Những ngày gần đây Lý Quý Niên nằm lật qua lật lại mà không ngủ được, hắn đành phải cố gắng nằm ráng trên giường một lúc lâu, vất vả lắ mới có thể nằm ngủ, nhưng sau đó lại rơi vào một giấc mơ khó hiểu. Hắn thấy mình đang bò lên một ngọn núi đá, ngọn núi nhìn có vẻ không lớn, thế nhưng hắn bò một bước lại tụt hai bước, tất cả cố gắng căn bản chỉ là vô dụng.
Sau khi tỉnh ngủ thì Lý Quý Niên ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, có nên đi tìm người giải mộng hay không? Vì sao một giấc mơ như vậy cứ liên tục xuất hiện?
Lý Quý Niên tuy cảm thấy có chút không trông chờ vào tình huống ra ngoài kiêu gọi đầu tư của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn cần phải nhất trí đối ngoại với bí thư thị ủy. Vì thế tuy trong lòng đồng ý nhưng lại dùng giọng hàm hồ suy đoán nghĩ một đằng nói một nẻo lên tiếng:
- Loại chuyện này ai mà biết được.
Quan Quả Đống là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ông bạn già của mình đang nghĩ gì, thế là trong lòng bùng lên cảm giác đồng tình, cũng xem như là đồng bệnh tương liên.
Quan Quả Đống là chủ tịch thành phố Sơn Viên có thể nói là cực kỳ có cảnh tượng, dù sao cũng là chủ tịch thành phố là tỉnh thành, nếu so sánh với các vị bí thư thị ủy bình thường khác cũng không rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa trên quan trường chú trọng tình huống người nào ở gần ban công thì đón ánh trăng trước tiên, thế cho nên vị thế của hắn căn bản là mạnh mẽ và có sức cạnh tranh hơn đám bí thư thị ủy ở địa phương là núi cao xa hoàng đế.
Nhưng thế gian này cũng phải nhìn vào phương diện biện chứng, đừng nghĩ người ta bừng bừng hào quang mà tưởng rằng quá sung sướng, thật ra Quan Quả Đống lại sinh ra cảm giác của một người làm vợ bé. Dựa theo lệ cũ thì bí thư thị ủy thành phố Sơn Viên sẽ kiêm cả thường ủy thị ủy.
Tuy chỉ là kiêm nhiệm, nhưng vị trí thường ủy thị ủy như vậy lại có thể ép chết một chủ tịch thành phố ở bên cạnh. Chưa nói những thứ khác, ví dụ như hôm nay, Quan Quả Đống hắn chỉ có thể đi theo các vị bí thư và chủ tịch thành phố khác ở dưới đài nghe báo cáo, còn bí thư thị ủy Sơn Viên, thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam La Nhân Uy lại có thể công khai ngồi trên đài chủ tịch.
Trong mắt Quan Quả Đống thì Lý Quý Niên căn bản không có gì mạnh mẽ hơn mình, người này cũng không phải hạng người cường thế. Bây giờ Lý Quý Niên gặp phải một bí thư thị ủy mạnh mẽ như Vương Tử Quân, không phải biến thành quả hồng để thích bóp sao thì bóp à?
- Hì hì, việc là do người làm, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần sự việc thành công, chính anh cũng có công lao lớn.
Lời nói của Quan Quả Đống làm cho Lý Quý Niên vội vàng khoát tay cười nói:
- Thật sự không dám, tôi chỉ căn bản không muốn liên lụy đến mình là được, cái gì mà công lao hay không, cũng không cần đổ lên người tôi.
- Thật sự là đồng chí chịu khổ ở phía phước, đồng chí ở phía sau hưởng thụ. Anh Lý, anh nói xem nếu hai chúng ta có thể tiếp tục nhập gánh công tác với nhau vài năm, như vậy có phải tốt không?
Quảng Đông vỗ vỗ vai Lý Quý Niên, hắn chợt bừng bừng cảm khái.
