Edit: Tiểu Ngân
Beta: Sakura
“Nếu không, sau này đi ra ngoài đốt thêm cho nàng nén hương?” Lý thị nói xong lời này, theo bản năng nhìn Dương Tú Tú một cái.
Dương Tú Tú nghe thấy lời này, không nhịn được suýt nữa nở nụ cười lạnh, Lý thị không biết thế lực của Tần Cống có bao nhiêu, nhưng không có nghĩa nàng cũng không biết, hiện tại lọt vào trong tay Tần Cống, nàng sợ mình có chạy đằng trời cũng không thể có cơ hội chạy ra ngoài mà hóa vàng mã.
Lúc này nàng đã mất đi con của mình, thế nhưng Lý thị lại cho rằng Bách Hợp tới tìm mình báo thù, nàng cũng không thiếu nợ Bách Hợp, Bách Hợp chết là do chính nàng ta mệnh khổ, mình gả cho Ngũ ca chính là tình đầu ý hợp, nàng đã gả rồi, Bách Hợp làm sai sao mình lại phải tới tìm nàng ta? Dương Tú Tú không thích nghe câu này, cũng không tiện quát tháo Lý thị, đành phải nhẫn nhịn, miễn cứng nói: “Con thấy nàng ta không có chết, xuất hiện ở giữa ban ngày ban mặt thì hẳn không thể nghi ngờ, chắc được người ta cứu thôi, nàng ta ở trên xe Tần Cống, chắc do Tần tặc cứu nàng.”
Lý thị trước tiên nghe thấy Bách Hợp không chết, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bà thật ra vẫn còn kiêng kỵ quỷ thần, lại nghe thấy Dương Tú Tú đoán Bách Hợp đi theo Tần Cống, cho dù bà đã an bài nhi tử cưới người khác nhưng lúc này vẫn như cũ không nhịn được cảm thấy nhục nhã trong lòng, phảng phất như thấy được đỉnh đầu nón xanh trên đầu nhi tử vậy, ở trên mặt đất liền “phi” một tiếng: “Dâm phụ này, nếu đã chết thì thôi, nếu không chết còn dám cùng nam nhân tằng tịu với nhau, quả là làm xấu mặt tổ tiên!”
Nghe được Lý thị quát mắng Bách Hợp, trong lòng Dương Tú Tú dâng lên một cỗ sảng khoái mới lạ, tinh thần của nàng run lên, cố nén đau đớn ở bụng dưới, run run nói: “Đại nương, đường sống duy nhất bây giờ của chúng ta chính là chờ Ngũ ca rồi, nếu như Ngũ ca có thể cứu được chúng ta đi ra ngoài thì tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu như không cứu được thì chúng ta có thể không còn đường sống.”
Lúc trước mặc dù Lý thị biết được hai chữ cửa quan, tiểu dân tóc húi cua không thể chọc nổi, nhưng bà lại có chút không phục, nhưng lúc này thấy Dương Tú Tú nói tới như vậy thì trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt: “Chẳng lẽ Tần tặc kia vô pháp vô thiên như vậy?”
“Cha con ban đầu ở vị trí cao, uy phong tới mức nào, còn không phải là bị hắn nói giết liền giết.” Dương Tú Tú nói đến chỗ này thì tức giận, lại cảm thấy Lý thị không có chút kiến thức nào, Tần Cống đối với nhà mình vô pháp vô thiên là ví dụ tốt nhất, còn có thể hỏi được cái gì? Nàng giải thích một câu thì trong lòng Lý thị quả nhiên liền lạnh cả người, người Dương gia làm quan tới như vậy mà Tần Cống nói giết liền giết, muốn giết mẹ con mình có thể thấy dễ như giết một con gián.
Tống gia còn không có con cái nối dòng để truyền thừa, cũng không thể để tuyệt hậu sau này được, Lý thị thở sâu một hơi, quyết định: “Không được. Ngũ Lang không thể bị bắt được, Tống gia còn không có huyết mạch lưu lại, nếu tuyệt hậu rồi thì sau này ta lấy thể diện gì để gặp cha nó?”
