Hai người Lâm Trường Công và Vương Tử Quân tỏ thái độ làm cho bầu không khí trong xe đã khá hơn rất nhiều. Lâm Trường Công là người cực kỳ khéo kéo, thế cho nên mở miệng vài câu đã làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được sự nhiệt tình.
Hơn mười phút sau hai người đi đến nhà khách thành phố Tam Hồ, nhìn qua thì thấy khách sạn này mới được xây dựng vài năm nay, khí thế khá mạnh mẽ, năm tầng uy nghi cao vút, hơn nữa bên trong còn có một hoa viên bừng bừng sức sống.
Đám cán bộ thành phố Tam Hồ đã sớm chờ sẵn nhanh chóng đón đám người Vương Tử Quân vào trong đại sảnh khách sạn, nhân viên công tác nhanh chóng châm trà rót nước, thế là tiệc rượu nhanh chóng được mở màn.
- Bí thư Vương, chào mừng anh đến thành phố Tam Hồ, bí thư Lâm của chúng tôi thật sự giơ hai tay tán thành phương án xây dựng đường cao tốc từ thành phố La Nam đến thành phố Sơn Viên. Đường giao thông chính là một vấn đề áp chế sự trao đổi và phát triển kinh tế giữa hai thành phố chúng ta, chỉ cần xây dựng xong đường cao tốc thì sẽ tạo nên góc bù phát triển kinh tế giữa hai thành phố, sẽ có tác dụng không nhỏ ở phương diện thúc đẩy phát triển kinh tế hai địa phương.
Người mở miệng là chủ tịch Triệu Bảo Lâm của thành phố Tam Hồ, nếu so sánh với Lâm Trường Công thì Triệu Bảo Lâm trẻ tuổi hơn rất nhiều, lời nói lại biểu hiện rõ ràng sự tôn trọng đối với bí thư Lâm Trường Công.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Triệu, ngài đã nói ra tiếng lòng của tôi, thành phố La Nam và Tam Hồ cùng chung dòng sông Giang Thủy, hai bên từ thời xa xưa đến nay luôn như anh em một nhà, tôi tin tưởng xây dựng đường cao tốc thì hai thành phố sẽ thật sự là người một nhà.
Đám nhân viên cùng hộ tống Vương Tử Quân đến thành phố Tam Hồ là Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đều nở nụ cười vui vẻ, tuy bọn họ không biết vừa rồi Vương Tử Quân vầ Lâm Trường Công đã nói gì với nhau, thế nhưng lời nói của chủ tịch Triệu Bảo Lâm cũng đã đủ nội dung rồi, xem như bọn họ đi chuyến này cũng chẳng phải không công. Đây là một điềm báo tốt, càng làm cho bọn họ tràn đầy tin tưởng vào hạng mục làm đường cao tốc từ La Nam đến Sơn Viên sẽ thành công.
Sau khi trao đổi ý kiến về tiền cảnh của con đường cao tốc, Triệu Bảo Lâm lấy ra một phần văn kiện rồi nói:
- Bí thư Vương, thành phố chúng tôi đã cho ra một phương án sơ bộ với đường cao tốc La Nam Sơn Viên, mong ngài xem qua, có gì cần xem xét thì chúng ta cùng nhau thảo luận, đến khi thống nhất phương án sẽ báo cáo lên lãnh đạo tỉnh.
Khi Triệu Bảo Lâm lấy ra phần văn kiện này, bầu không khí vui vẻ chợt trở nên ngưng trọng, nụ cười trên mặt nhóm người Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc nhanh chóng cô đọng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Tuy không biết Triệu Bảo Lâm lấy ra phần văn kiện kia có nội dung là gì, thế nhưng lời nói của chủ tịch Triệu đã bày tỏ thái độ của thành phố Tam Hồ ở sự kiện này, đó chính là công lao xây dựng đường cao tốc sẽ ở trên người thành phố Tam Hồ.
Bầu không khí trở nên rất vi diệu, thế nhưng vẻ mặt đám người thành phố Th.d đều treo nụ cười bình tĩnh, rõ ràng bọn họ căn bản đã biết rõ văn kiện mà Triệu Bảo Lâm đưa ra có nội dung thế nào.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt của Lâm Trường Công, hắn nhận lấy văn kiện trong tay của Triệu Bảo Lâm:
- Tôi phải nắm chắc thời gian xem xét mới được.
