- Hà lão, nha đầu Hạnh Hoa này không hiểu chuyện, ngài cũng đừng quan tâm đến lời nói của nó. Cô giáo Lâm là người thành phố, chạy đến đây dạy học đã quá tốt rồi, tôi không thể vì con nhà mình mà làm ảnh hưởng đến tương lai con cái nhà người ta, thật sự cả đời không yên ổn.
Trần lão lên tiếng bằng giọng điệu có vài phần khẩn cầu.
Hạnh Hoa nghe thấy hai ông nói chuyện thì biết không thể giữ cô Lâm ở lại được, thế là giống như trái tim của nàng bị tổn thương, nàng vừa khóc vừa nói:
- Ông nội, nếu ông để cho cô Lâm đi, như vậy sẽ không còn giáo viên tình nguyện nào đến thôn của chúng ta, đến lúc đó cháu cũng không thể đi học. Cháu sẽ không cho cô Lâm đi, cô Lâm đến ở với Hạnh Hoa là được.
"Giáo viên tình nguyệ?"
Dương Độ Lục đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Hạ Quân, Nhiếp Hạ Quân cũng không có ấn tượng gì với sự việc này, thế là đưa ánh mắt giúp đỡ nhìn Hào Nhất Phong, nhưng gương mặt Hào Nhất Phong lại rất mê man.
Nếu so sánh với Hào Nhất Phong không biết rõ tình hình thì Tề Chính Hồng lại giống như một tấm gương sáng, hắn sở dĩ biết rõ cũng vì cực kỳ chú ý đến Vương Tử Quân. Tuy khi Vương Tử Quân còn công tác ở tỉnh đoàn thì hắn cũng không chịu trách nhiệm về công tác của tỉnh đoàn, nhưng tỉnh đoàn có động tĩnh gì cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.
Vương Tử Quân cho ra hoạt động giáo viên tình nguyện làm cho Tề Chính Hồng cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn không thể không thừa nhận hạng mục này được phổ biến xuống bên dưới sẽ cực kỳ hữu ích với các thôn xóm vùng sâu vùng xa. Nhưng khi Vương Tử Quân rời khỏi vị trí lãnh đạo thì tỉnh đoàn dần buông bỏ hạng mục công tác này, thế là Tề Chính Hồng cảm thấy sảng khoái: Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, dù cho anh có sáng chói mắt thì cuối cùng cũng chỉ là một ngôi sao băng, chỉ có thể bừng sáng một lúc rồi tắt, cũng không thể nào chiếu sáng được cả dãi ngân hà.
- Bí thư Nhiếp, giáo viên trường tiểu học dưới thôn xóm chính là những sinh viên tốt nghiệp đại học trong tỉnh năm ngoái, bọn họ nghe theo lời hiệu triệu của tỉnh đoàn để xuống nông thôn làm công tác dạy học. Hạng mục này có giới hạn trong thời gian ba năm, sau đó giáo viên tình nguyện sẽ nhận được chính sách ưu đãi trong phân phối công tác.
Lưu Truyền Thụy tiến lên nhìn thoáng qua Tề Chính Hồng, sau đó khẽ nói với đám người Nhiếp Hạ Quân.
"Mở rộng vào năm ngoái? Không phải là khi Vương Tử Quân đang chủ trì công tác tỉnh đoàn sao? Bây giờ cô bé kia nói cô Lâm sẽ không tiếp tục ở lại dạy học, xem ra hạng mục giáo viên tình nguyện kia đã có vấn đề!"
- Hạnh Hoa, ai nói với cháu là cô Lâm đi rồi sẽ không có cô giáo mới? Ông nói cho cháu biết, giáo dục là công tác hạng nhất của quốc gia, nhi đồng ở nông thôn cũng như ở thành phố, nơi nào cũng cần được đến trường. Khi cô Lâm kết thúc công tác ở thôn chúng ta, nhất định sẽ có cô Lâm khác đến thay thế.
- Ông Nhiếp, ông không gạt cháu đấy chứ?
Hạnh Hoa nghe thấy như vậy thì nín khóc, gương mặt nhỏ nhắn biến thành một con mèo nhỏ, nhưng biểu hiện chăm chú của nàng lại làm cho người ta cảm thấy rất trầm trọng.
- Ông Nhiếp tất nhiên sẽ không gạt cháu, nếu cháu không tin ông Nhiếp, chờ lát nữa chú Vương đến, ông sẽ để cho chú ấy đảm bảo với cháu. Cô Lâm đến thôn các cháu dạy học là công lao của chú ấy, có chú ấy ở đây, nếu không có giáo viên dạy cháu, tìm chú ấy là có giáo viên ngay.
Nhiếp Hạ Quân nói xong lời cuối cùng thì chín mình nở nụ cười, mà đám người Hà lão và Lưu Truyền Thụy cũng cười phá lên theo.
Dương Độ Lục cũng cười, dù trong lòng có chút cảm giác không thoải mái. Dương Độ Lục không phải là hạng người nhỏ nhen, khác biệt là lão rất rộng lượng, là một người trán có thể phi ngựa bụng có thể dong thuyền, thật sự rất có khả năng bao dung người khác. Chỉ là không biết có phải vì con trai Dương Quân Tài hay không, nhưng khi lão chỉ cần nghe thấy cái tên của Vương Tử Quân thì trong lòng chợt co rút, đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng không thoải mái.
- Nếu chú Vương nói lời đảm bảo thì cháu sẽ tin.
Hạnh Hoa chỉ là một cô bé, nàng tất nhiên sẽ không phân biệt được tôn ti trật tự cũng như địa vị của đám người ở nơi đây, nàng chỉ biết chú Vương sẽ không lừa mình là quá đủ. Còn Vương Tử Quân có quản được chuyện liên quan đến giáo viên hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
- Được, chút nữa ông sẽ để chú ấy nói lời đảm bảo với cháu.
Nhiếp Hạ Quân thấy Hà lão vui sướng thì cũng cố ý lên tiếng nói.
