Trên mặt Quan Vĩnh Hạ vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, dù hắn bị Hào Nhất Phong phê bình nhưng trong lòng lại vui vẻ. Trên quan trường thì phê bình chưa nhất thiết là không may, có đôi khi phê bình cung ẩn hàm rất nhiều thông tin tốt.
Hơn nữa Quan Vĩnh Hạ phê bình vì tỏ thái độ, điều này lại càng không phải là phê bình.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn Quan Vĩnh Hạ, cũng không nói lời nào. Lão trầm ngâm giây lát, lúc này mới nói:
- Anh biết người viết đơn tố cáo là ở địa phương nào không?
Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ: “ Tôi làm sao biết rõ điều này được? Tôi cũng không phải thần tiên! “ Nhưng hắn lại không thể nói nên lời. Cái gì là phục vụ cho lãnh đạo? Đó là giúp đỡ lãnh đạo xử lý sự việc, tất nhiên cũng là giải thích những điều nghi vấn cho lãnh đạo.
Quan Vĩnh Hạ nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Hào Nhất Phong, hắn cũng hiểu tâm tư của lãnh đạo, rõ ràng lãnh đạo cũng không muốn mình trả lời vấn đề này, chẳng qua chỉ là tham khảo một chút mà thôi. Thế là hắn cười nói:
- Mong bí thư Hào chỉ giáo.
- Chính là nông dân thành phố La Nam về Sơn Viên làm công.
Hào Nhất Phong cười nhạt một tiếng rồi khẽ nói.
Nông dân thành phố La Nam đến Sơn Viên làm công? Sau khi ngẩn ngơ giây lát thì tâm tư của Quan Vĩnh Hạ nhanh chóng xoay chuyển, hắn là người đi theo Hào Nhất Phong nhiều năm, tất nhiên biết rõ lãnh đạo sẽ căn bản không nói những lời vô nghĩa.
Thành phố La Nam, đó là địa bàn của Vương Tử Quân.
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến cái tên Vương Tử Quân, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nếu như không phải Vương Tử Quân ra mặt, một công nhân bình thường sao có thể được gặp dung nhan của chủ tịch tỉnh? Có thể làm cho một Thạch Kiên Quân phải ra mặt đi đòi tiền lương cho mình? Cán bộ lãnh đạo là công bộc của dân, nhưng người dân nào có thể sai khiến lãnh đạo giống như công bộc nhà mình? Đúng là quá mức đáng chê cười.
- Bí thư Hào, xem ra trong sự kiện này thì Vương Tử Quân có tác dụng quá quan trọng.
Quan Vĩnh Hạ nói ra phán đoán của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Hào Nhất Phong. Hắn muốn xác định thái độ của Hào Nhất Phong ở sự kiện này, sau đó mới có thể nói ra những ý nghĩ tiếp theo của mình.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
- Tôi hiểu chủ tịch Thạch, đây không phải là phong cách của anh ấy.
Vương Tử Quân lại liên quan đến sự việc giữa Thạch Kiên Quân và bí thư Hào Nhất Phong, tuy trong lòng Quan Vĩnh Hạ xuất hiện hai chữ “ lớn mật “ nhưng hắn lại nhanh chóng che giấu. Vương Tử Quân tuy có vẻ lớn mật ở sự kiện này nhưng thực chất lại chẳng có gì. Thái độ của Hào Nhất Phong với Vương Tử Quân là thế nào thì cả tỉnh Sơn Nam đều biết, dưới tình huống này Vương Tử Quân vì sao không phản kích?
Nhưng Quan Vĩnh Hạ thật sự không thể nói lung tung, càng không thể nói lung tung trước mặt Hào Nhất Phong. Tất nhiên Hào Nhất Phong cũng hiểu Quan Vĩnh Hạ đang nghĩ điều gì, người này đến tìm mình cũng không phải chỉ vì phát tiết chút bất mãn. Nếu như chỉ là phát tiết chút bất mãn, như vậy Hào Nhất Phong cũng không phải là Hào Nhất Phong.
Trong đầu Quan Vĩnh Hạ chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát chợt nghe thấy Hào Nhất Phong lên tiếng:
- Vĩnh Hạ, anh thấy đồng chí Lý Quý Niên như thế nào?
Lý Quý Niên? Người này căn bản là một miếng đậu hũ khó thể nào cầm lên, bây giờ căn bản đã biến thành một người hầu của Vương Tử Quân, chẳng lẽ nói bí thư Nhất Phong muốn ủng hộ Lý Quý Niên?
