Gần đây Quan Vĩnh Hạ luôn sinh ra cảm giác lao tâm lao lực, hắn làm thư ký trưởng quá mệt mỏi, hắn cảm thấy Hào Nhất Phong giống như có mắt ưng, ánh mắt lúc nào cũng chĩa lên người làm hắn ăn ngồi không yên. Dù không ở trước mặt Hào Nhất Phong thì hắn vẫn cố gắng suy nghĩ, vẫn cực kỳ cẩn thận.
Trong quan trường hễ là kẹp đuôi làm người sẽ bị người ta coi là thái giám, những người quen thói thấy gió nói mưa lại càng được thế hơn.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng làm cho người ta sinh ra cảm giác chói mắt, rất nhiều người thích kéo màn ra nhưng phòng làm việc của Hào Nhất Phong thì luôn đóng. Lão có một quy củ bất thành ăn, một năm bốn mùa chưa từng kéo màn.
Sáng sớm nghênh đón mặt trời mọc, buổi chiều nhìn mặt trời lặn, đây là sở thích của rất nhiều người, thế nhưng đối với Hào Nhất Phong thì chỉ thích mặt trời lên cao mà thôi. Sau khi đi vào phòng làm việc, việc đầu tiên Hào Nhất Phong làm không phải là xem văn kiện, lão cầm lấy thùng tưới cho những thân cây trong phòng.
Hào Nhất Phong tưới rất chậm, mỗi ngày bỏ ra mười phút tưới cây. Mười phút này rất quan trọng với lão, biểu hiện thì là bình tâm tưới hoa, thế nhưng trong quá trình đó lại suy xét đến công việc hàng ngày của mình. Thư ký biết rõ thói quen của bí thư Nhất Phong, thế cho nên nếu không có việc gì quan trọng sẽ chẳng đến quấy rầy vào lúc này.
- Bí thư Hào, chậu hoa Tích Thủy Quan Âm của ngài nơi đây tốt hơn trong phòng của tôi, xem ra hoa cũng thích những nơi có nhiều người.
Thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ đi vào phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong rồi cười nói.
Quan Vĩnh Hạ tính toán rất chuẩn khi đi vào phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, mỗi ngày cứ tám giờ mười phút là đến phòng làm việc của bí thư ngay. Lúc này là Hào Nhất Phong chuẩn bị kết thúc công tác tưới hoa, tâm tình thoải mái mất, rất thích hợp báo cáo công tác.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu cười với Quan Vĩnh Hạ, sau đó lão cười nói:
- Anh Quan, hoa này cũng giống như người, anh không nên sủng ái nó quá mức, phải có chừng mực mới được. Ví dụ như Tích Thủy Quan Âm, nếu mỗi ngày anh đều đưa nó ra phơi nắng thì ngược lại sẽ có hại.
Hai người nói chuyện vài câu, Hào Nhất Phong đột nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, sau đó vung tay cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống:
- Thư ký trưởng Quan, hai ngày này có sắp xếp gì không?
- Bí thư Nhất Phong, ngày mai có tổ nghiệm thu của quốc gia đến tỉnh Sơn Nam, đẫn đầu chính là bộ trưởng Triệu của bộ giáo dục.
Quan Vĩnh Hạ giới thiệu từng công tác quan trọng của tỉnh Sơn Nam cho bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hội nghị xúc tiến thương mại ở thành phố Đông Bộ được chuẩn bị thế nào rồi?
- Thành phố Đông Bộ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho hội nghị lần này, bây giờ hội trường đã chuẩn bị rất thỏa đáng. Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, anh ấy đảm bảo sẽ làm xong tất cả công tác chuẩn bị trước hai ngày khi tổ chức hội nghị.
Câu trả lời của Quan Vĩnh Hạ làm cho Hào Nhất Phong nở nụ cười vui vẻ, lão khẽ gật đầu nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Hội nghị xúc tiến thương mại toàn quốc lần này không phải chỉ là công tác của thành phố Đông Bộ, nó còn liên quan đến thể diện của toàn tỉnh. Vì đảm bảo cho hội nghị được tổ chức thành công, tôi cho ra hai nguyên tắc, một là chỉ cần có thể thì Nguyễn Chấn Nhạc muốn gì sẽ được thông qua thứ đó; hai là những yêu cầu của các đơn vị bộ và ủy ban trung ương, trong tỉnh sẽ toàn lực giúp đỡ cho thành phố Đông Bộ xung phong tiến lên, chỉ cần không làm trái với nguyên tắc, tất cả đều bật đèn xanh cho thành phố Đông Bộ hoàn thành nhiệm vụ lần này. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Quan Vĩnh Hạ nhớ thật kỹ chỉ thị của Hào Nhất Phong, trong lòng không ngừng hâm mộ Nguyễn Chấn Nhạc. Chỉ bằng vào những lời vừa rồi của Hào Nhất Phong, như vậy tất cả lực lượng của tỉnh sẽ dồn vào thành phố Đông Bộ, sẽ chống đỡ mặt mũi cho Nguyễn Chấn Nhạc. Quan Vĩnh Hạ nhạy cảm phát hiện Nguyễn Chấn Nhạc xuống làm bí thư thị ủy Đông Bộ nhất định sẽ là không tầm thường, sau này sẽ là một đối thủ chính trị mạnh mẽ cho bất kỳ ai.