Tuy Vương Tử Quân không có mặt ở đây nhưng đề tài câu chuyện lại cứ xoay quanh vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi này, Dương Độ Lục thấy thế mà không khỏi sinh ra cảm giác bài xích. Ánh mắt lão chợt xoay chuyển, lão đưa mắt nhìn Nhâm Xương Bình cách đó không xa, nhìn bộ dạng cung kính của Nhâm Xương Bình đang nhìn mình, thế là Dương Độ Lục lập tức xuất hiện một ý nghĩ mới.
- Lão lãnh đạo, tôi đã lâu rồi chưa đến thành phố Đông Bộ, cảm thấy nơi này thật sự chuyển biến từng ngày. Thừa dịp lúc này còn sớm, tôi sẽ để cho chủ tịch Nhâm giới thiệu về những biến đổi gần đây của thành phố Đông Bộ, anh thấy thế nào?
Dương Độ Lục thấy Hạnh Hoa bị Trần lão kéo đi rửa mặt, thế là lão cười ha hả nói với Hà lão.
Nhâm Xương Bình đang suy xét liệu Vương Tử Quân có thể lợi dụng cơ hội này mà trở mình hay không, hắn không ngờ chính mình lại nhanh chóng biến thành trung tâm chú ý của các vị lãnh đạo. Điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.
Trước khi gặp Hà lão, Nhâm Xương Bình luôn suy nghĩ xem nên tiếp cận lão lãnh đạo như thế nào. Nhưng khi gặp mặt Hà lão, Nhâm Xương Bình tiếp xúc và phát hiện thái độ của lão lãnh đạo rất lãnh đạm. Chưa nói đến tình huống Hà lão bị các vị lãnh đạo tỉnh ủy vây quanh, quan trọng là trong cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn không cảm thấy Hà lão có bất kỳ cảm giác nào quan tâm đến mình.
Loại cảm giác lãnh đạm như vậy không thể nói ra quá rõ ràng thế nhưng điều này làm cho Nhâm Xương Bình cảm thấy thật sự thất vọng.
Lúc này Dương Độ Lục rõ ràng nhắc đến Nhâm Xương Bình, điều này làm cho Nhâm Xương Bình thật sự cảm thấy hưng phấn. Một là hắn hưng phấn vì mình sắp là người đứng đầu thành phố Đông Bộ, bây giờ lại có cơ hội lộ mặt; còn phương diện khác, người đề cử hắn không phải là ai khác mà chính là trưởng ban Dương.
Dương Độ Lục năm xưa là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, bây giờ là phó trưởng ban tổ chức trung ương, càng là lãnh đạo được dự định sẽ tiếp nhận vị trí trưởng ban tổ chức trung ương. Nhâm Xương Bình vốn cho rằng thân phận của mình vốn không lọt vào mắt xanh của trưởng ban Dương, không ngờ trưởng ban Dương lại chiêu hiền đãi sĩ tốt đẹp như vậy, lại có thể coi trọng chính mình.
Có thể được trưởng ban Dương coi trọng thì rõ ràng đó là một cơ hội rất lớn với mình, nếu nắm bắt được cơ hội này, lợi dụng vào nó lại làm thân cận hơn với trưởng ban Dương, sau này mình hoàn toàn có thể phát triển như diều gặp gió.
Trong lòng Nhâm Xương Bình chợt bùng lên cảm giác kích động, hắn lặng lẽ tiến lên phía trước một bước, những tài liệu báo cáo trước đó đã được hắn ghi khắc trong lòng liên tục lóe lên.
- Chủ tịch Xương Bình, khi tôi còn công tác ở thành phố Đông Bộ, có phải anh cũng đang công tác ở thành phố Đông Bộ không?
Hà lão trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng hỏi Nhâm Xương Bình.
- Khi đó tôi cũng không ít lần được nghe lời dạy bảo của ngài.
Nhâm Xương Bình vội vàng tiến lên dùng giọng cung kính nói với Hà lão.
Dương Độ Lục thấy Hà lão sinh ra hứng thú với nhâm xương bình thì tiếp lời:
- Lão lãnh đạo, chủ tịch Xương Bình không những có năng lực, hơn nữa còn công tác tận tâm tận lực, vì thành phố Đông Bộ mà cho ra nhiều cống hiến...
Dương Độ Lục cũng không quá hiểu về Nhâm Xương Bình, nhưng bây giờ lão cần có một người tỏa sáng, phải chống lại ánh hào quang của Vương Tử Quân. Nếu tìm một người như vậy vào lúc này và ở đây, rõ ràng Nhâm Xương Bình là một người thích hợp nhất.
Nhâm Xương Bình nghe thấy phó trưởng ban tổ chức trung ương nhận định về minh như vậy, hắn cảm thấy toàn thân bay bổng. Từng câu khẳng định, từng lời bình luận của trưởng ban Dương thật sự rất đúng chỗ, thật sự nói đến tận đáy lòng hắn.
- Đối với những cán bộ có năng lực công tác mạnh mẽ và khả năng duy trì hiện thực như thế này, tôi đề nghị tỉnh Sơn Nam nên bồi dưỡng trọng điểm, phải đặt bọn họ lên vị trí trọng yếu. Nếu là nhân tài thì phải tận dụng triệt để, gia tăng lực lượng cho quá trình phát triển của thành phố Đông Bộ.
Khi đến tỉnh Sơn Nam thì Tề Chính Hồng đã báo cáo tình hình ở thành phố Đông Bộ cho Dương Độ Lục, thế cho nên Dương Độ Lục đã biết tỉnh Sơn Nam sắp đề bạt Nhâm Xương Bình lên vị trí bí thư thị ủy, vì vậy bây giờ mở miệng xem như thuận thế đẩy thuyền.
Dương Độ Lục có thể tiến lên đến vị trí hôm nay cũng có điểm hơn người, lời khẳng định biết rõ thời thế của lão lúc này xem như có hiệu quả song song: Vừa có thể thúc đẩy một người sắp được đề bạt là Nhâm Xương Bình, lại vừa có thể chống lại Vương Tử Quân, lại có thể tìm được hiệu quả thu nhận nhân tâm, làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra cảm động với những lời của mình.
