Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Lý Bảo Xu bởi vì là con gái của tướng quân, lại có hệ thống cho cô ta sự mềm mại đáng yêu tận xương và cảm giác mê người như yêu tinh rồi lại có sự kiên cường và tự tôn tự ái của con gái một tướng quân, không giống những dong chi tục phấn khác, trên người Lý Bảo Xu, Tề Ngự Phong cảm nhận được sự ôn hòa của vợ chồng bình thường, cảm nhận được sinh hoạt bình thường mà từ nhỏ chính mình chưa từng cảm nhận, thậm chí trong giờ khác này, trong lúc mọi người trong hậu cung chỉnh nguyên chủ đến chết đi sống lại mà còn tưởng rằng đây là nỗi khổ nhất định phải thừa nhận vì tình yêu, thì Tề Ngự Phong theo thời gian dần qua, sau khi độ hảo cảm dành cho nữ nhân vật chính đạt đến 70%, rốt cuộc đã yêu cô ta.
Bách Hợp nghĩ đến đoạn này trong tình tiết của vở kịch, liền không nhịn được đều có xúc động muốn thổ huyết thay nguyên chủ.
Cung nữ ở bên ngoài kia bưng chậu nước vào, hiện tại tuy Bách Hợp không được sủng, nhưng bởi vì dung mạo của nàng tuyệt thế, cho nên cung nữ hầu hạ nàng cũng coi như tận tâm, người trong nội cung này đều cho rằng Bách Hợp vẫn có hy vọng xoay người, cho nên tuy cả trong nội cung đều tìm mọi cách làm khó Bách Hợp, nhưng thái độ của đám cung nữ thái giám thì vẫn còn chưa thay đổi.
“Giúp ta sửa soạn.” Bách Hợp lười biếng ngồi dậy, mặc kệ cung nữ nâng nàng dậy rồi bắt đầu mặc quần áo vào cho nàng, lúc này đối chiếu với tình tiết của vở kịch có lẽ là lúc nàng mới vừa bước vào hậu cung Đại Tề, mấy hôm trước nàng vừa mới tiếp xúc với Tề Ngự Phong, nhưng vào nửa tháng sau lúc Tề Ngự Phong sủng hạnh Lý Bảo Xu, thì tất cả hiện tại sẽ liền biến đổi.
Tề Ngự Phong năm nay hai mươi tám tuổi, đúng là lúc trẻ trung khoẻ mạnh, tính cách hắn ta lạnh như băng, với tất cả phi tần hậu cung đều không có yêu thích đặc biệt lớn, mỗi tháng ngoại trừ ngày một và mười năm cố định nghỉ ngơi trong cung điện mình, thì mười ngày còn lại đều thay phiên triệu hạnh tất cả phi tần, còn Hoàng hậu thì hiện tại bởi vì tuổi đã lớn, nên hiện giờ có lẽ đã không còn thừa sủng nữa, cho nên tuy Hoàng hậu chiếm một vị trí, nhưng ngoại trừ hai đứa con trai do nàng ấy sinh hạ ra, thì cũng không có điểm nào đáng giá để mọi người trong hậu cung cần phải chú ý cả.
Có lẽ đã ăn đủ sự đặc biệt của giai nhân Đại Tề rồi, nên với mấy tiểu mỹ nhân Nam Chiêu vừa bắt tiến cung, Tề Ngự Phong vẫn còn bảo trì hứng thú nhất định, hầu như mỗi người hắn ta đều chạm qua, có chút nhớ thương thì sau đó còn được chút ít ban thưởng hoặc là còn có cơ hội thân cận với Thánh nhan lần thứ hai, mà có một ít không nhớ thương thì chỉ nhận được một danh phận thấp nhất là Thải nữ, bởi vì cỗ thân thể này của Bách Hợp đặc biệt xinh đẹp, cho nên danh phận hơi cao một chút, là một Thường tại, tuy nói địa vị cao hơn tất cả nữ nhân Nam Chiêu quốc khác bị bắt vào, nhưng khi so với cả hậu cung Đại Tề bao gồm một Hậu, hai phi cùng với vô số Tiệp dư, Quý tần, thì cũng không tính là gì, người như nàng đi ra ngoài đều chỉ có chuyện gặp người phải hành lễ dập đầu thôi.