- Ha ha ha, chủ tịch Triệu, tính tình này phải sửa lại, bây giờ cũng sắp mười hai giờ, công tác từ từ hãy nói, chúng ta cũng không thể để cho bí thư Vương đói bụng làm việc được.
Lâm Trường Công thấy Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện thì đứng lên cười lớn nói.
Lâm Trường Công là bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ, hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh, hắn vừa nói xong thì đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ cũng nhanh chóng đứng lên theo.
Vương Tử Quân và Lâm Trường Công hàn huyên với nhau thêm hai câu, sau đó được nhân viên phục vụ sắp xếp đi nghỉ ngơi. Khi hắn vừa đi vào phòng nghỉ ngơi thì Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc cùng nhau đi đến.
- Bí thư Vương, thành phố Tam Hồ cho ra kế hoạch khách lấn chủ, tôi thấy bọn họ rõ ràng là ông say không phải vì rượu, là muốn nắm thành tích làm đường cao tốc trong tay, muốn nuốt tất cả vào bụng mình.
Hà Khởi Duệ ngồi xuống ghế sa lông, sua đó trầm giọng nói.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy thành phố La Nam chúng ta nên nắm chắc phương án hai bên cùng có lợi, thế nhưng chiêu thức của bọn họ căn bản là không thể chấp nhận được.
Kim Điền Lạc cũng không lập tức ngồi xuống, hắn nâng bình trà lên rót nước cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn lật bản kế hoạch của thành phố Tam Hồ ra, sau đó trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Tôi cũng hiểu tính toán của thành phố Tam Hồ, thế nhưng phương án của bọn họ thật sự không tốt.
Vương Tử Quân vừa nói vừa ném bản kế hoạch cho Hà Khởi Duệ.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đang trao đổi về kế hoạch của thành phố Tam Hồ, lúc này Lâm Trường Công, Triệu Bảo Lâm và nhóm thường ủy thị ủy tham gia nghênh đón Vương Tử Quân đang tổ chức một cuộc họp.
Lâm Trường Công tất nhiên là nhân vật chính không thể thay thế trong cuộc họp này, tất cả chủ đề đều được tiến hành chunh quanh hắn. Sau khi nghe thư ký trưởng văn phòng thị ủy nói ra những sắp xếp tiếp đãi cho đám người Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía Triệu Bảo Lâm rồi nói:
- Chủ tịch Triệu, loại chuyện này có phải chúng ta quá đường đột rồi không?
- Bí thư Lâm, tuy thành phố La Nam là người khởi xướng làm đường cao tốc, cũng là bọn họ chủ động liên lạc với chúng ta, thế nhưng nếu chỉ vì bọn họ là người khởi xướng mà giành hết công lao, như vậy rõ ràng là không thể nói nổi.
Triệu Bảo Lâm nói đến đây thì trầm giọng tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Lâm, thu nhập tài chính của thành phố La Nam căn bản không bằng một nửa thành phố Tam Hồ, nếu tính về lực ảnh hưởng trong tỉnh, thành phố Tam Hồ được mệnh danh là hòn ngọc của tỉnh Sơn Nam, mạnh hơn La Nam không biết bao nhiêu lần. Tuy lãnh đạo tỉnh tỏ vẻ giúp đỡ La Nam làm đường cao tốc, thế nhưng các thành phố khác đều không vui, nếu giúp đỡ La Nam thì tài chính cho các thành phố khác sẽ giảm, còn số tiền mà thành phố La Nam bỏ ra căn bản chì là con số đáng xấu hổ mà thôi.
Triệu Bảo Lâm nói đưa đến những tiếng cười lớn, Lâm Trường Công dù không cười nhưng hai hàng lông mày khẽ rung, chứng tỏ bí thư Lâm thừa nhận lời nói của chủ tịch Triệu Bảo Lâm.
- Rắn không thể không đầu, nhưng nếu có quá nhiều đầu sẽ không đi được. Nếu tranh thủ xây dựng đường cao tốc ở trên tỉnh, dù xét bất kỳ phương diện nào thì thành phố Tam Hồ chúng ta cũng sẽ không nhường cho bất kỳ ai làm đại ca. Nếu chúng ta không chủ động làm đại ca, chỉ sợ con đường cao tốc này còn chưa làm thì vì nhân tâm không tương đồng mà gánh chịu kết quả không thể thành công.