Khi nghĩ đến hiệu quả lời nói của mình, trên mặt Dương Độ Lục càng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Lão nghĩ đến thủ đoạn nhỏ của mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đắc ý.
"Trình độ của trưởng ban có lẽ cũng chỉ là như vậy mà thôi!"
Dương Độ Lục nghĩ đến vị thượng cấp sắp về hưu của mình, lão thầm cảm thấy đắc ý.
Hào Nhất Phong cũng đang cười, Tề Chính Hồng cũng cười, thậm chí ngay cả Nhiếp Hạ Quân cũng không khỏi nở nụ cười. Dương Độ Lục chẳng những là phó trưởng ban thường vụ, càng là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí trưởng ban tổ chức trung ương, có kinh nghiệm làm bí thư tỉnh ủy, hơn nữa đã sớm là phó trưởng ban. Điều này không khỏi làm cho đám lãnh đạo đang suy xét về vị trí trưởng ban tổ chức trung ương không dám coi thường Dương Độ Lục đang ngồi chờ sẵn.
Nhâm Xương Bình nhìn nụ cười của các vị lãnh đạo mà không khỏi sinh ra cảm giác mê say, hắn cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình, thế là cảm thấy toàn thân như nhẹ đi vài phần.
- Độ Lục, anh hiểu rất rõ về chủ tịch Xương Bình à?
Hà lão không cười, lão đưa mắt nhìn thoáng qua Dương Độ Lục, sau đó khẽ hỏi.
Dương Độ Lục lúc này mới chú ý đến thái độ của Hà lão, trong lòng không khỏi có chút kinh hoảng. Nhưng vừa rồi lão đã nói vài lời nghị luận về Nhâm Xương Bình, lúc này sao có thể tùy tiện đổi giọng trước mặt bao nhiêu người ở đây?
- Hà lão, tôi và chủ tịch Nhâm tiếp xúc không lâu, thế nhưng tôi lại hiểu khá rõ về chủ tịch Nhâm.
Dương Độ Lục dùng giọng trầm thấp vào thong thả nói. Ánh mắt càng liên tục nhìn về phía Hà lão, mong muốn nhìn vào ánh mắt của Hà lão mà tìm hiểu chút thái độ về Nhâm Xương Bình.
Nhưng Dương Độ Lục thật sự thất vọng, vẻ mặt và ánh mắt lão lãnh đạo không chút biến đổi, giống hệt như mặt nước giếng sâu, điều này không khỏi làm cho fl. cảm thấy bất an.
Những người đứng nơi đây đều là tinh anh trong quan trường tỉnh Sơn Nam, bọn họ nhìn vào vẻ mặt của Hà lão, tất nhiên cũng nhìn ra được vài vấn đề. Hơn nữa vẻ mặt trưởng ban Dương Độ Lục chợt biến đổi cũng không khỏi làm cho không ít người cảm thấy quá quỷ dị.
Tâm tình của Đổng Quốc Khánh lúc này có thể nói là rất quỷ dị, hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, chức vụ của hắn trên cơ bản là khá giống với trưởng ban Dương ở ban tổ chức trung ương, thế nhưng chênh lệch giữa hai bên cũng không phải là nhỏ. Sau khi hắn nghe được lời khích lệ của Dương Độ Lục với Nhâm Xương Bình, dù là thế nào thì hắn cũng cực kỳ vui sướng.
Nhâm Xương Bình là nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy mà Đổng Quốc Khánh đề cử cho tỉnh ủy Sơn Nam thông qua, bây giờ trưởng ban Dương lên tiếng khẳng định, chẳng khác nào đang gián tiếp khẳng định công tác của mình. Nhưng khi nghe được câu hỏi truy vấn của Hà lão, hắn sao lại sinh ra cảm giác có chút rối loạn?
Hơn nữa Đổng Quốc Khánh còn mơ hồ sinh ra chút bất an, điều này làm cho hắn thật sự bực bội. Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn qua Tiết Diệu Tiến đứng sau lưng hà lão, đúng lúc thấy khóe miệng Tiết Diệu Tiến hiện lên nụ cười khó thể nhận biết.
Đúng vậy, Tiết Diệu Tiến kia thật sự đang cười.
Đổng Quốc Khánh đã cộng tác nhiều năm với Tiết Diệu Tiến, tất nhiên hắn sẽ hiểu rõ tính tình của ông bạn già đối thủ của mình. Hắn cực kỳ mẫn cảm với gương mặt kia của Tiết Diệu Tiến, đối phương càng cười và càng tỏ ra lạnh nhạt thì càng tức giận và cực kỳ có ý nghĩ so đo.
Nhớ năm xưa Đổng Quốc Khánh cùng nhập gánh với Tiết Diệu Tiến, khi đó Tiết Diệu Tiến là một vị lãnh đạo với thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn làm cho đám thủ hạ cấp dưới thật sự rất sợ hãi, thậm chí có vài vị phó bí thư chỉ cần nhìn thấy bí thư Tiết cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi. Con người ta khi nào thì cảm thấy sợ hãi nhất? Chính là lúc đối mặt với một sự kiện khó thể nào suy xét được, cũng không biết lúc nào cây kiếm sẽ đâm qua cuống họng của mình, thế cho nên sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ. Thật ra thì bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không đáng sợ, ngay cả chết cũng không đáng sợ, nhưng chờ đợi trong lo lắng lại làm cho người ta sợ hãi nhất.
Vì vậy nếu nhìn từ góc độ này thì Tiết Diệu Tiến là một người am hiểu nghệ thuật lãnh đạo, mỗi lần vào đúng thời điểm quan trọng thì vẻ mặt và nội tâm của hắn cực kỳ khác biệt. Thế cho nên Đổng Quốc Khánh thấy Tiết Diệu Tiến có vẻ mặt như vậy thì cảm thấy đó giống như một báo hiệu, sau đó thế nào cũng có bão tố xảy ra, thế nào cũng có kẻ gặp phải xui xẻo.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến những vấn đề này thì trái tim chợt thắt chặt. Dù hắn thật sự khó thể nào đoán được kẻ nào sẽ rơi vào tình huống không may vào lúc này, thế nhưng nhiều năm tiếp xúc với Tiết Diệu Tiến làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, lúc này Tiết Diệu Tiến muốn làm gì?
