão cố ý muốn tìm Văn Nhân nhị đệ của ta.
Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên hỏi :
- Lão tìm Văn Nhân đại hiệp làm gì chứ? Sao lão lại biết ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp?
- Các hạ, cái ấy có khó gì không biết.
- Đã thế mà Thần quân còn trao Văn Nhân đại hiệp cho lão sao?
- Đương nhiên yên tâm, vì ta tin chắc lão không dám làm thương tổn đến nhị đệ của ta!
- Thần quân lấy gì tin chắc?
- Nếu lão có ý làm thương tổn tới nhị đệ ta thì tại sao đêm qua trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu thuộc hạ Trác phủ chưa đến, là cơ hội tốt nhất cho lão động thủ, lúc ấy lão đã bỏ qua cơ hội, lại còn mạo hiểm trà trộn vào Trác phủ hạ thủ sao được?
- Thế lão tìm đến đây...
- Hãy cứ đợi ba ngày đêm nữa, lão trị bệnh xong rồi nói sau!
- Vì sao phải đợi ba ngày ba đêm nữa làm gì?
- Ngoài mặt lão ra vẻ nhân đạo khiến nhất thời Trác mỗ ta nhận chưa ra, Trác mỗ lẽ nào lại thiếu độ lượng nuốt lời với người sao? Vả chăng, lỡ ra lão thật có khả năng trị ác bệnh được cho nhị đệ thì sao? Vì vậy chi bằng cứ đợi ba ngày sau cái đã, Trác mỗ sẽ lật tẩy đương trường, người ngoài không còn cách gì dị nghị được nữa.
Từ đó có thể nhận ra vị Thất Tuyệt Thần Quân này tâm trí cực kỳ thâm trầm, hành sự kín đáo, vừa khiến người ta khâm phục, lại vừa khiến người ta hoảng sợ.
Môn Nhân Kiệt lo lắng :
- Nếu không hạ thủ sớm, chỉ e lão...
- Các hạ, sau lưng là vực sâu, trước mặt có cao thủ tuần tra, đó là yêu cầu của chính lão!
Môn Nhân Kiệt lắc đầu than :
- Thần quân đúng là đệ nhất đệ nhị trên giang hồ hiện nay...
- Quá khen, còn các hạ vẫn chưa nói rõ cho ta biết ý định đến đây là gì?
- Chỉ là cảnh giác Thần quân chú ý đến lão nhân ấy.
- Thế thì ta phải đa tạ các hạ!
- Không dám, tại hạ cũng tự biết, dù vậy cũng khó tránh khỏi sự nghi hoặc của Thần quân.
- Vì sự an toàn của nhị đệ Trác mỗ, bất đắc dĩ phải như thế, năm xưa chỉ sơ suất nhất thời mà đã bị suốt đời ân hận, ta đâu dám không tự lấy làm gương?
Môn Nhân Kiệt cả cười :
- Thần quân nói phải lắm, sai lầm nhất thời đủ thành hận ngàn năm, tất cả nên cẩn thận là hơn.
Trác Không Quần cũng cả cười :
- Thì ra là thế, ý các hạ đến đây chỉ thế thôi ư?
- Thần quân cho rằng còn gì nữa?
- Trác mỗ cho rằng tuyệt chẳng chỉ có như thế.
- Tại hạ lấy làm khâm phục...
- Nói thế, Trác mỗ đã đoán đứng chứ?
- Thần quân xưa nay cao minh, Thần quân đã đoán đúng!
- Xin các hạ hãy chỉ giáo rõ hơn.
- Thần quân hãy đuổi tả hữu lui ra.
- Bất tất, Văn phu nhân là đệ muội của Trác mỗ, còn hai tên đứng sau lưng Trác mỗ là thuộc hạ tâm phúc lâu năm, các hạ khỏi cần lo sợ.
- Môn Nhân Kiệt khẽ mỉm cười :
- Đã như thế, Môn Nhân Kiệt xin tuân lệnh...
Y phất tay áo lấy ra một cái ly bạc đẹp, mỉm cười nói :
- Thần quân có biết đây là vật gì không?
Trác Không Quần cười :
- Một cái ly bạc sao Trác mỗ lại không biết?