Lâm Trường Công khẽ gật đầu, hắn hiểu rất rõ ý nghĩ của Triệu Bảo Lâm. Nếu con đường cao tốc từ La Nam đến Sơn Viên được thông qua, được lãnh đạo tỉnh đồng ý, như vậy sẽ là một thành tích không nhỏ. Chính mình muốn rời khỏi vị trí bí thư thị ủy Tam Hồ đã không còn là gì bí mật, nếu hắn muốn được tiến lên, điều bức thiết nhất vào lúc này chính là làm ra thành tích.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Lâm và chủ tịch Triệu, nói thật, tôi cảm thấy thành phố La Nam sẽ nhìn thấy rõ ràng năng lực của mình, bọn họ muốn làm đường cao tốc phải cho đi qua thành phố chúng ta, mà thành phố chúng ta thì khác hẳn. Chúng ta muốn làm đường cao tốc đến thành phố Sơn Viên, như vậy sẽ không liên quan đến một đồng tiền của thành phố La Nam.
Trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình trước nay đều xem xét rất chính xác tâm tư của bí thư Lâm Trường Công, lúc này hắn nhanh chóng mở miệng, tỏ vẻ giúp đỡ ý kiến của bí thư Lâm.
Tuy chỉ có hai người lên tiếng nhưng trên cơ bản đã đại biểu cho tiếng lòng của tất cả lãnh đạo chủ yếu của thành phố Tam Hồ. Nếu nhìn từ bất kỳ phương diện nào thì thành phố Tam Hồ của bọn họ cũng phải là người chủ đạo, thành phố La Nam chỉ là đi theo chiếm chút lợi ích mà thôi, căn bản chẳng đáng là gì.
Lâm Trường Công dù là lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ, thế nhưng trên vài phương diện cũng phải xem xét ý kiến của các vị thường ủy thị ủy. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn trầm giọng nói:
- Nếu như thành phố La Nam không ủng hộ phương án của chúng ta thì thế nào?
- Bí thư, như vậy thì càng tốt, cùng lắm thì hai bên chia hai đường, với trình độ của thành phố Tam Hồ chúng ta, dù sao cũng làm nhanh hơn đám người thành phố La Nam.
Phó chủ tịch Hào Tử Động là người nắm công tác xây dựng đường cao tốc ở thành phố Tam Hồ chợt dùng giọng trào phúng nói với Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công đưa mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy tin tưởng của các vị thường ủy thị ủy, hắn khẽ khoát tay áo nói:
- Những lời này chúng ta chỉ nói trong nhà cho nhau nghe, có câu mọi người cùng góp củi thì lửa sẽ bốc lên cao, đây là con đường cao tốc có lợi cho sự phát triển của cả hai thành phố, thế cho nên hai bên nên cùng chung cố gắng thì hay hơn.
- Bí thư nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chỉ thị của ngài, sẽ cùng đồng tâm hiệp lực với các đồng chí thành phố La Nam.
Chủ tịch Triệu cười cười với bí thư Lâm Trường Công, sau đó nói tiếp:
- Thật ra chúng ta cũng không nên biểu hiện quá mức kịch liệt, không phải có câu người cùng chí ngắn, ngựa gầy lông dài sao?
Lời nói cua Triệu Bảo Lâm không khỏi làm cho ánh mắt đám người chung quanh chợt sáng ngời, đặc biệt là Lâm Trường Công càng cười nói:
- Tốt lắm, cứ áp dụng phương án giữ hòa khí hai bên như vậy.
Tiệc rượu chiêu đãi của thành phố Tam Hồ với nhóm người Vương Tử Quân được tổ chức ở đại sảnh Đan Quế lớn nhất trong khách sạn Tam Hồ, một chiếc bàn tròn có thể chứa mười tám người. Sau khi phân định rõ vị trí chủ khách, đủ mọi loại thức ăn được dâng lên bàn.
- Bí thư Vương, tuy hai bên là thành phố hàng xóm, thế nhưng tục ngữ có câu "cách xa ba dặm đã khác biệt tục tập", thành phố Tam Hồ và thành phố La Nam đều có đặc sắc ẩm thực của riêng mình. Hôm nay xin mời bí thư Vương nhấm nháp món cá Yến của thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân cũng chưa từng nghe nói đến món cá Yến ở thành phố Tam Hồ, chỉ thấy một chiếc dĩa khá lớn với một loại cá thân dẹp được chế biến tinh xảo đặt lên bàn, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.