- Hà lão.
Khi Đổng Quốc Khánh đang rất do dự thì có vài người đàn ông từ vườn táo bên cạnh đi đến. Đổng Quốc Khánh căn bản không phát hiện ra những người đàn ông trung niên kia là ai, thế nhưng vẻ mặt Dương Độ Lục đang nói chuyện với Hà lão chợt biến đổi.
Dương Độ Lục đã từng gặp qua người đàn ông trung niên đi vị trí chính giữa đám người, tuy đối phương có chức quan không cao, thế nhưng lại là một thành viên cực kỳ có khả năng của ủy ban kỷ luật trung ương. Người này sao lại đến thành phố Đông Bộ? Hơn nữa còn trùng hợp xuất hiện ở chỗ này?
- Trung Luân đến đấy à?
Hà lão nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi khẽ gật đầu nói.
- Hà lão, có việc cần mời chủ tịch Nhâm hỗ trợ điều tra, vì vậy không thể không quấy rầy cuộc nói chuyện của các vị.
Người đàn ông trung niên được gọi là Trung Luân chợt nói lời xin lỗi với Hà lão, giọng điệu không cao nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Khi Nhâm Xương Bình đang sắp lên tiếng phát biểu diễn thuyết về tình hình phát triển của thành phố Đông Bộ trong những năm gần đây, lời nói của người đàn ông trung niên Trung Luân kia lại giống như một cây gậy đập lên đầu hắn, điều này làm hắn cảm thấy thoát sức, sinh ra cảm giác hư thoát, đây là một cảm giác sinh ra khi tâm tình con người thay đổi quá đột ngột. Dù không biết đối phương là ai thế nhưng trong lòng hắn lại sinh ra dự cảm bất thường: Có lẽ đã xảy ra chuyện.
"Đây là có chuyện gì? Bọn họ muốn đưa mình đi hỗ trợ điều tra cái gì?"
Nhâm Xương Bình nhìn hai người đàn ông trung niên đi về phía mình, hắn thật sự sinh ra cảm giác sợ hãi bất an, người chung quanh lại chỉ đứng nhìn về phía hắn, bầu không khí yên ắng vắng lặng. Dưới ánh mắt soi mói của đám người chung quanh, hắn chợt sinh ra cảm giác chột dạ khi làm gì đó trái với lương tâm. Hắn cảm thấy tâm tư rối loạn, đứng ngồi không yên, có một loại cảm giác toàn thân dính đầy chất bẩn không muốn người khác nhìn thấu.
Sau khi ý thức được sự việc đang diễn ra, Nhâm Xương Bình chợt lắp bắp nói:
- Các anh là ai? Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, tôi đang cùng đi nghiên cứu thị sát với lãnh đạo, có gì chờ chút nữa hãy nói với tôi.
- Chủ tịch Nhâm, đây là giấy chứng nhận công tác của chúng tôi, mong anh nhìn cho rõ. Đồng thời cũng nói cho anh biết một việc, Đỗ Gia Hào đã bị chúng tôi khống chế, anh ta đã cung khai tất cả việc làm của mình rồi.
Người đàn ông đứng ở phía bên trái vừa nói vừa lấy giấy chứng nhận công tác của mình đưa đến trước mặt Nhâm Xương Bình.
Ba chữ Đỗ Gia Hào giống như một tiếng sấm nổ ầm trong đầu Nhâm Xương Bình, khoảnh khắc này hắn chợt hiểu ra vấn đề, đồng thời hắn càng hiểu vì sao Tiết Diệu Tiến lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhâm Xương Bình nhìn gương mặt cố gắng khống chế của Tiết Diệu Tiến, Nhâm Xương Bình nhịn không được mà cười ha hả, nhưng nụ cười của hắn cực kỳ lạnh lẽo:
- Tiết Diệu Tiến, bí thư Tiết, ngài thật sự là quân pháp bất vị thân, tôi nói cho anh biết, tuy vấn đề của tôi là không nhỏ, thế nhưng cũng có liên quan đến Tiết Nhất Phàm nhà anh, cũng không phải mình tôi chịu tội, ha ha ha...
Nhâm Xương Bình nói làm cho gương mặt Tiết Diệu Tiến có chút co rút, nhưng hắn vẫn cắn chặt miệng, không nói một câu, giống như những lời uy hiếp của Nhâm Xương Bình không phải chĩa về phía mình.
Trung Luân và ba người đàn ông khác đến và đi chỉ mất vài phút thế nhưng những gì xảy ra lại làm cho đám lãnh đạo ở đây sinh ra cảm giác choáng váng, toàn trường chết lặng như tờ. Lúc này dù là Dương Độ Lục hay Nhiếp Hạ Quân cũng không còn nụ cười, vẻ mặt đều lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng gương mặt khó coi nhất có lẽ chính là Dương Độ Lục.
Vừa rồi Dương Độ Lục còn mở miệng khen ngợi Nhâm Xương Bình không ngớt, còn cố ý muốn đặt những cán bộ vĩ đại như vậy lên vị trí quan trọng. Nhưng lão vừa nói dứt lời thì đám người Trung Luân đã chạy đến đưa vị nhân tài vĩ đại kia đi.
Dương Độ Lục nghĩ đến những lời mình vừa nói ra mà cảm thấy gương mặt nóng như lửa, tình huống vừa phát sinh giống như một bàn tay tát mạnh lên mặt lão.
Tình huống hiện tại của Dương Độ Lục chính là không biết rõ về người cần được đề bạt, lại muốn cạnh tranh vị trí trưởng ban tổ chức trung ương, bây giờ xem như mất mặt lớn ở tỉnh Sơn Nam. Lão tin sự việc này sẽ không mất thời gian quá lâu để phát tán đi khắp nơi, ai cũng sẽ biết về tin tức này.
