Edit+beta: Sakura
“Người đến là Hồ thị Tam nương?” Từ trong miệng Hoàng Cửu Lang đã biết được thân phận của Bách Hợp, phán quan chỉ hỏi một câu, rồi nhìn Âm sai mở Sinh Tử Bạc, hắn không hề hỏi một câu, khi mở ra thì vẻ mặt hắn nghiêm trọng hẳn, hắn có vẻ không tin rồi nhìn Bách Hợp sau đó khẩn trương lại mở Sinh Tử Bạc ra, cái trán đổ mồ hôi: “Ngươi là Hồ Tam Nương? Không đúng, không đúng, trên Sinh Tử Bạc lại không tìm thấy tên của ngươi?”
Tình huống như vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là người này đã đứng lớp hàng tiên, bởi vì không bị địa phủ chưởng quản, cũng không nhập luân hồi sinh tử, đã có phong sách Thần Tiên mới như thế, mà một khả năng khác là người này thực lực cao cường, thoát khỏi gông cùm xiềng xích bản thân, khiến cho địa phủ không có thực lực chưởng quản nàng, thậm chí thực lực của nàng cao hơn cả Diêm Quân, cho nên địa phủ không thể thấy được thực lực của nàng trong Sinh Tử Bạc, bởi vì trời đất đều có quy tắc của chính mình, dĩ vãng Sinh Tử Bạc đều do trời mệnh sở định, một khi người này không hề do trời mệnh chưởng quản, thì không thể khống chế được nàng, địa phủ Âm Dương Bạc không có pháp lực cao như thế, vì thế sau này nhân sinh nàng tự chế định số phận của mình.
Loại tình huống này gọi là nghịch thiên mà đi, nên rất nhiều người tu hành.
Trong nhân loại cũng có tình huống này, dù sao con người được ông trời ưu ái, Nữ Oa nương nương tạo người tích công đức thành thánh nhân, người tụ linh khí Thiên Địa mà sinh, nên trên con đường tu hành vượt xa các chủng loại khác, nhưng hiện tại một con hồ ly cũng có thể làm được, Hồ Vương ngàn năm cũng không thể làm được, một tên tiểu yêu hồ ly làm sao có thể?
Phán quan không tin Bách Hợp có thực lực kinh người. Nhìn bộ dáng Bách Hợp. Tối đa khoảng một nghìn tuổi, yêu loại tu hành ngàn năm còn đánh không lại nhân loại tu hành năm mươi năm, tuy nói lúc này trên người Bách Hợp không hề có một chút yêu khí nào, phán quan đoán nàng dùng phương pháp khác để che chắn Sinh Tử Bạc, khiến cho Sinh Tử Bạc không thể nhìn ra nhân sinh của nàng, cùng với thời gian sinh lão bệnh tử mà thôi.
“Thiếp đúng là Hồ Tam Nương, đại nhân triệu thiếp đến đây có chuyện gì quan trọng không?” Bách Hợp mỉm cười lên tiếng. Lúc này nàng không hề khẩn trương như Hoàng Cửu Lang và Hà Tử Tiêu ngược lại vô cùng thản nhiên nhìn hai người này rồi mới thi lễ với phán quan.
“Biểu huynh Hoàng Cửu Lang của ngươi muốn mời ngươi làm chứng, chứng minh hắn không hại Hà Sư Tham, cho nên bổn quan triệu ngươi đến đây.” Phán quan bình thản nói nhưng trong lòng cũng đang sợ hãi, con mắt nhìn chằm chằm vào Sinh Tử Bạc, cũng không chú ý tới vẻ mặt của Bách Hợp, hắn vừa nói xong thì Bách Hợp ra vẻ oan ức nói: “Cầu xin đại nhân làm chủ. Hoàng Cửu Lang không biết liêm sỉ lừa hạt thiếp mất thân bởi Hà Sư Tham, thay hai người họ che dấu hành vi vô sỉ. Thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, đại nhân nên nghiêm trị hai tên tiểu nhân này, thay thiếp làm chủ.”
