Vương Tử Quân ở lại phòng lâm nghiệp hai giờ, không những đến xem xét vài khu vườn ươm, còn tỏ ra hứng thú với vài hạng mục của phòng lâm nghiệp. Trong lúc thị sát thì Phó Học Toàn liên tục đổ mồ hôi, hắn tưởng rằng quá trình thị sát lần này chỉ là bí thư làm cho ra vẻ mà thôi, cũng không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại chăm chú như vậy.
- Trưởng phòng Phó, đây là tình huống gì thế này?
Khi Phó Học Toàn đang cảm thấy sợ hãi thì Vương Tử Quân đi đến một vườn ươm mọc đầy cỏ rồi khẽ hỏi.
Vẻ mặt Phó Học Toàn chợt trở nên khó coi. Vừa rồi Vương Tử Quân đi kiểm tra, cả căn cứ của phòng lâm nghiệp căn bản không phát sinh phương diện nào yếu kém, thật sự rất sạch sẽ. Bây giờ đi vào vườn ươm, nếu dùng ánh mắt khoa học thì thấy cỏ mọc đầy thế kia không là vấn đề, nhưng điều đó lại nói rõ mình công tác không cẩn thận.
Vẻ mặt Phó Học Toàn khó coi thì mặt Trấn Á Hâm càng thêm khó chịu, hắn là phó chủ tịch phân công quản lý lâm nghiệp, nếu như không làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo lần này, không những gây ra ấn tượng xấu về phòng lâm nghiệp, chỉ sợ bí thư cũng sẽ có ấn tượng không tốt về một phó chủ tịch thành phố như mình.
- Bí thư Vương, đây vốn là...
Phó Học Toàn với kinh nghiệm công tác nhiều năm, hắn biết rõ có một số việc không nên miễn cưỡng, thế cho nên cứ thành thật nhận sai lầm, như vậy lãnh đạo sẽ không truy cứu những người biết sai sửa chữa. Khi hắn chuẩn bị nói tiếp thì chợt nghe thấy có người nói:
- Bí thư Vương, đây không phả là cỏ, nó là thảo dược, phòng lâm nghiệp chúng tôi đang nghiên cứu trồng thảo dược.
Câu trả lời như vậy làm cho Phó Học Toàn thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn, thấy người mở miệng chính là cán bộ kỹ thuật Thành Thuận Phong.
- Sao, trồng thảo dược à?
Vương Tử Quân nhìn bãi cỏ lộn xộn, hắn trầm giọng nói:
- Nghiên cứu như thế này sao?
- Tuyến trên không cho chúng tôi kinh phí, thế cho nên cũng chỉ có thể sáng tạo ra điều kiện mà thôi.
Thành Thuận Phong sờ lên hai mắt của mình rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống nhìn bãi cỏ lộn xộn và cực kỳ tầm thường, hắn nhổ một câu lên nói:
- Đây là thảo dược gì?
- Là cỏ Bản Lam, công năng lớn nhất là thanh nhiệt giải độc, có tác dụng rất lớn khi dùng phòng bệnh.
Thành Thuận Phong trả lời không chút bối rối, vẻ mặt Vương Tử Quân càng trở nên nghiêm túc. Hắn đưa mắt nhìn khu vườn ươm vài vòng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Loại thảo dược này có thể mở rộng phạm vi trồng khắp thành phố được không?
- Chưa qua thí nghiệm, tạm thời còn chưa biết được.
Thành Thuận Phong vẫn trả lời bằng giọng điệu khô cằn, điều này làm cho Phó Học Toàn không khỏi vã mồ hôi tay.
Vương Tử Quân ở lại dùng cơm, sau khi ăn bữa cơm đơn giản ở nhà ăn phòng lâm nghiệp thì hắn ngồi lên xe số một thị ủy rời đi, trong tay của trưởng phòng Phó Học Toàn lại có một bản chỉ thị tăng kinh phí nghiên cứu khoa học cho phòng lâm nghiệp, là chỉ thị được Vương Tử Quân ký tên phê duyệt. Dù chỉ thị của bí thư Vương chỉ có vài chữ nhưng Phó Học Toàn lại hiểu rõ ý nghĩa của nó, hắn biết rõ bí thư Vương ném cho mình kinh phí và cả trách nhiệm.
- Bí thư Vương, cục trưởng Hà đang chờ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Đổng Trí Tân đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với bí thư Vương đang xem xét phương án trồng thảo dược của phòng lâm nghiệp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tiếp tục lật văn kiện trong tay từ chối cho ý kiến.
