vương tử quân phải quay về khách sạn, Trương Lộ Giai cũng đi về nhà. Hai người đi với nhau dưới trời đêm yên tĩnh, đến dưới lầu khu nhà của Trương Lộ Giai, cả hai lại lặng lẽ lên lầu, mở cửa.
Sau khi vào cửa, Vương Tử Quân đưa tay lên, không ngờ động vào khoảng không, chợt thấy Trương Lộ Giai trốn tránh mình. Chỉ là trốn tránh như vậy cũng không hiệu quả, hắn vẫn nghe thấy âm thanh, thậm chí là khá lớn. Sau đó hắn tiến về phía trước một bước, một tay giữ lấy Trương Lộ Giai, quay mặt nàng lại, hôn lên mặt nàng, lúc này nàng cũng không vùng vẫy.
Khi ngôi sao tam tinh (ba ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Liệp Hộ, thường nhìn để tính thời gian khuya sớm) chìm về tây, cơ thể trải qua vuốt ve và ma xát, kết quả là hạnh phúc mệt mỏi kiêu ngạo mà lười biếng, sau đó hầu như là kiệt sức, để lại không gian yên ắng. Lúc này Trương Lộ Giai khá hạnh phúc và rền rỉ, bàn tay của nàng đan xen với bàn tay hắn, thậm chí chân cũng quấn lấy hắn, cổ cũng níu lây cổ hắn, tất nhiên chính là căng thẳng đấu sức. Nàng hận không thể nói ra hạnh phúc đã lâu chưa có được này với mọi người, để cho mọi người phải ghen ghét. Mặc dù sự thật thì nàng phải giấu hạnh phúc này trong lòng, không dám tiết lộ ra ngoài, nàng không thể vì tầng quan hệ này mà mang đến phiền toái cho người đàn ông của mình.
Nhưng loại quan hệ thế này vẫn hấp dẫn người ta, không thể kháng cự được. Khi kết hợp với người đàn ông này, cái gì là không nên, cái gì là đạo đức căn bản không còn tồn tại, chỉ có kích động, sảng khoái mà thôi.
- Biết rõ vì sao chị không quan tâm đến cậu không? Cậu đúng là cay độc, có phải là vì vị kia trong nhà mà cậu không còn cần chị nữa không?
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt mê ly nhìn Trương Lộ Giai, giống như hắn đang nợ nàng thứ gì đó, nàng dùng giọng hờn dỗi hỏi.
Vương Tử Quân ôm lấ bờ vai mượt mà của Trương Lộ Giai, hắn cảm nhận được làn da láng mịn của nàng, thế là vuốt ve vừa nhiệt liệt vừa thô bạo:
- Em thế nào lại cam lòng để cho chị Lộ Giai phải như vậy, chỉ là thời gian này có chút bận rộn mà thôi.
- Được rồi được rồi, cũng đừng cố gắng tìm cớ, chị đây cũng không muốn tranh giành tình nhân với Mạc Tiểu Bắc, cậu nóng vội làm gì, ngày nào đó có rảnh đừng quên chị là được.
Trương Lộ Giai cảm thấy trong lòng vừa đầy tan nát vừa sung sướng, thế nhưng nàng lại cố gắng che giấu. Nàng rời khỏi lòng Vương Tử Quân, dáng người cực kỳ quyến rũ, lõa lồ trước mặt Vương Tử Quân.
- Mau mặc quần áo, đã hơn mười một giờ rồi, các cậu có nhiều người ở khách sạn, cậu là bí thư cũng nên chú ý.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lưu luyến của Trương Lộ Giai, hắn cũng cảm thấy có chút không muốn, hắn kéo nàng vào lòng rồi nói:
- Cũng còn sớm, tôi sẽ báo cáo công tác cho chị Lộ Giai cái nữa đã...
Khi Vương Tử Quân quay lại khách sạn thì đã rất khuya, hắn đang định mở cửa phòng thì chợt nghe có người trong hành lang hỏi:
- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương không?
Giọng nói này có chút run rẩy, người nói giống như là lấy hết dũng khí. Vương Tử Quân vô thức nghiêng đầu nhìn, lúc này Khương Long Cương ở cách vách cũng đã đi ra.
- Tôi là Vương Tử Quân, anh là...
Dưới ánh đèn vàng vọt trong hành lang, Vương Tử Quân thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi, mặc quần áo da nhân tạo giá rẻ, thậm chí còn có hai ba chiếc lỗ được dán lại bằng băng dính.
- Bí thư Vương, tôi đến tìm ngài, mong ngài đừng xử phạt bí thư La của chúng tôi.