- Xin Thần quân nghĩ cho kỹ xem vào giờ nào, chỗ nào và ai dùng qua cái ly này?
Mắt nhìn ly rượu hồi lâu không nói một câu nào, Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu từ lâu im lặng, đột nhiên run giọng hỏi :
- Các hạ có thể cho ta mượn cái ly được chăng?
Môn Nhân Kiệt cười đáp :
- Đương nhiên là được!
Liền đưa hai tay dâng cái ly bạc dẹp lên. Mai Mộng Thu đưa hai ngón tay ngọc trắng muốt như đôi đũa gắp lấy cái ly nhìn vài lần, thân hình nàng đột nhiên run nhẹ, nàng ngẩng đầu lên :
- Các hạ, cái này, cái này là ly rượu hợp cẩn trong ngày thành hôn giữa ta và Văn Nhân đại hiệp đây mà.
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
- Phu nhân nói không sai...
Trác Không Quần đứng bật dậy la lên thất thanh :
- Cái gì, cái này... cái này là vật dụng của Văn Nhân nhị đệ ư?...
Mai Mộng Thu mau nước mắt đã bắt đầu tấm tức khóc, nức nở nói :
- Vâng, đúng, Trác đại ca, đây là ly rượu mà muội không bao giờ quên được...
Mắt Trác Không Quần lóe lên đầy uy mãnh chuyển nhìn Môn Nhân Kiệt run giọng nói lớn :
- Các hạ thực sự là ai, vì sao có cái ly này...
Môn Nhân Kiệt vẫn cười nhạt :
- Xin Thần quân cứ bình tĩnh ngồi xuống nghe tại hạ nói từ từ cho nghe.
Trác Không Quần không thẹn là bậc kỳ tài, lập tức bình tĩnh lại ngay, ngồi xuống từ tốn nói :
- Mời các hạ nói!
- Thần quân, tại hạ xin thanh minh lần nữa, tại hạ chính là giang hồ lạc phách thư sinh Môn Nhân Kiệt, còn chuyện vì sao lại có ly rượu này, thực chẳng có chuyện kỳ quái... Xin Thần quân cố thử xem có quen ai là... Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn không?
- Bất tất cố nhớ, chính có người ấy, ta nhớ rồi, sao?
- Thực không dám giấu, năm xưa Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn là do tại hạ mạo xưng đó, mục đích chỉ vì muốn trà trộn vào để dự hôn lễ, xem náo nhiệt mà thôi.
Trác Không Quần giật mình :
- Thế thì Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn bản nhân đâu?
- Lúc ấy chẳng biết hắn phiêu lưu nơi nào, tại hạ tình cờ gặp thuộc hạ đưa thiệp mời của Thần quân, kẻ ấy lầm tưởng tại hạ là Phiêu Bạc Sinh nên mới đưa thiếp cho tại hạ, mượn cái lầm ấy tại hạ tìm đến...
- Nguyên do là thế, các hạ làm gì...
- Thần quân chớ trách, tìm đến ăn hôn lễ chính là tại hạ, đem lễ mừng cũng chính là tại hạ nhưng danh nghĩa lại là hắn!
- Mời các hạ nói tiếp phần sau mau!
- Đương thời trong lúc động phòng hỗn loạn, tại hạ cũng hiếu kỳ bèn vô coi, vô ý đạp trúng một vật cầm lên thì ra là một cái ly bạc, lúc ấy linh cơ tại hạ chấn động, không lộ ra thanh sắc bèn giấu cái ly ấy vào ống tay áo...
- Một cái ly bé nhỏ có giá trị la bao đâu? Theo ta các hạ không nên...
- Thần quân có biết tại hạ giấu nó là có ý gì không?
- Lẽ nào trong đó có gì bí ẩn?
- Thần quân cao minh, bây giờ mời Thần quân nhìn kỹ trong cái ly này đã.
Vừa nghe câu ấy, Mai Mộng Thu cũng vội lưu ý, chỉ vì người ta không bảo với nàng nên nàng vội đưa cái ly lại cho Trác Không Quần.
Trác Không Quần đón lấy cái ly, lật ngang lật ngửa một lúc, lập tức ngẩng đầu :
- Các hạ...