Bách Hợp nói xong thì Hoàng Cửu Lang liền kinh hãi, gương mặt hiện lên vài phần bối rối, hắn thật sự thật không ngờ lúc này Bách Hợp lại nói ra nói ra, hắn vốn tưởng rằng sau khi Bách Hợp bị hại thì đã nhận mệnh, gả cho Hà Tử Tiêu xuất giá tòng phu mới đúng, ai ngờ lúc này nàng lại kháng cáo, nhưng lại biết rõ chuyện của mình với Hà Tử Tiêu, Hoàng Cửu Lang thấp thỏm không yên, đến giờ này hắn còn tưởng rằng Bách Hợp tới giúp mình nói vài lời lời có ích, khiến cho phán quan thả mình, sau đó mình quay về núi Hồ Vương cầu cha mẹ ra mặt, ai ngờ lúc này mời đến không phải giúp đỡ mà là sát thủ, cho dù Hoàng Cửu Lang thông minh thì cũng đã hoảng.
“Ah?” Phán quan chỉ thuận miệng vừa hỏi, định mời Bách Hợp tới làm nhân chứng, nhân tiện thả Hà Tử Tiêu mà thôi, dù sao người này cũng không có phạm luật lại không có giết người phóng hỏa, cùng lắm là yêu thích nam sắc giờ khó giữ được tánh mạng mà thôi, hắn định chia cách Hoàng Cửu Lang và Hà Tử Tiêu, ai ngờ lúc này lại kéo ra một án oan.
“Bẩm đại nhân.” Bách Hợp kể lại chuyện lúc trước Hoàng Cửu Lang và Hà Tử Tiêu thương nghị lừa gạt ình mxuống núi giao cho Hà Tử Tiêu, lúc sau Hà Tử Tiêu cưỡng hiếp mình lấy lý do gạo nấu thành cơm để nàng không làm gì được phải gả cho Hà Tử Tiêu, loại thủ đoạn này đúng là không quang minh chính đại, phán quan nghe xong thì sắc mặt khó coi, bọn người Tần phu nhân cũng đồng tình với nàng, Hoàng Cửu Lang lại vô cùng bối rối vội vã nói:
“Không phải như thế, tiểu yêu biết sơ qua thuật tướng số, biết rõ Hà tướng công sau này sẽ là người thành công, mà biểu muội của tiểu yêu lại có tướng vợ chồng với hắn, cho nên mới tự tiện làm chủ, tuy nói thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng tiểu yêu hiểu rất rõ Hà huynh làm người, sau này cũng ân ái muội ấy.” Hắn nói xong mà phán quan vẫn bình tĩnh, hình như Hoàng Cửu Lang nhớ ra cái gì đó chỉ vào Sinh Tử Bạc nhân tiện nói: ” Nếu Đại nhân không tin thì có thể mở Âm Dương Bạc của Tam nương ra thì biết.”
Nhưng vị trí của Hồ Tam Nương trên Âm Dương Bạc lại trống không, nào nhìn ra được cái nhân duyên tướng mạo gì, dưới tình huống như vậy phán quan càng bất mãn trong lòng, cho rằng Hoàng Cửu Lang nói bậy nói bạ, trong lòng tin tưởng Bách Hợp nói hơn, nghĩ hai người kia đều là nam tử, phải lấy phu nhân lập gia đình sinh con, hết lần này tới lần khác muốn làm đồng tính, có đường thủy không đi liền muốn nhập đường bộ, hôm nay vì che dấu lại còn ra chủ ý ác độc hủy cả đời con gái người ta, nhìn Hoàng Cửu Lang càng không vừa mắt, quát lên: “Hoàng Cửu Lang, ngươi hại tánh mạng người, khiến cho dương thọ của Hà Sư Tham chưa tận mà lại hồn phách ly thể, niệm tại ngươi cũng không phải là cố tình, vì Hà Sư Tham khư khư cố chấp, bổn quan phạt ngươi giảm thọ mười năm, mà cái chết củaTần Phiền mặc dù có nguyên nhân nhưng cũng có liên quan tới ngươi, tuy vì vì dân trừ hại nhưng trong lòng ngươi có ác niệm, ngươi trừ ác có công, ưu khuyết xóa bỏ.”
