Bí thư Vương, đi về phía trước chính là giao giới của huyện Dương Cương và huyện Dương Phong, chỗ này gọi là Tôn Gia Câu.
Bí thư huyện ủy huyện Dương Cương là Nhan Sĩ Tắc cung kính nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh rồi khẽ nói.
Thời tiết tháng chín ánh mặt trời chiếu xuốn đất như lồng hấp, đối với những người có hình thể như Nhan Sĩ Tắc, đừng nói là đi đường, dù là đứng dưới ánh mặt trời một lúc thì cũng giống như tắm hơi, toàn thân ướt đẫm.
Nếu là trước kia thì Nhan Sĩ Tắc sẽ trốn vào trong phòng làm việc rộng thùng thình của mình, thế nhưng hôm nay thì không được. Đừng nói là hôm nay mặt trời lên cao, cho dù có dao rớt xuống thì Nhan Sĩ Tắc cũng sẽ điên cuồng chạy ra. Bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến huyện Dương Cương kiểm tra chỉ đạo công tác, hắn tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.
Nhan Sĩ Tắc nhìn Vương Tử Quân với nụ cười nhàn nhạt trên môi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tôn kính. Vốn hắn có ý muốn dựa vào Vương Tử Quân, hơn nữa còn dựng lên công lao ở sự kiện đường sắt Mân Cô, bây giờ đã là người của Vương Tử Quân, nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không dám mạo phạm Vương Tử Quân.
Khi dựa vào Vương Tử Quân thì Nhan Sĩ Tắc chỉ cho rằng đó là đầu tư ngắn hạn, nhưng khi địa vị của Vương Tử Quân ngày càng vững chắc ở thành phố La Nam, Nhan Sĩ Tắc mới ý thức được bí thư Vương là cây to rễ sâu như thế nào. Cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung là một người bá đạo và có quyền uy như thế nào trên địa bàn thành phố La Nam? Còn không phải bị bí thư áp chế cho không ngóc đầu lên được sao?
Trong huyện Dương Cương thì chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn là người thường nhìn chằm chằm vào vị trí của Nhan Sĩ Tắc, thế nhưng bây giờ dưới uy thế của bí thư Vương thì cũng ẩn nhẫn hơn rất nhiều, ít nhất đối phương cũng không dám cứng đối cứng với mình ở hội nghị thường ủy, biết cúp đuôi làm người.
- Bí thư Vương, có lẽ không cần phải đi qua, điều này...Điều này...
Chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn dùng ánh mắt có chút sốt ruột nhìn Nhan Sĩ Tắc, tỏ ý muốn Nhan Sĩ Tắc ngăn trở Vương Tử Quân.
Nhan Sĩ Tắc tuy hận không thể đạp cho Trần Minh Tuấn một cái ngã sấp xuống đất, thế nhưng bây giờ liên quan đến hình tượng của huyện Dương Cương trong mắt bí thư Vương, hai người bọn họ nhất định phải cùng nhau hợp tác vì lợi ích chung. Hắn biết rõ Trần Minh Tuấn muốn nói đến cái gì, hắn cũng biết vì sao đối phương không nói mà lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn mình.
- Bí thư Vương, đường núi ở Tôn Gia Câu rất gập ghềnh khó đi, còn chưa là cầu đường rõ ràng, chúng ta đi xe thật sự rất khó.
Tuy nói ra tình hình thực tế rất có thể sẽ bị phê bình, thế nhưng Nhan Sĩ Tắc vẫn nói ra lời thật lòng. Có đôi khi yếu thế trước mặt lãnh đạo cũng là rất tốt, cấp dưới có rất nhiều điểm cần được lãnh đạo thông cảm, nếu như làm tốt tất cả mọi việc thì còn cần lãnh đạo làm gì nữa?
Nhan Sĩ Tắc nghĩ như vậy mà cảm thấy thoải mái hơn, hắn nói như vậy không những biểu hiện mối quan hệ tốt đẹp và không bình thường với bí thư Vương, quan trọng là nói lời thật lòng sẽ giúp bí thư Vương biết rõ sự việc tốt xấu thế nào. Ít nhất chính mình cũng cho ra ấn tượng thành khẩn báo cáo, không lừa gạt lãnh đạo.
Vương Tử Quân nhìn đường núi gập ghềnh cách đó không xa, sau đó cau mày nói:
- Hai người các anh đã từng đến Tôn Gia Câu chưa?
- Bí thư Vương, chúng tôi đã đến rồi.
Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói.
- Các anh đã có thể đi qua, như vậy sao tôi lại không qua được?
Vương Tử Quân khoát tay chặn lời Nhan Sĩ Tắc rồi trầm giọng nói:
- Nếu không đi xe được thì chúng ta đi bộ, dù thế nào cũng không gian khổ bằng cách mạng năm xưa được.
