Edit: Trieitu
Beta: Sakura
Tông Diễn thân là truyền nhân của Mặc Nhân đại sư, thực lực của hắn hôm nay tuyệt đối không thấp. Tuy nói Nhạc Bách Hợp trong tình tiết vở kịch sẽ không biết được đại hội thi đấu lần này cùng với chuyện di chỉ ngoài cung điện. Nhưng có khả năng chỉ là thân phận nguyên chủ vì quá thấp kém, thực lực lại yếu, cho nên mới không có tư cách biết những chuyện này mà thôi. Có lẽ Tông Diễn trong tình tiết vở kịch hẳn đã tham gia đại hội thi đấu lần này rồi.
Nếu như hắn đã biết, nếu hắn vẫn còn nhớ mình, nếu hỏi hắn hy vọng hắn có thể trả lời. Tinh thần lực của Bách Hợp bắt đầu tìm kiếm trong túi càn khôn, rất nhanh đã tìm thấy mấy tấm ngọc bài năm đó Tông Diễn để bên trong. Cô lấy một tấm bên trong ra, đưa một chút tinh thần lực vào trong thử thăm dò, hô lên một tiếng:
“Tông Diễn? Huynh còn nhớ ta không? Ta là đệ tử Kiếm tông Nhạc Bách Hợp, một trăm năm trước đã từng được huynh cứu đây” Thời gian đã qua lâu như vậy, Bách Hợp lo sợ Tông Diễn đã không còn nhớ cô là ai nữa, vì thế lúc gửi tin đi cô còn báo cả họ tên. Bên kia rất lâu không trả lời lại, đương lúc Bách Hợp hơi thất vọng, chuẩn bị tìm cách khác thì ngọc bài trong tay phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, một giọng nói đã rũ đi âm thanh ngây ngô thời niên thiếu phát ra:
“Núi Linh Vụ, chỗ cũ!” Nói xong, đầu bên kia cũng không phát ra tiếng nào nữa. Tấm ngọc bài trong tay lúc đầu Tông Diễn tặng cho Bách Hợp cũng chỉ là lúc hắn còn ở Trúc Cơ kỳ làm ra. Vì thế rất nhanh đã không chịu nổi vài câu đối thoại liền hóa thành tro tàn.
Bách Hợp phóng ra thuật Thanh Khiết làm sạch tay, sau đó nhắm chuẩn phương hướng núi Linh Vụ, nơi lần đầu gặp Tông Diễn bay tới.
Từ xa, Bách Hợp đã cảm nhận được hơi thở của Tông Diễn truyền ra từ trong núi Linh Vụ. Còn chưa đến nơi gặp mặt, cô đã nhảy từ trên phi hành pháp bảo xuống, thu pháp bảo vào túi càn khôn. Từ trong bụi cây quả mọng đỏ, một người cao gầy mặc trường bào màu trắng của đệ tử Lôi Ẩn Tự, mái tóc đen tựa như thác nước phủ xuống sau lưng lúc này đang nghiêng người ngây ngốc nhìn vào bụi quả mọng đỏ, góc nghiêng trên gương mặt dưới sự phản ánh của mái tóc đen tuyền hiện ra trắng như tuyết.
Tuy nói đã bao năm không gặp, nhưng Bách Hợp vẫn nhận ra Tông Diễn ngay tức khắc. Hơi thở của hắn nội liễm, cả người giống như hòa cùng một thể với linh khí xung quanh. Nếu như không phải Tông Diễn cố tình phóng hơi thở của hắn ra thì chưa chắc Bách Hợp đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hôm nay Bách Hợp đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được tu vi của hắn. Trừ khi Tông Diễn sử dụng bí thuật của Tông môn che dấu đi tu vi, thì khả năng còn lại chính là thực lực của hắn đã ở trên cô, cho nên cô mới không cảm nhận được.
Bách Hợp ngừng một lát, Tông Diễn hiển nhiên đã phát hiện ra cô nhưng vẫn không quay đầu lại. Cánh tay thon dài sạch sẽ của hắn phủ lên bụi cây, hái một chùm xuống nghịch trong lòng bàn tay. Loại quả kia vỏ mỏng nhiều nước, lúc vỡ ra đã nhuộm đầy tay hắn, dịch nước đỏ sẫm thuận theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, tựa như tay hắn đang chảy máu. Phối hợp với màu áo hòa thượng thánh khiết cùng với dung nhan lạnh lùng bất khả xâm phạm, mang theo một loại mỹ cảm vừa sạch sẽ trong trẻo lại vừa có chút tàn khốc.
Từ góc mặt nghiêng nhìn lại, có thể nhìn rõ sống mũi thẳng tắp cùng với màu môi nhợt nhạt, bờ môi mỏng. Mái tóc vì xõa ra sau nên lộ ra vầng trán no đủ, tựa như dãy núi mờ ảo phía xa lộ ra mi mày hệt như một bức tranh thủy mặc. Mí mắt hắn rủ xuống, làm nổi lên hàng mi vừa dài lại dày cùng đồng tử thanh tịnh, sâu hun hút.
