Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1030: [Star] Tình chị em sâu nặng (3)

Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Chết tiệt!!!

Bách Hợp cảm thấy đau đầu! Bịch một tiếng, người vừa mới trả lời “Hai” lại giống người trước ngã xuống, chỉ là lần này đầu không mất, mà giữa thân bị người ta xuyên một lỗ bằng cái chén. Liên tiếp chết hai người khiến cho hơi thở thần chết tràn ngập trong sảnh. Người thiếu niên cũng không có bỏ qua việc này, anh ta còn đang bận nghĩ xem điểm danh người nào.

“Một cộng một bằng mấy?” – Nếu anh ta vẫn còn muốn hỏi vấn đề này thì quả thực rất oái oăm, không trả lời là không chính xác, trả lời bằng hai thì anh ta lại ngại người ta biết quá nhiều. Người bị điểm danh thì vẻ mặt xám như tro tàn, nói nhỏ trong miệng lại còn run rẩy: “Ba?”

Lần này anh ta cũng chẳng nói lời nào, chỉ nghe tiếng thi thể ngã lăn ra sàn. Thiếu niên lười biếng lại thuận tiện chỉ một người: “Mi, ra đây!”

“Hai” – Người bị điểm danh âm thanh run rẩy vô cùng, người thiếu niên lại im lặng một lúc: “Ừm! Ta không nghĩ hỏi lại câu một cộng một bằng mấy! Mi trả lời quá nhanh rồi”. Nói hay không nói đều không được. Bách Hợp suy đoán rằng thiếu niên này căn bản chẳng vì mục đích hỏi, chỉ là muốn giết thì giết thôi. Án tử treo lủng lẳng trên đầu khiến mọi người hốt hoảng, sợ hãi bị người gọi tới, dường như chỉ cần bị gọi đến giống như nằm trên lưỡi hái tử thần, mỗi khi anh ta gọi một người, những người còn lại liền thở phào nhẹ nhõm. Vòng đi vòng lại, không biết có phải do Bách Hợp xuất hiện muộn nhất gây sự chú ý cho người thiếu niên hay không, mà dù cô rất cố gắng quỳ mọp xuống trốn tránh mà vẫn bị điểm danh: “Vậy thì! Cô gái nhếch nhác! Một cộng một bằng mấy?”

Bách Hợp cười khổ khi bị điểm danh. Tiếng thở phào nhẹ nhõm ở xung quanh Bách Hợp có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, còn lời nói của thiếu niên chẳng mang chút cảm xúc nào. Trên mặt đất là la liệt thi thể, thiếu niên dùng thủ đoạn gì giết người Bách Hợp cơ bản không thấy rõ. Cô không cam lòng ngồi chờ chết, vào nhiệm vụ mới được một đoạn thời gian, chưa tiếp thu tình tiết chuyện. Mà cơ bản việc cô phản kháng lại trước mặt thiếu niên kỳ quái này sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Tim Bách Hợp đập nhanh như thỏ chạy, một lát sau Bách Hợp tự trấn định lại bản thân, nuốt nước bọt hai cái rồi Bách Hợp chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi! Từ nhỏ tôi đã học vô cùng kém môn Toán!”.

Lời vừa thốt ra, mặt mày thiếu niên giống như là vầng trăng non, anh ta cười rộ lên trông thật thanh thuần đáng yêu. Nếu không phải cách đó không xa là những thi thể nằm la liệt trên đất thì chẳng ai ngờ rằng người có nụ cười tinh khiết như thủy tinh, sạch sẽ thánh thiện này lại có công phu giết người như chớp mắt đâu.

“Học toán kém? Ồ! Một đáp án tốt đấy!” – Thiếu niên cắn cắn môi, nói xong lại cười: “Một cộng một là vô cùng tận. Trong mắt ta cũng thấy như vậy! Giống như hạt nhân nguyên tử cùng mang hạt âm dương rất nhỏ có thể cộng với nhau thành một nguyên tử, mà nguyên tử lại có cấu tạo nhất định cùng thứ tự sắp xếp khác nhau có thể bị phân rã thành phân tử, cho nên vì sao một cộng một lại phải bằng hai nhỉ?” – Anh ta nói nói một hồi, vẻ mặt dần dần điên cuồng, khuôn mặt thanh tú lộ ra vài phần buồn bực: “Một cộng một bằng một vạn khả năng, vì sao vấn đề đơn giản như vậy mà mấy con người ngu xuẩn thích tự cho là thông minh nhể?”