Những lời này Lý Quý Niên sẽ không cho là thật, nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng không cho là thật. Nhưng Lý Quý Niên cũng vẫn cười tươi nói:
- Anh Quan, nếu như anh có thể tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy, tôi sẽ làm chủ tịch nhập gánh với anh.
Hai người nói chuyện với nhau, cả hai đều nở nụ cười.
- Đúng rồi anh Quan, anh là cận thần ở bên cạnh thiên tử, biết rõ hôm nay họp bàn với nội dung gì không? Hội nghị kinh tế toàn tỉnh mỗi tháng không phải còn mười ngày nữa mới đến sao?
Lý Quý Niên cảm thấy quan hệ giữa mình và Quan Quả Đống đã kéo lại khá gần, thế nên hắn cười tủm tỉm hỏi Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống cười nói:
- Anh xem như hỏi đúng người rồi, nếu là người khác hỏi thì tôi sẽ không nói, nhưng là anh hỏi, cũng không thể so với người khác.
Lý Quý Niên cũng không thúc giục, hắn dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Quan Quả Đống, hắn biết nếu như đối phương muốn nói thì căn bản không cần thúc giục làm gì.
- Hôm nay tổ chức hội nghị kinh tế toàn tỉnh cũng là vì nói về hội nghị xúc itenes thương mại, nghe nói lần này có đại nhân vật ở tuyến trên tham gia hội nghị. Vì vậy trong tỉnh yêu cầu từng thành phố phải xây dựng một khu triển lãm một ngàn mét vuông.
Một khu triển lãm một ngàn mét vuông, Lý Quý Niên thật sự không ngờ có chuyện này. Hắn là chủ tịch thành phố lâu năm, hắn không có tiến bộ gì khác, thế nhưng phương diện tính toán lại căn bản là không tệ.
Sau khi cẩn thận tính toán thì Lý Quý Niên chợt trừng mắt, nếu như muốn mở một khu vực triển lãm như vậy thì ít nhất cũng mất năm sáu trăm ngàn. Nếu đối với một xí nghiệp thì không có vấn đề, như vậy biết đâu sẽ sáng tạo kỳ tích cho doanh nghiệp, nhưng thành phố La Nam thì căn bản sẽ không có lợi ích gì trong vụ này.
La Nam vốn là một thành phố không phát đạt, kinh tế yếu kém, dù là đi triển lãm cũng không có thu hoạch gì. Nếu bây giờ bỏ năm sáu trăm ngàn để đầu tư khu triển lãm, đây rõ ràng là làm khốn khó tình hình tài chính của thành phố La Nam.
Nhưng đây là quyết định của lãnh đạo tỉnh ủy, Lý Quý Niên căn bản không dám phản đối. Hắn chỉ thở dài một hơi nói:
- Ôi, năm sáu trăm ngàn cũng không đủ, xem ra sau này cần phải nắm chặt túi tiền một chút.
- Hừ hừ, Quý Niên, anh cảm thấy năm sáu trăm ngàn thì có thể nắm bắt được sao? Thật sự là quá coi thường tài nghệ của thành phố Đông Bộ, nghe nói đã có bản vẽ, ít nhất phải bỏ ra hai triệu mới được.
- Hai triệu? Không thể nào?
Lý Quý Niên có chút run rẩy, tuy trong tay hắn cũng không thiếu tiền, thế nhưng đột nhiên ném ra hai triệu, điều này là cho hắn cực kỳ không nỡ.
- Sao lại không? Tôi nói cho anh biết, hội nghị lần này có tiêu chuẩn rất cao, nói đơn giản thì đó là cao cấp, yêu cầu tố chất.
Quan Quả Đống vỗ vai Lý Quý Niên rồi nói:
- Anh Lý, đây chính là quyết định của lãnh đạo tỉnh, anh dù gì cũng phải cắn răng chịu đựng.
Hai triệu tất nhiên sẽ không làm khó Lý Quý Niên, nhưng nếu bỏ ra hai triệu chủ yếu để chống đỡ mặt mũi, như thế sẽ làm cho người ta cực kỳ mất vui. Khi Lý Quý Niên đang cảm thấy không thoải mái thì phòng họp chậm rãi trở nên yên tĩnh, chủ tịch tỉnh Sơn Nam Thạch Kiên Quân, phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn cùng cất bước về phía đài chủ tịch.