Là người trong quan trường thì trầm ổn chính là một khía cạnh cần được tu dưỡng, lúc này những người ngồi nơi đây đều là lãnh đạo thành phố, tất nhiên đều có công phu của riêng mình. Vì thế dù là ai cũng có ý nghĩ riêng, thế nhưng bầu không khí tiệc rượu thật sự rất vui mừng.
Sau khi trải qua ba vòng rượu, gương mặt Triệu Bảo Lâm có hơi đỏ ửng, hắn khẽ gật đầu với Mã Hồ Bình cách đó không xa, thế là Mã Hồ Bình đã bàn bạc tốt với Triệu Bảo Lâm đã nhanh chóng nâng ly rượu lên.
- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, chúc hành trình của ngài ở thành phố Tam Hồ được thoải mái như ý.
Mã Hồ Bình nâng ly rượu lên mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này cũng cảm thấy có vài phần men say, thế nhưng hắn vẫn nâng ly lên cụng với Mã Hồ Bình. Khi hai người uống cạn ly thì Mã Hồ Bình nói:
- Bí thư Vương, thành phố Tam Hồ chúng tôi thật sự rất xem trọng phương diện xây dựng đường cao tốc, thế nên sau khi lãnh đạo tỉnh đồng ý thông qua, dù thành phố Tam Hồ chúng tôi tài chính khó khăn cũng chuẩn bị bỏ ra năm trăm triệu để làm đường, không biết thành phố La Nam đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền rồi?
Mã Hồ Bình tuy có biểu hiện say rượu thế nhưng thực tế có là như vậy hay không thì đám người ngồi nơi đây đều hiểu rất rõ ràng. Chẳng qua ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Vương Tử Quân, có câu Hạng Vũ múa kiếm, lúc này Mã Hồ Bình cũng đáng múa kiếm như vậy.
- Anh Mã, có phải anh uống nhiều quá rồi không, nếu đã say thì nên đi nghỉ ngơi trước.
Lâm Trường Công lúc này tuy rất muốn diễn tuồng vui, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng là lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ, dù thế nào cũng phải nói ra những lời ngoài mặt giữ thể diện cho Vương Tử Quân như vậy.
- Bí thư Lâm, tôi không say. Nói thật, tôi thật sự cảm thấy rất vui, có thể thấy con đường cao tốc được hoàn thành trong nhiệm kỳ của mình, tôi đây thật sự cảm thấy rất vui.
Mã Hồ Bình khoát tay chặn lại, sau đó hắn nói với Vương Tử Quân
- Bí thư Vương, những lời tôi vừa nói ra đều là số liệu chân thật lấy từ chủ tịch Triệu, cũng không phải anh là người giữ bí mật công tác còn mạnh mẽ hơn cả chủ tịch Triệu đấy chứ?
Vương Tử Quân nhìn Mã Hồ Bình, hắn khẽ uống một hớp nước, sau đó nói:
- Thành phố La Nam chúng tôi tất nhiên không có gì bí mật cần phải che giấu ở phương diện làm đường cao tốc lần này, chúng tôi sẽ không bỏ ra một xu tiền nào ở hạng mục này.
Trước khi Vương Tử Quân lên tiếng thì Lâm Trường Công đã nghĩ đến nhiều câu trả lời, thậm chí còn có tình huống Vương Tử Quân nổi giận rời khỏi bàn tiệc. Thế nhưng câu nói của Vương Tử Quân vào lúc này thiếu chút nữa làm ly rượu trên tay hắn rơi xuống đất.
"Cái gì? Hắn nói cái gì? Không bỏ ra đồng nào? Không phải quá keo kiệt đấy chứ? Tuy làm đường cao tốc chủ yếu là do tỉnh bỏ tiền ra, thế nhưng anh không bỏ ra xu nào cũng không thể nào nói nổi."
Vẻ mặt những người còn lại cũng không tốt hơn Lâm Trường Công bao nhiêu. Triệu Bảo Lâm trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ không phải là vị bí thư thị ủy La Nam đang có vấn đề gì đấy chứ?
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi nghe không rõ, ngài vừa nói thành phố La Nam bỏ ra một trăm triệu cho hạng mục làm đường cao tốc lần này sao?
Mã Hồ Bình chợt bừng tỉnh trong cảm giác khiếp sợ, hắn dùng giọng ngờ vực vô căn cứ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Mã Hồ Bình, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Mã, lỗ tai của ngài có phải có chút vấn đề rồi không?
- Không có vấn đề!