Đổng Trí Tân thấy bí thư Vương không nói gì, hắn cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân.
- Trí Tân, nếu có thể trồng thảo dược trong rừng thành công, nông dân thành phố La Nam sẽ có thêm con đường tăng thu nhập. Thành phố La Nam chúng ta thứ gì cũng thiếu, thế nhưng cũng không thiếu rừng.
Vương Tử Quân chờ Đổng Trí Tân buông ấm trà thì vừa cười vừa nói.
Đổng Trí Tân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Trồng thảo mộc trong rừng là rất tốt, nhưng bí thư Vương, tôi cảm thấy tiêu thụ mới quan trọng hơn trồng, mà quần chúng cũng không thiếu phương pháp làm giàu, thế nhưng bọn họ lại cực kỳ thiếu phương án tiêu thụ. Chỉ cần mở ra phương án tiêu thụ phù hợp, tôi tin tưởng nhân dân sẽ thấy hiệu quả kinh tế, như vậy bọn họ sẽ tích cực trồng thảo dược làm giàu.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống rồi cười nói:
- Trí Tân, anh nhìn rất chuẩn, thế nhưng trăm phương nghìn kế tìm nguồn tiêu thụ lại không bằng tự ra tay xử lý, chúng ta có ưu thế nguyên liệu, chỉ cần cung cấp vài chính sách ưu đãi, tôi tin tưởng sẽ không ít nhà máy đến thành phố La Nam.
Đổng Trí Tân suy tư về lời nói của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy bội phục. Cho đến nay hắn luôn cảm thấy mình nhìn vấn đề rất chuẩn, lại không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại còn nhìn xa hơn cả hắn. Nếu xây dựng được xí nghiệp dược thì sẽ có thể kéo quần chúng trồng cây đông y, hơn nữa càng có thể tìm được thu nhập từ thuế đối với công ty dược, thậm chí những xí nghiệp như vậy cũng có thể trở thành cột trụ cho phương án phát triển kinh tế thành phố La Nam.
- Tôi cũng tin tưởng chỉ cần chúng ta có thể xây dựng được khu căn cứ thảo dược, công nghiệp chế biến sản phẩm y dược sẽ nhanh chóng phát triển ở thành phố chúng ta.
Đổng Trí Tân nghĩ đến những lợi ích của các nhà máy y dược, thế là hắn không khỏi dùng giọng hưng phấn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn chỉ chỉ lên tấm địa đồ thành phố La Nam trên tường rồi nói:
- Trí Tân, anh cảm thấy nơi nào ở thành phố La Nam này thích hợp trồng thảo dược nhất?
Đổng Trí Tân tuy chỉ một lần làm chủ tịch huyện Dương Phong, thế nhưng nhiều năm công tác ở phòng nghiên cứu chính sách thành phố, thế cho nên hiểu rất rõ hoàn cảnh địa lý của La Nam. Sau khi đưa mắt nhìn bảy huyện hai quận, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy muốn mở rộng trồng cây thảo dược thì huyện Vũ Thương là phù hợp nhất.
"Huyện Vũ Thương?"
Vương Tử Quân nhìn huyện Vũ Thương ở phía đông nam, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Huyện Vũ Thương thật sự rất tốt, tố chất cán bộ nơi này như thế nào?
Đổng Trí Tân nghe thấy Vương Tử Quân bàn về vấn đề cán bộ với mình, thế là trong lòng không khỏi run lên. Hắn là một thư ký, nếu như được lãnh đạo bàn về vấn đề phân công cán bộ, ít nhất cũng đã được lãnh đạo coi là tâm phúc. Đổng Trí Tân là người có kinh nghiệm tham chính nhiều năm, hắn biết rõ càng là lúc này thì chính mình càng nên biểu hiện khách quan công chính, chỉ như vậy thì bí thư Vương mới có thể tín nhiệm mình, mới có thể tiếp tục sử dụng.
- Bí thư Vương, đồng chí bí thư Lý Tắc Thông của huyện Vũ Thương vốn là chủ tịch quận Tứ Đằng, bị điều từ quận Tứ Đằng đến huyện Vũ Thương, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy rất bức bối, chỉ cần cho anh ấy một cơ hội, tin chắc anh ấy sẽ là người cực kỳ có năng lực.
"Người có năng lực."
Vương Tử Quân nhai nuốt những lời này của Đổng Trí Tân, sau đó hắn khẽ gật đầu.