Bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân biết được tin tức Vương Tử Quân quay về La Nam, hắn nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của bí thư Vương. Khi thấy Đổng Trí Tân đang ghi chép thì nở nụ cười nói:
- Trí Tân, bí thư Vương có gì bận không?
Đổng Trí Tân thấy người đến là Tống Ích Dân, thế là hắn vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương đang nói chuyện với chủ tịch Hà, tôi sẽ đi vào xem xét cho ngài.
- Không cần, không cần, bí thư Vương biết đâu đang có chuyện gì đó quan trọng cần bàn bạc với chủ tịch Hà, tôi cứ chờ ngoài này rồi nói sau.
Tống Ích Dân nói rồi ngồi xuống bên cạnh Đổng Trí Tân.
Tuy tư cách của Đổng Trí Tân cũng không kém Tống Ích Dân, thế nhưng cấp bậc hai bên vẫn cách biệt rất rõ ràng, thế là nhanh chóng rót trà cho Tống Ích Dân.
- Trí Tân, anh cũng không cần bận việc.
Tống Ích Dân tiếp nhận ly trà, hắn đặt xuống bàn rồi dùng giọng trầm ngâm khẽ nói:
- Hôm nay tâm tình của bí thư Vương là thế nào?
Đổng Trí Tân hiểu rõ những gì đang xảy ra trong vài ngày gần đây ở thành phố La Nam, hắn tất nhiên hiểu Tống Ích Dân hỏi mình như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Sau khi suy xét mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tống Ích Dân, hắn cũng không giấu diếm mà mở miệng nói:
- Tâm tình của bí thư Vương cũng không tệ.
"Tâm tình không tệ?"
Tống Ích Dân thiếu chút nữa bị đáp án của Đổng Trí Tân làm cho ngây cả người. Hắn nghĩ rằng sau khi nghe tin Diêm Học Hà tự sát thì Vương Tử Quân không tức giận vỗ bàn mắng người thì ít nhất cũng phải chau mày lại chứ? Như thế nào lại tỏ ra chẳng có việc gì, tâm tình tốt đẹp cho được?
Có phải trong sự việc này có gì đó không? Chỉ sau khoảnh khắc nhưng trong đầu Tống Ích Dân thật sự quay cuồng rất nhiều ý nghĩ, hắn cũng không tiếp tục đi theo ý nghĩ của mình mà cười nói:
- Hai ngày qua bí thư Vương bận rộn làm gì? Anh Trí Tân cũng đừng nói không thể để lộ ra cho tôi một chút nhé.
Đổng Trí Tân nhìn bộ dạng trêu tức của Tống Ích Dân ở trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình. Tống Ích Dân tuy dùng giọng điệu hiền hỏa hỏi han, gương mặt có biểu hiện rất hiền lành, hành vi thân thiết, bộ dạng giống như đồng sự cực kỳ thân mật, nhưng Đổng Trí Tân biết rõ người này đang tìm hiểu về hành tung của bí thư Vương.
- Bí thư Tống, chuyện này nói ra thì tôi cũng cực kỳ hỗ thẹn, tôi là một thư ký không xứng với chức vụ. Lần này bí thư Vương về Giang Thị chủ yếu là vì tiệc trăm ngày của con trai.
Đổng Trí Tân nói đến đây thì tỏ ra ảo não:
- Anh nói xem một sự kiện như vậy mà bây giờ tôi mới biết được, có phải là thất trách không?
Tống Ích Dân nhìn vẻ mặt ảo não của Đổng Trí Tân mà không khỏi sinh ra cảm giác nuối tiếc. Hắn là người luôn cố gắng dựa vào Vương Tử Quân, lần này là tiệc trăm ngày của con bí thư Vương, rõ ràng là một cơ hội để tiếp cận lãnh đạo. Một cơ hội tốt như vậy mà hắn căn bản không phát hiện và để nó trôi qua, đúng là không thể nào tha thứ được.
- Ôi, bí thư Vương quá giữ bí mật công tác, thật sự làm cho người ta đổ mồ hôi...
Tống Ích Dân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, sau đó khẽ an ủi:
- Trí Tân, anh cũng đừng để trong lòng, bí thư Vương không nói cho anh biết, chỉ sợ suy xét đến phương diện sợ anh khó xử, sợ gây ra áp lực cho anh.