Mã Hồ Bình thật sự rất chú trọng sức khỏe của mình, gần đây lại luôn tôn thờ câu nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Lúc này hắn nghe được câu hỏi thăm ân cần của Vương Tử Quân, thế là vội vàng lắc đầu nói.
- Vậy có phải thường xuyên xuyên không nghe rõ không?
Vương Tử Quân vẫn dùng giọng kiên nhẫn hỏi phó chủ tịch Mã Hồ Bình.
Mã Hồ Bình thật sự có chút phiền lòng, thầm nghĩ anh là bí thư thị ủy hay là bác sĩ? Vì sao lại luôn hỏi những câu kỳ quái như vậy? Tuy trong lòng không tình nguyện trả lời thế nhưng hắn vẫn không thể không lắc đầu thật nặng nề.
- Như vậy là không hay rồi, chủ tịch Mã, anh cần phải đi kiểm tra một chút, tai mũi họng không phải là chuyện nhỏ, không thể vì công tác mà bỏ quên sức khỏe của mình được.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng tràn đầy quan tâm nói tiếp:
- Tôi có quen biết một chuyên gia rất giỏi ở thành phố Sơn Viên, có tay nghề rất mạnh ở khoa tai mũi họng, không bằng anh tìm đến xem thế nào.
Mã Hồ Bình lúc này đã hiểu mình bị Vương Tử Quân đùa giỡn, thế nhưng trong lòng bùng lên cảm giác khinh thường. Trong lòng thầm nghĩ, một bí thư thị ủy mà chỉ biết ngồi đây mở miệng pha trò, không bằng thành thật xuống cơ sở mà học tập thêm vài tháng.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Mã Hồ Bình căn bản không quan tâm đến lời mỉa mai của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Vương, ngài vừa nói thành phố La Nam căn bản không bỏ một xu tiền nào vào trong hạng mục làm đường cao tốc lần này phải không?
- Đúng vậy, chúng tôi không định bỏ vào một xu nào.
Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ nói:
- Chủ tịch Mã, ngài nên đi kiểm tra, dù bây giờ chưa có vấn đề, nhưng nếu anh để quá lâu không chữa trị, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thính lực về sau này.
"Thính lực của anh mới có vấn đề!"
Mã Hồ Bình thật sự cảm thấy phát điên, thế nhưng đáp án của Vương Tử Quân lại làm cho hắn cảm thấy rất vui mừng.
"Không phải vừa nói sẽ chẳng bỏ vào một xu nào sao? Bây giờ tôi xem các anh bàn luận thế nào? Lúc này để xem thành phố La Nam còn chút thể diện nào nữa không."
Lúc này trong đầu chủ tịch Triệu Bảo Lâm cũng không có ý nghĩ như vậy, hắn tràn đầy chờ đợi với hợp tác giữa hai bên để làm đường cao tốc lần này, dù sao thì lực giữa hai thành phố cũng mạnh hơn so với một, đồng thời sứ ảnh hưởng đối với lãnh đạo cấp tỉnh cũng lớn hơn.
Nhưng Triệu Bảo Lâm thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại là một kẻ keo kiệt như vậy, không chịu bỏ ra xu nào, điều này làm cho hắn cảm thấy căn bản không thể nào tiếp tục được. Hắn nhìn bầu không khí có chút cứng nhắc, thế là cười cười nói:
- Trước nay đều nghe bí thư Vương nói chuyện rất ẩn giấu khôi hài, tôi mãi không tin, nhưng đến bây giờ thì xem như đã tin.
- Ha ha ha, chủ tịch Bảo Lâm nói rất đúng. Bí thư Vương, chúng ta cạn ba ly, chúc mừng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi.
Lâm Trường Công cũng nâng ly rượu lên, hắn cười ha hả muốn bỏ qua tình huống khó xử lần này.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không nghĩ như vậy, hắn cười cười nói:
- Bí thư Lâm, dù thành phố Tam Hồ các anh bỏ ra năm trăm triệu, thành phố La Nam chúng tôi không bỏ xu nào, vậy tôi hỏi anh, anh cảm thấy số tiền kia có đủ làm đường cao tốc không?
Vẻ mặt Lâm Trường Công vẫn rất bình tĩnh, hắn dù không có tính toán cụ thể giá trị của con đường cao tốc, thế nhưng dù sao cũng có con số đại khái. Hắn biết số tiền mà thành phố mình bỏ ra căn bản không tính là gì.