Môn Nhân Kiệt vội xua tay :
- Thần quân khoan hãy hỏi, xin hãy trả lời mấy câu của tại hạ trước đã.
Trác Không Quần hơi ngẩn người :
- Các hạ hỏi đi!
- Xin hỏi Thần quân, ngài xem bên ngoài cái ly ấy thấy sao?
- Chế tác cũng khá tinh xảo, chẳng khác nào cái ly khác...
- Thần quân, các ly bạc khác là nghĩa làm sao?
- Đó là cái ly bạc sử dụng trong ngày hôn lễ hôm ấy!
- Hay lắm, bây giờ không còn cái ly thứ hai nào ở đây nên Thần quân không biết chúng nặng nhẹ khác nhau, sự thực cái ly rượu này so với các ly khác có nhẹ hơn một chút...
- Làm sao các hạ biết được?
- Không giấu Thần quân, tại hạ đã có thử qua rồi.
- Mời các hạ hỏi tiếp.
- Xin hỏi Thần quân, người nhận xét bên trong cái ly ra sao?
Trác Không Quần lắc đầu :
- Trác mỗ không nhận ra có chỗ nào khác biệt cả.
- Xin Thần quân xem kỹ lại một lần nữa.
Trác Không Quần theo lời... đột nhiên họ Trác ánh mắt lên, ngẩng đầu :
- Các hạ, dưới đáy cái ly này có vô số lỗ nhỏ như bị kim châm...
Môn Nhân Kiệt mỉm cười :
- Cuối cùng Thần quân cũng nhận ra chỗ bí mật của nó...
- Các hạ, chẳng lẽ là...
- Thần quân minh trí xin suy luận xem, tại sao nó lại có vô số lỗ nhỏ dưới đáy vậy? Những lỗ ấy dùng để làm gỉ?
- Tất nhiên là để thấm độc từ khoảng trống dưới đáy vào trong rượu.
- Thần quân có biết chủ nhân Dương Châu Đệ Nhất Lâu là ai không?
- Không biết, ta chỉ liên quan với Dương Châu Đệ Nhất Lầu thông qua chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương mà thôi.
- Không ai ngờ Dương Châu Đệ Nhất Lầu lại nhúng tay ám hại Văn Nhân đại hiệp, nếu biết trước có lẽ nhị vị tất không để yên cái Đệ Nhất Lâu ấy rồi.
Trác Không Quần nhăn tít lông mày :
- Lão quỷ họ Nhiệm kia thấy động nên đã đào tẩu?
- Thần quân, tại hạ chỉ nói là có thể như thế chứ không dám quyết đoán.
Trác Không Quần trầm ngâm một chút, đột nhiên quát to :
- Gọi Thiên Giáp đến đây...
Chỉ nghe nhiều tiếng chân ngoài cửa, Đồng Thiên Giáp đã vội bước vào. Đến gần, Thiên Giáp cung thân :
- Bẩm Thần quân, đã sửa soạn chỗ ở cho Trại Hoa Đà.
Trác Không Quần gật đầu :
- Được, những chuyện nhà hãy tạm xong như vậy, ngươi hãy đi ra ngoài thám thính xem, nguyên chủ nhân của Đệ Nhất Lâu là ai? Xem hắn còn ở lại Dương Châu hay không? Nếu còn, mời lại đây gặp ta, nếu không cũng phải mau quay về bẩm báo!
Thiên Giáp định quay ra, thình lình Môn Nhân Kiệt hỏi :
- Thẩn quân, theo tại hạ, thám thính chủ nhân Đệ Nhất Lâu là khó, nhưng Đồng tổng quản rất có thể là đi vô ích mà thôi.
- Các hạ nói thế là sao?
- Nếu tên chủ nhân ấy cùng một bọn với Nhiệm Không Phương tất hắn đã cao chạy xa bay rồi, còn như hắn không phải cùng bọn với Nhiệm chưởng quỹ, gặp hắn cũng chẳng biết thêm gì!
- Vậy theo cao kiến của các hạ, ta phải làm gì?