Dương Độ Lục nghĩ đến những ảnh hưởng cực kỳ bất lợi của sự việc này với mình, lão thật sự sinh ra xúc động muốn vã vào miệng mình. Nhưng lời ra khỏi miệng chính là nước hắt ra khó hốt trở về, dù hối hận thế nào cũng không kịp thu lại.
- Độ Lục, tri nhân tri diện bất tri tâm, có vài người biểu hiện thế này nhưng sau lưng lại khác biệt, nhìn qua cực kỳ tốt nhưng tâm lý lại cực kỳ bóp méo. Có câu lòng người khó lường, muốn nhìn thấy rõ thì cực kỳ khó.
Lời nói của Hà lão giống như một bậc thang xuất hiện ngay trước mắt Dương Độ Lục, lão vội vàng tỏ ra xấu hổ nói:
- Lão lãnh đạo nói đúng, sự việc này thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng. Xem ra sau này chúng ta khảo sát cán bộ cũng cần đi vào thật sâu, nếu không sẽ rơi vào tình huống không chịu trách nhiệm với tổ chức.
Hà lão cười cười không nói gì, nhưng Dương Độ Lục cũng vì tình huống lãnh đạo không nói gì mà giảm bớt cảm giác xấu hổ của mình.
- Chú Vương, vừa rồi ông Nhiếp nói sẽ có giáo viên mới đến trường của chúng cháu, có phải là thật không?
Khi không ai lên tiếng thì âm thanh của Hạnh Hoa chợt vang lên.
Vương Tử Quân không ngờ lại gặp Hạnh Hoa ở chỗ này, lúc này trong đầu hắn lại bị một chuyện khác nhét đầy. Khi hắn đi vào vườn táo thì thấy vẻ mặt lo sợ không yên của Nhâm Xương Bình, không, phải nói rằng thấy Nhâm Xương Bình và vài người đàn ông đi ra. Lúc đó Nhâm Xương Bình đã không còn bộ dạng hăng hái như ngày thường, hoàn toàn biến thành một con chó nhà tang cực kỳ chán nản.
Khi Vương Tử Quân thấy Nhâm Xương Bình, Nhâm Xương Bình cũng thấy hắn, hắn định chào hỏi đối phương, nhưng Nhâm Xương Bình nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn.
Cuối cùng Nhâm Xương Bình cũng không nói gì, hắn được vài người đưa lên xe rồi bỏ đi rất nhanh. Tình huống lúc này không khác gì năm xưa hắn xuống địa phương kiểm tra công tác, thế nhưng Vương Tử Quân lại nhìn thấy vẻ mặt Nhâm Xương Bình có chút khổ sở.
Nhâm Xương Bình rõ ràng không muốn rời đi, đây là kết luận của Vương Tử Quân, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vương Tử Quân cũng không ngờ, hắn không biết Nhâm Xương Bình thật sự xảy ra chuyện, biết đâu nó có liên quan đến món quà lớn mà Tiết Diệu Tiến nói muốn tặng cho mình?
Nhâm Xương Bình đi chuyến này chỉ sợ không thể quay về thành phố Đông Bộ được nữa. Không hiểu vì sao trong lòng Vương Tử Quân lại sinh ra ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng rất trầm trọng. Khi mà hắn đang cúi đầu đi vào trong vườn táo thì chợt nghe được âm thanh của Hạnh Hoa.
- Ông Nhiếp?
Vương Tử Quân chợ sững sờ, sau đó hắn chợt thấy Nhiếp Hạ Quân đang đứng cách đó không xa nhìn mình mỉm cười rồi gật đầu. Rõ ràng ông Nhiếp trong câu nói của Hạnh Hoa chính là Nhiếp Hạ Quân.
Nếu bí thư đã gật đầu thì không thể giả được, Vương Tử Quân kéo bàn tay nhỏ của Hạnh Hoa rồi khẽ nói:
- Ông Nhiếp trước nay mở lời đều là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu cháu vẫn không tin thì chạy đến móc ngoéo với ông Nhiếp một cái đi.
Trẻ nhỏ thật sự rất tinh khiết, chúng sẽ không cần biết anh là ai, cũng không quan tâm anh đang ở vị trí nào. Lúc này Hạnh Hoa nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Tử Quân thì hoan hô mộ tiếng, sau đó nàng chạy về phía Nhiếp Hạ Quân, ngón tay nhỏ bé đã được rửa sạch được đưa về phía Nhiếp Hạ Quân.
- Ông sẽ ngoéo tay với cháu.
Nhiếp Hạ Quân nhìn thoáng qua Hà lão, sau đó cũng cuối ngón tay của mình ra, hai ngón tay một lớn một nhỏ khẽ quyện vào nhau.
- Ngoéo tay rồi nhé, không bao giờ bội ước...
Hạnh Hoa cười vui vẻ, nàng hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của đám người chung quanh có chút biến đổi. Không ít người dần nở nụ cười, trong số ít người đó cũng không kể cả Tề Chính Hồng.
Lúc này Tề Chính Hồng thầm nghĩ chính mình là người giới thiệu Nhâm Xương Bình cho Dương Độ Lục, khi đó hắn tự mình lên tiếng và nói không ít lời có ích cho Nhâm Xương Bình. Hơn nữa hắn cũng biết vừa rồi trưởng ban Dương sở dĩ lên tiếng khích lệ Nhâm Xương Bình cũng là vì nguyên nhân này.
Nhưng bây giờ Nhâm Xương Bình lại bị đưa đi, trưởng ban Dương vì vừa rồi khích lệ Nhâm Xương Bình mà trở thành trò cười cho đám người ở nơi này. Kết quả như vậy là Tề Chính Hồng thật sự không muốn gặp, nhưng sự thật là như vậy, căn bản không thể nào tránh được.
