Tần Hồng Cẩm ở bên kia cười tươi vui vẻ, Vương Tử Quân ở bên này đối mặt với tình huống cẩn thận chu đáo của Tần Hồng Cẩm, thế là tỏ ra rất đau lòng và hổ thẹn. Hắn dùng giọng xin lỗi nói với nàng:
- Hồng Cẩm, cám ơn em, những năm qua anh thật sự làm khó cho em. Em đã thay anh làm nhiều việc, đợi vài ngày sau rảnh rỗi, hai ta cũng sinh một bé như vậy.
- Sinh một thì không đủ, em muốn sinh vài đứa cơ.
Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia dùng giọng hờn dỗi nói, Vương Tử Quân nghe thấy vậy thì trong lòng run lên, chợt nhớ đến dáng người và cơ thể của Tần Hồng Cẩm. Nhưng ngay sau đó đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười duyên:
- Thế nào? Anh sợ sao? Sợ em bỏ rơi anh sao? Chồng, chọc anh thôi, anh muốn sinh nhiều như vậy sao? Em mặc kệ, người ta cũng không phải là heo mẹ.
- Tất nhiên em không phải là heo mẹ bình thường, em là một con heo mẹ xinh xắn, một con heo mẹ dịu dàng xinh đẹp.
Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ nói với Tần Hồng Cẩm.
Tần Hồng Cẩm nghĩ đến người đàn ông làm cho mình mê muội, nghĩ đến bản tính thích mặc áo trắng của hắn, nghĩ đến bộ dạng tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, phong thái nho nhã của hắn, thế là trong lòng có chút chua xót. Nàng thở dài nói:
- Anh cứ chăm lo tốt cho Tiểu Bắc, hiện tại anh cũng là người có con cái, em chỉ muốn mỗi năm nếu có thể thì anh đến bên em vài ngày, có thể cho em những cảm giác giống như của Tiểu Bắc, như vậy là quá đủ rồi, chỉ cần như vậy thôi, không còn gì khác.
Vương Tử Quân nghe xong mà cảm thấy trong lòng chua xót, làm quan đến cấp bậc cao vời thì thời gian và tinh lực cũng không còn nhiều, mặc dù hắn đi công tác đến phương nam cũng cố gắng đi tìm Tần Hồng Cẩm, thế nhưng cơ hội như vậy là quá ít.
Mỗi lần lần gặp mặt nhau, Tần Hồng Cẩm là một người phụ nữ thông minh và thấu hiểu lòng người, nàng luôn sợ gây ra ảnh hưởng với Vương Tử Quân, đều tránh đi đến nơi đông người, luôn đặt một phòng nhỏ ở khách sạn trong một huyện ngoại thành, yên tĩnh qua ngày. Mỗi lần ôm người đàn ông của mình thì nàng luôn cảm thấy mình giống như hoàn toàn thả lỏng cả cơ thể và tinh thần, tất cả những cảm giác tương tư chất giấu trong lòng thoải mái phát tiết ra bên ngoài. Nàng cũng có lúc mâu thuẫn, có lúc vùng vẫy, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nàng không thể nào giữ hắn lại bên cạnh làm bạn nửa năm hay một thời gian dài, nàng cho rằng cứ như thế này là quá đủ rồi, chỉ cần được phân một chén canh với Mạc Tiểu Bắc là được.
Vương Tử Quân đau lòng khuyên Tần Hồng Cẩm:
- Hồng Cẩm, em nên tìm người kết hôn, có đôi khi hôn nhân không nhất định phải có tình yêu.
Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tỏ ra mặc kệ:
- Chồng, anh ghét bỏ em sao?
Vương Tử Quân liên tục giải thích:
- Không phải, không phải, anh chỉ cảm thấy em quá mệt mỏi.
Tần Hồng Cẩm không thể che giấu được nụ cười:
- Không có gì, em đã quen rồi.
Sau khi nói chuyện hơn mười phút thì hai người cúp điện thoại, cho đến nay tuy Vương Tử Quân mỗi lần gặp chuyện lớn đều cố gắng khuyên mình trấn định, thế nhưng lúc này hắn thật sự không bảo trì được trạng thái như thường. Hắn đi lại vài vòng trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nở nụ cười ngây ngô.
