Vương Tử Quân nói năm phút đồng hồ nhưng toàn bộ đại sảnh đều cực kỳ yên tĩnh. Tuy không phải tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng có đại đa số người chú ý đến lời nói của hắn cũng là quá đủ rồi.
Đám người đứng đầu giới đầu tư ở thành phố Nam Phương đang suy xét lời nói của Vương Tử Quân, đám người đi cùng cũng không ồn ào, từng anh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Anh Trần, sao tôi cảm thấy Vương Tử Quân này nói rất có lý, nếu đầu tư vào hạng mục này, chỉ sợ sẽ tuyệt đối kiếm được tiền.
- Tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa còn là lợi nhuận cực kỳ ổn định, căn bản còn tốt hơn đầu tư vào bất kỳ phương diện nào khác.
Anh Trần có chút trầm ngâm, sau đó đột nhiên nói:
- Anh nói xem, một hạng mục đáng để đầu tư như vậy, vì sao Lữ Chinh Bình lại nói nó không chút giá trị?
- Anh Trần, ngay cả những điều này còn không biết thì chúng ta làm người đầu tư làm gì nữa. Đây không phải là đối phương muốn trả giá thật thấp, cố gắng tìm ra lợi ích lớn nhất sao? Lữ Chinh Bình hắn cũng không phải là nhà từ thiện, hắn nói như vậy chỉ vì không muốn chúng ta ra tay, quan trọng hơn là có thể ép giá với người ta.
Anh Trần chợt tỏ ra không thể tin, hắn nhanh chóng nói:
- Sẽ không là như vậy, Lữ lão gia tử trước nay là người dẫn đường cho đám vãn bối chúng ta, Lữ Chinh Bình sao có thể làm như vậy được?
- Không phải như vậy thì anh cho rằng sẽ là thế nào? Hơn nữa dù là cha con thì cũng không có nghĩa là tính tình tâm tư giống hệt nhau. Lữ Chinh Bình là Lữ Chinh Bình, Lữ lão gia tử là Lữ lão gia tử, anh cảm thấy Lữ Chinh Bình sẽ nói ra những lời giống như Lữ lão gia tử sao?
- À, cũng đúng.
Anh Trần trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu nói.
Những lời nghị luận giống như thế này liên tục vang lên trong đại sảnh, tuy âm thanh nghị luận không cao, thế nhưng lại có không ít những lời như vậy truyền vào trong tai Lữ Chinh Bình.
Lữ Chinh Bình xiết chặt nắm đấm, ánh mát của hắn mang theo một ngọn lửa nóng hừng hực nhìn tên đàn ông trẻ tuổi đứng trên đài. Hắn biết rõ thanh danh của mình chỉ sợ sẽ bị hủy trong tay của tên kia. Nhưng hắn biết rõ mà căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để cứu vãn danh dự cho chính mình.
Lúc này sân khấu vẫn rực rỡ dưới ánh đèn màu, Lữ Chinh Bình thật sự rất muốn tiến lên biện luận với những lời của Vương Tử Quân vừa rồi, thế nhưng hắn thật sự không có dũng khí như vậy.
Lúc này đám người trong đại sảnh thật sự rất tán thưởng những lời nói của Vương Tử Quân, Lữ Chinh Bình biết dù mình có lên đài vào lúc này cũng thật sự là tìm khó cho mình. Có thể nói hắn đã trở thành một tảng đá kê chân rất lớn cho người ta trong bữa tiệc hôm nay.
- Bí thư Vương thật sự là rất giỏi ăn nói.
Trì Kim Đồ lúc này thật sự yên tâm, hắn ở bên dưới nghe những lời của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác kích động chứ đừng nói đến những người khác. Hắn thấy dù không ai đứng ra đầu tư cũng tuyệt đối không có người nào mở miệng nói này nọ với Vương Tử Quân.
- Bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, không biết bắt đầu tư người nào, nhưng có thể khẳng định tiếng vỗ tay này dành cho người đang đứng trên sân khấu. Không ít người cảm thấy bữa tiệc rượu sinh nhật hôm nay đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là tin tức về đường cao tốc Sơn La, nếu như có thể nắm bắt được cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ kiếm về cho mình một khoản lợi lớn.
