Kim Điền Lạc thấy trời còn chưa tối, trong lòng thầm nghĩ anh ăn cái gì trên đường? Còn không phải là không muốn dùng cơm của chúng tôi sao? Nhưng hắn lại nở nụ cười nói:
- Được rồi, trưởng phòng Mễ, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo với hai vị lãnh đạo.
Mễ Lưu Phương cúp điện thoại, sau đó hắn nói với phó tổ trưởng tổ điều tra là Nghiêm Tuyết Bân ở bên cạnh:
- Anh Nghiêm, lát nữa tìm một quán cơm, chúng ta mua vài món đơn giản lót dạ. Nói với anh em trong đoàn, khi trở về tỉnh tôi sẽ mời bọn họ dùng cơm, nhưng lúc này tỉnh ủy yêu cầu có hơi căng, nhiệm vụ khá nặng nề, yêu cầu mọi người cố gắng vượt qua.
Nghiêm Tuyết Bân là lão cán bộ phòng văn thư, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của sự việc này. Tuy bọn họ xuống thành phố La Nam lần này chủ yếu là xử lý một vụ việc nhìn qua quá nhỏ nhặt, nhưng thực tế bên trong sự việc ẩn giấu điều gì, bọn họ cũng căn bản không thể ngờ được.
Nếu sự việc này làm trễ nãi tính toán của lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy bọn họ sẽ căn bản không có quả ngon để ăn. Vì vậy sau khi nghe Mễ Lưu Phương phân phó, Nghiêm Tuyết Bân trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Mễ, tôi nhớ đoạn đường cách đây không xa có khách sạn Tiểu Hải Đồn, chúng ta có thể đến đó dùng bữa.
Mễ Lưu Phương khẽ gật đầu, hắn cảm thấy tán thưởng phương diện thấu hiểu lòng người của Nghiêm Tuyết Bân.
- Tút tút tút.
Khi Mễ Lưu Phương và Nghiêm Tuyết Bân đang trò chuyện với nhau, chuông điện thoại của hắn chợt vang lên. Mễ Lưu Phương thấy đó là một dãy số lạ, sau khi trầm ngâm giây lát thì nhấn nút nghe.
- Trưởng phòng Mễ, tôi là Lý Quý Niên của thành phố La Nam. Tôi nghe nói ngài đại giá quang lâm, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.
Giọng nói nhiệt tình của Lý Quý Niên lại được truyền vào tai Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương và Lý Quý Niên căn bản cũng không có kết giao với nhau, hắn nghe thấy người điện thoại đến là Lý Quý Niên, thế là mở miệng pha trò:
- Ha ha, chủ tịch Lý, đã có một thời gian chúng ta chưa liên hệ với nhau, lần này tôi mạo muội đến quấy rầy anh, cũng không có cách nào khác, ha ha, đây là sắp xếp của lãnh đạo tỉnh ủy, tôi chỉ có thể chấp hành mà thôi.
- Điều này tôi còn chưa biết, nhưng anh Mễ đến thành phố La Nam chúng tôi, rõ ràng cũng giống như đi về nhà. Các anh bây giờ đang ở đâu, tôi đã cho khách sạn La Nam bên kia chuẩn bị sẵn sàng, thức ăn đã nóng hôi hổi, chỉ còn chờ chào đón các vị lãnh đạo mà thôi.
Lý Quý Niên nói cực kỳ dễ nghe, thế nhưng Mễ Lưu Phương lại không muốn dùng bữa cơm này. Đối với hắn thì không phải là không thể dùng cơm, thế nhưng đây là lúc lãnh đạo đang chờ báo cáo, cũng không nên ở lại mất thời gian.
- Ha ha, chủ tịch Lý, tôi xin khắc ghi ý tốt của anh, nhưng nào có chuyện một bữa ăn hai lần? Chúng tôi còn phải nhanh chóng chạy về, bây giờ đến thông báo tình huống với các anh, sau đó chúng tôi sẽ đi ngay.
Lý Quý Niên tất nhiên cũng nghe rõ vấn đề trong lời nói của Mễ Lưu Phương, tuy hắn lại tiếp tục mở miệng dùng giọng nhiệt tình mời Mễ Lưu Phương, nhưng Mễ Lưu Phương bên kia căn bản là không chịu. Hai người nói qua nói lại một lúc, cuối cùng Mễ Lưu Phương mới cúp máy.
- Trưởng phòng Mễ, xem ra phía thành phố La Nam đã gấp lắm rồi.
Nghiêm Tuyết Bân nhìn vẻ mặt đắc ý của Mễ Lưu Phương thì khẽ nói.
Mễ Lưu Phương khẽ cười cười, thầm nghĩ dù các anh có gấp gáp thì làm được gì? Hắn gật đầu nói với Nghiêm Tuyết Bân:
- Tuyết Bân, anh nói xem, tôi còn có thể nhận được điện thoại của anh ấy không?