Thạch Kiên Quân là một người cực kỳ có thủ đoạn, dù hắn đánh nhiều trận không một tiếng động và luôn thất bại trong tay Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn cũng xem như tạo dựng được uy tín của mình trong tỉnh Sơn Nam.
Hội nghị kinh tế chính là một trong những phương diện làm cho bí thư và chủ tịch thành phố lo lắng, thế nhưng đây là một hội nghị thường kỳ, thế cho nên trình tự hội nghị và số người tham gia cũng đã được quy định rõ ràng. Lần này cũng không ngoại lệ, đầu tiên là phó chủ tịch thường vụ công bố tình huống kinh tế trong tháng, sau đó là chủ tịch Thạch Kiên Quân đứng lên phát biểu.
Giọng điệu trầm bổng của Trương Đông Viễn liên tục vang lên trong phòng họp, một loạt con số được lão nói ra. Tuy những con số kia rất đông cứng, thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Con số này đại biểu cho cái gì, nó chính là thành tích của anh trong thời gian qua, đại biểu cho sự phát triển của thành phố các anh, cho sự khác biệt của anh với các thành phố lân cận. Càng đại biểu cho vị trí bí thư và chủ tịch của các anh có xứng đáng hay không.
- Thành phố La Nam tiến cửa hạng mục trên chục triệu, tăng trưởng hơn tháng trước ba phần trăm, tài chính thu vào...
Ai sắp xếp trước ai, ai được đọc tên trước ai đã coi như là một thói quen, nhưng Lý Quý Niên nghe vào tai mà vẫn cảm thấy có chút hương vị không phải. Khi giọng nói của Trương Đông Viễn vang lên, hắn cúi đầu, cũng không phải là vì xấu hổ, chỉ là sợ ánh mắt sáng rực của chủ tịch Thạch Kiên Quân.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại trong túi áo Lý Quý Niên chợt vang lên, hắn đang sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng có phản ứng, hắn cũng không thèm nhìn số điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Tuy phản ứng của Lý Quý Niên là rất nhanh nhưng vẫn bị Thạch Kiên Quân nhìn đến, hắn nhìn ánh mắt rừng rực lửa của chủ tịch Thạch Kiên Quân, tâm tình thật sự càng thêm không yên.
"Mình làm sao vậy? Sao quên không tắt điện thoại?"
Lý Quý Niên nghĩ đến tình huống nói chuyện với Quan Quả Đống, thế là thầm nghĩ mình chủ quan, thật sự quá chủ quan.
- Chủ tịch Lý, anh có nên nói vài lời không nhỉ? Có phải cảm thấy vinh quang vì tiến cử một hạng mục trên chục triệu không?
Giọng điệu của Thạch Kiên Quân rất trầm thấp, nhưng âm thanh của hắn không khỏi làm cho Lý Quý Niên cảm thấy áp lực trên người mình càng thêm trầm trọng.
Làm sao, hắn làm sao dám nói? Nhưng lúc này Lý Quý Niên cũng không dám phản bác, hắn suy xét một chút rồi đứng lên, chuẩn bị tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo.
Hội nghị kinh tế chính là phê bình kẻ làm kém, khen ngợi tiên tiến. Trước kia lãnh đạo phê bình ai đều có nghệ thuật, bình thường là các thành phố tụt hậu phía sau, cũng không đến lượt thành phố La Nam. Thế nhưng khốn nổi điện thoại của Lý Quý Niên lại vàng lên đúng lúc này, hơn nữa hội nghị cấm mở điện thoại, đây chính là lệnh cấm của chủ tịch Thạch vào tháng trước.