Quan Vĩnh Hạ làm việc tuy không có quá nhiều thành tích, thế nhưng hắn theo sát Hào Nhất Phong, đến bây giờ vẫn chưa bỏ sót điều gì. Lúc này thấy Hào Nhất Phong quá coi trọng thành phố Đông Bộ, thế là hắn cảm thấy mình nên tăng cường quan hệ với Nguyễn Chấn Nhạc thì hay hơn.
- Bí thư Hào, tôi sẽ đi liên lạc với thành phố Đông Bộ, cũng truyền đạt ý chỉ của ngài với các đơn vị ban ngành trong tỉnh.
Khi Quan Vĩnh Hạ chuẩn bị bỏ đi thì Hào Nhất Phong chợt nói:
- Tôi nghe nói bây giờ ở thành phố Đông Bộ không được bình tĩnh thì phải?
Suy đoán tâm tư của Hào Nhất Phong chính là một hạng mục công tác cực kỳ quan trọng của Quan Vĩnh Hạ, hắn cảm thấy càng tìm hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo thì càng dễ hốt thuốc đúng bệnh. Nhìn vào sự coi trọng của bí thư Hào Nhất Phong với hội nghị xúc tiến thương mại ở thành phố Đông Bộ, hắn có thể hiểu được bí thư Nhất Phong đang nghĩ điều gì và có ý gì.
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến đây thì dùng giọng không chút do dự nói:
- Tôi nghe nói Chúc Vu Bình của thành phố Đông Bộ gần đây hình như không tìm đúng vị trí của mình.
Hào Nhất Phong trầm mặt xuống, sau đó nổi giận tái mặt nói:
- Lúc này toàn tỉnh đang chú ý phát triển kinh tế, tôi cũng không hy vọng được nhìn thấy những người không thấy rõ đại cục, không thấy rõ tình thế như vậy.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì có chút chần chờ, lại trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Quan, anh và trưởng phòng Hứa đến thành phố Đông Bộ một chuyến để truyền đạt ý chỉ của tôi. Đồng thời anh cũng phải gõ đầu vài đồng chí, trước tiên đổi tư tưởng sau đó mới đổi người, không thể thay đổi tư tưởng thì sẽ thay người, tỉnh ủy đang có quyết tâm như vậy.
Quan Vĩnh Hạ liên tục gật đầu xưng vâng, Hào Nhất Phong nói dù rất bình tĩnh nhưng lại là những lời giống như muốn cứa vào lòng Quan Vĩnh Hạ. Hắn tuyệt đối không ngờ Nguyễn Chấn Nhạc ương ngạnh như vậy, một hội nghị được tổ chức ở thành phố Đông Bộ có thể nhận được tất cả tinh lực của tỉnh Sơn Nam, như vậy các thành phố khác nhìn vào sẽ thế nào? Nhưng Quan Vĩnh Hạ là người lòng dạ sâu sắc, dù trong lòng có không thoải mái thế nào cũng chỉ có thể dùng giọng nói trầm ổn không chút biểu cảm nói:
- Bí thư Hào, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với các đơn vị ban ngành.
Thật ra đừng nói là ở tỉnh Sơn Nam, cho dù là ở địa phương khác, cũng có rất nhiều bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố không hòa hợp với nhau, lãnh đạo đứng đầu có vị trí cao hơn người thứ hai, thế nhưng trí thông minh của người thứ hai cũng không kém hơn người thứ nhất. Mỗi người đều có thể làm sinh động công tác của mình, cũng khó thể kết hợp để làm tốt công tác đại cục. Cũng may những kẻ leo lên đến vị trí này cũng không phải hạng tầm thường, tuy hai bên không vừa mắt nhau, cũng hiểu ngao cò tranh nhau chỉ có thể sinh ra kết quả hai bên lưỡng bại câu thương, thế cho nên biểu hiện ngoài mặt là rất tốt.