Vốn có nhiều người không quá quan tâm đến sự việc này, thế nhưng bây giờ tâm tư của bọn họ không khỏi thay đổi, rất nhiều người vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với nhau, bây giờ không khỏi tự động kéo dãn khoảng cách.
Đồng hành tuyệt đối là oan gia.
Vương Tử Quân nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, thế là không khỏi bình tĩnh trở lại. Hắn đưa mắt nhìn xuống bên dưới, trong lòng thầm nghĩ những tính toán của mình vừa rồi xem như đã thành hiện thực. Hắn nhìn đám người vỗ tay bên dưới, thế là không khỏi xòe bàn tay ra, muốn áp chế âm thanh vỗ tay.
Năm phút là được, Vương Tử Quân cũng không muốn chiếm dụng thời gian tổ chức sinh nhật của một cô gái, dù sao thì người ta cũng là nhân vật chính, thế nhưng tất cả hào quang lúc đầu của chủ nhân bữa tiệc lại bị mình làm cho ảm đạm. Hắn là một người có lương tâm, hắn cũng không hy vọng công tác của mình làm cho cô gái kia bị tổn thương.
Nhưng Vương Tử Quân càng vung tay lên thì tiếng vỗ tay càng mạnh hơn, mãi đến khi hắn thực hiện động tác tay đến lần thứ ba thì âm thanh mới dừng lại.
- Ha ha, tiếng vỗ tay của các vị thật sự làm tôi kích động, thế nhưng hôm nay là sinh nhật của Quan đại tiểu thư, tôi chỉ là khách lấn chủ trong thời gian năm phút, cũng không thể tiếp tục kéo dài, vì vậy lúc này tôi mong mọi người có thể dùng tiếng vỗ tay của mình để chúc mừng sinh nhật của Quan tiểu thư.
Vương Tử Quân đưa tay vỗ nhẹ vào micro, sau đó hắn khẽ lên tiếng.
Tiếng cười lớn chợt vang lên trong đám người, tất cả giống như quay về thời điểm trước khi Vương Tử Quân lên đài phát biểu, thế nhưng dù là ai cũng biết thời gian căn bản không thể nào quay lại được, bây giờ là thời điểm sau khi bí thư Vương đứng lên phát biểu vài lời.
Vương Tử Quân nói rồi chuẩn bị xuống đài, thế nhưng trước khi bước xuống thì hắn chợt dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi đến chúc mừng sinh nhật mà lại chiếm một phần thời gian, đây cũng không phải là nói tôi không thành tín, thế nhưng tôi không nói ra những lời vừa rồi thì có chút khó chịu, bây giờ có một lời cuối cùng càng cần phải nói, có gì kính mong mọi người bỏ quá cho.
Lúc này Quan tiểu thư cũng bị quyến rũ bởi phong thái của Vương Tử Quân, vô tình chợt cảm thấy rung động. Thầm nghĩ nếu bây giờ hắn ta tiến lên tỏ tình với mình, như vậy mình sẽ trả lời thế nào?
Trong lòng xuất hiện nhiều ý nghĩ mông lung, ánh mắt Quan tiểu thư không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân, khi đó những hy vọng trong lòng nàng cũng không phải là quá mức mâu thuẫn.
- Chúng tôi kêu gọi đầu tư trong một khách sạn sáu tầng ở thành phố Nam Phương, nếu các vị có ý muốn đầu tư, có thể liên lạc với chúng tôi trong thời gian ba ngày tới, số điện thoại của chúng tôi là...
Vương Tử Quân nói xong câu cuối cùng thì tiêu sái đi xuống đài.
Vương Tử Quân đã hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng hắn lại không biết chính mìn làm cho trái tim của Quan tiểu thư xuất hiện vết rách, càng làm cho nàng hiểu ra vấn đề, không phải là đàn ông đẹp trai mới thật sự quyến rũ.
Lúc này Vương Tử Quân đi xuống dưới đài, hắn không bùng ra hào quang rực rỡ, thế nhưng Quan Lục Phát lại không thể tỏ ra thờ ơ. Lão nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mà có chút trầm ngâm, sau đó cất bước đi lên đài.
- Các vị, tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì những lời nói của bí thư Vương vào ngày hôm nay, bí thư Vương là bí thư thị ủy thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, lần này anh ấy đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của con gái tôi, điều này làm tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Lúc này tôi yêu cầu mọi người dùng một tràng pháo tay để chào đón sự hiện diện của bí thư Vương.
Quan Lục Phát là chủ nhân, tất nhiên lão đứng lên phát biểu sẽ không phải là quá phận, cho nên được rất nhiều người ủng hộ. Chẳng qua lúc này lão lên tiếng thì âm thanh vỗ tay vang lên rất thưa thớt.
Quan Lục Phát là một thương nhân dày dặn kinh nghiệm, có thể nói là gặp qua vô số tình huống, thế nhưng bây giờ lại không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu. Những lời nói vừa rồi của lão với mục đích tăng tiến quan hệ với Vương Tử Quân, cũng vì muốn tăng khả năng để hai bên hợp tác với nhau, lại không ngờ sinh ra kết quả như thế này.
Chính mình sao lại xui xẻo như vậy? Căn bản không có mấy người vỗ tay sao?
Khi Quan Lục Phát đang cảm thấy rất quái lạ, chợt nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, ngay sau đó tất cả ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân.
Quan Lục Phát nhìn Vương Tử Quân đang đứng lẳng lặng bên dưới dài, lão chợt hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tuy mọi người chỉ nghe nói sơ qua về thành phố La Nam, thế nhưng bọn họ cũng hiểu thành phố có cấp bậc gì, lại càng hiểu rõ cấp bậc của Vương Tử Quân.
Một người trẻ tuổi như vậy mà đã là bí thư thị ủy, hơn nữa vừa rồi bí thư thị ủy lại đứng lên giảng giải cho bọn họ, đây không thể không làm cho người ta cảm thấy giật mình. Quan Lục Phát nghe thấy tiếng vỗ tay mà không khỏi không thầm nghĩ, sự kiện thế này nên xảy ra một lần thôi, nếu thật sự còn tiếp diễn như vậy, chỉ sợ mình sẽ cực kỳ mất mặt. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nếu so sánh với một người bừng bừng hào quang như Vương Tử Quân vào lúc này, tiếng vỗ tay vang lên giống như một cái tát thật mạnh lên mặt Lữ Chinh Bình. Hắn biết rõ tiếng vỗ tay lần này đại biểu cho đám người trong bữa tiệc thừa nhận sự hiện diện của Vương Tử Quân, mà những lời nói trước đó của hắn giống như biến thành một cái đế giày đập lên mặt mình.
Tiếng vỗ tay vang lên, Lữ Chinh Bình cảm thấy mình căn bản không thể nào ở lại nơi này. Quan Lục Phát tuy không nói gì, thế nhưng những câu nói của lão vừa rồi đã chứng tỏ thái độ trên sự kiện lần này.
Tuy Lữ Chinh Bình không có ý nghĩ gì với Quan tiểu thư, thế nhưng lúc này hắn bị tình huống Quan Lục Phát tỏ thái độ trước mặt bao người làm cho cực kỳ khó chịu. Tất nhiên Quan Lục Phát sẽ không dám nói thẳng mặt với hắn, thế nhưng điều này đã đại biểu cho tất cả mọi người nơi đây đều biết được vấn đề.
Lữ Chinh Bình bị ném bỏ, chính mình bị ném bỏ. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy khổ sở, nhưng hắn cũng không hối hận. Bây giờ chỉ là thất bại nho nhỏ với hắn, khía cạnh đầu tư lớn mới chính là thứ hắn coi trọng.
Ánh mắt Lữ Chinh Bình rơi lên người Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi nghĩ đến những đánh giá của Tào Chân về người này, càng nhớ đến câu nói của Tào Chân mà hắn luôn ghi khắc trong lòng. Đó là tỉnh Sơn Nam chỉ cần một mặt trời mà thôi, nhưng Vương Tử Quân này thật sự là quá chói mắt.
Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng có thắng được người này hay không? Nếu như là trước kia thì Lữ Chinh Bình có thể khẳng định điều này, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rất đao động.
- Tôi đi ra ngoài một chút.
Lữ Chinh Bình khẽ nói một tiếng với Quan tiểu thư đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài cửa. Hắn cảm thấy mình căn bản không còn phù hợp với bầu không khí hiện tại, dù sao thì vỗ tay cho người ta cũng không phải là việc hắn cần làm.
Nhưng khi Lữ Chinh Bình đi được một vài mét thì thật sự cảm thấy đi ra cũng không phải quá dễ dàng, chưa nói đến những thứ khác, âm thanh chào hỏi vang lên rất chói tai làm hắn khó chịu.