Người nọ sau khi xác nhận thân phận của Vương Tử Quân, thế là không khống chế được tâm tình mà đi về phía Vương Tử Quân.
Khương Long Cương thấy người này đi về phía Vương Tử Quân, thế là tiến lên ngăn cản. Vương Tử Quân phất phất tay, tỏ ý không cần căng thẳng, hắn nói với người đàn ông đang khá kích động kia:
- Có chuyện gì anh theo tôi vào phòng rồi nói.
Người đàn ông kia đồng ý một tiếng có vẻ khá sợ hãi, những phòng khác cũng bị đánh thức, đám người thư ký trưởng Kim Điền Lạc cũng đi về phía phòng của Vương Tử Quân.
Người đàn ông trung niên kia đi vào gian phòng rộng thùng thình, hắn thật sự không biết theo ai, thế là dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hai tay liên tục chà xát.
- Anh tên gì? Bí thư La của các anh là ai?
Vương Tử Quân rót cho người đàn ông trung niên một ly nước ấm từ máy đun đước, sau đó khẽ hỏi.
Người đàn ông trung niên nhận lấy ly nước với bộ dạng được sủng ái mà kinh hoàng, lúc này mới lắp bắp nói:
- Bí thư Vương, tôi...Tôi tên là Quách Kim Lương, người xã Trần Kim Lâu thôn Tiểu Quách Trang, Lần này...Tôi đến tìm ngài là vì chuyện của bí thư xã chúng tôi.
“ Xã Trần Kim Lâu? “
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, ngay sau đó đã nghĩ ra vị trí của xã này, đây là một trong hơn trăm xã của thành phố La Nam. Hắn dù chưa đi đến đó lần nào, thế nhưng hắn lại có một trí nhớ tốt, thế cho nên ghi tạc tất cả tên các xã vào lòng.
- Các anh là người huyện Hồ Đông sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến huyện Hồ Đông, trong lòng nghĩ đến cú điện thoại của Liêu Dung Hoa vào ngày hôm qua.
- Đúng vậy, bí thư Vương, tôi là người huyện Hồ Đông.
Quách Kim Lương vừa giữ chặt ly nước vừa khẽ nói.
- Anh được bí thư La của xã Trần Kim Lâu phái đến sao?
Gương mặt Vương Tử Quân dần trở nên nghiêm túc, là người huyện Hồ Đông mà chạy đến thành phố Sơn Viên vì việc liên quan đến một vị bí thư đảng ủy xã, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra nghi ngờ.
Đám người Kim Điền Lạc đứng bên cạnh Vương Tử Quân cũng không có cảm tình gì với huyện Hồ Đông, đặc biệt là Kim Điền Lạc. Lúc này mở tiệc chúc tết, lại có người quấy rầy bí thư Vương nghỉ ngơi, điều này làm hắn cảm thấy thất trách, may mà bí thư Vương không chú ý, nếu bí thư truy cứu trách nhiệm, mình phải làm thế nào đây?
Quách Kim Lương thấy Vương Tử Quân nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, hắn có chút sợ hãi, thế là run giọng nói:
-...Tôi đến vì bí thư La, điều này...Chuyện này cũng không liên quan đến bí thư La, cái kia...Tiền kia tôi cũng không cần....Chỉ cần...Chỉ cần thả người ra, ngài cũng đừng truy cứu trách nhiệm của bí thư La.
Quách Kim Lương mở miệng lắp bắp làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nhức đầu, nhưng hắn lại thầm nghĩ, sự việc mà Quách Kim Lương phản ánh, chắc chắn có liên hệ với cuộc điện thoại trước đó của Liêu Dung Hoa.
- Quách Kim Lương, anh ngồi xuống uống nước, sau đó từ từ nói, anh muốn tôi giải quyết vấn đề, như vậy anh phải kể cho rõ ràng đã chứ? Dù sao tôi cũng phải nghe xem có chuyện gì xảy ra đã.
Vương Tử Quân uống một hớp nước, sau đó nói với Kim Điền Lạc:
- Thư ký trưởng và Long Cương ở lại, những người khác tiếp tục đi nghỉ ngơi, sáng mai còn có việc.
Những ng.khác tuy rất muốn biểu hiện một chút trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi nghe lời phân phó của bí thư Vương, tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thấy trong phòng không còn nhiều người, Quách Kim Lương mới xem như hòa hoãn trở lại. Đến lúc Khương Long Cương đưa đến một ly trà, hắn mới xem như ổn định như cũ.