Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Sakura
Giọng Lưu Viễn Tề ôn hòa hiền hậu, nghe vào tai xác thực có một loại có thể động viên người khác bình tĩnh lại, Bách Hợp cố ý giả vờ ngại ngùng cúi đầu, hít hít mũi giả bộ khóc, khóe miệng để lộ ý cười, nhưng rất nhanh bị động tác lau nước mắt của cô che đậy: “Vé đấy vốn mua không được, em tìm bạn nhờ chỗ vip, em nghe nói vị trí như vậy hình như hơn năm ngàn một vé.”
Hơn năm ngàn một vé, hai vé là hơn một vạn. Lưu Viễn Tề lúc nãy xem như là nét mặt điềm đạm, sau khi nghe xong liền căng thẳng, anh ta mở to mắt, hiển nhiên không nghĩ tới lòng tốt tiện tay tặng của mình lại trị giá nhiều như vậy, anh xuất thân từ gia đình bình thường bậc trung, tiền sinh hoạt tối đa một tháng cha mẹ cho anh là một ngàn rưỡi, hơn một vạn là tiền sinh hoạt một năm của anh, cho dù bình thường anh tiết kiệm, nhưng trước kia nhìn thấy người gặp khó khăn anh luôn giúp đỡ, bởi vậy căn bản không tiết kiệm được gì, lúc này trong mắt xuất hiện sự bối rối, lúng túng.
“Em vốn định sau khi xem xong cùng học trưởng sẽ từ từ làm công trả lại tiền, thế nhưng mà…” Đối với vẻ bối rối trên mặt Lưu Viễn Tề, Bách Hợp cố tình không biết, khẽ nói lại việc mình muốn làm công trả nợ, quả nhiên liền thấy Lưu Viễn Tề tỏ ra áy náy ra, cô ngừng nói ngay, Lưu Viễn Tề cũng hơi áy náy nói: “Em yên tâm, vé xem biểu diễn anh tặng người khác, đương nhiên anh phải trả, em không cần đi làm thuê, sau khi quay về anh nghĩ biện pháp gom góp, sẽ nhanh thôi đưa tiền cho em, em trả lại người ta.”
Lưu Viễn Tề là người tốt bụng, nhưng giúp người trước giờ không có điểm dừng, trong tiểu thuyết, khi chung sống với Lưu Viễn Tề, Ôn Bách Hợp không biết đã bị liên lụy bao nhiêu lần vì tính cách này của anh ta, chỉ bởi vì cô ta quá yêu Lưu Viễn Tề, cho nên luôn chịu đựng không nói ra mà thôi. Mỗi lần Lưu Viễn Tề có chuyện muốn làm phiền cô thật ra là gián tiếp làm phiền Đường Ân, Ôn Bách Hợp vì anh ta mà lấy không biết bao nhiêu thứ tốt từ Đường Ân, tất cả đều bị anh ta cho người khác, mãi sau khi hai người kết hôn, Đường Ân không hề chủ động liên lạc với Ôn Bách Hợp nữa, đến mức sau đó cắt đứt quan hệ.
Không vì sự si tình của nguyên chủ đối với Lưu Viễn Tề, lúc này Bách Hợp dồn ép Lưu Viễn Tề đồng ý trả tiền trong lòng mới dễ chịu hơn. Còn chưa cười ra tiếng, không biết người trẻ tuổi dáng người cao gầy đi vào cửa phòng học lúc nào, Bách Hợp cảm giác được bầu không khí kỳ lạ trong phòng học, chưa quay đầu lại nhìn, bàn tay trắng nõn đã kéo túi sách của cô qua, nhân tiện cầm tay cô, mười ngón tay nắm chặt, Đường Ân mới nói khẽ: “Đi thôi.”
Không biết anh tới lúc nào, lúc này mở miệng nói chuyện tuy giọng nói vẫn dịu dàng như trước đây, nhưng Bách Hợp lại nghe ra sự cứng nhắc và giận dỗi trong giọng nói của anh, không hiểu sao cô cảm thấy hơi lúng túng. Giống như người vợ nề nếp bị bắt gian trước mặt chồng, rất chột dạ.
Môi Đường Ân nhếch lên thành một đường thẳng. Ánh mắt tỏ ra hơi không vui, ánh mắt vẫn dừng ở trên người cô không dời đi, giống như cô là toàn bộ tiêu điểm của anh. Đuôi ngựa anh tự tay buộc cho Bách Hợp lúc sáng, qua nửa ngày đã hơi lộn xộn, nhưng chất tóc tốt của cô gái trẻ lại khiến cho sự lộn xộn đó thoạt nhìn cũng không đột ngột, thật lâu sau đó, ánh mắt sắc bén của Đường Ân mới từ từ dịu xuống, giữ, giống như kéo Bách Hợp về phía ngực mình, cúi đầu hôn trên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Đang nói gì mà vui vẻ vậy?”