Lúc này Vương Tử Quân hận không thể ngồi lên máy bay bay thẳng đến phương nam, tự tay bế bảo bối của mình. Nhưng ý nghĩ này của hắn thật sự không thực tế, hắn là bí thư thị ủy La Nam, hắn xuất hành cũng không phải là sự kiện đơn giản.
- Chụt. nguồn TruyenFull.vn
Vương Tử Quân cầm tấm hình con trai của mình lên hôn một cái, sau đó trên mặt hắn xuất hiện nụ cười ngây ngô:
- Con trai, con đã có một em gái làm bạn.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên làm cho bí thư Vương giật mình tỉnh lại trong lúc thất thố cười ngây ngô, hắn lại quay về bàn làm việc của mình, cẩn thận xem xét lại bản thân, sau đó mới nói hai chữ mời vào.
- Bí thư Vương, đây là sắp xếp công tác hôm nay.
Đổng Trí Tân đặt một phần văn kiện lên bàn, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện với nội dung là chương trình hoạt động trong ngày của mình rồi nhìn thoáng qua, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hủy bỏ hội nghị vào ba giờ chiều nay, thời gian đó chúng ta đên quấy rầy sư đoàn trưởng Lộ một chút.
Đổng Trí Tân khẽ gật đầu, tuy hắn không biết lần này Vương Tử Quân rốt cuộc có ý đồ gì, thế nhưng nhìn vào những hành động chú ý thăm hỏi quân nhân của bí thư Vương vào những ngày này thì thấy rõ ràng có mưu đồ.
- Vâng.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng ghi chép lại lời phân phó của Vương Tử Quân.
- Đồng thời anh gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, để xem anh ấy có thời gian không, chút nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói.
Sau khi nghe được phân phó của Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân không chần chờ mà lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số của chủ tịch Lý Quý Niên. Sau khi nói vài câu trong điện thoại thì Đổng Trí Tân khẽ nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý nói sẽ đến ngay.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, hắn biết rõ Đổng Trí Tân truyền đạt đúng ý của mình, bây giờ Lý Quý Niên lại nhanh chóng đi đến, xem ra chủ tịch Lý vẫn biểu hiện vẻ bề ngoài rất đúng chỗ, ít nhất cũng không làm cho người ta nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.
- Anh pha trà cho tôi, chút nữa tôi và chủ tịch Lý sẽ bàn bạc vài vấn đề.
Vương Tử Quân nói rồi chợt hỏi:
- Công tác thăm hỏi đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Đổng Trí Tân lấy trà từ trong tủ, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vài phút sau, khi mùi hương trà bùng lên khắp bốn phía trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lý Quý Niên chợt mỉm cười đi đến, hắn vừa vào cửa thì đã cười ha hả nói:
- Tôi biết trà ở chỗ bí thư Vương tốt hơn chỗ của mình rất nhiều, sau này kính mong bí thư Vương kêu gọi nhiều hơn, ít nhất thì tôi cũng được thơm lây.
Vương Tử Quân vừa đứng lên mời Lý Quý Niên ngồi xuống ghế vừa cười nói:
- Trà của tôi tuy không phải nhãn hiệu gì đỉnh cấp, thế nhưng đều là trà thủ công, chủ tịch Lý nếu thích thì chút nữa tôi nói Trí Tân đưa sang cho anh hai túi.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng sinh ra cảm giác không yên. Tuy không biết lần này Vương Tử Quân gọi mình đến vì chuyện gì, thế nhưng hắn biết rõ chuyện Vương Tử Quân đến hội đồng nhân dân thành phố. Hắn nghĩ đến tình huống Trình Tự Học đang khổ sở nói không nên lời, thế là da đầu không khỏi run lên.
Vương Tử Quân bây giờ tuy rất khách khí với mình, thế nhưng điều này cũng không liên quan gì đến phương diện bí thư sẽ động đao lên người mình. Tuy Lý Quý Niên cảm thấy mình không có gì phải sợ Vương Tử Quân, thế nhưng cảm giác vẫn khó thể nào lái đi đâu được.
- Chủ tịch Lý, đã đến lẽ một tháng tám, ủy ban chúng ta có sắp xếp gì để thăm hỏi an ủi quân nhân không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.