Nhâm Xương Bình rõ ràng là tự đi tìm chết, thế nhưng đối phương có chết cũng lại gây ra tình huống hãm hại người khác. Trưởng ban Dương vì những lời đề cử của mình mà khen ngợi Nhâm Xương Bình, kết quả lại quá xấu hổ, sau này mình sao còn thể diện đề cử người khác với trưởng ban Dương? Dù Dương Độ Lục căn bản rất rộng lượng ở nhiều phương diện, thế nhưng nếu so sánh với khía cạnh thể diện, chắc chắn lãnh đạo sẽ coi trọng thể diện hơn.
Như vậy trưởng ban Dương sẽ nghĩ sao về mình? Tề Chính Hồng thật sự không dám nghĩ tiếp. Lúc này hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của đối phương, thế là hắn hận không thể tiến lên cho đối phương vài bạt tai.
Vương Tử Quân kia rõ ràng là loại quạ đen, đi đâu gặp mặt người này cũng không có chuyện gì tốt. Dù Tề Chính Hồng là một người vô thần nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Tử Quân cũng không khỏi lái ý nghĩ sang một phương diện khác.
- Chủ tịch Tiểu Vương, tôi đây trước tiên phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi sẽ không còn cơ hội đứng trong vườn cây xanh mát này.
Hà lão thấy Vương Tử Quân đi đến, thế là cười ha hả tiến lên đưa tay ra với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vội vàng dùng hai tay nắm chặt tay Hà lão, sau đó dùng giọng khiêm tốn nói:
- Hà lão, lời này cũng không dám nhận. Sở dĩ có thể kéo được hạng mục nhà máy nước trái cây đều là nhờ vào công lao của các vị tiền bối năm xưa, là tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả. Nếu không thì ngài xem, tỉnh Sơn Nam rộng lớn như vậy, người ta sao lại chọn thành phố Đông Bộ để đầu tư nhà máy?
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến ở sau lưng Hà lão, lại nói tiếp:
- Hơn nữa chuyện này tôi cũng không dám kể công vì tất cả đều được thực hiện dưới sự lãnh đạo của bí thư Tiết, là kết quả mà tất cả thành viên ban ngành thành phố Đông Bộ cùng nhau cố gắng. Nếu bây giờ nói đó là công lao của một mình tôi, như vậy thật sự là không đúng.
Tiết Diệu Tiến khoát tay áo với Vương Tử Quân mà không lên tiếng. Vừa rồi Nhâm Xương Bình bị người của ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi, Tiết Diệu Tiến thật sự sinh ra chút cảm giác hư thoát, bây giờ dù nhìn thế nào cũng không còn bộ dạng kiên cường như vừa rồi.
- Ha ha, kể công không tự ngạo, rất tốt, nây giờ cán bộ trẻ có thể bảo trì tâm tính như vậy là không nhiều. Độ Lục, chúng ta cần phải tăng cường bồi dưỡng năng lực cho cán bộ, đồng thời cũng nên bồi dưỡng tố chất tâm lý cho cán bộ.
Hà lão nhìn về phía Vương Tử Quân rồi khen ngợi một câu, sau đó nhìn về phía Dương Độ Lục.
- Hà lão nói rất đúng, sau khi quay vê tôi sẽ cho văn phòng cho ra văn bản trọng điểm.
Dương Độ Lục lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại như thường, lão cười cười với Vương Tử Quân, nói về vấn đề nguyên tắc thì cực kỳ kiên định. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng có thể thấy Dương Độ Lục là phó trưởng ban thường vụ của ban tổ chức trung ương cũng có tài năng của riêng mình.
- Ừ, nên là như vậy. Đối với những cán bộ trẻ tuổi có năng lực như chủ tịch Vương Tử Quân, tôi cảm thấy chúng ta không những bảo vệ, hơn nữa càng phải đưa bọn họ lên vị trí quan trọng để tôi luyện, anh thấy thế nào?
Lúc này vẻ mặt Dương Độ Lục thật sự không quá tốt, lão nào không nghe ra ý nghĩa lời nói của Hà lão? Đưa cán bộ trẻ tuổi lên vị trí quan trọng để tôi luyện, những lời này có ý nghĩa thế nào thì lão hiểu rất rõ, thậm chí đám người Nhiếp Hạ Quân ở bên cạnh cũng hiểu rõ vấn đề.
Trước đó Dương Độ Lục đến tỉnh Sơn Nam đã nhấn mạnh luận điệu của mình, đó là cần bồi dưỡng cán bộ trẻ nhiều hơn, cần phải để bọn họ rèn luyện trên vị trí hiện tại thời gian lâu hơn, bồi dưỡng cán bộ trẻ cần kiên nhẫn, không thể làm một lần cho xong, không thể nuông chiều sinh hư.
Lúc này lời nói của Dương Độ Lục xuất hiện rõ mồn một trước mặt mọi người, mục đích những lời nói của Dương Độ Lục là gì thì ai cũng hiểu rất rõ. Không ngờ lúc này Hà lão lại dùng một phương pháp trái ngược, cố ý đưa ra quan điểm đẩy cán bộ trẻ tuổi lên những cương vị quan trọng để rèn luyện.
Quan điểm này nhìn thì có vẻ rất tương hợp với quan điểm của Dương Độ Lục, thế nhưng chính lão lại hiểu rất rõ Hà lão và mình thật sự lạc đề vạn dặm, rõ ràng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Lão muốn cố tình lên tiếng phản đối lại quan điểm của Hà lão, thế nhưng khi ánh mắt rơi lên gương mặt nhàn nhạt của lão lãnh đạo, lão nhanh chóng định giá lại sự việc.
Dương Độ Lục từ vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam tiến lên làm phó trưởng ban tổ chức trung ương thật sự là rất ẩn nhẫn, trong mắt mọi người thì rõ ràng là sử dụng giáng chức, nhưng lão lại có tính toán riêng của mình và căn bản là không hối hận.
Dương Độ Lục là phó trưởng ban thường vụ ban tổ chức trung ương, lão vẫn là một người tràn đầy ánh hào quang như khi là bí thư tỉnh ủy. Quan trọng là ở vị trí này lão không những có thể mở rộng các mối quan hệ và mở rộng người của mình ra khắp nơi, cũng không phải cực hạn trong tỉnh Sơn Nam. Hơn nữa vị trí phó trưởng ban cũng có chỗ tốt, đó là vị trưởng ban tổ chức trung ương cũng không còn công tác bao lâu nữa thì sẽ về hưu.