Giọng điệu của người thanh niên bắt đầu chậm rãi táo bạo dần lên, dường như có chút không khống chế được bản thân. Anh ta đứng lên đạp chân tại chỗ hai cái. Tiếng bước chân kia từng chút từng chút vang vào lòng người, làm cho người ta không dám thở mạnh. Bách Hợp cảm thấy căng thẳng toàn thân. Cô cảm giác được thiếu niên này đang ở trạng thái vô cùng bất ổn không thể tự khống chế bản thân bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt người này tựa như thiên sứ, tính tình lại giống ác ma, quả thực là trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn. Anh ta đứng dậy đi lại trong nháy mắt, lửa giận trên người không có giảm sau khi giết người, ngược lại sắc mặt càng ngày càng khó coi, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn đỏ bừng. Bách Hợp cố nén cảm giác bất an không tốt trong lòng mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn, liền thấy hai mắt thiếu niên đã phát xanh, khuôn mặt thanh tú biểu hiện vô tình nhìn chằm chằm Bách Hợp, khóe miệng mím chặt thể hiện tâm trạng cực kỳ kém.

“Tâm tình của ta bây giờ, vô-cùng-không-tốt”.

Anh ta một lần nữa ngồi xuống, hai tay bắt đầu vô thức đặt lên phím đàn, một bài nhạc khó nghe chói tai vang lên, thiếu niên biểu diễn không hề có kết cấu, không khí xung quah càng ngày càng lạnh dần, sát ý trên người càng ngày càng thấy rõ.

“Toong toong” – hai bàn tay của thiếu niên đập thẳng vào phím đàn khiến chúng phát ra âm thanh vang rờn rợn, hai phím đàn màu trắng bị đập rơi, giống như là người thanh niên đã loạn bài diễn tấu. Anh ta bèn ngừng lại, môi mím chặt cúi thấp đầu, gió bão giống như bắt đầu hội tụ trong mắt anh ta. Một đôi bàn tay thon dài thậm chí không khống chế được bắt đầu nắm chặt. Tiếng tim đập lớn tới mức người trong phòng cũng có thể nghe thấy được, Bách Hợp có cảm giác có điều gì đó không đúng, ở một giây ánh mắt thiếu niên lạnh xuống liền mở miệng: “Tôi sẽ đàn một khúc của bài Ballade pour Adeline”.

Bách Hợp đột nhiên mở miệng làm mọi người run rẩy toàn thân, còn thiếu niên quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không có tiêu cự mà lạnh lùng vô cảm. Vì động tác quay đầu của anh ta mà mấy sợi tóc nho nhỏ trên trán đung đưa nhè nhẹ, đôi mắt dài nhỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Bách Hợp, cho tới khi Bách Hợp cảm thấy có chút hốt hoảng thì anh ta mới đột nhiên giơ cổ tay lên, vòng tay quang não trên tay anh ta bật sáng: “ Phi thuyền cùng ba mươi gundam đang hoạt động tạm thời, thoát hiểm ở cửa sáu đến cửa chín tại cửa khoang đáy.”. Một giọng nói tương tự như giọng của thiếu niên vang lên, còn thiếu niên liếc nhìn Bách Hợp: “Ta không thích người dùng đồ của ta, nhưng mà, vì tôn trọng nghệ thuật, ta sẽ nhường cho cô một cơ hội ngồi phi thuyền cứu hộ rời đi. Sống được hay không thì phải xem vận số của cô rồi”.

Thiếu niên giương cằm cao ngạo, biểu tình hờ hững: “Hẹn gặp lại, bé gái!”

Cửa khoang thuyền vốn đang đóng chặt, đột nhiên truyền đến âm thanh máy móc chuyển động, cửa lớn bị mở không báo trước, một luồng gió lớn từ ngoài ùa vào, Bách Hợp bị gió thổi lắc lư, không thể tiếp tục ngồi chồm hổm nữa. Bách Hợp có thể nhìn xuyên qua cửa khoang nhìn thấy không gian mỹ lệ bên ngoài. Những vì sao sáng lấp lánh giống như những tinh linh nhỏ bé bình thường đang chuyển động. Một con chim máy khổng lồ theo lối này bay vào, nhận được chỉ lệnh bèn chạy tới hướng Bách Hợp. Đôi cánh khổng lồ của nó mang theo cơn gió mạnh mẽ khiến cho bộ quần áo bảo vệ màu trắng của người thiếu niên cũng lung lay nhè nhẹ. Mái tóc anh ta lay động, đôi mắt nhìn chằm chặp Bách Hợp bị chim máy ngậm lấy rồi lao ra khỏi bầu trời đêm. Sau đó cửa lớn một lần nữa đóng lại. Bách Hợp gian nan cảm thấy được cái mỏ to lớn lạnh lẽo của con chim máy, rồi lại thấy người thiếu niên cười đến gập cả lưng, bộ dạng ngây thơ khả ái vô cùng phất tay cùng cô: “Cô sẽ yêu tốc độ bay tự do này lắm đấy”