Vẫn mở điện thoại trong lúc chủ tịch Thạch chuẩn bị đứng lên phát biểu, đây không phải là anh đang khiêu chién tính nhẫn nại của lãnh đạo sao? Anh không phải có ý kiến với chủ tịch Thạch sao? Vậy thì anh cứ đứng đó mà làm bia ngắm cho lãnh đạo đi là vừa. Lý Quý Niên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua bốn phía, thế nhưng hắn chợt phát hiện căn bản không có ai đứng lên nói tốt cho mình.
Tuy cũng có những người tỏ ra đồng tình, thế nhưng phần lớn lại là nén bi thương. Lãnh đạo nổi giận trước nay đều là anh chết tôi không chết, người ta cũng không có tình cảm gì với Lý Quý Niên, vì sao lại phải đứng lên nói giúp chứ?
- Chủ tịch Lý, GDP tháng này của La Nam là bao nhiêu, một tháng có được mấy hạng mục? Tốc độ tăng trưởng của các anh là bao nhiêu?
Âm thanh của Thạch Kiên Quân càng lúc càng trầm thấp, nhưng từng câu từng chữ như những nhát dao chém vào tim Lý Quý Niên.
Lúc này Lý Quý Niên cảm thấy rất nhớ Vương Tử Quân, thầm nghĩ biết thế này thì chính mình đi theo kêu gọi đầu tư với Vương Tử Quân. Dù ra ngoài kêu gọi đầu tư chưa nhất định thành công, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn tình huống ở lại đây bị Thạch Kiên Quân mắng chửi như cháu nội làm sai việc.
Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Lý Quý Niên lại thành thật đứng yên mà không nói câu nào. Hắn biết rõ lúc này mình phải làm bao cát cho Thạch Kiên Quân đánh đập, đợi đến khi chủ tịch Thạch đánh chán thì mình xem như được giải phóng
- Tăng trưởng ba phần trăm, anh không cảm thấy ngại sao? Tôi nghe mà cũng cảm thấy đỏ mặt. Thành phố La Nam các anh có điều kiện không thuận lợi, nhưng từng thành phố đều có điều kiện khách quan, tôi thấy vấn đề chủ yếu chính là tư tưởng của đám cán bộ thành phố La Nam các anh, rõ ràng là cố gắng làm hòa thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, các anh như vậy sao có thể thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam phát triển, sao có thể dẫn dắt năm triệu quần chúng thành phố La Nam làm giàu?
- Tút tút tút.
Âm thanh tin nhắn lại vang lên trong tai Lý Quý Niên, hắn nghe thấy âm thanh này mà hận không thể vung tay đập nát điện thoại. Nhưng hắn thật sự không dám, nơi đây chính là phòng họp của khối chính quyền tỉnh, không phải phòng họp ở thành phố La Nam, nếu như hắn đập điện thoại, chỉ sợ Thạch Kiên Quân sẽ ném hắn vào trong khối mặt trận tổ quốc hoặc hội đồng nhân dân để nghỉ hưu non.
Thạch Kiên Quân giống như không nghe được âm thanh tin nhắn của Lý Quý Niên. Sau khi mắng Lý Quý Niên một lượt, chủ tịch Thạch trầm giọng nói:
- Tháng này tốc độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh Sơn Nam là rất tốt, đặc biệt là thành phố Đông Bộ và An Dịch, càng phát huy tác dụng là đầu tàu phát triển kinh tế của tỉnh. Nhưng nếu những con số của tỉnh Sơn Nam lấy ra so sánh thì vẫn kém các tỉnh anh em, nếu như chúng ta muốn bảo trì danh dự của tỉnh Sơn Nam, chúng ta cần phải chú trọng phát triển kinh tế ở khắp các thành phố trong tỉnh, mọi nơi cần phải quyết tâm lớn, phải toàn tâm toàn ý phục vụ xây dựng phát triển kinh tế.
Thạch Kiên Quân dùng giọng trầm thấp lên tiếng, thế là phòng họp chợt lặng ngắt như tờ. Lý Quý Niên nghe lời cổ vũ của chủ tịch Thạch, hắn cũng không cảm thấy phấn chấn. Lãnh đạo nói như vậy cũng không phải đang cổ vũ hắn, rõ ràng đang nói với những thành phố phát triển kinh tế.