Nếu Dương Độ Lục không phải là phó trưởng ban thường vụ, lão sẽ phải cạnh tranh với chính vị trí này, thế nhưng khi lão là phó trưởng ban thường vụ thì xem như có ưu thế cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa lão còn có kinh nghiệm làm bí thư một tỉnh, còn là cấp phó trong đơn vị, ưu thế của lão rõ ràng là phát huy cực kỳ tinh tế và hiệu quả.
Nhưng dù là như vậy thì Dương Độ Lục ngồi trên vị trí của mình và tâm tư vẫn rất căng thẳng, lão biết mình không thể phớt lờ, không thể chủ quan. Sắp tới là thời điểm cực kỳ quan trọng, thành bại nằm ở khoảng thời gian này.
Hà lão tuy đã rút lui khỏi quan trường nhưng lực ảnh hưởng vẫn mạnh mẽ đến mức Dương Độ Lục không dám coi thường. Quan trọng là Hà lão trước kia luôn tán thưởng mình, chính là một người trợ lực cho mình.
Nếu như Hà lão căn bản không có chút trợ lực nào với Dương Độ Lục, như vậy lão sẽ cho ra lựa chọn khác. Thế nhưng vì một trợ lực mạnh mẽ để mình tiến lên, lão tuyệt đối không hy vọng mình vì một chuyện nhỏ mà đẩy đối phương sang vị trí phản đối chính mình.
Vẻ mặt Dương Độ Lục chợt biến đổi, lão cười nói:
- Lão lãnh đạo, ngài nói thật sự là tiếng lòng của tôi, tôi cảm thấy cán bộ trẻ là người nối nghiệp chúng ta trong tương lai, chúng ta không nên phớt lờ công tác bồi dưỡng cán bộ trẻ. Khi ngài còn công tác ở tỉnh Sơn Nam thì luôn coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ, vì thế tỉnh Sơn Nam chúng ta dù là xây dựng hay phát triển kinh tế cũng tăng tiến rất mạnh. Những cán bộ trẻ có năng lự như chủ tịch Tiểu Vương thì chúng ta càng phải tiến hành bồi dưỡng can đảm, cần phải đặt lên vị trí quan trọng để tôi luyện.
Vẻ mặt Dương Độ Lục rất tự nhiên, lão nói khá chậm, dù lời nói phát triển từ quan điểm của Hà lão, thế nhưng cũng không quên nhấn mạnh, bày ra tư thái không mưu mà hợp với lão lãnh đạo.
Nhiếp Hạ Quân nhìn Dương Độ Lục, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kính nể vị bí thư tiền nhiệm tỉnh Sơn Nam, nếu so ra thì tâm tính của mình vẫn không bằng đối phương, sau này cần phải học tập nhiều hơn. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Nhiếp Hạ Quân chợt nói tiếp:
- Hà lão, trưởng ban Dương, mong hai vị lãnh đạo yên tâm, chúng tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của hai vị lãnh đạo, sẽ tăng cường công tác bôi dưỡng cán bộ trẻ. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để các cán bộ trẻ tuổi có thể có sân khấu tốt nhất để phát triển.
Nhiếp Hạ Quân tỏ thái độ xem như tất cả đã kết thúc, Vương Tử Quân nhìn nụ cười vui vẻ của bí thư Nhiếp, hắn biết rõ sự việc của mình xem như thành công.
- Chủ tịch Nhất Phong, anh xem có như vậy có đúng không?
Nhiếp Hạ Quân tuy đã bày tỏ thái độ nhưng cuối cùng vẫn không quên ném quả bóng sang chân Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong không muốn lên tiếng, lão là người có tính cách kiên cường, không thích nói những lời trái lòng mình. Nhưng nhìn ánh mắt của đám người, lão xem như rơi vào tình huống bất đắc dĩ, biết mình không mở miệng không được, lão dứt khoát nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của các vị lãnh đạo.
Nụ cười lại xuất hiện trên môi mọi người, chủ đề bồi dưỡng cán bộ trẻ cũng xem như biến mất khi Hào Nhất Phong dùng giọng khô cằn nói ra câu khẳng định cuối cùng. Lúc này chủ đề câu chuyện của Hà lão và Dương Độ Lục chợt biến đổi, nhưng lúc này vẫn có rất nhiều người cảm thấy khó thể bình tĩnh được.
Nếu nói người cảm giác bất an nhất chính là Đổng Quốc Khánh. Nhâm Xương Bình bị đưa đi, Vương Tử Quân là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, đây hầu như là một lời tuyên cáo với công tác hắn thực hiện ở thành phố Đông Bộ, phương án điều chỉnh ban ngành của hắn đã thất bại hoàn toàn. Hắn vốn nghĩ rằng mình đã giải đáp bài toán khó cho lãnh đạo, bây giờ xem ra kết quả bài toán mà hắn đưa ra là sai, không phù hợp.
Đổng Quốc Khánh không dám nghĩ đến hậu quả của chuyện này. Tuy hắn không nghĩ nhưng trong lòng lại hiểu, chuyện này tuyệt đối sẽ không phải không ảnh hưởng đến tương lai của mình. Sự việc này kết thúc sẽ mang lại hậu quả gì cho hắn?
Hà lão đi ra ngoài vườn táo trong tiếng rộn rã, lão lên tiếng cáo biệt nhà Hạnh Hoa, sau đó lên chiếc xe ba mươi chỗ đã chuẩn bị sẵn để chạy như bay về phía thành phố Đông Bộ...
...
Mùa hè đến, đêm cũng đến chậm hơn, đến mười giờ tối mà bầu không khí vẫn khá rộn rã, càng có không ít người ghé vào những quán rượu ven đường làm vài ly.