Khi Lâm Trường Công liên tục suy xét vấn đề, hắn chợt giống như ý thức được điều gì đó, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, anh cảm thấy lãnh đạo tỉnh mất bao lâu thì phê duyệt hạng mục này?
Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Trường Công cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm, hắn trầm giọng nói:
- Nếu muốn tỉnh phê duyệt hạng mục thì cũng không phải rất khó, cái khó là vấn đề tài chính.
- Lúc này ngài hiểu rõ tình huống tài chính trong tỉnh còn hơn cả tôi, nếu muốn nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo tỉnh về phương diện tài chính, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng gì.
Lâm Trường Công khẽ gật đầu, nếu như thành phố Tam Hồ có thể nhận được sự giúp đỡ về tài chính của tỉnh, bọn họ cũng không cần phải nói nhiều với nhóm người Vương Tử Quân, đã sớm tự mình làm con đường cao tốc từ thành phố Tam Hồ đến Sơn Viên từ lâu rồi.
- Vì vậy con đường này chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói.
"Cùng nhau nghĩ biện pháp?"
Lâm Trường Công thầm nói đến năm chữ này mà tâm tư muốn chủ đạo xây dựng con đường cao tốc chợt tan biến sạch sẽ, con bà nó tuy thành phố Tam Hồ đức cao vọng trọng, thế nhưng khoản tiền làm đường không phải là một triệu, một trăm triệu mà là trên cả tỷ.
Lâm Trường Công tuy rất muốn mình được về hưu trong mỹ mãn, thế nhưng hắn vẫn bảo trì được sự tỉnh táo của mình ở hạng mục với số tiền đầu tư trên cả tỷ. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu như có thể vay ngân hàng thì cũng xem như một hướng đi đúng đắn.
- Cũng không thể đi vay, lúc này ngân hàng đang rất bí tiền, căn bản không có ai cho vay trên cả tỷ, anh nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân dù đang trưng cầu ý kiến của Lâm Trường Công, thế nhưng thực tế lại coi như cho ra lời định luận cuối cùng.
Lâm Trường Công rất muốn nói khôg phải, thế nhưng trong đầu hắn không có được mấy tri thức về tài chính cũng dễ dàng cho ra một biện luận, đó chính là ngân hàng sẽ tuyệt đối không cho vay cả tỷ để làm đường cao tốc.
- Bí thư Vương, ngài đã đến thành phố Tam Hồ chúng tôi, như vậy nhất định đã có phương án làm đường cao tốc rồi có phải không? Bây giờ tôi thật sự có chút nóng vội, anh cũng không nên làm tôi cảm thấy không thoải mái được.
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân lúc này cũng không định thừa nước đục thả câu, hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói kế hoạch của mình ra. Đặc biệt là phương diện kêu gọi đầu tư của tư nhân, hắn nói cực kỳ cẩn thận. Hắn vừa nói vừa cho ra những ví dụ về công trình BOT được đầu tư cực kỳ hiệu quả ở nước ngoài với Lâm Trường Công.
Lúc bắt đầu thì Lâm Trường Công căn bản không tin những lời nói của Vương Tử Quân là sự thật, thế nhưng khi Vương Tử Quân nói ra một vài kinh nghiệm và công trình BOT tương quan ở nước ngoài, Lâm Trường Công xem như đã hoàn toàn ngây cả người.
Những chuyện này không thể nói giỡn được, tuy trong lòng hoài nghi sách lược của Vương Tử Quân, thế nhưng Lâm Trường Công chậm rãi suy xét thì cảm thấy phương án này của Vương Tử Quân có khả năng thành công là rất lớn.
Nếu không mất mọt đồng mà có thể xây dựng đường cao tốc, như vậy thành tích của mình là khá lớn, cũng đủ để tăng một cấp trước khi về hưu. Nhưng Lâm Trường Công là người thông minh, hắn biết sự việc nói miệng tuy đơn giản nhưng làm được nó cũng không dễ dàng chút nào.
Lâm Trường Công đã hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Triệu Bảo Lâm, sau đó mới nói:
- Bí thư Tử Quân, nếu quả thật có thể làm như những gì anh nói, như vậy thành phố Tam Hồ sẽ coi thành phố La Nam là đầu tàu của hạng mục lần này.
- Bí thư Lâm, ngài nói như vậy là có chút khách khí rồi, chỗ này của chúng ta cũng không có người ngoài, chúng ta giúp nhau hợp tác mà thôi, như vậy thì làm gì có ai đứng đầu hay không chứ?