Trong đầu Bách Hợp suy nghĩ mọi việc, vừa tùy ý Đại cung nữ Hàm Yên mặc quần áo vào cho nàng, trong lòng buồn rầu vô cùng, nửa tháng sau chính là lúc Lý Bảo Xu chính thức thừa sủng, cũng khiến cho hệ thống sủng phi bắt đầu cho nàng ta vô số ích lợi, đến lúc đó coi như Tề Ngự Phong còn chưa chính thức thích nàng ta, nhưng cũng lưu lại ấn tượng khắc sâu với nàng ta, cũng bắt đầu tiếp cận nàng ta, nguyện ý cho nàng càng nhiều sự chú ý hơn nữa, đừng nhìn cái độ hảo cảm kia chỉ có 2%, nhưng so với độ hảo cảm bằng 0 của mọi người trong hậu cung ở trong lòng hắn ta, thì liền biết cái độ cảm giác này khó kiếm cỡ nào.
Huống chi tuy hậu cung của Hoàng đế Đại Tề không nhất định thật sự có tới 3000 giai lệ, nhưng mấy trăm tiểu mỹ nhân thì cũng tuyệt đối là có, dù cho Tề Ngự Phong phong lưu hàng đêm, mỗi đêm ngủ với một người, thì một năm cũng tuyệt đối sẽ không lập lại, dưới tình huống Tề Ngự Phong được một đám tiểu mỹ nhân nâng như vậy, vậy mà Lý Bảo Xu với dung mạo không phải đặc biệt phát triển, ngay từ đầu thật sự là một nữ nhân không hề đặc sắc gì trong một đám mỹ nhân hậu cung như vậy, có thể làm cho Tề Ngự Phong nhớ tên, thì có thể thấy được là khó đến cỡ nào.
Theo lý mà nói, cái hệ thống sủng phi này, trên một phương diện nào đó thì có chút tương tự với việc đạt được phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Bách Hợp, đều là dựa trên một việc nào đó, sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng, để gia tăng thuộc tính giá trị về các phương diện như dung mạo, v.v…, chỉ là hệ thống trong tay Lý Bảo Xu lại rất lợi hại, cái điểm mị lực kia, Bách Hợp hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy mà hiện tại cũng không có hơn ba mươi điểm, nhưng còn Lý Bảo Xu thì sau lần đầu tiên thừa sủng đã trực tiếp có thêm năm điểm!
Về sau mỗi lần Tề Ngự Phong chạm vào nàng ta, mỗi lần nàng ta bị nữ nhân ghen ghét thì lại tăng thêm, chỉ trong chưa đầy nửa năm, điểm mị lực của nàng ta đã trực tiếp tăng lên tối đa, thế cho nên về sau hệ thống ban thưởng cái gì mà eo nhỏ hoàn mỹ, chân non mịn thon dài cùng với da thịt trắng như tuyết vừa chạm vào sẽ bị tím xanh, còn có mái tóc xinh đẹp đen láy, v.v…, gần như cả người từ trên xuống dưới đều được cái gọi là hệ thống trực tiếp làm cho hoản hảo hơn, hoàn mỹ đến nỗi không có một chút khuyết điểm nhỏ nào, giống hệt như một bức tượng người bằng ngọc được tỉ mỉ điêu khắc thành, cũng khiến cho người ta nhìn một cái liền khó quên.
Lúc này Bách Hợp có chút đau đầu, đối mặt với kiểu kẻ địch phát triển như vậy, trong thời gian ngắn nàng thật đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào.
“Hôm nay nắng xuân tươi đẹp, nghe Hàm Châu nói hôm kia hoa đào ở phía đông vườn cũng đã nở rồi, hay là tiểu chủ đến đó ngồi một chút, hái mấy cành hoa đào về, bày trong cung cũng đẹp.” Hàm Châu là một trong hai Đại cung nữ của Bách Hợp, có quan hệ rất tốt với rất nhiều cung nữ ở tất cả các cung, tin tức linh thông.
Lúc này Hàm Yên đang dùng lời ít ý nhiều đề nghị với Bách Hợp, tuy Tề Ngự Phong cũng không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng hắn ta cũng không phải một nam nhân không hiểu phong tình, đến độ tuổi như hắn ta, tranh giành tình nhân giữa các nữ nhân, với hắn ta mà nói, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn ta, thì hắn ta vẫn sẽ hưởng thụ và dung túng, một chút thủ đoạn nhỏ cũng sẽ rất dễ làm cho hắn ta vui thích trong một thời gian ngắn, do đó sẽ được thừa sủng, vị phân cũng sẽ được nâng cao một chút.