Đổng Trí Tân tuy biết áp lực kia có nghĩa là gì, thế nhưng hắn vẫn cười cười nói:
- Bí thư Tống, tôi biết rõ đây là bí thư Vương suy nghĩ cho tôi, thế nhưng đây vốn là sự việc mà tôi nên thông báo cho người khác, lại vì liên hệ điện thoại với thư ký của bí thư Lưu mới biết sự thật, đúng là làm cho người ta chê cười.
Sau khi tán gẫu vài câu với Đổng Trí Tân, Tống Ích Dân chợt trầm giọng nói:
- Trí Tân, anh nói tôi nghe một chút, bí thư Vương có ý kiến gì với sự việc Diêm Học Hà không?
- Bí thư Vương không tỏ thái độ.
Đổng Trí Tân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Nhưng tôi cảm thấy bí thư Vương giống như có chút thờ ơ với sự việc này.
Tống Ích Dân thở dài một hơi, tuy hắn không phải là người chịu trách nhiệm chủ yếu ở sự kiện này, nhưng dù thế nào thì hắn cũng là lãnh đạo cục công an trên danh nghĩa. Nếu bí thư Vương mà nổi giận, như vậy hắn dù thế nào cũng khó thể nào trốn tránh được.
- Bí thư Vương hiện tại coi trọng chính là...
Tống Ích Dân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.
Đổng Trí Tân thật sự có chút phản cảm với tình huống liên tục đặt câu hỏi của Tống Ích Dân. Hắn là thư ký cho Vương Tử Quân, hắn không thể ném ra tất cả những thông tin về lãnh đạo của mình cho người ta được, đây tối thiểu cũng là đạo đức nghề nghiệp. Nếu một người căn bản không biết giữ mồm giữ miệng thì sao được lãnh đạo tín nhiệm.
Nhưng Tống Ích Dân thật sự không dễ đắc tội, vì vậy ngay từ đầu thì Đổng Trí Tân luôn trả lời những câu hỏi của bí thư Tống, chỉ là nếu liên quan đến Vương Tử Quân thì luôn chú ý tránh đi. Nếu đối phương muốn đi sâu vào tìm hiểu hành tung của bí thư Vương, như vậy Đổng Trí Tân cũng phải tỏ ra cảnh giác, gương mặt tỏ ra khó khăn.
Tuy những ngày qua Tống Ích Dân giúp Đổng Trí Tân nhiều sự việc, chưa nói đến những phương diện khác, em trai của Đổng Trí Tân từ vị trí đồn trưởng đồn công an tiến lên làm phó chủ nhiệm cục trang bị hậu cần cho cục công an thành phố, tất nhiên phải nhờ vào Tống Ích Dân.
Nhưng Tống Ích Dân làm như vậy không phải là muốn thông qua chính mình để lấy được sự tín nhiệm của bí thư Vương sao? Chính mình sở dĩ trở nên quan trọng trong mắt một vị lãnh đạo như Tống Ích Dân, cũng là vì vị trí của mình quá đặc thù, là người thân cận với bí thư Vương.
Làm tốt công tác thư ký của bí thư Vương, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của Đổng Trí Tân, thế cho nên hắn cố tình không trả lời câu hỏi của Tống Ích Dân, nhưng hắn nghĩ đến sự việc mà bí thư Vương đang coi trọng, thế là chợt thay đổi ý nghĩ. Bí thư Vương muốn xây dựng con đường cao tốc nối liền La Nam và Sơn Viên, đây tuyệt đối là chuyện vui lớn với cả thành phố La Nam. Tuy bí thư Vương đã dựng lên quyền uy của mình ở thành phố La Nam, thế nhưng ở sự kiện này vẫn cần sự cổ vũ giúp đỡ của các vị thường ủy thị ủy, Tống Ích Dân rõ ràng là một nhân tuyển cực kỳ phù hợp.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Đổng Trí Tân chợt hạ thấp âm thanh nói:
- Bí thư Tống, bí thư Vương những ngày qua luôn quan tâm đến con đường cao tốc giữa thành phố La Nam và Sơn Viên.
Đường cao tốc nối thành phố La Nam và Sơn Viên? Đổng Trí Tân chợt cảm thấy đầu mình trở nên nặng trịch, hắn dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại có mưu đồ ở sự việc này.