- Thần quân nên gửi Võ Lâm thiếp cho anh hùng các nơi, có tin gì của chủ nhân Đệ Nhất Lâu và Nhiệm chưởng quỹ, anh hùng các lộ đều là bằng hữu của Thần quân, tất sẽ báo về cho chúng ta biết...Tốt nhất là chúng ta phải bắt được tên Nhiệm chưởng quỹ, tất cái nghi án hãm hại Nhân đại hiệp sẽ được chứng minh.
- Nếu phá được nghi án này thì mối thù của ta và Văn nhị đệ sẽ báo được...
Đột nhiên Trác Không Quần chậm giọng :
- Tại sao các hạ lại nhiệt tâm chuyện này thế?
- Lẽ nào Thần quân không nghênh đón người có nhiệt tâm hay sao?
Trác Không Quần lắc đầu :
- Vì muốn phá tan nghi án, vì báo thủ cho tệ hữu, ta nguyện hết sức tận tâm với bất cứ bằng hữu nào bất kể chính hay tà, chẳng phân hắc bạch, chẳng những ta hoan nghênh mà hết sức cảm kích, ta chỉ muốn biết vì sao các hạ...
Môn Nhân Kiệt cắt lời :
- Thần quân, chỉ vì tại hạ là người có máu nghĩa hiệp, muốn trừ gian ác, đồng thời tại hạ vốn kính phục nhị vị là anh hùng cái thế, vả chăng tại hạ từng còn chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp...
- Sao Trác mỗ chưa hề nghe Văn nhị đệ nói tới...
- Thần quân, Văn Nhân đại hiệp là người thi ân không cầu báo, có bao giờ người cần nhắc đến mấy việc ân huệ vặt vãnh ấy?
Trác Không Quần cả cười :
- Phải lắm, thay mặt Văn Nhân Mỹ nhị đệ, Trác mỗ cảm tạ lòng tốt của các hạ, còn bây giờ trời cũng đã muộn, mời các hạ sang phòng khách nghỉ ngơi.
Dứt câu, Trác Không Quần đứng dậy tiễn khách, Môn Nhân Kiệt cũng đứng lên. Trác Không Quần xoay người nói với lão nhân áo trắng đứng sau :
- Thường Lạc ngươi hãy đưa Môn Nhân Kiệt về khách phòng, chớ làm kinh động đến Trại Hoa Đà đấy nhé...
Môn Nhân Kiệt bước theo lão đao nhân áo trắng lùn thấp ra khỏi đại sảnh. Y đi theo lão nhân quay ra phía sân bên tả. Trong khi đi, Môn Nhân Kiệt đưa mắt quan sát xung quanh, y nói :
- Tại hạ hành tung phiêu bạt, không có nơi định sở, Thần quân kiến tạo được một dinh cơ to lớn dường này ở Dương Châu có thể nói là không dễ dàng...
Lão nhân cười đáp :
- Các hạ chớ tưởng lầm, dinh cơ này tuy to lớn thật, nhưng chỉ còn là cái xác trống rỗng, bao nhiêu của cải vàng bạc Thần quân đã tiêu phí hầu hết vì căn bệnh của nhị gia...
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
- Thần quân thật đáng khâm phục về lòng nghĩa hiệp.
Thình lình y chuyển đề tài :
- Nghe Thần quân gọi huynh đài, tại hạ sực nhớ đến khi xưa có một người tung hoành võ lâm, có lẽ huynh đài chính là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc đại hiệp?
Lão nhân áo trắng chấn động tinh thần lập tức nở nụ cười :
- Hứa Thường Lạc nào dám đảm đương hai tiếng Đại Hiệp. Khi xưa lỡ đem thân vào hắc đạo, tự mang vào thân biết bao thống hận khó mà có chỗ dung thân trong võ lâm. May mắn được Thần quân thu dụng, chỉ may không bị gọi là ma đầu, theo tại hạ thấy thà làm chân tiểu nhân còn hơn làm ngụy quân tử...
- Hay lắm, hắc bạch chính tà vốn khó phân biệt cho rõ được, có người ngoài miệng lúc nào cũng nói nghĩa hiệp nhưng trong lòng lại gian ác lừa dối mọi người... Huynh đài đã là Tiếu Diện Sát Thần Hứa đại hiệp, thế còn vị đại hán áo đen kia là...