Trong lúc Thạch Kiên Quân phát biểu, Lý Quý Niên nhịn không được nhìn thoáng qua điện thoại. Hắn thầm nghĩ thằng khốn nào gọi điện thoại cho mình vào lúc này, sau khi quay về phải cho nó một bài học nhớ đời.
Lý Quý Niên mở điện thoại ra thì đập vào mắt hắn là một cái tin nhắn, bên trong viết: "Chủ tịch, bí thư Vương vừa đại biểu cho ba thành phố chúng ta ký kết hợp đồng với bảy xí nghiệp đầu tư, theo đó thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng và quản lý đường cao tốc Sơn La, đầu tư một tỷ ba trăm triệu.
Tin nhắn rất ngắn, hơn nữa biên tập cũng vội vàng, nhưng nội dung của tin nhắn không khỏi làm cho Lý Quý Niên cảm thấy rung động.
Thành công, con bà nó Vương Tử Quân chạy ra ngoài kêu gọi đầu tư, không ngờ lại có thể tìm về một số tiền lớn như vậy. Một tỷ ba trăm triệu, Lý Quý Niên không thể ngờ Vương Tử Quân có thể thành công vang dội như vậy.
- Chủ tịch Thạch, tôi muốn các đồng chí cục thống kê hoạch định lại tăng tươngr GDP của thành phố chúng tôi, vì thành phố chúng tôi có một hạng mục chưa được tính.
Khi Lý Quý Niên đang cực kỳ kinh ngạc thì có người lên tiếng.
Âm thanh này không những làm cho Lý Quý Niên ngây cả người, dù là Thạch Kiên Quân đang ngồi trên đài cũng phải giật mình nhìn xuống bên dưới. Nhưng khi thấy người lên tiếng là bí thư Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ, trên mặt hắn nhanh chóng nở nụ cười.
Lâm Trường Công là ai, đây là một vị bí thư thị ủy cực kỳ có tư cách trong tỉnh Sơn Nam, chỉ một năm nữa người này sẽ lui ra phía sau, thế cho nên chỉ cần không quá liên quan, Thạch Kiên Quân sẽ rất nể mặt người này.
- Đồng chí Trường Công yêu cầu hoạch định lại, xem ra hạng mục này là không nhỏ. Tốt, hôm nay còn chưa phải là ngày cuối cùng của tháng, sẽ cho xem xét lại.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì cười nói:
- Hơn nữa nếu muốn hoạch định phải là hạng mục đã được ký kết hợp đồng, những hạng mục khác sẽ không tính.
Vài câu nói của Thạch Kiên Quân làm cho bầu không khí trong phòng họp chợt bình tĩnh trở lại, nhưng sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Trường Công. Đám người này đều tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc là hạng mục gì làm cho Lâm Trường Công kích động như vậy.
Lâm Trường Công cười ha hả nói:
- Chủ tịch Thạch, nếu như là hạng mục bình thường thì tôi cũng không dám lên tiếng, chủ yếu là hạng mục này quá quan trọng với chúng tôi, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng báo cáo cho ngài một tin tức.
Lâm Trường Công cũng không hỗ danh là bí thư lão thành, hắn nói hai câu đã ném đến cho chủ tịch Thạch Kiên Quân một thể diện không nhỏ.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân càng thêm hòa ái, hắn nhìn bốn phía rồi nói:
- Cục trưởng Thẩm, anh đến đây một chút, nếu bí thư Lâm đã nói như vậy, thế thì anh nhanh chóng làm công tác tính toán cho tôi.
Cục trưởng cục thống kê tỉnh Sơn Nam là Thẩm Dịch Thông, người này tên là Dịch Thông nhưng tính cách khá bướng bỉnh. Lúc ngày nghe thấy chủ tịch tỉnh phân phó, tất nhiên sẽ gật đầu không nói gì, chỉ cầm một trang giấy đi đến trước đài chủ tịch nói:
- Bí thư Lâm, anh có hạng mục gì cần gia tăng thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tính ngay cho anh.