Phán quan nói đến chỗ này, như là sợ Tần phu nhân không phục: “Tài sản của Tần gia, ngươi hãy trả lại một ít, để cho cô nhi quả mẫu có thể sinh tồn. Ngươi và Hà Sư Tham cẩu thả, vì sao lại muốn lại kéo người vô tội xuống nước? Ngươi không phải là địa phủ, không chưởng sinh tử, ngươi cũng không phải là Nguyệt lão, làm mai mai mối cũng không liên quan tới ngươi, ngươi tự làm chủ trương, bổn quan giao ngươi do Hồ Tam Nương xử lý, ngươi có thể phục?”
Đến mức này, sao Hoàng Cửu Lang phục hay không phục, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nếu hiện giờ hắn còn không phục, kết quả cuối cùng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi, bởi vậy hắn khẽ lên tiếng, một đôi mắt to ngập nước nhút nhát e lệ nhìn Bách Hợp, nhỏ giọng nói: “Nhưng đại nhân, biểu muội hận tiểu yêu, muốn lấy tánh mạng tiểu yêu, thì nên như thế nào?”
Lúc này phán quan còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói vang lên: “Tất nhiên là không được tự sát sinh. Nếu lấy tính mạng ngươi thì bổn quân sẽ thay ngươi làm chủ.”
Đầu trâu mặt ngựa đều quỳ đầy đất, trong phán quan miếu nho nhỏ tràn ngập âm khí, mọi người đều sợ đến mức cả người run rẩy, chỉ có Bách Hợp luyện tâm pháp đạo môn chính tông, khắc tinh của âm tà, bởi vậy mới không sợ, ngược lại là Diêm Quân cảm thấy hơi không thoải mái, sau khi xuất hiện không tự chủ cách xa Bách Hợp chút ít.
“Sao thiếp lấy mệnh của Cửu huynh chứ? Nếu muốn mạng Cửu huynh thì lúc về phải thỉnh tội với cô cô? Thiếp chỉ cần đánh Cửu huynh về nguyên hình. Thế là được.” Bách hợp đợi mãi mới tới ngày hôm nay, đương nhiên nàng sẽ không cần tánh mạng Hoàng Cửu Lang. Nhưng nàng muốn đánh Hoàng Cửu Lang về nguyên hình, yêu quái tu luyện không dễ, Hoàng Cửu Lang dính vào nhân quả, nếu tu luyện lại thì cũng không sạch sẽ như trước, không chiêu lôi kiếp không gặp tai rồi, nếu yêu loại bị đánh về nguyên hình trùng tu lại, khó ngang với đắc đạo thành tiên, yêu quái bị đánh về nguyên hình sống không đến trăm năm thì chết, hơn nữa phán quan vừa mới bởi vì Hoàng Cửu Lang hại chết Hà Tử Tiêu lần trước đã khấu trừ mười năm dương thọ của hắn, có thể thấy được từ nay về sau không giết hắn thì cái bóng tử vong tùy thời đặt ở trên đầu hắn.
Nếu như hắn còn muốn tu luyện để trường sanh bất lão như trước, thì lộn số rồi.
Yêu cầu xảo trá tai quái lại mà lại độc ác như vậy, hết lần này tới lần khác còn khiến cho người ta không tìm không ra lỗi sai nào, Diêm Quân biến sắc, vừa muốn mở miệng nói thiên có đức hiếu sinh thì Bách Hợp đã vận khởi chưởng sấm sét oanh vào người Hoàng Cửu Lang.