Hứa Thường Lạc ngắt lời :
- Chính là Lãnh Diện Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu luôn luôn theo bên cạnh Hứa Thường Lạc.
Môn Nhân Kiệt A lên một tiếng :
- Thì ra nhị vị khi xưa là hai nhân vật trong Bát Xú mà thần uy chấn động nam bắc võ lâm...
Hứa Thường Lạc cười nhẹ :
- Các hạ, chuyện xấu xa tranh đoạt lợi khi xưa nhắc lại Hứa mỗ vẫn còn toát mồ hôi, xin đừng nói tới nữa!
Tất nhiên, Môn Nhân Kiệt không tiện nói nữa, y chuyển câu chuyện :
- Ngày thành hôn của Văn Nhân đại hiệp, Hứa huynh đã có ở trong phủ chưa?
Hứa Thường Lạc gật đầu :
- Thần quân và nhị gia giao tình như huynh đệ, việc của nhị gia tức là việc của Thần quân, ngày vui ấy chấn động cả võ lâm, khách khứa đầy đủ, tại sao Hứa mỗ không có mặt?
- Hứa huynh nói chí phải... thế Hứa huynh còn nhớ, đêm ấy ai là người mang ly rượu hợp cẩn vào động phòng cho Văn Nhân đại hiệp?
Hứa Thường Lạc ngẩn người nghi hoặc ấp úng :
- Các hạ hỏi vậy...
Môn Nhân Kiệt vội nói :
- Tại hạ cho rằng, chỉ cần biết được người đó là ai, biết đâu sẽ do hắn mà tìm ra đầu mối của hung thủ hãm hại Văn Nhân đại hiệp...
Hứa Thường Lạc chau mày gật đầu.
- Các hạ nói không sai, chỉ cần biết người nào ắt có thể từ hắn tìm ra đầu mối...
Lão lại lắc đầu :
- Tiếc rằng lúc ấy tình hình rất bận rộn, Hứa mỗ chẳng thể nhớ được người ấy là ai. Ôi! Ngày vui nhất đời, ai còn tâm trí đâu mà chú ý đến điều đó?
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
- Đúng vậy, đúng vậy, đợi sáng mai gặp lại Thần quân, tại hạ sẽ hỏi thẳng người xem người còn nhớ hay không.
- Hỏi Thần quân sao bằng hỏi Văn Nhân phu nhân?
- Theo tại hạ thấy, Văn Nhân phu nhân không thể biết chuyện ấy?
- Các hạ vì sao lại nói vậy?
- Khi ấy phu nhân đang là cô dâu mới trong phủ, đầu còn đội tấm khăn đỏ có nhìn thấy ai? Vả chăng, nữ nhi trong tâm trạng bồi hồi ngày cưới còn lưu ý gì việc đưa rượu vặt vãnh là người nào?
Hứa Thường Lac gật đầu đáp :
- Đúng vậy, đúng vậy.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã qua một khung cửa tròn, bên kia là một cái sân lớn rất ư thanh u nhã đạm, ba mặt đều có các gian phòng ước chừng hơn mười gian, mỗi gian tịnh thất ấy trước cửa đều có một hoa viên nhỏ. Hứa Thường dẫn Môn Nhân Kiệt về gian tịnh thất phía đông, trước cửa gian tịnh xá ấy có sẵn một tên nô bộc trung niên, vừa thấy Hứa Thường Lạc, lập tức hắn cung thân nghênh đón.
Hứa Thường Lạc vẫy tay :
- Đã quét dọn sạch sẽ xong chưa?
- Đã quét dọn sạch sẽ, xin mời Hứa gia xem qua.
Hứa Thường Lạc gật đầu mời Môn Nhân Kiệt vào. Trong gian tịnh thất bài trí không hoa lệ nhưng đạm nhã, sạch như lau, khiến Môn Nhân Kiệt gật đầu liên tiếp.
Hứa Thường Lạc hỏi :
- Các hạ, có vừa ý không?
- Vừa ý ư? Hứa huynh chớ cười nhé, Môn Nhân Kiệt lớn đến chừng này chưa hề được ngủ ở nơi đâu đẹp như phòng này, tại hạ có cảm giác như trong cung đình vậy.