Vương Tử Quân khiêm tốn bắt tay Lâm Trường Công rồi cười tủm tỉm nói.
Khi hai người Vương Tử Quân và Lâm Trường Công cùng lên tiếng thì tất cả mẫu thuẫn chợt giống như tan biến, bầu không khí vốn có chút xấu hổ càng thêm thoải mái hơn. Ánh mắt đám cán bộ thành phố Tam Hồ nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần hoài nghi.
Một con đường đầu tư trên một tỷ sẽ được hoàn thành khi chẳng cần bỏ xu nào sao?
Vì hai bên đã đạt thành nhất trí nên phương diện trao đổi sau đó càng thêm hài hòa, thành phố Tam Hồ căn bản cũng cực kỳ bức thiết với phương diện xây dựng đường cao tốc, ngay sau đó bọn họ chú tâm nghiên cứu phương án của Vương Tử Quân, thật sự cảm thấy phương án này rất có khả năng thành công.
Khi kết thúc chiêu đãi vào lúc xế chiều, Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm đi ra khỏi cổng khách sạn Tam Hồ. Lâm Trường Công nhìn mặt trời lặn xuống phía tây mà không khỏi dùng giọng cảm thán nói:
- Thế hệ sau thay thế người đi trước, câu này tuyệt đối không sai chút nào.
- Bí thư Lâm, nếu muốn đổi người thì bọn họ cũng phải hỏi xem thành phố Tam Hồ chúng ta có đồng ý hay không.
Triệu Bảo Lâm nói đến đây rồi trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp:
- Bí thư Lâm, tôi cảm thấy phương án của Vương Tử Quân kia cũng không có gì quá mức khó khăn, nếu như chúng ta không nể mặt...
Lâm Trường Công khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Triệu, chuyện này dừng lại ở đây, chúng ta có thể đi theo thành phố La Nam xây dựng đường cao tốc, như vậy là một chuyện cực kỳ tốt cho thành phố Tam Hồ. Còn những chuyện khác thì chúng ta nên cẩn thận một chút, nếu như chúng ta trộm gà không đượ còn mất nắm gạo, như vậy không phải quá xấu hổ với đồng sự sao?
Khi đám cán bộ thành phố Tam Hồ đang bàn luận về sự kiện này, Vương Tử Quân cảm thấy toàn thân của mình rất thoải mái. Thành phố Tam Hồ là một khâu quan trọng trong kế hoạch của hắn, tuy xuất hiện không ít vấn đề, thế nhưng vẫn nằm trong tầm khống chế. Lúc này hắn càng tăng thêm khả năng giải quyết sự việc một cách cực kỳ hoàn mỹ.
Ngày mai còn có khảo sát, thế cho nên đám người Vương Tử Quân cũng không rời đi. Vương Tử Quân quay về phòng chuẩn bị mở tivi xem thời sự, đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc bắt đầu Vương Tử Quân không chú ý, nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên khá lớn, hắn mới đi ra mở cửa. Nhưng lúc này xuất hiện trước mắt hắn không phải là bất kỳ người nào trong nhóm Đổng Trí Tân, mà là một người đàn ông trung niên đeo kính.
- Chào bí thư Vương.
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Vương Tử Quân thì dùng giọng có chút run rẩy nói, thế nhưng ngay sau đó thì giọng điệu đã bình tĩnh trở lại.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển. Khoảnh khắc này hắn như quay về thời điểm nhiều năm trước, về tới ban huấn luyện ở trường đảng tỉnh ủy năm xưa. Hắn đưa tay nói với người đàn ông trung niên:
- Điền Thành, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe đấy chứ?
Lỗ Điền Thành bắt tay với Vương Tử Quân, hắn thấy cảm giác không yên trong lòng đã mất đi một nửa, một luồng khí nóng bắt đầu bùng lên. Hắn nhìn Vương Tử Quân không khác gì khi học tập ở ban huấn luyện trường đảng tỉnh ủy năm xưa, thế là lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng Lỗ Điền Thành biết rõ, dù Vương Tử Quân vẫn giống hệt như năm xưa, thế nhưng lúc này hắn và đối phương đã khác biệt như trời và đất. Hắn là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Tam Hồ, trong mắt nhiều người là công thành danh toại, là cán bộ trẻ tuổi tương lai vô hạn, thế nhưng nếu so sánh với người bạn học cũ Vương Tử Quân, hắn căn bản là kém quá xa.