Tống Ích Dân là thường ủy thị ủy La Nam, hắn cũng rất hy vọng thành phố La Nam có một con đường cao tốc đi đến thành phố Sơn Viên. Hắn biết rõ con đường này một khi được nối liền sẽ có ý nghĩa thế nào đối với địa vị của Vương Tử Quân trong ban ngành thành phố La Nam.
Nhưng Tống Ích Dân cũng hiểu rõ tình hình tài chính của thành phố La Nam, chỉ dựa vào tình hình thu vào của La Nam thì căn bản là vài năm sau cũng không đủ làm đường. Hắn có chút suy tư, sau đó mới khẽ nói:
- Trên tỉnh có giúp đỡ thành phố La Nam chúng ta không?
- Tôi cũng không biết ý kiến trên tỉnh, chỉ là bí thư Vương nói chuyện này nên do chính thành phố La Nam chúng ta thao tác xử lý.
Đổng Trí Tân nói đến đây thì khẽ lên giọng:
- Bí thư Vương giống như đã có phương án đối với hạng mục này rồi.
Tống Ích Dân cười cười, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn có chút đông cứng. Hắn còn chưa tỉnh táo trở lại sau cảm giác kinh sợ vừa rồi, vì hắn thật sự không tin tưởng quá lớn vào con đường cao tốc của thành phố La Nam.
Khi hai người nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hà Khởi Duệ đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đổng Trí Tân nhanh chóng đứng lên bắt chuyện với Hà Khởi Duệ, sau đó lại đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn vừa thu dọn trà nước vừa khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Tống đến.
Vương Tử Quân lúc này đang viết gì đó trên bàn làm việc, sau khi nghe được lời của Đổng Trí Tân thì đặt bút xuống nói:
- Mời bí thư Tống vào.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng rồi quay về phòng làm việc của mình, đúng lúc thấy Tống Ích Dân đang từ biệt Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Tống, bí thư Vương mời anh vào phòng.
Đổng Trí Tân nhìn Hà Khởi Duệ bỏ đi, sau đó khẽ nói với Tống Ích Dân.
Tống Ích Dân khẽ gật đầu, hắn đi theo Đổng Trí Tân vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Đổng Trí Tân pha trà rót nước rồi đi ra ngoài, Tống Ích Dân vốn đang ngồi trên ghế sa lông chợt đứng lên nói:
- Bí thư Vương, tôi phải làm kiểm điểm với anh ở sự kiện Diêm Học Hà, là tôi không làm tốt công tác của mình mới để sự kiện trên xảy ra.
Vương Tử Quân biết rõ Tống Ích Dân nói như vậy là đang làm bộ với mình, hắn khoát tay áo nói:
- Bí thư Ích Dân, chuyện này trách nhiệm của ai thì người đó gánh chịu, thế nhưng dù là thế nào thì anh cũng không đến lượt phải làm kiểm điểm.
Tống Ích Dân nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì mới thở dài một hơi, hắn hiểu Vương Tử Quân là người thế nào, biết rõ bí thư Vương đã nói như vậy thì sự việc xem như được giải quyết, cũng không truy cứu trách nhiệm lên người mình.
- Bí thư Vương, tuy chúng ta đã khuyên nhủ người thân của Diêm Học Hà đi về nhà, nhưng tôi cảm thấy trong sự việc này có quá nhiều nhân tố không ổn định, anh xem có nên phái các đồng chí phòng văn thư đẩy mạnh công tác hay không? Tôi nghe nói em trai của Diêm Học Hà chính là chủ tịch xã La Nham huyện Dương Cương.
Tống Ích Dân lai ngồi xuống ghế sa lông, sau đó khẽ mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tống Ích Dân, nhưng trong lòng hắn đã có tính toán. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Trấn an cảm xúc của người thân người bị nạn là đúng, thế nhưng quan trọng nhất chính là phải cho ra một định luận với vụ án của Diêm Học Hà, vụ án con đập Tiểu Nha Sơn không thể tiếp tục cứ mập mờ mãi như vậy được.
Tống Ích Dân có chút chần chờ, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, ủy ban tư pháp chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành sự việc này.
