Tên sĩ quan kia bước đến, so sánh với đám người đã lờ đờ say thì hắn cực kỳ tỉnh táo. Hắn chạy đến bên cạnh sư trưởng Lộ, hai chân khép lại thật chặt, lại dùng giọng lớn tiếng nói:
- Báo cáo sư trưởng.
- Bí thư Vương, anh Mễ là trung đoàn trưởng trung đoàn hai, hai ngày nữa sẽ chuyển nghề, khi đó sẽ là thuộc hạ của ngài, đến lúc đó kính mong bí thư Vương và các vị lãnh đạo quan tâm nhiều hơn. Người này có năng lực rất tốt, trách nhiệm mạnh mẽ, là một thành viên có khả năng và cực kỳ đắc lực.
Sư trưởng Lộ nói rồi chỉ về phía Vương Tử Quân:
- Ra mắt bí thư Vương.
- Chào bí thư Vương, tôi là Mễ Hoa Lâm, trung đoàn trưởng trung đoàn hai.
Mễ Hoa Lâm chào Vương Tử Quân theo đúng nghi thức quân đội rồi nói.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười nói:
- Sư trưởng Lộ, anh nói đến chuyện này sao? Thật sự quá tốt, là một thành viên có khả năng trong sư đoàn của anh, đến thành phố La Nam công tác nhất định sẽ có nhiều không gian thi triển.
- Điều này tôi hoàn toàn có thể đảm bảo cho bí thư Vương, anh Mễ thật sự là cán bộ cực kỳ có năng lực.
Sư trưởng Lộ nói đến đây thi nâng ly rượu lên nói:
- Anh Mễ ngoài phương diện tính tình có hơi cứng, tất cả các phương diện khác đều tốt. Vì vậy lúc này tôi ở đây kính nhờ bí thư Vương, sau khi chuyển nghề đến địa phương thì mong anh quan tâm nhiều hơn.
Lộ Hà Thuấn nói rồi nâng ly lên uống cạn, hắn uống như vậy rõ ràng chờ Vương Tử Quân biểu hiện.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lý Quý Niên, sau đó cười nói với Mễ Hoa Lâm:
- Trung đoàn trưởng Mễ, nếu sư trưởng Lộ đã nói như vậy, anh nói cho tôi xem, anh muốn chuyển nghề vào cương vị công tác nào?
Mễ Hoa Lâm có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, nói thật tôi cũng không muốn rời khỏi quân ngũ, thế nhưng quân nhân phải phục tùng quân lệnh, sau khi đến địa phương tôi tình nguyện đến đơn vị nào tương đồng với quân nhân một chút.
- Đến đơn vị tương đồng với bộ đội? Vậy anh đến cục công an đi.
Vương Tử Quân vung tay lên rồi nhìn về phía trưởng phòng Tôn đang ngồi trên một bàn khác nói:
- Trưởng phòng Tôn, cục công an còn thiếu vị trí nào không?
Trưởng phòng Tôn đang nhìn về phía bàn rượu bên này, sau khi nghe được Vương Tử Quân hỏi thì nhanh chóng đáp lời:
- Bí thư Vương, bây giờ cục công an không còn vị trí nào trống cả.
Khi thấy Vương Tử Quân trầm mặt xuống, hắn vội vàng nói:
- Không bằng trước tiên treo một chức vụ ủy viên đảng ủy, đợi vài ngày có ghế trống rồi bổ sung sau?
- Trưởng phòng Tôn, anh nói như vậy là không sảng khoái, thuần túy là muốn chế giễu sư trưởng Lộ. Thế này đi, Hà Tiến Chung không phải là kiêm nhiệm chức vụ bí thư đảng ủy khối cục công an sao? Như vậy thì đừng kiêm nhiệm nữa, để cho trung đoàn trưởng Mễ đến làm bí thư đảng ủy khối cục công an.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân cho ra quyết định như vậy thì vẻ mặt đám người Lý Quý Niên chợt biến đổi, đặc biệt là Lục Ngọc Hùng, gương mặt đầy men say chợt tan biến sạch sẽ. Hắn há miệng định lên tiếng, thế nhưng thấy Vương Tử Quân nâng ly lên, thế là cuối cùng đành nuốt lời xuống bụng.
Kim Điền Lạc vẫn nâng ly uống rượu với một vị phó sư đoàn trưởng, nhưng tâm tư lại bị lời nói của Vương Tử Quân ép chặt. Dù bầu không khí lúc này vẫn rất hài hòa, thế nhưng hắn biết rõ, một quyết định vừa rồi của bí thư Vương thật sự giống như một cây gai đâm vào lòng mọi người.