Lỗ Điền Thành tuy vẫn có biểu hiện ôn hòa nhưng sâu trong lòng vẫn là một người kiêu ngạo, đây cũng là nguyên nhân vì sao bây giờ hắn là cán bộ cấp chính cục trẻ tuổi nhất thành phố Tam Hồ, thế nhưng lại không được trọng dụng.
Trong văn phòng khối chính quyền thành phố Tam Hồ có bảy tám vị phó thư ký trưởng như Lỗ Điền Thành, vị trí của hắn không quá cao. Hơn nữa lại phụ tráchh công tác của một phó chủ tịch không tiến vào thường ủy, thế cho nên dù hắn có quan hệ khá tốt nhưng lại không có trợ giúp gì quá lớn trên con đường làm quan.
Lão lãnh đạo rời khỏi chức vụ có thể nói là bước ngoặt ảm đạm trên con đường làm quan của Lỗ Điền Thành. Thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như không phải trước khi đi thì lão lãnh đạo đưa mình lên vị trí chính cục, nếu không dựa vào tình thế bây giờ, chỉ sợ hắn đừng hòng tiến lên được cấp chính cục. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lỗ Điền Thành cảm thấy có chút quay cuồng, ngay sau đó bị Vương Tử Quân kéo vào phòng. Sau khi rót trà mời Lỗ Điền Thành thì Vương Tử Quân cười nói:
- Anh Điền Thành, chúng ta đã có thời gian ngắn chưa liên hệ với nhau, năm xưa khi tôi còn ở thành phố Đông Bộ thì chúng ta có hơi xa nhau, bây giờ hai bên là hàng xóm, sau này cần trao đổi giao lưu nhiều hơn.
Lỗ Điền Thành dần ổn định cảm xúc của mình, hắn thật sự cảm kích với những lời nói của Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân nói rất bình thản, thế nhưng bây giờ ở thành phố Tam Hồ này chỉ có một mình bí thư Lâm Trường Công mới có thể đủ tư cách nói những lời hàng xóm trao đổi giúp đỡ nhau với Vương Tử Quân. Chủ tịch Triệu Bảo Lâm tuy được nhiều người cho rằng sẽ nối tiếp vị trí của bí thư Lâm Trường Công, thế nhưng so ra vẫn kém Vương Tử Quân.
- Cám ơn bí thư Vương, sau này chỉ cần ngài có thời gian cho ra lời kêu gọi, tôi nhất định sẽ chạy đến.
Lỗ Điền Thành tuy đã rất trấn định, thế nhưng khi nói chuyện với Vương Tử Quân vẫn không quên đặt mình lên vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố.
Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng những biểu hiện của Lỗ Điền Thành, trong lòng cũng thầm hiểu vấn đề. Tuy Lỗ Điền Thành không nói nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào biểu hiện của đối phương để có thể cảm nhận được vấn đề, đó là người bạn cũ của mình ở trường đảng căn bản không phát triển quá tốt ở thành phố Tam Hồ.
Những năm qua Vương Tử Quân cũng ngẫu nhiên có liên lạc với những người bạn học cũ của mình ở trường đảng tỉnh ủy năm xưa, tất nhiên đa số đều là thông qua điện thoại. Đặc biệt là sau khi hắn tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ thì bạn học cũ gọi điện thoại đến càng nhiều hơn. Ngay cả những người trước kia căn bản chưa từng đối mặt cũng bắt đầu gọi điện thoại đến nhiệt tình giới thiệu mình là ai, sau đó ôn lại cảm tình khi còn học ở trường đảng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cũng không bài xích với những cuộc điện thoại làm thân của đám bạn học cũ, thên hạ rộng lớn, tất cả mọi người đều vì lợi ích của riêng mình. Là người trong quan trường, tất nhiên thích dệt hoa trên gấm, hơn nữa kiệu do nhiều người khiêng, bạn học cũ của hắn cũng là những cán bộ tinh anh trong tỉnh, thế cho nên hắn vui vẻ tiếp nhận thiện chí của bọn họ.
Trong số những cuộc điện thoại trước kia thì Vương Tử Quân nhớ rõ không có Lỗ Điền Thành, thế nhưng hắn lại được một bạn học cũ nói về Lỗ Điền Thành, lúc đó lão lãnh đạo của Lỗ Điền Thành rời khỏi thành phố Tam Hồ.