Trong hậu cung Đại Tề, địa vị của Bách Hợp quá thấp, nếu không phải vì mỹ mạo tuyệt thế của nàng, mọi người trong hậu cung không so được với nàng, thì chỉ sợ tất cả những cung nữ trong nội cung này cũng đã tìm đường ra từ lâu rồi.
Tuy Bách Hợp cũng không có hứng thú gì với Tề Ngự Phong, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này, mình tuyệt đối không thể thất bại, cho nên nghe được lời này của Hàm Yên, biết hẳn nàng ấy đã hỏi thăm ra Hoàng đế chắc chắn sẽ xuất hiện ở vườn hoa đào đó, nhưng theo trí nhớ, Bách Hợp lại biết, xem như Hàm Châu hỏi thăm ra Hoàng đế sẽ xuất hiện ở đó, nhưng cuối cùng chỗ tốt cũng tuyệt đối sẽ không rơi xuống đầu nàng.
Nhưng lúc này trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì, nên nàng vẫn quyết định đi ra ngoài một chút, bởi vậy nghĩ nghĩ ngược lại liền đồng ý.
Trước đây nguyên chủ ỷ vào thân phận của mình, bởi vì xuất thân từ Nam Chiêu, lại là Trưởng công chúa có dung mạo tuyệt thế, cho nên thực chất bên trong nguyên chủ có một cổ ngạo khí, cũng khinh thường tranh thủ tình cảm như người bình thường, trước kia Hàm Yên cũng từng đề nghị như vậy, nếu tâm tình cô ấy tốt thì sẽ trực tiếp từ chối, nếu tâm tình không tốt thì ngược lại còn có thể sẽ bị mắng một trận. Lúc này Hàm Yên lại đề nghị nàng ấy đi thử thời vận thì kỳ thật trong lòng căn bản cũng không có bao nhiêu hy vọng, vốn nàng cảm thấy nếu Bách Hợp cứ tiếp tục như vậy, sau này nàng cũng sẽ phải tìm cách khác, ai ngờ Bách Hợp lại đồng ý đề nghị của nàng, trái lại liền khiến cho nàng ngẩn ngơ, nhưng cũng có chút mừng rỡ như điên.
“Nô tỳ liền đi tìm cho Tiểu chủ một bộ váy thật xinh đẹp.” Hàm Yên trao đổi với người bên cảnh một ánh mắt, tất cả mọi người trong nội cung đều vui mừng lên, lúc Bách Hợp nhìn thấy Hàm Châu nâng đến một bộ cung trang màu hồng đào, thì lông mày liền không khỏi nhíu lại. Nguyên chủ có tướng mạo xinh đẹp diễm lệ, lúc mặc màu đỏ tất nhiên có một cỗ mị thái phong lưu, nhưng có điều, cái loại vũ mị hồn nhiên thiên thành này khi vừa so với Lý Bảo Xu nguyên bản, thì liền rơi xuống thấp kém. Lý Bảo Xu lúc đầu, nhìn bề ngoài thì vũ mị không bằng nàng, hơn nữa cách ăn mặc của nàng ta cũng vô cùng bình thường thậm chí căn bản là không nổi bật, có điều sau khi cởi quần áo thì cho dù cũng không bằng Bách Hợp, nhưng lại cho người ta có một loại cảm giác kinh hỉ, bởi vậy trong lòng Tề Ngự Phong, vốn cho rằng Lý Bảo Xu này cũng không có gì tốt, nhưng sau khi cởi quần áo lại phát hiện nàng ta càng thú vị hơn mình nghĩ rất nhiều, nên tất nhiên sẽ chú ý nàng ta càng nhiều hơn.