- Chủ tịch Thạch, vừa rồi tôi nhận được tin tức từ phó chủ tịch thường vụ truyền về từ thành phố Nam Phương, hạng mục đường cao tốc Sơn La do bí thư Vương thúc đẩy bây cùng tập đoàn Chính Ngân một trong bảy công ty lớn khác ký hiệp ước đầu tư. Bảy công ty kia sẽ đầu tư vào một tỷ ba trăm triệu cùng ba thành phố chúng tôi thành lập công ty quản lý đường cao tốc Sơn La, cùng nhau xây dựng đường cao tốc Sơn La.
Lâm Trường Công gần đây nói chuyện không quá lớn, nhưng lúc này hắn cố gắng lớn tiếng nói về phía chủ tịch Thạch Kiên Quân. Dù không có micro khuếch đại âm thanh, thế nhưng tin tức làm cho đám người xung quanh phải chấn động lại liên tục vang vọng trong phòng.
Thật sự có người đầu tư xây dựng đường cao tốc Sơn La, hơn nữa ra tay đã là một tỷ ba, tin tức này thật sự làm cho đám người ngồi trong phòng họp cảm thấy cực kỳ rúng động.
Đặc biệt là con số một tỷ ba trăm triệu càng làm cho người ta phải hít vào một luồng khí lạnh. Rất nhiều thành phố trong tỉnh Sơn Nam mỗi năm thu hút được vài trăm triệu đầu tư đã xem như cực kỳ vinh dự, bây giờ Vương Tử Quân lại khác, một con đường cao tốc lại thu về số tiền đầu tư lớn như vậy.
Một tỷ ba trăm triệu, dù là chia đều cho ba thành phố, như vậy cũng là một con số cực kỳ lớn với thành phố La Nam. Hơn nữa xây dựng đường cao tốc Sơn La không những cung cấp điều kiện giao thông tiện lợi cho ba thành phố La Nam, Sơn Nam, Triệu Lô, càng làm cho sức cạnh tranh của ba thành phố được đề cao.
Rất nhiều người nhìn ánh mắt đắc ý của bí thư Lâm Trường Công mà không khỏi cảm thấy hâm mộ, lại có người thầm nghĩ: "Hừ, anh kiêu ngạo cái gì? Ai mà chẳng biết anh không phải là người chạy hạng mục này, đây là hạng mục do Vương Tử Quân cố sức kêu gọi, một mình bí thư Vương gánh chịu. Anh lần này vì đường cao tốc có đi qua Tam Hồ nên mới nhặt được một tiện nghi lớn mà thôi!"
Nếu so sánh với những người khác thì chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân càng cảm thấy bất ngờ, tuy hắn cũng biết Vương Tử Quân đang chạy đường cao tốc, thế nhưng hắn căn bản không xem nói ra gì.
Đường cao tốc dù thế nào cũng phải dựa vào tỉnh, dựa vào ngân hàng, dù tỉnh đã bật đèn xanh với ba thành phố nhưng Thạch Kiên Quân cảm thấy sự việc này chỉ làm cho Vương Tử Quân đầu rơi máu chảy mà thôi.
Nhưng mới hơn nửa tháng thì hạng mục đã thành công, hơn nữa còn kéo một khoản đầu tư một tỷ ba trăm triệu, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy bay bổng.
Khi báo cáo hạng mục làm đường cao tốc Sơn La, tuy Vương Tử Quân là người có công lao rất lớn, thế nhưng Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, là người đứng đầu khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, ai dám nói hắn không làm gì cả? Dù báo cáo với tuyến trên, đây cũng xem như là một thành tích của ghi lại cho lãnh đạo tỉnh.
Dù sao thì ba thành phố kia đều thuộc tỉnh Sơn Nam, đều nằm dưới sự quản lý của chủ tịch Thạch. Hơn nữa tầm quan trọng của đường cao tốc là quá rõ ràng, xây dựng đường cao tốc cũng chính là một mục tiêu của tỉnh Sơn Nam.
- Bí thư Lâm, tin tức này có thể xác định không?
Thạch Kiên Quân cố gắng áp chế cảm giác hưng phấn, hắn trầm giọng hỏi Lâm Trường Công. Hắn là chủ tịch tỉnh, hắn cần phải bảo trì sự cẩn trọng ở vài sự kiện, tuy trong lòng đã thừa nhận kết quả này.
- Chủ tịch, có thể xác nhận rõ ràng.
Trả lời không phải là bí thư Lâm Trường Công, chính là bí thư thị ủy Triệu Lô Sở Cẩm Thu. Bí thư Sở Cẩm Thu cũng nhận được tin nhắn của phó chủ tịch thường vụ Trì Kim Đồ, nhưng hắn là người lý lịch mỏng, còn có không gian được đề bạt tiến lên, thế nên hắn có chút do dự và không dám mạo hiểm đứng lên cắt lời lãnh đạo tỉnh.
Nhưng khi Sở Cẩm Thu thấy Lâm Trường Công phản ứng với chủ tịch Thạch Kiên Quân, hắn chợt có chút hối hận. Nếu nói người có tư cách báo cáo nhất vào lúc này chính là Vương Tử Quân, nhưng bí thư Vương đang ở thành phố Nam Phương, vì vậy người kế tiếp nên báo cáo phải là Sở Cẩm Thu mình, dù sao người bắt cầu dắt mối đến thành phố Nam Phương cũng là thành phố Triệu Lô.
Nhưng thời cơ mất đi sẽ không quay lại, lúc này chủ tịch Thạch lên tiếng hỏi, nếu Sở Cẩm Thu không chịu nắm bắt cơ hội thì sẽ là kẻ ngốc. Thế cho nên hắn cũng không chút do dự mà đứng lên nói.
Sở Cẩm Thu lên tiếng cũng căn bản không chú ý đến tình huống cách đó không xa chính là chủ tịch Lý Quý Niên vừa rồi bị chủ tịch Thạch lớn tiếng phê bình, chủ tịch Lý Quý Niên cũng có động tác đứng lên, thế nhưng không biết có phải bị ám ảnh bởi tình huống bị phê bình quá mức mạnh mẽ vào lúc vừa rồi hay không, vì vậy chủ tịch Lý chỉ đứng lên một nửa rồi lại ngồi xuống ghế.
Thực tế Lý Quý Niên dù chỉ là chủ tịch thành phố nhưng lại là người có quyền lên tiếng cao nhất ở phương diện này, dù sao hắn cũng là lãnh đạo khối chính quyền thành phố La Nam, nhưng đáng tiếc hắn lại bị hai vị bí thư kia quên lãng.
Khi Sở Cẩm Thu chứng thật thông tin, ngay cả Thạch Kiên Quân cũng có chút mất bình tĩnh, hắn nhìn về phía Sở Cẩm Thu và Lâm Trường Công rồi liên tục gật đầu: nguồn TruyenFull.vn
- Tốt, tin tức này rất tốt.
Lúc này cục trưởng Thẩm đã buông bút nói:
- Chủ tịch Thạch, hạng mục này do ba thành phố liên hợp khai phá, như vậy mỗi nhà sẽ chiếm bao nhiêu?
Đầu óc Thạch Kiên Quân rất tỉnh táo, tuy hắn rất vui nhưng cũng không đến mức bị ảnh hưởng mà quên đi tình huống hiện tại. Sau khi nghe câu hỏi nghi vấn của Thẩm Dịch Thông, hắn nhìn về phía Sở Cẩm Thu và Lâm Trường Công rồi nói:
- Những chuyện này anh hỏi bọn họ là được.
Khi chủ tịch Thạch chỉ tay xuống thì chủ tịch Lý Quý Niên thật sự đã ngồi không yên.
Tuy Lý Quý Niên và Vương Tử Quân không hợp nhau, nhưng vinh dự quá lớn như thế này, hắn không tranh thủ thì sao còn là chủ tịch thành phố được? Hơn nữa vừa rồi đã bị mắng, bây giờ là lúc hắn tìm chút công lao cho mình.