Không biết có phải do lúc trước nàng trở thành Kinh Hà Long Vương đã từng bị cửu thiên thần lôi bổ quá nhiều lần hay không, ở kiếp này nàng tu luyện Ngũ Lôi chi thuật vô cùng thông thuận, đánh ra lôi coi như không thể so với lôi thiên kiếp, nhưng lại có uy lực hơn Thiên Lôi Điện Mẫu rất nhiều. Bách Hợp ra một chiêu này, tất cả mọi người trong miếu không chịu nổi, mấy tên Âm sai hồn phách tản loạng choạng, đợi đến lúc Hoàng Cửu Lang kêu thảm thiết một tiếng thì đám quỷ sai mới vất vả vận khởi âm lực ổn định thần hồn lại, Hoàng Cửu Lang đã hóa thành hoàng hồ to như con chó con, ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi...” sắc mặt Diêm Quân khó coi, tha thứ được thì tha, tuy hành động này của Bách Hợp trên danh nghĩa không muốn mệnh Hoàng Cửu Lang, nhưng làm như vậy còn thảm hơn là lấy tính mạng của hắn, một hồ ly trưởng thành bị đánh hồi trở lại nguyên hình, từ nay về sau chỉ có chờ chết, kiếp sau còn phải lưng cõng công đức, cái đó sợ sau khi trên chưa chắc đã được đầu thai làm người. Hắn nhanh chóng cầm lấy Âm Dương Bạc mở ra nhìn, quả nhiên thấytrên đó viết: Hoàng Cửu Lang, hại chết Hà Sư Tham, gián tiếp giết chết tham quan Tần Phiền, hưởng thọ 1203 tuổi... Nghiệt tội không thanh, kiếp sau nhập súc lộ.
Trước khi ghi là Hoàng Cửu Lang sống đến bốn ngàn tuổi giờ đang lóe nhàn nhạt kim quang trên Âm Dương sách chậm rãi biến mất, hành động này của Bách Hợp lại cải biến kết quả, đừng nhìn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng!
Hoàng Cửu Lang khóc, cho dù vừa mới phán quan còn nhìn hắn không thuận mắt giờ cũng hơi đồng tình hắn, tức giận Bách Hợp: “Nghiệt súc! Tha được thì tha, dầu gì cũng là đồng tông đồng tộc, vì sao ngươi có thể nhẫn tâm hạ nặng như vậy, đưa hắn vào chỗ chết, ngươi...”
Bách Hợp cau mày lại, nàng nguyện ý giao Hoàng Cửu Lang cho địa phủ xử lý, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sợ địa phủ, nàng tu luyện tâm pháp Đạo Môn đúng là khắc tinh của địa phủ, hơn nữa cho dù là thiên đình thì nàng cũng có đủ thực lực, làm như thế chỉ là đánh cái nhân tình thôi, lúc trước trở thành Kinh Hà Long Vương đều bị Thiên Lôi đánh quá nhiều, bởi vậy coi như là có kiếp nạn thì nàng cũng không sợ, thân cỗ thể này nàng đã khảo nghiệm qua, lúc trong tộc có người gặp thiên kiếp nàng đã cảm thụ qua uy lực, cũng không thể khiến mình chết, chi dù nàng chết rồi chỉ cần thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, chết như vậy được cũng đáng giá.
Đối với đám người này chết là tan thành mây khói, nhưng đối với nàng mà nói, chỉ là tiến vào trong chuyện xưa kế tiếp mà thôi, bởi vậy nàng cũng không có để ý như vậy.
“Không phải đại nhân nói lại để cho thiếp xử trí Hoàng Cửu Lang sao?” Bách Hợp dịu dàng nói, Diêm Quân nghĩ đến nàng vừa mới ra chưởng lôi điện, cho dù là mình cũng hơi kiêng kị, lúc này trong lòng nghĩ phải cẩn thận, nhìn Bách Hợp không sợ gì cả, thấy nàng vẫn chỉ là linh hồn xuất khiếu cũng đã triệu ra pháp thuật có uy năng này, nếu thật sự có thân thể ở đây, chỉ sợ hôm nay địa phủ sẽ bị thiệt.
Chỉ là không biết trong núi Hồ Vương khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy!