“Sư muội đã đến, còn đứng đó làm gì?” Lúc hắn quay đầu lại nói chuyện, vài lọn tóc dài buông trên bờ vai mềm mại như tấm vải xa tanh. Động tác quay đầu khiến Bách Hợp có thể thu hết được khuôn mặt hắn vào trong đáy mắt. Động tác nghiêng đầu khiến đường nét chiếc cằm của hắn hiện ra sắc nhọn như dao. Ấn đường có một nốt chu sa khiến thần thái hắn càng thêm an nhiên thánh khiết, nhưng trong đôi mắt hắn lại không mang theo chút cảm xúc, tựa như người chết, khiến người khác không cảm nhận được một chút tâm tình.
Không biết vì sao, ánh mắt của hắn như vậy lại khiến Bách Hợp cảm nhận được điều gì đó vô cùng quen thuộc.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đền lần đầu kúc cô bước vào làm nhiệm vụ nhìn thấy Tông Diễn. Nguyên chủ lúc đó đi vào núi Linh Vụ hái dược liệu được Tông Diễn cứu. Tông Diễn trăm năm trước tu vi mới ở Trúc Cơ kỳ. Lúc nói ra câu
Điều này khiến cô không khỏi nhớ đến Lý Duyên Tỷ. Tông Diễn rất giống Lý Duyên Tỷ ngày cô nhìn thấy anh lần đầu. Lúc đó chỉ cảm giác mơ hồ, nhưng sau khi trưởng thành, theo sự tăng cường thực lực của hai người, loại cảm giác cô ngày càng rõ ràng. Hắn rất giống Lý Duyên Tỷ sau khi thất tình bị phân ly, tựa như ao tù nước đọng. Trong lòng Bách Hợp phỏng đoán, đây có lẽ chính là nguyên nhân cô đối với Tông Diễn lúc ban đầu cảm nhận được chút ít gần gũi, nếu không cô sẽ không nhận đồ của hắn, lại sau bao năm đã sớm quên đi chuyện phòng bị hắn. Cô đang cần người giúp đỡ, người đầu tiên nghĩ đến cũng là hắn.
Nhưng hắn không thể nào là Lý Duyên Tỷ, không biết hiện nay Lý Duyên Tỷ thế nào rồi. Ngày đó hai người xông vào tinh không, người suýt chút nữa lấy mạng cô không biết là ai, nhưng Lý Duyên Tỷ ngày đó vì cứu cô mà xuất hiện. Sau khi cô đi vào trong nhiệm vụ cũng không còn chút tin tức của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bách Hợp mờ mịt, cô định định thần. Lúc Tông Diễn nói xong nhìn cô, trên mặt Bách Hợp mới lộ ra nụ cười, bước về phía hắn.
“Bao năm không gặp, tiểu muội ở đây chúc mừng sư huynh đại đạo phương thành” Tuy cô nhìn không thấy tu vi hiện tại của Tông Diễn, nhưng thực lực của hắn chỉ có thể trên, không thể thấp hơn cô. Tông Diễn nhìn cô một lúc, có thể thấy đôi đồng tử xanh đen của hắn dần dần hiện ra hình ảnh cô trong đó. Người đàn ông này giống như một dòng suối vô thanh, lúc này mới có chút giống con người.
Hắn dùng thuật thanh khiết làm sạch đôi nay dính đầy nước quả, cổ tay áo khẽ phất, một đài sen màu xanh mang linh khí cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn lượn vòng, đón gió mà nở ra, rất nhanh liền biến to chừng cái cối xáy. Tông Diễn từng bước đi lên, ngồi xếp bằng xuống rồi mới vươn tay về phía Bách Hợp.
Hắn vừa lúc ngồi xuống chính giữa đài sen, cánh sen màu xanh vừa lúc vây hắn lại, xung quanh phát ra ánh sáng xanh óng ánh. Đài sen này vừa xuất hiện, Bách Hợp đã biết đây không phải phàm vật. Bên trên chỉ đủ chỗ cho một người ngồi, không còn dư chỗ thêm nữa. Bách Hợp thấy hắn vươn tay, nhất thời cảm thấy không biết làm sao. Nếu như cô chen lên, đài sen chỉ đủ cho Tông Diễn ngồi, chỗ đứng cũng không còn, nếu cô còn cố chen lên, e là chỉ có thể ngồi trên cánh sen, hoặc ngồi trên người Tông Diễn. Một khi bay lên, cách đầu tiên thật mất thể diện, cách thứ hai lại quá thân mật. Quan trọng nhất là, ngồi trong lòng một hòa thượng, Bách Hợp vẫn cảm thấy thực không tôn trọng. Bách Hợp nghĩ ngợi, đang định lắc đầu từ chối, triệu pháp bảo phi hành của cô ra, thì đôi mày nhạt của Tông Diễn đã nhíu lại:
“Lên đi, kẻo không kịp thời gian” Giọng điệu của hắn không nặng, nhưng lại cho người khác một loại cười thế không được phép từ chối. Bách Hợp cười khổ, “Sư huynh, hình như trên đài sen đã hết chỗ rồi. Muội có phi hành, sư huynh đi trước dẫn đường, muội sẽ đuổi theo sau…”
Bách Hợp còn chưa dứt lời, ánh mắt của Tông Diễn vốn dĩ còn mang chút mạn bất khinh tâm, trong chốc lát đã nhìn trân trân, nhìn đến nỗi khiến người ta gia tăng áp lực, lời còn chưa nói cũng không dám nói nữa.