Dương Tú Tú thoáng chốc liền gấp gáp, nàng muốn động đậy nhưng thân thể của mình lại quá suy yếu, hơn nữa máu chảy cũng quá nhiều, lúc này ngay cả thở đều cảm thấy phí sức, đừng nói còn có thể động đậy được, nàng cố động đậy hồi lâu, toàn thân đầy mồ hôi nhưng trừ trên mặt đất lưu lại một vết máu ra thì cũng không thể nhúc nhích được nữa.
“Nương, bản thân con thì không nói, nhưng làm sao nương có thể cùng với con chết ở trong này được?” Thù lớn của nàng còn chưa báo xong, Tần Cống còn chưa chết, hơn bảy mươi nhân mạng của Dương gia không thể cứ như thế mà hi sinh không công được, sao nàng có thể chết được ở chỗ này? Trong lòng Dương Tú Tú tức giận tột cùng, nhưng đối với Lý thị, những tư tâm kia lại không thể nói ra miệng được, chỉ đành phải nói theo danh nghĩa của Lý thị: “Nương, sau này không muốn nhìn Ngũ ca cưới vợ sinh con, vì huyết mạch truyền thừa của Tống gia sao, thân thủ của Ngũ ca lợi hại, nếu như chàng tới cứu nương nhất định sẽ không có việc gì.”
Lý thị vẫn lắc đầu, nếu là trước đây bà không thích Bách Hợp, Dương Tú Tú tình thâm ý trọng lại xuất thân cao quý, tuyển chọn giữa Dương Tú Tú và Bách Hợp thì bà nhất định sẽ chọn Dương Tú Tú, nhưng nếu so sánh tính mạng của con mình với Dương Tú Tú, khẳng định bà chọn nhi tử rồi, cùng tính mệnh của nhi tử thì mệnh này của nàng không đáng kể chút nào. Huống chi bà cũng không phải không nhìn ra Dương Tú Tú còn chưa chết tâm muốn báo thù, Lý thị nghĩ tới đây, mặc dù hận Tần Cống nhưng lại có thêm phần hoảng sợ, nể mặt Dương Tú Tú là nữ nhân của con trai mình, Lý thị không nhịn được nói lời thấm thía:
“Tú Tú. Chuyện này coi như xong đi, Tần gia không phải là mấy người chúng ta có thể động tới được, con có lòng với Ngũ Lang, để cho nó sau này sống bình an không phải là rất tốt hay sao?”
Đôi môi Dương Tú Tú mấp máy, đối với mẹ chồng trước đây nhất kiến như cố giờ gặp nguy hiểm trước mắt rốt cục cũng lộ ra mâu thuẫn, trong lòng Dương Tú Tú bất mãn, người mất cha mẹ không phải là Lý thị, nàng đã nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng lúc này Tống Ngũ Lang chính là hi vọng báo thù duy nhất của nàng, nàng lại không thể buông tha được, cũng tự nhiên không dám có ngôn từ nào bất kính đối với Lý thị, vì vậy chỉ nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Nương hãy nghe con nói, nếu như tỷ tỷ thật sự chưa chết thì để cho Ngũ ca đi cầu xin nàng, chỉ cần tỷ ấy giúp thì có thể cứu chúng ta ra ngoài.”
Chuyện này nghe thì hèn hạ một chút, nhưng Lý thị nghĩ tới nếu quả thật Bách Hợp không chết, phu quân vẫn còn mà nàng liền đi theo nam nhân khác, cho dù hai người không có thực chất tiếp xúc gì, nhưng cái này cũng vẫn gọi là không tuân thủ nữ tắc, vì bà bà và trượng phu hỗ trợ cũng là thiên kinh địa nghĩa, mình chịu để cho nàng hỗ trợ đã không tệ rồi, sau này khi mình ra ngoài tìm cho nàng một cái miếu thanh tu, bảo nàng ta nhường lại vị chính thê, cùng lắm thì không để cho Ngũ Lang hưu nàng, để nàng bảo toàn danh tiếng là được, kể từ đó tất cả đều vui vẻ, mình cũng có thể còn sống ra ngoài nhìn nhi tử cưới vợ sinh con.