Tuyến trên đối mặt với tình huống này phần lớn là mặc kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, không ảnh hưởng đến quá trình triển khai mở rộng công tác, bình thường sẽ không can thiệp vào. Lúc này ở thành phố Đông Bộ xuất hiện tình huống như vậy, Hào Nhất Phong ra mặt nói lời cảnh cáo, điều này nói rõ thiên hướng của bí thư Nhất Phong về Nguyễn Chấn Nhạc là như thế nào.
- Bí thư Hào, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định truyền đạt chỉ thị của ngài cho từng đồng chí ở thành phố Đông Bộ, tôi tin tưởng các đồng chí ở thành phố Đông Bộ cũng sẽ hiểu tâm tư của ngài, sẽ dốc tất cả tâm tư trên phương diện phát triển kinh tế.
- Chỉ hy vọng là như thế, thư ký trưởng Quan, hôm trước tôi nghe nói thành phố La Nam, Tam Hồ và Triệu Lô đã đưa phương án xây dựng đường cao tốc đến sở giao thông tỉnh rồi phải không?
Tâm tư của Hào Nhất Phong lại chuyển lên người thành phố La Nam.
Quan Vĩnh Hạ cũng thật sự chỉ biết được một hai phần về phương diện này, nhưng cũng không phải là người khác báo cáo cho hắn, mà nghe được từ trong những lời bàn luận của kẻ khác.
- Thật sự có chuyện như vậy, nghe nói ba thành phố bọn họ muốn liên hợp lại, thông qua phương thức kêu gọi đầu tư của bên ngoài để làm đường cao tốc, không cần tỉnh phải cho ra một xu nào.
Quan Vĩnh Hạ chần chừ một chút rồi khẽ nói.
Hào Nhất Phong cũng không lên tiếng, lão đưa mắt nhìn tấm bản đồ ở phía sau lưng, lúc này mới chậm rãi nói:
- Gần hai năm, tiến độ xây dựng đường cao tốc ở tỉnh Sơn Nam chúng ta là không chậm, thế nhưng cũng làm cho tài chính của tỉnh chúng ta đến mức cực hạn, nếu như ba thành phố bọn họ có thể kêu gọi đầu tư làm được đường cao tốc, như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
"Cũng không phải là chuyện xấu!"
Đây là một câu nói lập lờ nước đôi, thế nhưng nếu cẩn thận suy xét thì sẽ thấy được thái độ của Hào Nhất Phong: Chính là không ủng hộ cũng không can thiệp. Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến tình huống bí thư Nhất Phong vừa rồi tỏ thái độ với hội nghị xúc tiến thương mại ở thành phố Đông Bộ, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác băng giá với Vương Tử Quân ở thành phố La Nam.
Những chuyện này nếu thành công thì không có vấn đề, nếu như công trình trì trệ không thể hoàn công, như vậy cũng không phải ảnh hưởng đến Vương Tử Quân ở phương diện thể diện, chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ phải trả một cái giá lớn ở phương diện khác.
- Bí thư Hào, tôi nghe nói thành phố La Nam đã thành lập công ty xây dựng đường cao tốc, Vương Tử Quân chuẩn bị khởi hành xuống phương nam để tiến hành kêu gọi đầu tư đường cao tốc.
Hào Nhất Phong không nói gì thêm, lão cúi đầu phê duyệt văn kiện. Quan Vĩnh Hạ nhìn bí thư tỉnh ủy cúi đầu nhìn văn kiện, hắn cũng biết điều rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào.
Sau khi xử lý vài sự việc đơn giản, Quan Vĩnh Hạ chuẩn bị đi tìm trưởng phòng Hứa Tiền Giang để truyền đạt ý kiến của bí thư Hào. Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho phòng làm việc của Hứa Tiền Giang, xác định Hứa Tiền Giang có thời gian rảnh hay không, sau đó mới đi về phía phòng làm việc của trưởng phòng Hứa.
- Chào thư ký trưởng Quan.
Khi đi trên bậc thang khu văn phòng tỉnh ủy, thỉnh thoảng có người chào hỏi Quan Vĩnh Hạ. Đối với những lời chào hỏi như thế này, dù là quen biết hay không thì Quan Vĩnh Hạ vẫn tươi cười gật đầu một cái.
- Chào thư ký trưởng Quan.