Không đúng, Quan Vĩnh Hạ biết thì bí thư Hào Nhất Phong cũng hiểu rất rõ. Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch Lý đã công tác ở La Nam được tám năm, cũng nên điều động.
- Vâng, tôi cảm thấy đồng chí Lý Quý Niên này rất tốt, tôi cảm thấy năm sau có thể sắp xếp anh ấy đến làm bí thư đảng ủy phòng dân chính, xem như là lưu động cán bộ.
Hào Nhất Phong gõ xuống bàn trà, sau đó lầm bầm nói:
- Chủ tịch thành phố La Nam, tốt nhất nên điều động người bản địa.
“ Điều động người bản địa? “
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến tình hình nhân sự ở thành phố La Nam, thế là hai mắt chợt tỏa sáng.
Đây là một câu ám hiệu rất có nội dung sâu xa, nghe qua thì giống như công bằng, không thể bắt bẻ, thế nhưng người thông minh chỉ cần nghe qua là hiểu nó ám chỉ cái gì, nhưng ai cũng không thể nói nó là ám hiệu được. Có đôi khi Hào Nhất Phong sắp xếp chuyện gì đó nhưng không muốn nói rõ ra, chỉ là biểu đạt một chút ý nghĩ mà thôi, lại gọi Quan Vĩnh Hạ đến để đệ lộ ra chút vấn đề, tất nhiên Quan Vĩnh Hạ chỉ cần nghe vào tai thì hiểu ngay ra vấn đề.
Lục Ngọc Hùng vốn là nước không cùng một bầu với Vương Tử Quân, nếu người này trở thành chủ tịch thành phố, như vậy sẽ càng có tiền vốn ngáng chân Vương Tử Quân. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn lên tiếng chặn lại:
- Bí thư Hào, tôi cảm thấy bây giờ nên liên hệ với trưởng phòng Tiền Giang.
- À, nên để sang năm, dù là thế nào thì cũng phải cho người ta ăn tết vui vẻ cái đã chứ!
Hào Nhất Phong khoát tay khẽ nói.
Tết là ngày vui của gia đình và của cả đất nước, là một ngày được chào đón, là ngày con cháu sum vầy, nhà nhà đoàn viên.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, trước tết hắn thật sự rất bận. Cũng may sự việc ở thành phố La Nam cũng căn bản không quá rối, Lý Quý Niên, Hà Khởi Duệ, Kim Điền Lạc cũng là những người phụ tác đắc lực, vì thế cũng không có nhiều chuyện làm hắn phiền lòng.
Sau khi xử lý những sự việc cuối cùng, sáng ba mươi Vương Tử Quân đi xe về tỉnh Chiết Giang.
Lý Đức Trụ tuy yêu cầu đi theo Vương Tử Quân về Chiết Giang ăn tết, nhưng lại bị Vương Tử Quân xin miễn. Khương Long Cương bị Vương Tử Quân để lại thành phố La Nam, Tiểu Na được Mạc Tiểu Bắc sắp xếp cho về nhà vào ngày hai mươi bảy âm lịch, lúc này trên chiếc xe việt dã mượn được từ phân khu chỉ có người một nhà Vương Tử Quân.
- Gấu mập đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi Mạc Tiểu Bắc đang ôm con trai ở phía sau lưng.
Hôm nay Vương Tử Quân thấy con trai được Mạc Tiểu Bắc cho ăn mặc giống hệt như một con gấu, thế là Vương Tử Quân dùng giọng đùa giỡn gọi là Gấu mập.
Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Anh nói nhỏ lại một chút được không? Con đang ngủ. Anh cũng đừng làm nó thức dậy, nếu không thì anh ra sau này ôm con, em lái xe.
Vương Tử Quân nghe được lời của Mạc Tiểu Bắc thì vội vàng khoát tay nói:
- Thôi bỏ đi, để anh lái xe, anh không thể nào giữ con giỏi bằng em.
Vương Tử Quân cùng nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, xe chạy ra khỏi thành phố La Nam, chạy về phía đường cao tốc về thành phố Giang Thị, trong lòng Vương Tử Quân tràn đầy cảm giác vui sướng.
Đến tết thì phải về nhà.
Đây là những chữ vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa, Vương Tử Quân ngẫu nhiên nhìn vào kính chiếu hậu thấy Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ váy xanh và con trai, hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, thật sự không cần thêm thứ gì khác vào lúc này.