Nhan Sĩ Tắc thấy Vương Tử Quân muốn đi thì cũng không tiếp tục khuyên bảo. Nhìn từ góc độ của hắn, hắn thật sự không muốn cho Vương Tử Quân đến xã nghèo nhất huyện Dương Cương này. Hắn vừa gật đầu vừa ném ánh mắt về phía thư ký trưởng Kim Điền Lạc và thư ký Đổng Trí Tân ở bên cạnh Vương Tử Quân.
Kim Điền Lạc lúc này cũng là mồ hôi chảy ròng ròng, hắn tất nhiên thấy rõ ánh mắt cầu cứu của Nhan Sĩ Tắc, nhưng hắn cũng biết rõ tính cách của Vương Tử Quân. Hắn tranh thủ thời gian lắc đầu với Nhan Sĩ Tắc, tỏ ý không thể giúp đỡ gì được.
Nhan Sĩ Tắc thật sự bất đắc dĩ, hắn khẽ gật đầu với vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy ở phía sau. Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là người rất lanh trí, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ý của lãnh đạo, thế là nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho lãnh đạo xã Tôn Gia Câu.
Mười phút sau một chiếc xe máy kéo phun khói đen mù mịt đã chạy đến, khói đen gióng như một con rồng đang giương nanh múa vuốt trên bầu trời.
- Bí thư Nhan, chủ tịch Trần.
Hai người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nhanh nhẹn đi xuống máy kéo, người đàn ông trung niên đi đầu mái tóc hoa râm lớn tiếng chào hỏi Nhan Sĩ Tắc.
Sau khi hai người đàn ông trung niên kia lái xe máy kéo đến, Vương Tử Quân vẫn luôn quan sát hai người này. Chỉ cần nhìn vào thái độ của người đi đầu, tuy giọng nói có vài phần trầm ổn, thế nhưng Vương Tử Quân thấy đối phương căn bản không có bao nhiêu ý nghĩ tôn kính với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc vung tay lên với hai người kia:
- Anh Triệu, anh Trần, hai người các anh mau đến đây.
Nhan Sĩ Tắc nói rồi chỉ vào Vương Tử Quân giới thiệu:
- Bí thư Vương, đây là bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu, là đồng chí Triệu Thiết Chùy, còn đây là chủ tịch xã Tôn Gia Câu, đồng chí Trần Quảng Triêu.
Triệu Thiết Chùy và Trần Quảng Triêu cũng biết Nhan Sĩ Tắc gọi mình đến đây làm gì, sau khi nghe Nhan Sĩ Tắc giới thiệu thì hai người bọn họ nhanh chóng tiến lên vươn tay ra:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân bắt chặt tay hai người rồi cười nói:
- Hai anh khổ cực rồi.
Triệu Thiết Chùy nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cười cười nói:
- Chúng tôi không có gì khổ cực mà cảm thấy rất hổ thẹn, đã phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, công tác ở Tôn Gia Câu nhiều năm, thế nhưng cũng không thể làm cho xã phát triển được, không thể làm được con đường đàng hoàng.
Nhan Sĩ Tắc khẽ nhíu mày, tuy hắn không phải rất kiêng kỵ sự việc ở huyện Dương Cương, thế nhưng hắn cũng không muốn thủ hạ của mình nói ra những chuyện mất mặt với bí thư Vương. Vẻ mặt Trần Minh Tuấn lại càng thêm khó coi, đối với hắn thì Triệu Thiết Chùy thẳng thắn phê bình giống như vạch trần mình trước mặt Vương Tử Quân, làm cho mọi người rơi vào tình huống khó khăn.
Nhưng Triệu Thiết Chùy sắp về hưu, có danh tiếng ngu ngốc và lớn gan trong huyện Dương Cương. Trước kia Trần Minh Tuấn còn chịu đựng một chút, nhưng bây giờ hắn đã hạ quyết tâm cho đối phương ở trên vị trí bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu đến hết lúc về hưu mới thôi.
Vương Tử Quân không tiếp nối câu chuyện của Triệu Thiết Chùy, những ngày qua hắn đã đi đến các quận huyện nghiên cứu, trong lòng hắn đã hiểu khá nhiều về tình huống phát triển của cả thành phố La Nam. Trong thành phố La Nam không thiếu những xã như Tôn Gia Câu, hắn giải quyết vấn đề của một hai xã thì không sao, thế nhưng nếu muốn giải quyết tình huống chung này của cả thành phố, nhìn vào tình huống trước mắt thì căn bản là không thể.
- Hai vị dẫn đường, chúng ta đến xã Tôn Gia Câu xem xét tình huống. Nguồn tại http://Truyện FULL
Vương Tử Quân nói rồi leo lên xe máy kéo, nhóm người Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân lên xe thì cũng kéo nhau đi theo.