Ngày hôm nay mưa xuống làm cho quán xá có tập hợp một nhóm người rảnh rỗi, nhưng bọn họ phần lớn là người đến trú mưa tạm thời, dù sao cũng đã dùng cơm rồi, thế cho nên lúc này cũng không ai ăn thêm. Nhưng đối diện với những người trú mưa như vậy thì Diêu Mập cũng không tức giận, ngược lại còn nhiệt tình chào hỏi vài người có chút quen biết, cũng cho nhân viên của nhà hàng cầm bình trà đi rót cho mỗi người một ly nước trà nóng hôi hổi.
- Diêu Mập, trà của anh thật sự không tệ, anh mua ở chỗ nào vậy? Đợi mưa tạnh tôi cũng đi mua loại trà ngày uống mới được.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi vừa uống trà vừa lớn tiếng nói với Diêu Mập.
- Là quán trà Tư Viễn, thầy Triệu, anh nếu muốn uống thì chỗ của tôi còn hơn nửa cân, lát nữa tôi sẽ để Tiểu Đào lấy ra biếu anh.
Diêu Mập lại tỏ ra rất khách khí với người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên khoát ta áo nói:
- Uống không nước trà của anh là được rồi, nếu như còn lấy cả trà của anh, như vậy người ta sẽ nói tôi không hiểu quy củ.
Thầy Triệu nở nụ cười tự đắc, cũng liên tục khoát tay áo.
Vì có nước trà nên đám người trú mưa mới tụm năm tụm bảy để nói về đủ thứ chuyện với nhau. Có người nói năm nay mưa hơi nhiều, lại có người cùng ai đó cãi nhau về chuyện gia đình, nhà hàng bây giờ liên tục phát ra âm thanh, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
- Nghe nói hạng mục đường sắt Mân Cô đến thành phố La Nam chúng ta đã thất bại rồi.
Một âm thanh vang dội xuất hiện trong đám người ngồi thảo luận.
Khi âm thanh này vang lên thì đám người đang nghị luận với nhau ở khắp chung quanh đều bị thu hút, nhà hàng vốn có chút lộn xộn chợt trở nên thanh tỉnh.
- Tam Bình Tử, cậu nói gì vậy? Lãnh đạo không phải đã nói sang năm chúng ta có thể đi xe lửa sao? Thế nào lại thất bại rồi? Tôi còn định chờ sau khi mở đường xe lửa sẽ bắt xe đến thăm anh.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi lúc này cầm vài quân bài trong tay, lão lớn tiếng hỏi tên thanh niên vừa mới mở miệng lên tiếng.
Tam Bình Tử là một thanh niên khỏe mạnh, nhìn qua cũng không có gì quá đặc biệt, thế nhưng lại có một dáng người chắc nịch, gương mặt chất phác, đứng trong đám đông sẽ không làm cho người ta chú ý.
- Nhị đại gia, cháu nói thật đấy, bác còn cảm thấy cháu sẽ lừa bác sao?
Tam Bình Tử nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng tức giận bất bình nói:
- Đã sửa lại rồi, nghe nói con đường sắt đi qua thành phố Đông Bộ.
- Con bà nó, đi qua thành phố Đông Bộ, không phải là thành phố Đông Bộ không có đường sắt, vì sao lại cho đi qua thành phố Đông Bộ? Chẳng lẽ thành phố La Nam chúng ta chính là mẹ nuôi sao?
Một tên đàn ông cởi trần vừa vỗ tay lên bàn thật mạnh vừa nói, không khỏi làm cho vài cái ly trên bàn nghiêng ngã.
Diêu Mập nhìn vài cái ly thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, thế là thở dài một hơi, thầm nghĩ may mà khổng rơi xuống, nếu không xem như chính mình mất không một ít tiền.
- Lãnh đạo thành phố chúng ta làm gì, Lý Quý Niên không phải là thành Quy niên rồi chứ?
Một âm thanh trào phúng vang lên trong đám người.
Tiếng cười ha ha chợt vang lên, nhưng tiếng cười chưa giằng co được bao lâu thì chợt dừng lại, sau đó có người nói:
- Lúc này cũng đừng quan tâm đến chủ tịch Lý đã làm gì, tôi nghen nói, thành phố đã có một vị bí thư mới rồi.
- Bí thư mới đến nhận chức thì có liên quan gì đến phương diện này?
Một tên thanh niên hơnhai mươi tuổi chợt dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói.
- Sao không liên quan, phải nói là liên quan lớn.