- Tất nhiên là có thể, nếu Lý Quý Niên đã như vậy, anh ta là lãnh đạo đứng đầu càng đứng ngồi không yên.
Nghiêm Tuyết Bân tất nhiên hiểu rõ lãnh đạo của mình đang nghĩ đến điều gì, hắn khẽ mở miệng dùng giọng nịnh nọt nói với Mễ Lưu Phương.
Khách sạn Tiểu Hải Đồn không lớn, chỉ có bốn năm bàn, bên trong cũng chỉ có vài món đậu phộng luộc và thịt heo mà thôi, vì vừa mới qua tết nên kinh doanh cũng có hơi ế ẩm.
Đám người Mễ Lưu Phương miễn cưỡng gọi bốn món, sau đó chầm chậm dùng cơm. Đám người bọn họ cố gắng lắm mới ăn vừa đủ no, thế nhưng nhìn ông lão trước mặt đang ăn như sói như hổ, Mễ Lưu Phương càng thêm tin tưởng.
Nếu làm xong sự kiện này, chắc chắn thư ký trưởng sẽ càng có thêm hảo cảm với mình. Nếu thư ký trưởng gật đầu, như vậy mình sẽ căn bản có cơ hội tiến lên đứng đầu phòng văn thư tỉnh ủy.
- Đồng chí, cái này...Anh còn ăn không?
Khi Mễ Lưu Phương đang suy nghĩ mông lung, ông lão đi theo bọn họ chợt mở miệng khẽ hỏi một nhân viên công tác ở bên cạnh hắn.
Vị nhân viên này chỉ ăn được vài đũa mỳ thì bỏ qua, hắn thật sự không quen ăn món này, thế là khoát tay nói:
- Tôi không ăn.
- Tôi có thể ăn nó không?
Ông lão nói rồi muốn đưa tay lấy tô mỳ kia.
- Bác chưa ăn no có phải không? Nếu chưa no thì tôi sẽ nói khách sạn cho thêm một tô mỳ nữa.
Mễ Lưu Phương khoát tay chặn lại rồi nói tiếp:
- Bác trai, lát nữa cháu sẽ đưa bác đi gặp lãnh đạo thành phố, bác phải phản ánh thật chân thật về tình huống của mình, có sao nói vậy, như vậy vấn đề của bác mới được giải quyết.
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói thật, sẽ nói rõ vấn đề, tôi vẫn còn đang chờ tiền của mình.
Ông lão mở miệng nói, trong mắt lóe lên cái nhìn chờ mong.
Mễ Lưu Phương khẽ gật đầu, hắn thầm nghĩ, xem như lần này Vương Tử Quân và Lý Quý Niên sẽ phải mất thể diện.
Sau khi dùng cơm ba mươi phút thì nhóm người Mễ Lưu Phương tiếp tục lên đường, nhưng điều làm cho Mễ Lưu Phương cảm thấy bất mãn chính là điện thoại có đổ chuông vài lượt, thế nhưng lại không có cuộc điện thoại nào là của bí thư thị ủy La Nam.
“ Không phải người ta muồn vò sứt lại mẻ đó chứ? “
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mễ Lưu Phương, hắn thầm cười lạnh một tiếng. Hắn thầm nghĩ, nếu sự việc được báo cáo lên trên, chính mình không có vấn đề, nhưng đám lãnh đạo thành phố La Nam sẽ khốn khổ trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy.
Hơn hai mươi phút sau đã thấy anh đèn rực rỡ ở trước mặt, thành phố La Nam đang bừng sáng ánh đèn làm cho bầu trời đêm trở nên rất đẹp. Tuy úc này trời đã tối, thế nhưng đám người Mễ Lưu Phương lại cảm thấy bừng bừng sức sống.
Mễ Lưu Phương cũng không có hứng thú ngắm cảnh, khi xe chạy như bay đến thị ủy La Nam, hắn đang thầm suy nghĩ khi gặp lãnh đạo thành phố La Nam thì mình nên mở miệng ứng đối như thế nào.
Sau khi chứng minh thân phận thì xe thuận lợi tiến vào ủy ban thành phố La Nam, khi xe dừng lại, thư ký trưởng Kim Điền Lạc đưa theo vài người đến đón nhóm Mễ Lưu Phương.
- Trưởng phòng Mễ, hoan nghênh anh đến thành phố La Nam kiểm tra chỉ đạo công tác.
Kim Điền Lạc nhiệt tình duỗi hai tay nói với Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương nhìn thấy sau lưng Kim Điền Lạc chỉ có vài người, chỉ là vài cán bộ trong phòng văn thư thị ủy La Nam, thế là trong lòng có chút bực mình. Hắn cảm thấy mình thật sự giống như quan khâm sai đại thần, nghĩ rằng phải là lãnh đạo thị ủy La Nam đến nghênh đón mới đúng, nhưng bây giờ xem ra thành phố La Nam cũng không nể mặt hắn.