Loại giai nhân tuyệt thế diễm lệ phi phàm vừa nhìn liền biết như Bách Hợp, thì Tề Ngự Phong lại cảm thấy không có mùi vị gì. Tuy ngay từ đầu có chút hiếm lạ, nhưng qua thời gian dài sẽ phát hiện nàng xinh đẹp chính là vốn nên như vậy, lực hấp dẫn thân thể cũng chỉ là thiên kinh địa nghĩa, nếu không thì sẽ uổng với tướng mạo này. Ở chỗ nguyên chủ, Tề Ngự Phong đã nhận được vui thích rất nhiều, nhưng vì không khiến cho hắn ta bị bất ngờ lớn như Lý Bảo Xu, nên bởi vậy ngược lại cũng không khiến cho người ta cảm thấy hiếm lạ như vậy.
“Đừng mặc màu này, ta nhớ có bộ váy làm từ Bích Hoán Sa mà lúc trước Hoàng thượng đã ban cho, tìm ra đây cho ta.” Cái váy bằng Bích Hoán Sa kia có màu xanh đậm, bình thường đa phần đều dùng để làm rèm che, may quần áo thì lại rất ít, dù sao tuy Bích Hoán Sa này trân quý, nhưng nếu hầu hết mọi người đều dùng để làm rèm che mà mình lại mặc lên người thì khó tránh khỏi sẽ chọc cho người ta chê cười. Loại vải này vốn là đặc sản của Đại Tề, Nam Chiêu chỉ là một nước nhỏ, cũng bởi vì không biết điều đó, nên sau khi được ban cho loại vải này, tuy nguyên chủ không thích màu sắc này, nhưng bởi vì là Tề Ngự Phong ban cho, nên lại xem như trân bảo, vì vậy sai người may thành quần áo.
Về sau, khi biết chính mình đã gây chuyện cười, nên tất nhiên là một lần cũng chưa từng mặc, liền sai người khóa vào trong rương rồi không thèm nhớ đến nữa. Nếu không phải sợ hủy vật ngự tứ của Hoàng thượng sẽ bị tai hoạ, thì chỉ sợ nguyên chủ đã cắt nát cái váy này từ lâu rồi, miễn cho bị người ta cười nhạo mình quê mùa.
Hàm Yên là Đại cung nữ bên người Bách Hợp, đương nhiên biết rõ tính cách của nguyên chủ, lúc trước ngài ấy gây ra chuyện cười vì lấy loại vải để may rèm che may thành quần áo nên luôn cảm thấy rất nhục nhã, thật sự không nghĩ đến lúc này Bách Hợp lại giống như thay đổi thành người khác vậy, yêu cầu muốn mặc bộ váy này.
Nguyên chủ có tư thái thướt tha, da thịt tuyết trắng, tuy không được hoàn mỹ giống như Lý Bảo Xu sau khi đã được hệ thống sủng phi cải tạo 100%, nhưng cũng được xưng tụng một tiếng da trắng hơn tuyết, Hàm Yên hơi bất mãn đi lấy bộ váy Bích Hoán Sa mà nguyên chủ chưa mặc bao giờ ra, nhưng sau khi thay cho Bách Hợp, lại lập tức khiến cho Hàm Yên kinh hãi.
Bởi vì loại vải này, cho nên bộ váy này cũng không kín được bao nhiêu, ngoại trừ cái yếm màu trắng trước ngực ra, thì cũng không có thêm màu sắc và hoa văn nào khác, nửa phần trên hơi rộng chỉ như khoác lên đầu vai xinh xắn, bộ ngực sữa no đủ kia bị bộ váy muốn che còn lộ này làm cho càng thấy như được nâng lên cao hơn, hai cổ tay áo được thêu những đám mây nhỏ, vòng eo cao, còn làn váy thì bởi vì để lúc đi không bị lộ chân, nên được làm thành nhiều tầng, trong lúc đi lại, lụa mỏng đung đưa, tiên khí mười phần.
Vốn lúc trước nhìn thấy bộ váy bằng Bích Hoán Sa này, Hàm Yên còn cảm thấy có quá gây đồi phong bại tục hay không, nhưng lúc này vừa thấy Bách Hợp mặc vào, cái màu sắc hết sức thanh đạm mộc mạc kia vốn là cực kỳ đoan trang bảo thủ, nhưng trong đoan trang lại bởi vì kiểu dáng mà lại lộ ra quyến rũ, càng kỳ diệu hơn là vì ánh mắt hơi lãnh đạm của Bách Hợp, nên sau khi ngài ấy mặc bộ váy này lên người, thì lại càng quyến rũ mà không tục, khiến cho Hàm Yên đều sâu sắc kinh ngạc một hồi.