Tuy hành động anh không quá nhanh cũng không quá chậm, thế nhưng mà điệu bộ thân mật này, cùng với hành động ôm Bách Hợp vào trong lòng, khiến cô nhiễm hơi thở của mình, động tác cũng tỏ rõ Bách Hợp thực sự là người của anh. Bách Hợp đau cả đầu, cô còn chưa nghĩ ra nhiệm vụ lần này phải làm như thế nào, Đường Ân đã giải quyết dứt khoát, thay cô hạ quyết định.
“Em…” Cô vừa nhăn mặt mở miệng, còn vô ý thức nhìn liếc qua Lưu Viễn Tề, không chú ý động tác nhỏ này của mình lại khiến Đường Ân cười nguy hiểm, vẻ uy nghiêm đáng sợ trong mắt lóe lên, sau khi vắt túi sách của Bách Hợp trên vai mình, một tay anh ôm eo Bách Hợp, một tay nắm cằm của cô, trên chạm vào trán cô, sau một lúc lâu mới ép mình dời mặt đi: “Nói chào tạm biệt với cậu ta.”
Bách Hợp và mọi người đều sững sờ, lần này cô thật sự không cần lựa chọn, bởi vì khóe mắt cô liếc qua thấy trên mặt Lưu Viễn Tề hơi tỏ ra xấu hổ và không được tự nhiên, còn lui về phía sau vài bước, giống như rất sợ Đường Ân hiểu lầm, trong lòng cô cười gượng hai tiếng, thấy khuôn mặt tuấn tú cười rất diêm dúa lòe loẹt của Đường Ân, bởi vì động tác thân mật lúc nãy, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô dường như thấy được tà khí che giấu trong mắt Đường Ân, theo bản năng nói theo lời anh nói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt, tiểu Hợp em…” Nét mặt Lưu Viễn Tề gượng gạo gật đầu với Bách Hợp, trong lòng anh ta thật ra thở phào nhẹ nhõm, trước đó Bách Hợp có cảm tình với anh, dù cho anh khờ khạo cũng cảm giác được, trong lòng cũng không phải không có phiền não, tâm hồn thiếu nữ của các cô gái trên, người anh ta thực sự thích chính là Uông Thu Quỳ – bạn học mấy năm của mình, nhưng mà thấy bộ dạng nhát gan đáng yêu của Bách Hợp không nỡ từ chối mà thôi, dù sao là bạn học, anh ta thực sự không đành lòng khiến một cô gái bối rối, ngày nối tiếp ngày, ai ngờ hiểu lầm càng ngày càng sâu, dường như Ôn Bách Hợp càng ngày càng thích anh, đúng lúc khiến anh cảm thấy hơi bối rối, ai ngờ bạn trai của Ôn Bách Hợp lại xuất hiện vào lúc này.
Thật ra Lưu Viễn Tề cũng không thích Bách Hợp, nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm thấy một loại chính mình có phải trước kia tự mình đa tình không, anh giống như bị điện giật lui về sau vài bước, cách xa Bách Hợp, mới liếc nhìn Đường Ân, nhỏ giọng nhìn Bách Hợp nói: “Chủ nhật này đi cô nhi viện, em vẫn muốn đi chứ?” Dáng vẻ anh ta giống như hẹn Bách Hợp, khiến Đường Ân lộ ra vẻ tàn khốc trong mắt, bất giác híp mắt lại: “Cậu muốn hẹn bạn gái của tôi?” Anh từng ngầm hỏi thăm thông tin của Lưu Viễn Tề, trước đó cũng bảo người của mình hẹn cậu ta giúp Ôn Bách Hợp, nhưng thực sự gặp mặt là lần đầu tiên, dù sao Lưu Viễn Tề không phải người tai to mặt lớn gì cả, căn bản không đáng để anh quan tâm.
“Không phải, không phải, tôi chỉ muốn nói, nếu như, nếu như tiểu Hợp không có thời gian đi, có thể cho tôi mượn xe không? Trước đó chúng ta đã đồng ý với cô nhi viện Lưu Hồng Minh, sẽ lái xe dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi.” Lưu Viễn Tề ho hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng: “Nếu, nếu như em bất tiện, vậy thì thôi.” Bộ dạng chân tay luống cuống của Lưu Viễn Tề khiến Bách Hợp cau mày.