“…” – Bách Hợp rủa thầm trong miệng, nhưng chỉ cần mở miệng là một lượng gió lớn ùa vào, còn cô bị con chim máy mang đi khỏi phi thuyền lớn, phía dưới là một khoảng không gian mờ mịt, xung quanh có những hành tinh lấp lánh, chỉ cần giơ tay là có thể sờ thấy quầng sáng kia nhưng kì thực những hành tinh này cách cô đến vài vạn năm ánh sáng. Chân không chạm đất khiến Bách Hợp có dự cảm không tốt, vì không biết thứ này muốn đem mình đi đâu, mà vì không tiếp thu kiến thức cùng tình tiết chuyện nên Bách Hợp không có dữ liệu gì để khống chế loại vật này. Xem ra chỉ có thể đi một bước tiến một bước. Chim máy bắt đầu tăng tốc, tốc độ quá nhanh làm Bách Hợp cảm thấy khó thở. Cảm giác không trọng lực làm cho Bách Hợp cắn chặt hàm răng, hai tay ôm chặt lấy mỏ chim máy. Lâu dần Bách Hợp cảm thấy tê rần cả người; nếu không phải con chim máy này đang ngậm ngang người mình thì Bách Hợp cũng e rằng cô sẽ tự buông tay mà rơi xuống.

Tiếng gió rít gào xung quanh vì tốc độ cao, hơn nữa vì quá khẩn trương nên tim Bách Hợp đập nhanh vô cùng, máu trong cơ thể Bách Hợp khó có thể lưu thông bình thường làm cho nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống nhanh chóng. Trước đó Bách Hợp lại không biết bị người ta tiêm loại thuốc gì, nên lúc này bắt đầu có cảm giác lơ mơ. Dưới tình huống này Bách Hợp không dám thả rơi ý thức, mỗi khi sắp rơi vào hôn mê thì Bách Hợp lại cắn đầu lưỡi một cái, muốn để cơn đau làm mình duy trì sự tỉnh tảo. Cũng không biết chim máy tự rơi bao lâu thì mắt chim máy nháy đỏ liên tục: “Năng lượng không đủ! Năng lượng không đủ!”

Bách Hợp muốn chửi “mẹ nó”!

Năng lượng là cái thứ gì?

Căn bản cô đâu có biết, huống chi lúc này cái gì cô cũng không có. Lúc đầu máy móc vận hành như điên, nhưng cảnh báo thiếu năng lượng vừa vang lên chưa được hai hay ba phút, âm thanh “tít tít tít” dồn dập nóng nảy như đồng hồ báo thức. Ánh sáng trong mắt chim máy dần nhạt, cánh cũng thu lại, hóa thành hình dạng gundam bình thường và bắt đầu rơi…tự do không thể kiểm soát. Bách Hợp còn đang bị thứ gọi là gundam này khống chế, trong lúc này không còn biện pháp nào khác. Cũng không biết rơi tự do bao lâu, rốt cuộc gundam này cũng chạm đất. Bách Hợp cảm thấy một cơn đau nhức toàn thân, bốn bề tối om, Bách Hợp hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa, Bách Hợp thấy mình đang nằm trong một đống sắt vụn.

Hình như có người ở phía trên gundam tìm kiếm điều gì.

“Chỗ này có người!”

Giọng một người đàn ông vang lên, Bách Hợp bị thương nặng, lúc này mặc dù cảnh giác nhưng căn bản không thể động đậy, nhưng mà rất nhanh sau đó Bách Hợp nghe thấy một giọng nói không kiên nhẫn khác: “Mặc kệ đi! Ở đây ngày nào chẳng thấy người chết? Thu thập những thứ đáng giá rồi đi thôi”

Đám người kia hùng hổ đào bới gundam, lấy đi những thứ mà chúng coi là đáng giá, nhưng cũng gián tiếp giúp Bách Hợp giảm một ít sức nặng đè lên trên người.

Cùng lúc đó, truyền hình giữa các hành tinh lớn thuộc Liên hiệp quốc hệ Ngân hà đang phát sóng một trong những tin tức trong ngày: “Tại nhà giam vũ trụ thuộc Liên hiệp quốc đào thoát hơn ba trăm trọng phạm. Những kẻ này cướp phi thuyền nhà họ Tiene, trừ người đứng đầu nhà họ Tiene trốn thoát, trên phi thuyền còn lại ba trăm nhân mạng không một ai thoát chết. Danh sách sẽ được công bố sau. Hiện nay những trọng phạm này không biết đang lẩn trốn nơi nào, người phát ngôn liên hiệp quốc đang mau chóng….”

Một phát thanh viên đang nói về sự kiện phát sinh trong ngày bằng giọng ngọt ngào, thì một người đàn ông mặt quân phục đế quốc đang ôm một người phụ nữ vẻ mặt ngơ ngẩn, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Furla, không liên quan đến em!”

“Con bé rốt cuộc đã chết…” – Người phụ nữ nhỏ giọng nỉ non, ánh mắt vô cùng phức tạp.