Đặc biệt là ánh mắt của nhiều người nhìn về phía mình, điều này càng làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy khó chịu. Những ánh mắt kia giống như đang nhìn về phía một kẻ thất bại, hơn nữa lại giống như đang nhìn vào một tên trộm.
"Con bà nó, ông cũng không trộm đồ của các người, các người dám dùng ánh mắt đó nhìn ông sao?
Trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy, Lữ Chinh Bình không khỏi cảm thấy căm hận. Nhưng hắn cũng hiểu vì sao đám người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, chính mình đã lừa gạt bọn họ, đây không phải là trộm đồ trong túi của bọn họ sao?
Nhưng dù đường xa thì cũng có điểm cuối, không biết trải qua bao lần căng mặt với lời chào hỏi và ánh mắt nhìn mình, cuối cùng Lữ Chinh Bình cũng đi đến cửa chính.
Lữ Chinh Bình mở miệng hít vào vài hơi, hắn chợt cảm thấy có một hạnh phúc nho nhỏ, thì ra hít thở thoải mái cũng là một niềm hạnh phúc.
Lữ Chinh Bình thầm tính toán về những gì vừa phát sinh, hắn cũng thật sự bắt đầu sinh ra ý nghĩ chịu phục với bí thư Vương. Tuy hắn cảm thấy mình ở vụ việc này căn bản là có chút oan ức, thế nhưng thất bại là thất bại. Hắn không phải là một người dễ dàng thua cuộc, dù thua thì hắn cũng phải cố gắng tìm được những gì thuộc về mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Lữ Chinh Bình cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó hắn chậm rãi tươi cười:
- Alo, lúc này sao anh lại nhớ mà gọi điện thoại cho tôi, có phải là cảm thấy một mình khó ngủ hay không? Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho anh.
Nhưng trả lời Lữ Chinh Bình không phải là một giọng nhiệt tình, đó là âm thanh lạnh nhạt của Lý Mạc Chí:
- Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Lữ, bây giờ tôi không có tâm tình này.
- Ha ha ha, không phải anh đang thủ tiết cho vị tổng giám đốc của mình đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, anh nên buông tha đi, vị tổng giám đốc của các anh cũng không phải là phàm phu tục tử, ngày nay có rất nhiều mỹ nữ, anh nên tìm lại sự tự tin của mình ở những người mỹ nữ như thế này.
Lữ Chinh Bình là người kiêu ngạo, hắn nói lời vui vẻ với Lý Mạc Chí, tất nhiên cũng có mục đích của mình.
Nhưng lúc này lời nói của Lý Mạc Chí lại làm Lữ Chinh Bình sinh ra cảm giác không tốt, vì vậy tuy lời nói của hắn ngắn gọn và vui vẻ, thế nhưng trong lòng căn bản không quá dễ chịu.
Lý Mạc Chí trầm ngâm giây lát rồi mới chợt nói:
- Tổng giám đốc Lữ, tôi thật sự cũng chỉ có thể cám ơn lời quan tâm của anh.
Lý Mạc Chí dừng lại một chút rồi nói:
- Nhưng hôm nay tôi gọi điện thoại báo cho anh một tin không tốt.
- Công ty của tôi đã quyết định dừng tất cả hợp tác với công ty của anh.
Lý Mạc Chí tuy nói không quá lớn nhưng âm thanh vang vào trong tay Lữ Chinh Bình lại giống như sấm sét. Lữ Chinh Bình đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vì hợp tác với tập đoàn Quân Thành, thậm chí kết giao với Lý Mạc Chí cũng là vì đặt nền móng cho sự việc này.
Nhưng bây giờ những hợp tác với tập đoàn Quân Thành làm cho người ta phải ngưỡng mộ lại bị hủy, thế cho nên tình huống ngưỡng mộ lại biến thành cực kỳ sợ hãi.
Dù sao những hợp tác hiện tại cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, hợp tác ở các phương diện khác mới là trọng điểm của tập đoàn Huyền Lục, nhưng bây giờ tập đoàn Quân Thành lại bỏ qua tất cả.
- Vì sao?
Lữ Chinh Bình áp chế cảm giác sợ hãi của mình, hắn mở miệng hỏi.
"Rốt cuộc là vì sao?"