Nghĩ tới đây trong đầu Lý thị không khỏi nảy ra ý tưởng.
Hai người bên này mỗi người đều có mục đích riêng cần đạt được mà thương nghị, lúc này Bách Hợp lại đang thương nghị cùng với Tần Cống: “Tống Ngũ Lang ở ngoài thành sinh sống nhiều năm, nếu như hắn trốn được vào trong rừng thì cũng như đi vào biển rộng, như vậy việc bắt hắn đúng là không dễ dàng.” Nàng đạp Dương Tú Tú một đạp, thay nguyên chủ báo thù, lúc này cả người sảng khoái nói không hết: “Nhất định phải bắt được hắn, chủ động xuất kích không bằng ôm cây đợi thỏ.”
Tần Cống nghiêng người dựa vào trên ghế, mỉm cười gật đầu, vuốt vuốt chén trà nhỏ trong tay, ra dấu tay bảo Bách Hợp tiếp tục nói.
“Dùng Lý thị và Dương Tú Tú làm mồi nhử, đem bọn họ một lưới bắt hết, đại ca xem như thế nào?” Bách Hợp lúc này nói đến muốn làm sao bắt Tống Ngũ Lang, không có lấy nửa điểm do dự, nàng vừa thốt lời này ra khỏi miệng, vốn nghĩ là nhất định Tần Cống sẽ đáp ứng, ai ngờ hắn lại cong khóe mắt tươi cười:
“Bắt bọn họ, ta có chỗ tốt gì?” Vẻ mặt hắn lúc này mang theo vài phần sắc thái du côn lơ đễnh, thoạt nhìn có chút xấu xa: “Tiểu Hợp ra chủ ý để cho ta làm việc cũng được, nhưng phải cảm tạ ta như thế nào?”
Bách Hợp thoáng cái liền ngây dại, nàng vốn muốn thay Tần Cống nghĩ kế, thuận tiện làm cho mình xả giận theo thôi, nhưng ai ngờ từ trong miệng Tần Cống lại là hắn giúp mình làm việc. Bách Hợp cười khan hai tiếng, trong lúc nhất thời không dám nói mình không có gì tốt để báo đáp, giống như Dương Tú Tú được người cứu sau đó liền lấy thân báo đáp nhưng nàng không làm được, không có một lý do thích đáng để hỗ trợ, nàng cũng không muốn làm loại chuyện này, mặc dù thân thể này cũng không phải là của chính nàng, nhưng linh hồn thì là của nàng, cảm thụ cũng là của nàng, dùng loại chuyện này tới giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ để báo thù làm cho nàng có cảm giác mình có chút rẻ tiền.
“Đại ca không thích Dương Tú Tú sao?” Tần Cống đang thời điểm để cho người truy bắt Dương Tú Tú, lúc này thoạt nhìn ngược lại giống như là hoàng đế không vội, nàng làm thái giám lại gấp gáp vậy, mí mắt Bách Hợp nhảy lên: “Rồi lại nói ta cũng không có cái gì tốt để báo đáp đại ca.” Nàng nói xong lời này, nhìn bộ dạng của Tần Cống cười như không cười, da đầu run lên lại nói: “Sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho đại ca, báo đáp ân tình của huynh”
“Làm trâu làm ngựa? Ta đây cũng không nguyện ý.” Tần Cống đưa tay vén mái tóc dài ở ngực nàng còn chưa có búi lên, nhìn bộ dạng Bách Hợp có chút muốn tránh lại cố nén, không khỏi khẽ cười cười, trong mắt một mảnh thanh minh: “Chẳng qua chuyện báo đáp muội có thể suy nghĩ thật kỹ.” Hắn nói một câu thâm ý sâu sắc như vậy xong, ngay sau đó lại đem thân thể dựa vào chiếc hế phía sau một chút, ánh mắt híp lại, vẻ mặt lãnh đạm xen lẫn vài phần thích ý: “Chẳng qua là từ trong địa lao truyền tới tin tức, Dương thị cũng đánh chủ ý lên muội, muốn lợi dụng muội đưa Tống Ngũ Lang tới, ta cũng sẽ cho muội mượn vài người, chuyện này ta không quan tâm, nhưng Tống Ngũ Lang thì không thể bỏ qua được.”