Vương Tử Quân gật đầu cười nói:
- Người khác làm việc thì tôi còn phải suy xét một chút, thế nhưng anh Tống ra tay, tôi tuyệt đối yên tâm.
Tống Ích Dân dù biết lời này của Vương Tử Quân có tám phần khách sáo, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra cực kỳ vui sướng. Sau khi bàn luận thêm vài câu với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng nói ra mục đích mình đến đây lần này:
- Bí thư Vương, anh Mễ của cục công an báo cáo với tôi, nói rằng cục công an tỉnh sắp phái tổ điều tra liên hợp xuống xem xét cái chết của Diêm Học Hà, tổ trưởng tổ điều tra là phó cục trưởng Triệu, anh xem chúng ta nên tiếp đãi thế nào đây?
- Trước kia thế nào thì bây giờ cứ như vậy, cứ thực hiện theo nếp là được.
Vương Tử Quân sờ lên trán rồi nói tiếp:
- Chúng ta chỉ cần làm tốt bản chức công tác của mình là được.
Tống Ích Dân cũng biết rõ mục đích của Triệu Quân Hạo, hắn đến đây báo cáo chủ yếu cũng là vì muốn xem thái độ của Vương Tử Quân. Tuy hắn là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố La Nam, thế nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, hắn muốn gây áp lực cho Triệu Quân Hạo là một điều rất khó khăn.
Lúc này Vương Tử Quân tỏ thái độ thì Tống Ích Dân chợt hiểu ra vấn đề, hắn cười cười với Vương Tử Quân, sau đó lên tiếng:
- Bí thư nói đúng, chúng ta làm tốt công tác bản chức của mình là được.
- Bí thư Ích Dân, chuyện này nằm trong chức trách của anh, anh cần phải chú tâm xử lý một chút. Hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Tam Hồ và Thiền Duyên, để cùng bọn họ thương lượng về chuyện tu sửa đường cao tốc đến Sơn Viên.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên đi về phía bản đồ thành phố La Nam treo trên tường cách đó không xa, sau đó dùng ngón tay vẽ lên bản đồ:
- Chỉ cần chúng ta làm xong con đường này, như vậy kinh tế thành phố La Nam sẽ chắp cánh bay cao.
La Nam là thành phố lớn nhất tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại là thành phố giao thông kém nhất, tuy cuối cùng cũng có đường sắt đi qua, thế nhưng đường cao tốc còn quan trọng hơn nhiều.
Tống Ích Dân biết rõ giá trị khi xây dựng đường cao tốc, biết rõ một con đường như vậy sẽ thúc đẩy cơ hội phát triển kinh tế của thành phố La Nam. Nhưng hắn biết rõ số tiền một tỷ cũng không dễ kiếm, không phải từ trên trời rơi xuống, cũng đừng mong trên tỉnh sẽ rót ngân sách xuống. Lúc này trong tỉnh còn có vài thành phố đồng bằng chưa có đường cao tốc, vì sao lại phải bỏ tiền ra làm đường cao tốc cho một thành phố đường xá địa hình khó khăn như thế này?
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy muốn thay đổi tình huống giao thông của thành phố thì chúng ta phải đi từng bước, đường cao tốc nên trì hoãn một chút, không bằng chúng ta sửa tỉnh lộ nối liền La Nam với Tam Hồ trước cái đã.
Tống Ích Dân không phải là người đầu tiên cho ra ý kiến đề xuất như thế này, hơn nữa Vương Tử Quân cũng biết Tống Ích Dân là vì muốn tốt cho mình. Với tài chính của thành phố La Nam, không thể làm được đường cao tốc, thế nhưng sửa tỉnh lộ đến Tam Hồ thì hoàn toàn có thể. Nhưng nếu làm như vậy thì tình hình tài chính của thành phố La Nam sẽ rất căng thẳng, sẽ càng như trứng chọi đá, cất bước khó khăn.
- Bí thư Ích Dân, tôi xây dựng đường cao tốc La Nam Sơn Viên cũng không phải dùng tiền của thành phố.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi bắt đầu nói ra ý tưởng xây dựng đường cao tốc. Thật ra ý nghĩ này cũng không phải là gì quá mới mẻ hay thần kỳ vào đời sau, dù sao thì hình thức BOT* này đã được thực tế chứng minh là hoàn toàn có thể thao tác tốt.