Lưu Viễn Tề trước kia không thích nguyên chủ, mãi sau này Ôn Bách Hợp mới phát hiện ra người anh ta thích là Uông Thu Quỳ – người bạn học nhiều năm của mình, nhưng cho dù anh ta không thích nguyên chủ, tại một sự tình bên trên cũng dễ dàng làm ra lại để cho nguyên chủ hiểu lầm, cuối cùng hại cả đời nguyên chủ. Đối với Lưu Viễn Tề – người có tính cách rộng lượng, Bách Hợp cũng không có hảo cảm gì, hơn nữa kỳ thật Ôn Bách Hợp cũng không có xe, vào đại học hơn hai tháng, số lần cô và Lưu Viễn Tề hẹn nhau đi cô nhi viện không ít, nhưng thật ra mỗi lần đều là tìm Đường Ân mượn xe, vì lấy lòng Lưu Viễn Tề, Ôn Bách Hợp lúc trước không nghĩ đến những điều khác, vì thế khiến người nhà họ Đường có ấn tượng vô cùng không tốt với cô ấy, dù sao cô là người mà nhà họ Đường gia nuôi dưỡng lớn lên, nuôi dưỡng cô đi học ăn cơm, có ơn tái tạo với cô.
Cuối cùng cô ghét Đường Ân cũng được, nhưng ân tình của nhà họ Đường đối với cô ấy là điều không được phép nghi ngờ, cô vốn nên cảm ơn, mà không phải đem những thứ này trở thành đương nhiên. Bởi vì nguyên nhân mất cha mẹ khi còn nhỏ, bản thân Ôn Bách Hợp ở nhà họ Đường hơi tự ti, hơn nữa còn có chút kháng cự đối với người nhà họ Đường, đối với người mà nhà họ Đường tìm đến để dạy cô, cô đều mang thái độ phòng bị, cảm thấy dường như nhà họ Đường có mưu đồ với cô, bởi vậy những người dạy cô cô cũng không chịu nghiêm túc học, đối với việc cả đời, tương lai của mình bị xác định làm vợ Đường Ân, trong lòng cô cảm thấy rất bất mãn nhưng không dám nhiều lời, chỉ có tỏ thái độ của mình trong một vài việc nhỏ.
Mà theo ý người khác, sự kỳ quặc của cô là biểu hiện của tính tình cổ quái âm trầm, cũng không thích cô, dạy cô đương nhiên cũng không thế nào dụng tâm, ở phương diện đối nhân xử thế cô đều thiếu, không biết hậu quả làm như vậy sẽ khiến nhà họ Đường không vui, cho nên sau khi kết hôn với Lưu Viễn Tề, cô bị cha mẹ Lưu Viễn Tề bắt nạt đến mức không dám nói, không có ai ra mặt giúp cô.
Đương nhiên lúc này Bách Hợp sẽ không làm chuyện ngu như vậy, Lưu Viễn Tề thích Uông Thu Quỳ, anh ta nên đi tìm Uông Thu Quỳ cùng đi cô nhi viện làm việc, muốn dùng xe cũng nên tự mình nghĩ biện pháp, không thể vừa hô không yêu Ôn Bách Hợp, vừa lợi dụng cô ấy khắp nơi, cho dù thật ra anh ta cũng không phải có ý lợi dụng và xuất phát điểm cũng không phải là vì bản thân anh ta.
Cho dù Lưu Viễn Tề là người rộng lượng giống như Chúa, không có nghĩa là mọi người phải giống anh ta.
“Xin lỗi học trưởng, chủ nhật em có thể, thật ra cũng không phải là xe của em, là xe em mượn người khác, lần trước sau khi mượn xong người ấy đã nói với em là không thể cho mượn nữa, học trưởng anh nghĩ biện pháp khác đi nha.” Bách Hợp nhớ, trong trí nhớ của nguyên chủ, lần trước tìm Đường Ân mượn xe đi ra ngoài, kết quả lúc chở mấy đứa trẻ ở cô nhi viện, lúc đầu chiếc xe mới tinh sạch sẽ, còn xe trở về lúc Đường gia đến đây tiếp xe thì lái xe rất không vui, nhưng nguyên chủ lại cho rằng người nhà họ Đường xem thường mình, trong lòng hơi oán hận đồng thời có chút tự ti, hơn nữa sinh ra sự cam chịu, định khiến người nhà họ Đường cảm thấy khó xử.
Tuy lúc này Bách Hợp cảm thấy Đường Ân thái độ cổ quái, nhưng nhà họ Đường có ân với nguyên chủ, cô thật sự không làm ra được thái độ kinh hãi thế tục giống như nguyên chủ, trong tiểu thuyết dù sao cả đời Đường Ân cũng bị hủy bởi vì Ôn Bách Hợp, hôm nay làm những chuyện nhỏ nhặt này, coi như là chuộc tội thay nguyên chủ.
Lưu Viễn Tề nghe thấy câu này của Bách Hợp, trên mặt không kiềm chế được, lộ vẻ thất vọng: “Là thế à”?