Thế nhưng sự việc vẫn phát triển theo chiều hướng bất đắc dĩ như vậy, có một số việc dù anh không thích thì vẫn phải nén giận cho qua. Dưới tình huống lúc này, cho dù Lục Ngọc Hùng có tính cách bá đạo thế nào cũng chỉ có thể nuốt răng vào bụng, không thể đứng lên phản pháo với Vương Tử Quân, càng không thể không xóa bỏ chức vụ bí thư đảng ủy khối cục công an của Hà Tiến Chung.
- Ha ha ha, bí thư Vương, có những lời của ngài thì tôi cũng an tâm. Anh Mễ, còn không mau cám ơn bí thư Vương, mau mời rượu bí thư Vương.
Lộ Hà Thuấn nở nụ cười sáng lạn, rõ ràng Vương Tử Quân vung tay cho ra quyết đoán làm hắn cảm thấy thật sự có mặt mũi.
Vương Tử Quân lắc đầu lớn tiếng nói:
- Sư trưởng Lộ, dù là tôi cho ra đề nghị như vậy, thế nhưng thực tế chính là biểu hiện cụ thể của đảng ủy chính quyền thành phố La Nam trên phương diện ủng hộ công tác của bộ đội, cũng xem như biểu hiện cho ngài. Nếu bây giờ mời rượu một mình tôi, như vậy tôi xem như có hiềm nghi kể công tự ngạo.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn Mễ Hoa Lâm rồi cười nói:
- Trung đoàn trưởng Mễ, sư trưởng Lộ nói anh có sức chiến đấu rất mạnh, hôm nay tôi xem như xuống thực địa kiểm nghiệm. Thế này đi, anh bắt đầu từ chủ tịch Lý rồi kết thúc ở chỗ tôi, xem như mời rượu một vòng, thế nào? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Không có vấn đề.
Mễ Hoa Lâm cảm thấy rất hưng phấn vì mình có thể trở thành lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong cục công an thành phố La Nam, đây thật sự là miếng bánh rơi từ trên trời xuống đầu hắn. Hơn nữa sau này hắn sẽ công tác lở thành phố La Nam, lúc này kính rượu các vị thường ủy thị ủy cũng xem như là vinh hạnh cực điểm. Chẳng qua hắn không phải là người thích nói nhiều, thế cho nên cũng không thể thao thao bất tuyệt với các vị lãnh đạo cho được.
Khi Mễ Hoa Lâm nâng ly rượu lên thì bầu không khí dậy sóng lại bắt đầu xuất hiện.
Hà Tiến Chung gần đây là người linh thông tin tức, hắn chưa chờ nhóm người Vương Tử Quân quay về thị ủy thì đã nhận được tin tức. Khi nghe nói vị trí bí thư đảng ủy khối cục công an rời khỏi bàn tay mình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phẫn nộ.
Hà Tiến Chung là cục trưởng kiêm bí thư đảng ủy khối cục công an nhiều năm, có thể nói là lãnh đạo tuyệt đối trong đơn vị, vì thế mới dựng lên quyền uy mạnh mẽ trong cục công an thành phố. Lúc này đột nhiên hắn không còn là bí thư đảng ủy khối, như vậy có nghĩa là hắn sẽ phải tiếp nhận một đối thủ, quan trọng là chiếc bánh quyền lực trong tay hắn sẽ bị người ta cắt đi một phần.
Hà Tiến Chung đang uống trà phải nắm chặt chiếc ly trong tay, khoảnh khắc đó hắn hận không thể đập nát chiếc ly, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không ra tay. Hắn là một người trà trộn quan trường lâu năm, hắn biết nhiều khi mình có phẫn nộ thì thế cục cũng đã xác định, điều hắn có thể làm là cố gắng bảo trì sự thản nhiên.
Đây là trừng phạt của Vương Tử Quân với bản báo cáo trước đó của mình, Hà Tiến Chung nghĩ đến bảo báo cáo trước đó mà trong lòng thầm xác định nguyên nhân của sự việc lần này. Hắn mơ hồ cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không phải là đèn cạn dầu, nhưng hắn không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa lại là không có lối thoát.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dựa theo phỏng đoán của Hà Tiến Chung, cho dù Vương Tử Quân có bất mãn ở phương diện này thì cũng phải chờ một thời gian sau mới phát lực với mình. Nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân lại nhanh tay như vậy, lại ra tay làm cho người ta căn bản không kịp chuẩn bị như thế.
Tuy Hà Tiến Chung còn là cục trưởng cục công an, vẫn là lãnh đạo đứng đầu cục công an, thế nhưng Mễ Hoa Lâm có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt.