Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Lúc này lưng Bách Hợp bị rách một mảng lớn, thân thể gần như1 bị bỏng hết phân nửa, lão giả lạnh lùng quay đầu lại nhìn Huyền Âm Tử: “Chuyện này, đợi sau khi thương thế của đồ đệ ta lành, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!”
Lúc này Huyền Âm Tử mới phát hiện lão giả đã xuất hiện chẳng biết từ lúc nào, dưới uy áp của lão giả, lão ta gần như không đứng vững được, hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống đất, vô ý thức hô: “Tổ sư…”
“Hừ!” Lão giả hừ một tiếng, mũi Huyền Âm Tử liền chảy máu, lúc này thân mình lão ta gần như sáp nằm sấp xuống đất, không biết thực lực của vị lão tổ tông của tông môn này đã đạt đến cảnh giới gì, cho dù chỉ một tiếng ‘Hừ’ nhẹ nhàng, còn chưa ra tay, một đại tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như lão ta đã cảm thấy khó có thể chống đỡ rồi. Huyền Âm Tử lại nghĩ đến câu trả lời mà lão giả nói, trong lòng càng phát khổ, chờ đến lúc uy áp trên người biến mất, lão ta run rẩy ngẩng đầu lên, đỉnh Kiếm Phong chỉ còn lại một mảnh mái hiên tàn ngói đổ vỡ bừa bãi, Huyền Âm Tử cười khổ hai tiếng, ngực buồn bực quặn đau, Diệp Vô Nhược không biết sống chết, còn Diệp Vị Ương thì mặc dù có chính mình che chở, nhưng lúc này sắc mặt trắng bệch, chỉ có Hạ Thiên Băng có thể bởi vì là chủ nhân của vòng tay, nên lúc này mới trông đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ đỡ hơn một chút mà thôi, bởi vì nàng ta còn ý thức, nhưng sắc mặt nàng ta đã vàng vọt, khóe miệng đầy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Bách Hợp gây ra chuyện lớn như vậy, kết quả cuối cùng là Kiếm Phong bị sập, chính mình ngược lại còn phải suy nghĩ làm sao trả lời nhận lỗi với nàng ta, nghĩ vậy, Huyền Âm Tử cũng không nhịn được nữa liền phun ra một ngụm máu.
Về đến Vô Ngã Phong, lão giả lắc đầu, ông cũng không có linh đan diệu dược gì, đến trình độ như ông, linh dược thích hợp cho Bách Hợp hầu như đều đã ít đi, ông chỉ có thể dùng linh lực của thân thể ân cần săn sóc Bách Hợp, lúc nào cũng nhìn chằm chằm giúp con bé củng cố thần hồn. Vốn ban đầu thu đồ đệ ông chỉ nghĩ tìm một hậu nhân truyền thừa y bát, nhưng sống chung trăm năm, tính cách của Bách Hợp lại vô cùng hợp với tâm ý của ông, khó tránh khỏi ít nhiều sẽ dâng lên vài phần tiếc thương bảo vệ, cho nên vốn đang bế quan lại cảm giác được thần hồn của Bách Hợp không yên, nên ông mới có thể xuất quan.
“Chỉ một không gian giới chỉ nho nhỏ đã khiến con bị thương đến tình trạng như vậy.” Lão giả cũng cảm thấy có chút không nói được gì, mặc dù cái vòng tay kia có chút trân quý, nhưng chỉ là một không gian giới chỉ có được linh khí có thể trồng linh dược mà thôi, lại suýt nữa đã lấy mạng nhỏ của Bách Hợp, có thể thấy được tuy thực lực của con bé xuất chúng, nhưng rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế còn không hiểu nhiều, đây cũng là chỗ hỏng của ẩn tu.