“Hộ tông đại trận trong Lôi Ẩn Tự đã mở ra, nếu không có ta dẫn muội cùng vào, cho dù tu vi của sư muội đã đại Nguyên Anh, nhưng muốn đi vào cũng rất khó” Giọng Tông Diễn điềm nhiên, “Đại hội thi đấu đã bắt đầu được 2 ngày, ta đã ra ngoài nửa canh giờ, nhiều nhất hai canh giờ nữa có khả năng sẽ đến lượt ta” Chiếm địa núi Linh Vụ rộng lớn, từ bên ngoài núi muốn đi vào trong tông phái trong Lôi Ẩn Tự, cho dù là cưỡi phi hành pháp bảo cũng phải tốn nửa ngày. Nếu như bản thân cô còn tiếp tục chậm chạp, trì hoãn cô cũng không sao, nhưng nếu như trì hoãn Tông Diễn thì có chút không hay rồi.
Càng huống hồ thứ gọi là Hộ sơn đại trận Bách Hợp cũng biết sơ sơ. Khoảng cách giữa mỗi một môn phái bất đồng đều sẽ bày đại trận, người ngoài không thể tiến nhập. Đây cũng vì đề phòng người ngoài đến quấy rối. Nếu như cô và Tông Diễn đơn độc phân ra hành tẩu, đừng nói phẩm cấp pháp bảo của cô quá thấp, mà nếu như có đủ phẩm cấp, nhưng cô nếu muốn vào đại trận cũng phải cần Tông Diễn kéo vào, chẳng bằng lúc này không cần câu thúc mấy tiểu tiết
Nghĩ đến đây, Bách Hợp nói cảm ơn với Tông Diễn, tay vươn ra Tông Diễn liền kéo cô vào lòng. Bách Hợp chỉ cảm thấy chóp mũi vương vẩn hơi thở mùi đàn hương thanh nhã. Còn chưa kịp xấu hổ, Tông Diễn đã phân phó một câu:
“Ngồi vững nhé” Hắn vừa nói, tay vừa đỡ lấy eo Bách Hợp, thanh liên kia tựa như ngôi sao phóng đi. Chốc lát đã hóa thành làn khói xanh, không thấy bóng dáng.
Đây là lần đầu tiên Bách Hợp chân chính đến địa bàn Lôi Ẩn Tự. Lúc phi liên của Tông Diễn đi vào trận pháp Lôi Ẩn Tự, đại trận đột nhiên mở ra một con đường chỉ đủ một người đi qua, hơn nữa còn có xu hướng vừa mở ra sẽ khép lại luôn. Thanh liên chui qua đại trận một cách hung hiểm ngay trước khi nó khép lại hoàn toàn. Thanh liên vừa đi qua, đại trận liền đóng lại.
Lôi Ẩn Tự so sánh với Kiếm tông mà nói, linh khí dồi dào, vài ngôi miếu thờ khí thế to lớn nằm trong sườn núi, bốn phía mây mù giăng đầy. Tông Diễn vào Lôi Ẩn Tự cũng không dừng lại, ngược lại vẫn bay lên đỉnh núi, đại hội chân chính đang tổ chức ở đây. Lôi Ẩn Tự được xưng là chính phái đứng đầu Tinh lan đại lục. Phòng ngự ở nơi này mạnh hơn các môn phái khác. Đại hội chọn ra các đệ tử tinh anh nhất của các môn phái đến trước di chỉ thám bảo. Mọi người cũng sợ mấy tên ma đạo đê tiện tập kích, vì thế đại hội liền chọn nơi này để tổ chức.
Lúc từ xa nhìn lại, khe núi này cũng không đáng chú ý đến, nhưng một khi đi vào, bên trong lại có động thiên. Bên trong lúc này đang chật ních các đệ tử với xiêm y của các môn phái. Tông Diễn cũng có tỷ thí phải tiến hành, thời gian lúc này đã hơi trễ một chút, vì thế hắn chỉ đưa Bách Hợp đến bên ngoài liền bay đi trước.