“Việc đã đến nước này, ngươi tự giải quyết cho tốt, tuy Hoàng Cửu Lang có sai, nhưng lại tội không đáng chết, hôm nay ngươi...” Phán quan bị Bách Hợp hỏi đến mức sắc mặt đen xì, lập tức thở dài, chỉ vào một bên Hà Tử Tiêu đang thấp thỏm lo âu, hồn phách bên trong lại phát ra vài phần tử khí mà nói: “Ngươi hai lần bị sắc đẹp mê hoặc, đến nỗi gieo xuống nhân quả như thế, cái chết của Hoàng Cửu Lang cũng có phần của ngươi, nếu không có ngươi tham luyến sắc đẹp, tâm thuật bất chính, cũng không có kết cục ngày hôm nay. Nam nữ lập gia đình, mới là nhân luân chi trọng, âm dương hài hòa, đúng lẽ phải. Đồng tính khó tránh khỏi làm trò hề lại để cho người khác. Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại, ngươi vi phạm ngàn năm lễ giáo truyền thống, lại hại người hại mình, dù là ở kiếp này làm người chết đi thì kiếp sau ngươi cũng bị quả báo.”
Phán quan nói đến chỗ này, lại chắp tay với Diêm Quân: “Thỉnh đại nhân xử lý.”
Diêm Quân hơi kiêng kị thực lực của Bách Hợp, lại ngứa mắt Hà Tử Tiêu thấp thỏm lo âu bên cạch: “Tình huống như vậy, chỉ cần thiến hắn rồi tống hắn vào tiểu quan!”
Vừa mới nói xong, Bách Hợp mới cười cười, nàng muốn kết quả như vậy, khiến Hà Tử Tiêu chết một lần tính toán cái gì, giết Hoàng Cửu Lang lại để cho hắn thoát khỏi kiếp này lại có thể thế nào? Bách Hợp muốn chính là hai người bọn họ ở cái thế giới này đời đời kiếp kiếp lưng cõng tội nghiệt, cho đến khi trả hết nợ mới thôi!
Âm mưu và dương mưu khác ở chỗ này, âm mưu chỉ khiến người đau đớn nhất thời, dương mưu dùng tốt, quang minh chính đại lại có thể khiến người thống khổ cả đời.
Phía ngoài gà đã gáy, lúc này phán quan mới nhanh chóng sai người đưa bọn người Hà Tử Tiêu trở về, Tần phu nhân thấy đại thù đã báo, Diêm Quân sai Hoàng Cửu Lang trả lại tiền tài, Tần Phiền trừng phạt đúng tội, tự nhiên không dám la lối nữa, ngoại trừ kết cục Hoàng Cửu Lang bị Bách Hợp cải biến thì còn lại mọi người có thể nói đều vui vẻ.
Lúc mọi người đi ra, Diêm Quân định hỏi Bách Hợp vài câu nhưng lại thôi.
Hừng đông về sau, Hoàng Cửu Lang đã hóa thành một hoàng hồ đang hấp hối, mà Hà Tử Tiêu vì tham luyến sắc đẹp, lại một lần nữa đưa mình lên đoạn đầu đài, hắn sống không bằng chết sau hai ngày thì một mạng quy thiên. Bởi vì dương thọ đã hết, trên đời không còn có chỗ nào khiến cho hắn trọng sinh lại, chỉ nghe trong nội cung từng có người đồn đãi, mỗ nội thị sau khi tỉnh lại luôn miệng nói chính mình chính là danh sĩ Hà Tử Tiêu, sau khi bị người giáo huấn, ba năm gây ra chuyện cười, cuối cùng bị đánh đến mức trung thực hẳn.
Hà Tử Tiêu còn sống còn chịu tội, chết còn có nghiệp khoản nợ sinh ra, kiếp sau cũng sẽ bị thụ ảnh hưởng, hắn thích nam sắc như mạng, giờ trở thành bị thái giám tịnh thân, coi như là một báo ứng nặng nề rồi.
Mà Hoàng Cửu Lang bị đánh vi nguyên hình mỗi ngày một yếu, lúc mẹ hắn đưa về thì oán độc nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, nhưng có lẽ cũng biết con mình làm sai trước, bởi vậy không dám khiển trách, Hoàng Cửu Lang và Hà Tử Tiêu cứ như thế chia cách.