Dưỡng thương suốt gần nửa năm, mạng nhỏ của Bách Hợp mới miễn cưỡng giữ được, thể lực và gân mạch của nàng suýt nữa bị Hạ Thiên Băng hủy hơn phân nửa, lại càng trực tiếp rơi từ Kim Đan hậu kỳ xuống Trúc Cơ kỳ, lão giả chỉ đành vứt nàng xuống núi, để nàng leo lên một lần nữa lại. Vận hành pháp lực thường xuyên có lợi ích rất lớn với thân thể của Bách Hợp. Lại nói trời xua đất khiến làm cho nàng phải đánh trụ cột lại lần nữa, cũng sẽ càng giúp ích cho việc tu hành của nàng sau này.
Trong lòng Bách Hợp mắng Hạ Thiên Băng gần chết. Mỗi ngày đi lại con đường xưa, lúc cảm thấy thực lực của mình giảm xuống một mảng lớn, nàng đều không nhịn được nguyền rủa Hạ Thiên Băng mấy lần.
Nhưng nàng lại không biết, lúc này Hạ Thiên Băng càng nguyền rủa nàng nhiều hơn. Cái vòng tay mà nàng ta ném ra khi thấy con trai bị người bắt được chính là nàng ta đã vô tình mua được trong một cửa hàng ở kiếp đầu tiên, lúc đó chỉ cảm thấy cái vòng tay này có duyên phận lớn với nàng ta, sau khi chết thảm ở kiếp đầu tiên, vòng tay che chở nàng ta tới hiện đại. Lúc đi theo nàng ta đến hiện đại,, Hạ Thiên Băng cảm thấy cái vòng tay này khác thường, cũng chính dựa vào vòng tay này, nên mới có thể tu luyện pháp thuật trong thời đại thiếu thốn linh khí như xã hội hiện đại.
Thẳng đến có một lần trong lúc nàng ta học y vô tình bị dao phẫu thuật cắt trúng tay mình, khi băng bó vết thương máu dính vào vòng tay mới mở ra không gian. Đây là bí mật lớn nhất trong đời nàng ta, ngoại trừ con trai Diệp Vô Nhược sinh ra trong đó, lại thường xuyên bị nàng ta dẫn vào không gian chơi đùa ra, thì ngay cả Diệp Vị Ương, nàng ta cũng giấu, tuy Diệp Vị Ương cũng đoán được nàng ta có thể có một không gian thần bí, nhưng hắn ta cũng không biết đó là vòng tay của mình, nàng ta cất rất nhiều thứ trong không gian, những thứ này đều đi theo nàng từ xã hội hiện đại về đây, trong đó có các công cụ phẫu thuật, phòng lớn trong biệt thự, máy phát điện,…
Lúc trước nàng ta thấy con trai bị Hạ Bách Hợp bắt, rất sợ nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này sẽ làm con trai mình bị thương, dưới tình thế cấp bách nàng ta liền vô cùng ỷ lại vòng tay, vô ý thức cho rằng vòng tay có thể cứu được con của mình, cho nên đã ném nó ra ngoài.
Không ngờ vòng tay có tâm ý tương thông với nàng ta, lúc đó nàng ta thầm nghĩ muốn lấy mạng của Bách Hợp, vòng tay liền tự nổ, đây chính là bảo bối của nàng ta, đây chính là bí mật cuối cùng của nàng ta, trong đó giấu một số lượng lớn thuốc men hiện đại cùng với một vài kỳ trân dị bảo mà nàng ta sưu tầm được trong mấy năm gần đây, nàng ta không tin bất cứ túi trữ vật nào, cho nên vật trân quý chân chính có thể bị người ta đoạt mất khó có khả năng đặt trong túi trữ vật, nàng ta đều cất trong không gian, hiện tại không gian hủy, nàng ta sưu tầm nhiều năm cũng đều bị hủy không còn một mảnh.
Mà quan trọng nhất là, pháp bảo bổn mạng của nàng ta bị Bách Hợp hủy, ngay từ đầu kỳ thật Hạ Thiên Băng cũng không để ý tới loại tổn thương này, dù sao mình có y thuật, chỉ cần đến lúc giải phẫu cho đan điền xong liền tìm một pháp bảo khác nhận chủ là được, trong không gian của nàng ta, bảo bối gì mà không có chứ? Dược liệu lâu năm đủ loại tùy tiện quơ liền là một bó to, đến lúc đó tùy ý lấy mấy thứ ra đổi, liền có thể đổi được một số lượng lớn linh thạch và vật quý hiếm. Nhưng bây giờ không còn gì nữa, cho dù nàng ta có thể cắn răng không cần thuốc tê giải phẫu sửa chữa lại đan điền cho mình, thì nàng ta phải lấy gì để mua pháp bảo đây?
Mấy món bảo vật còn sót lại của một vài tu sĩ đại năng thượng cổ mà chính mình dựa vào ưu thế trí nhớ kiếp trước sưu tầm được, nàng ta đều cất toàn bộ vào không gian, giờ không gian nổ, liền tương đương nổ sạch ưu thế kiếp trước trọng sinh của nàng ta trong nháy mắt, Hạ Thiên Băng khóc không ra nước mắt, lúc này tâm muốn đồng quy vu tận với Bách Hợp cũng có.
Hơn nữa giờ con trai bảo bối của nàng ta trọng thương, tuy nói bởi vì không gian vô cùng quen thuộc với hơi thở của Diệp Vô Nhược nên vô ý thức không tránh khỏi sẽ tổn thương nó, nhưng Bách Hợp lại mạnh mẽ lấy đi kiếm phôi trong cơ thể con mình, cũng đã chặt đứt liên kết giữa họ, thần hồn của Diệp Vô Nhược trải qua chuyện này, gặp phải đả kích cực lớn, hơn nữa mấu chốt là đan điền thủng lỗ chỗ không thành hình, lúc này Hạ Thiên Băng không có thuốc tê giải phẫu cho con trai, nhìn Diệp Vô Nhược kêu khóc thảm thiết, quả thực khiến cho nàng hận không thể đâm cây đao trên tay mình vào bụng Bách Hợp, lấy mạng của nàng!
Cừu hận hai bên lại thăng cấp, nếu ngay từ đầu Hạ Thiên Băng chỉ thầm nghĩ muốn dẫm nát Hạ Bách Hợp dưới chân, thì hiện tại ý nghĩ của nàng ta đã thay đổi, nàng ta muốn Bách Hợp chết mới có thể tiết được khẩu ác khí này trong lòng chính mình!
60 năm nháy mắt đi qua, so với bỏ ra gần trăm năm leo núi trong lần đầu, lần này tốc độ tu luyện của Bách Hợp nhanh hơn một chút, tuy gân mạch phải đúc lại, nhưng bởi vì nàng vốn đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, lần này tu luyện tất nhiên không gặp phải bình cảnh nào, chỉ tốn thời gian 60 năm, nàng đã lại dùng tu vi Kim Đan hậu kỳ leo tới đỉnh núi một lần nữa.
Bởi vì tu luyện lại, nên trong lúc tu luyện Bách Hợp càng vận dụng pháp lực thuần thục hơn, thậm chí bây giờ nàng đã có thể cảm giác được nếu mình lại ra tay đối phó với đám người Diệp Vị Ương một lần nữa, thì nói không chừng uy lực của các chiêu thức mà nàng xuất ra, có thể càng lợi hại hơn trước.
Trên đỉnh núi lão giả cũng không có ở đó, chỉ để lại một khối ngọc bài, trong đó nói với Bách Hợp rằng ông ấy muốn ra ngoài tìm cho Bách Hợp nguyên liệu khác để làm kiếm phôi, bởi vì miếng kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí kia đã bị hư, nên dù thứ này vẫn là một cái bảo vật, nhưng Tiên Thiên Nguyên khí bên trong đã bị Diệp Vô Nhược hấp thu, dù Bách Hợp mạnh mẽ lấy ra đi nữa, thì cũng không còn tốt như lúc ban đầu ông ấy luyện hóa.
Lão giả chỉ dặn Bách Hợp sau khi lên núi có thể tu luyện một thời gian, lại đến Vô Cực tông tìm chút dược liệu, bởi vì hai lần này nàng đều dựa vào thực lực của chính mình đạt tới Kim Đan hậu kỳ, cho nên có thể dùng một lượng đan dược nhất định để đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, nhanh nhất trong vòng trăm năm, chậm thì ba bốn trăm năm, ông ấy nhất định trở về.
Với những tu luyện giả này, nhất là tới cảnh giới như lão giả, ba bốn trăm năm chỉ là trong nhát mắt mà thôi, Bách Hợp cũng có thể cảm giác được gần đây chính mình đã đến bình cảnh, Kim Đan hậu kỳ muốn đột phá Nguyên Anh kỳ là một khe núi sâu, muốn phá Đan hóa thành Nguyên Anh cũng không phải là một chuyện đơn giản, ngoại trừ có cơ duyên và ngoại vật tương trợ, nàng còn phải đạt tới một thực lực nhất định, cứ dựa vào mình luyện tập như vậy quá chậm, nàng muốn đột phá thì ít nhất cũng phải tốn thời gian trăm năm, mà lão giả đã nói chính mình phải đột phá đến Nguyên Anh kỳ, như vậy kiếm phôi mà ông ấy tìm kiếm giúp mình nhất định là thứ mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng.
Nghĩ vậy, Bách Hợp không chút do dự ra khỏi Vô Ngã Phong.
Mới qua mấy chục năm mà thôi, Vô Cực tông cũng không thay đổi gì, tuy khắp nơi đều đồn đãi chuyện Đại sư huynh Diệp Vị Ương trong Kiếm Phong này đã sắp đạt đến Kim Đan trung kỳ, nhưng chuyến đi này của Bách Hợp là định tìm người luyện đan để luyện chút linh dược, nhằm sau khi uống vào hy vọng có thể mau chóng đạt tới trình độ Kim Đan hậu kỳ Đại viên mãn, đến lúc đó nàng lại về Vô Ngã Phong, chọn một nơi có linh khí sung túc đột phá Nguyên Anh kỳ.
Trong trí nhớ, số lần nàng đến Đan Phong cũng không nhiều, bởi vì lúc trước tư chất và linh căn của nàng đều đặc biệt, hàng năm tất nhiên Vô Cực tông đều sẽ phân một lượng lớn đan dược cho nàng. Lúc Bách Hợp đến Đan Phong, trên đường gặp mấy tốp đệ tử, có vài người là xuống núi, có vài người thì lại lên núi, Đan Phong ngược lại không canh phòng sâm nghiêm như Kiếm Phong. Bách Hợp đi thẳng đến nơi cất giữ nguyên liệu của Đan Phong, thì mới biết được muốn đổi đan dược cũng không phải là dễ như trong tưởng tượng, cần phải dùng một số điểm cống hiến cho sư môn nhất định mới có thể đổi được nguyên liệu luyện linh đan.
“Muội có cống hiến cho sư môn không? Có linh thạch?” Mỗi khi đệ tử thủ đan kia hỏi một câu, Bách Hợp liền xấu hổ lắc đầu, nàng không có cống hiến cho sư môn, cũng không có linh thạch, bởi vì nàng tu luyện đều không dựa vào chút linh khí ít ỏi trong linh thạch, mà toàn bộ đều dựa vào Tinh Thần lực nhập thể, đánh trụ cột vô cùng vững chắc. Mà hình như lão giả cũng không thích nàng dựa vào ngoại lực để thăng cấp, nếu không phải bởi vì nàng tu luyện lại thành Kim Đan, thì chắc hẳn lão giả cũng sẽ không cho nàng dùng phương pháp uống đan dược để tiến giai, dù sao thứ dựa vào ngoại vật để có, luôn không tốt bằng pháp lực do chính mình tu luyện.