Khi Quan Vĩnh Hạ đi đến góc hành lang thì chợt nghe thấy có người mỉm cười chào hỏi mình. Hắn quay đầu lại nihnf, chợt thấy đó là phó thư ký trưởng Triệu Dũng Ký của văn phòng khối chính quyền tỉnh. Triệu Dũng Ký này hơn bốn mươi tuổi, bây giờ là phó thư ký trưởng chuyên phục vụ cho phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là Trương Đông Viễn. Người này có vị trí khá cao trong số các phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, hơn nữa trước khi tiến lên làm phó thư ký trưởng thì đã từng là phó chủ tịch thường vụ thành phố Triệu Lô, bây giờ lại đang ở vào độ tuổi thăng tiến, không biết đến khi nào thì tiến lên thêm một bước.
Quan Vĩnh Hạ gần đây rất tình nguyện tiếp cận những người sắp có dấu hiệu tiến lên, hắn cười nói với Triệu Dũng Ký:
- Thư ký trưởng Triệu, anh đang bận rộn gì vậy?
- Cũng không có gì bận rộn, chỉ là vì đường cao tốc Sơn La(Sơn Viên và La Nam), sáng hôm nay tổ chức hội nghị khối chính quyền tỉnh, chủ tịch Trương muốn đưa hạng mục này ra thảo luận trên hội nghị.
Triệu Dũng Ký vung văn kiện trong tay lên, hắn vừa cười vừa nói.
Quan Vĩnh Hạ nhìn vẻ mặt của Triệu Dũng Ký, hắn không nhịn được phải hỏi:
- Cậu Triệu, cậu cảm thấy đề nghị này có bao nhiêu khả năng được thông qua?
Triệu Dũng Ký nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Quan Vĩnh Hạ, hắn cũng không trả lời trực tiếp mà suy xét tìm từ, sau đó mới nói:
- Những chuyện tốt mà căn bản không cần bỏ vào một xu nào như thế này, tôi cảm thấy sẽ không có quá nhiều người từ chối.
Quan Vĩnh Hạ nhìn nụ cười nhàn nhạt của Triệu Dũng Ký, hắn khẽ gật đầu. Tuy không biết sự việc có thành công hay không, thế nhưng chuyện này căn bản không có chút tổn thất nào với Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, ngược lại cũng có chỗ tốt.
Nếu sự việc thành công, thành tích là của ba người Vương Tử Quân, thế nhưng ba thành phố kia dù thế nào cũng là cấp tỉnh, khi báo cáo thành tích lên trên thì sẽ là danh nghĩa của tỉnh. Nếu có sai sót, dù tỉnh không bỏ ra xu nào, thế nhưng người đề xướng là Vương Tử Quân sẽ phải chịu đả kích không nhỏ.
Đối với một bí thư như Hào Nhất Phong thì sẽ hy vọng kết quả nào xảy ra? Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt vừa rồi của bí thư Hào với mình, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy. Hắn dùng sức lắc đầu, muốn ném ý nghĩ này ra ngoài.
- Thư ký trưởng Dũng Ký, anh cảm thấy hạng mục của Vương Tử Quân liệu có thành công hay không?
Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó hắn híp mắt lại hỏi, từ hai khóe mắt lóe lên ánh sáng bất định.
Triệu Dũng Ký tuy không muốn trả lời vấn đề này, thế nhưng hắn không thể không trả lời. Hắn tuy là thư ký trưởng, thế nhưng thật sự có khoảng cách quá lớn với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ. Tương lai của hắn không trực tiếp nằm trong tay Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng đối phương lại nắm một phiếu có liên quan đến vận mệnh của mình, nếu như đối phương dù chết cũng có ý nghĩa dạy bảo mình, như vậy sau này mình sẽ phí hoài nhiều năm phấn đấu.
- Thư ký trưởng Quan, chuyện này trước kia căn bản chưa từng có tiền lệ, chỉ dựa vào một bản vẽ mà có thể thu hút đầu tư hơn cả tỷ, tôi cảm thấy sự việc này có hơi hão huyền...
Triệu Dũng Ký nói đến đây thì cười cười nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm việc phi thường cần người phi thường, tôi hy vọng bọn họ có thể thành công.
Quan Vĩnh Hạ nhìn vẻ mặt của Triệu Dũng Ký, hắn cũng nở nụ cười. Tuy câu nói sau cùng của Triệu Dũng Ký rất ẩn giấu, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ vẫn có thể nghe ra khuynh hướng của đối phương, hơn nữa cũng thừa nhận khuynh hướng của đối phương.
- Tôi cũng tin bí thư Vương có thể thành công, có thể làm đường cao tốc cho ba thành phố La Nam, Tam Hồ và Triệu Lô.
Quan Vĩnh Hạ nở nụ cười quỷ quyệt, hắn khẽ vỗ vai Triệu Dũng Ký rồi vừa cười vừa nói.