Trong lời nói của hắn còn lộ ra mấy phần lạnh lẽo, tóc Bách Hợp đang cầm trong tay cũng thả ra, đứng lên một tay vắt sau lưng, một tay vung lên, tay áo rộng rãi phát ra tiếng vang: “Về phần Dương thị như thế nào thì để muội xử lý.”
Bách Hợp không nghĩ tới Dương Tú Tú cũng đánh chủ ý muốn lợi dụng mình dẫn Tống Ngũ Lang ra, này thật đúng là cùng ý nghĩ của mình không mưu mà hợp. chẳng qua mục đích không giống nhau, nàng muốn cho Tống Ngũ Lang chết như thế nào, mà Dương Tú Tú lại nghĩ là Tống Ngũ Lang có thể cứu sống nàng ta. Đối với Tống Ngũ Lang, mặc dù nguyên chủ còn có chút yêu, nhưng lại hận nhiều hơn, hắn rơi vào kết quả như thế nào Bách Hợp không quan tâm, vì vậy nghe được Tần Cống nói muốn hắn chết thì Bách Hợp cũng không giật mình, dù sao ở nơi này cũng chỉ là một lần nhiệm vụ, Tống Ngũ Lang phải tới trong tay Tần Cống, hắn xử trí Tống Ngũ Lang như thế nào thì Bách Hợp cũng không muốn quản.
“Vậy hãy để cho hắn chỉ có đến mà không có về.” Lời này của Bách Hợp vừa ra khỏi miệng thì Tần Cống liền nhẹ giọng nở nụ cười.
Tần Cống chỉ cho Bách Hợp năm người, nhưng nghe nói đều là những cao thủ nổi danh trên giang hồ trước kia, về sau thoái ẩn mới tìm tới Tần Cống nương tựa làm môn khách, cho dù sức lực Tống Ngũ Lang lớn vô cùng, nhưng hắn nếu không xuất hiện thì thôi, nếu hắn xuất hiện thì tuyệt đối không thể trốn thoát được trên tay mấy người này.
Bách Hợp còn tưởng mình phải đợi hai ngày, ai ngờ ban đêm hôm đó tần phủ liền có người xông vào, thời điểm nhận được tin tức thì trong lòng Bách Hợp đều có chút hết chỗ nói rồi, Tống Ngũ Lang người này quá trọng nghĩa khí, nói tới danh hiệp nghĩa nhưng hết lần này tới lần khác lại quá mức vọng động, đầu óc vô cùng đơn giả, nàng đang chuẩn bị chờ Tống Ngũ Lang tới để van xin nàng hỗ trợ sau đó thuận thế đáp ứng để cho Tống Ngũ Lang tiến vào Tần phủ, ai ngờ lúc này không cần nàng tới thì Tần Cống để cho Tống Ngũ Lang đi vào, chuẩn bị bắt ba ba trong rọ, Tống Ngũ Lang còn tưởng Tần phủ canh gác đơn giản, trong lòng vui mừng giống như ruồi không có đầu mà xông vào.
Mặc dù hắn chưa từng tới Tần phủ nhưng cũng không biết cấu tạo phòng ốc của nhà giàu như thế nào, bằng vào năng lực hắn đặc biệt nhạy cảm với mùi máu tươi, hắn vẫn xông được tới địa lao, dễ dàng đánh ngã mấy ngục tốt xong, thấy Dương thị dở sống sở chết cùng với Lý thị đã tiều tụy đi rất nhiều.
Thấy nhi tử xuất hiện, Lý thị quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình, bà há mồm liền gào khóc lớn, tiếng khóc từ trong địa lao dưới mặt đất vang động, một bên là sắc mặt Dương Tú Tú trắng bệch muốn ngăn cản bà mà cũng có lòng nhưng vô lực.