Tam Bình Tử đứng lên lớn tiếng nói:
- Các người biết được bao nhiêu? Các người có biết Vương Tử Quân kia từ đâu đến không? Tôi nói cho các người biết, hắn đến từ thành phố Đông Bộ. Tôi nghe nói anh ta ở thành phố Đông Bộ phát triển rất lợi hại, tất cả lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều nghe theo lời hắn, nếu như hắn và thành phố Đông Bộ tranh thủ chuyện này, đường sắt Mân Cô sẽ không thể nào đi qua La Nam được.
Âm thanh của Tam Bình Tử làm cho nhiều người nghị luận, thế là một vài tin tức nho nhỏ về Vương Tử Quân liên tục truyền bá trong đám người.
- Tôi sao lại nghe nói bí thư Vương về thủ đô chạy hạng mục rồi?
Tên thanh niên bên kia vẫn mở miệng biện hộ cho Vương Tử Quân.
Tam Bình Tử vốn rất thỏa mãn với hiệu quả mà chính mình tạo ra ở nơi này, bây giờ thấy tên thanh niên kia vẫn tiếp tục chống đối với mình, thế là hắn có chút mất hứng, vì vậy lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cậu thì biết cái quái gì, họ Vương kia không đi thì làm gì được? Bây giờ hắn không đồng nhất tâm tư với người thành phố La Nam, nhưng dù sao cũng là một người có chiếc mũ bí thư thành phố La Nam, nếu không chạy qua chạy lại như vậy sẽ bị người ta đâm vào cột sống.
Tam Bình Tử nói đến đây thì thấy một cô gái cầm theo dù từ bên ngoài đi vào. Cô gái hơn hai mươi tuổi, dáng người thon thả, đi vào bên trong giống như một con nai nhỏ xinh đẹp.
Cô gái vừa vào cửa thì gấp dù lại, hai con người nhìn khắp bốn phía, sau đó nàng đi về phía tên thanh niên bên kia, vừa đi vừa lớn tiếng nói:
- Thầy Lưu, tôi biết thế nào anh cũng trú mưa ở chỗ này.
Giọng điệu trong trẻo của cô gái thật sự làm vang lên những tiếng cười đầy thiện ý, nhưng Tam Bình Tử ở trong đám người lại cảm thấy mất hứng. Hắn và người được gọi là thầy Lưu vốn có quan điểm bất đồng với nhau, lúc này hai mắt nhìn thầy Lưu giống như một cặp chuông đồng.
- Tiểu Tú, em không đến trường, chạy đến đây làm gì?
Tam Bình Tử chợt hét lớn về phía cô gái vừa đi vào trong nhà hàng.
Nhà hàng vốn đang tràn đầy tiếng cười, bây giờ chợt bình tĩnh lại. Trong đây có nhiều người thích xem phim Hongkong, thế là trong đầu chợt nghĩ đến bộ phim "Song Hùng Cướp Mỹ Nhân". Khi ánh mắt của bọn họ chuyển sang người hai nhân vật chính, bọn họ chợt cảm thấy hai người này cũng không thể được xưng là anh hùng.
Tam Bình Tử cũng có thể miễn cưỡng coi là anh hùng, thế nhưng thầy Lưu bạch diện thư sinh lại kém xa. Ôi, cũng không nên đánh nhau vì hai bên có chênh lệch khá lớn.
Khi một số người đang thầm cầu nguyện cho thầy Lưu, cô gái chợt nghiêng đầu. Khi nhìn thấy Tam Bình Tử thì nàng chợt sững sờ, sau đó dùng giọng nũng nịu nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Anh, sao anh cũng ở đây?
"À, thì ra gặp phải anh vợ.
Cảm giác căng thẳng của mọi người chợt biến mất, một vài người có tư tưởng bất lương đã bắt đầu tư thế xem cuộc vui.
- Anh thế nào lại không ở đây được? Nếu anh không ở đây, sao có thể biết em...
Tam Bình Tử còn chưa nói hết lời thì đã bị cô gái trách móc:
- Em làm sao? Anh nói cho rõ ràng, nếu không thì em sẽ về nói với bố.
Thầy Lưu lúc này cũng có phản ứng, hắn cười đi đến bên cạnh Tam Bình Tử nói:
- Chào anh, Tam ca, tôi là Lưu Tư Sưởng, là đồng sự của Tuyển Tú.
- À, thì ra là đồng sự, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu nếu dám có ý với Tuyển Tú, chú ý ông đây cho cậu biết tay.
Tam Bình Tử nói rồi lại vỗ tay lên mặt bàn, một ly nước cuối cùng cũng không thể nào thuận theo lời cầu nguyện của ông chủ Diêu Mập, nó rơi ngay xuống mặt đất.