Tiết Diệu Tiến chậm rãi đi ra khách sạn Đông Bộ, lúc này bước chân của hắn có chút trầm trọng. Khi hắn chuẩn bị đi về phía xe của mình thì chợt có người khẽ nói:
- Bí thư Tiết, có thể tâm sự một chút được không?
Lúc này tâm tình của Tiết Diệu Tiến cũng không quá tốt, tuy hắn làm những chuyện như vậy đều xem như đúng kế hoạch, nhưng tâm tình của lão lại không vì kế hoạch thuận lợi mà tốt đẹp hơn. Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy gương mặt của Vương Tử Quân lộ ra trong chiếc xe Audi màu đen.
Tiết Diệu Tiến có chút chần chừ, sau đó đi đến mở cửa xe ngồi xuống. Chiếc xe chậm rãi chạy ra khách sạn Đông Bộ, sau đó hòa vào dòng người trên đường lớn.
Vương Tử Quân không mở miệng, Tiết Diệu Tiến cũng không mở miệng, Thái Thần Bân cũng lái xe không nói một lời, thế là bầu không khí trong xe thật sự rất đè nén. Tuy cảm giác áp chế vào lúc này là rất khó chịu, thế nhưng Thái Thần Bân không phát ra âm thanh nào, để tránh quấy rầy hai vị lãnh đạo.
- Bí thư Tiết, như vậy đáng giá sao?
Cuối cùng Vương Tử Quân cũng mở miệng, hắn nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân tuy chỉ hỏi một câu như vậy nhưng ý nghĩa lại ẩn vào bên trong, hắn tin Tiết Diệu Tiến hiểu ý của mình.
Vương Tử Quân nói một câu, nhưng nếu so ra thì Tiết Diệu Tiến càng nói ít hơn, chỉ một chữ "đáng" nhưng cực kỳ có lực. Khi nói hết chữ kia thì Tiết Diệu Tiến thở dài một hơi, giống như một câu nói kia của hắn đã đánh mất tất cả sức lực của mình.
Xe tiếp tục đi về phía trước, Vương Tử Quân không mở miệng, Tiết Diệu Tiến cũng không mở miệng. Hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau thật sự giống như một câu đố, điều này làm cho Thái Thần Bân tuy có chút cảm ngộ nhưng lại thật sự rất mơ hồ.
- Tôi mời anh một điếu nhé?
Vương Tử Quân rút gói thuốc ra, lại lấy ra một điếu mời Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến cũng không khách khí, hắn tiếp nhận điếu thuốc trong tay của Vương Tử Quân, sau đó lấy bật lửa châm thuốc, lẳng lặng hút thuốc.
Vương Tử Quân cũng đốt một điếu thuốc, sương mù lượn lờ rồi chậm rãi bao phủ không gian trong xe. Khi khói bay lên mù mịt thì Thái Thần Bân định mở cửa sổ ra một chút, nhưng khi cảm nhận được bầu không khí không chút âm thanh, hắn lại rụt tay lại.
- Tôi đã nói với tòa án một tiếng, để bọn họ có thể xử khoan hồng với Nhất Phàm một chút trên phương diện cho phép.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói.
- Anh không cần như thế.
Tiết Diệu Tiến nói rồi trầm mặc một lúc, sau đó lại nói ra hai chữ:
- Cảm ơn!
Chiếc xe Audi vẫn tiếp tục chạy về phía trước, hai người ngồi trong xe đã hút xong điếu thuốc thế nhưng bầu không khí trong xe vẫn đầy khói thuốc, nhưng hai người lại giống như căn bản không cảm ứng được.
Xe chạy về phía trước, tuy xe chạy không nhanh nhưng cứ chạy mãi như vậy sẽ qua khỏi quận nội thành cuối cùng của thành phố Đông Bộ, cuối cùng sẽ ra đến ngoại thành. Khi Thái Thần Bân chuẩn bị quay đầu xe thì Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Đi tìm một quán ăn, hôm nay bận rộn cả ngày còn chưa ăn cơm.
Thái Thần Bân nhìn thoáng qua những quán ăn khuya ven đường mà không khỏi nhíu mày. Hắn tuy cũng thường ăn uống ở những chỗ thế này, thế nhưng cũng biết những nơi như vậy thường không hợp vệ sinh.
Thái Thần Bân cố tình muốn quay sang khuyên chủ tịch Vương một câu, nhưng thấy vẻ mặt trầm ngâm của Vương Tử Quân, Thái Thần Bân trực tiếp lái xe vào một quán ăn gần đó. Quán này có vị trí không tốt, chén bát đặt bừa bãi trên bàn, cũng không có vài người khách. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Bí thư Tiết, chúng ta uống vài ly.
Vương Tử Quân đẩy cửa xe bước xuống rồi nói với Tiết Diệu Tiến.
- Được, uống vài ly.
Tiết Diệu Tiến ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, khóe miệng chợt nhúc nhích giống như muốn cười nhưng lại không cười được.
Hai người ngồi xuống một cái bàn, Thái Thần Bân nhanh chóng lấy giấy lau dọn, Vương Tử Quân chợt khoát tay chặn lại:
- Thần Bân, bàn này lau vậy được rồi, nếu cậu còn tiếp tục lau thì chủ quán cũng mất vui.
- Đúng vậy, bàn này đã sạch rồi, cũng không cần lau nữa.
Tiết Diệu Tiến không biết lấy đâu ra hứng thú mà nói, sau đó thuần thục phân phó với bà chủ quán đi về phía bọn họ:
- Cho nồi cháo đậu xanh, thịt kho tàu, hai dĩa lòng, rượu thì lấy loại rượu gạo Đông Bộ.
Bà chủ quán hơn bốn mươi tuổi với thân thể mập mạp làm người ta sinh ra cảm giác chất phác, sau khi nghe được lời phân phó của Tiết Diệu Tiến thì cười như đóa hoa:
- Vâng, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi làm ngay. À, hôm nay anh nhà tôi bắt được hai ký cá Ngát ở dưới sông, hay tôi lấy nó làm món nhắm cho các anh luôn nhé?
- Có gì ngon cứ đưa lên, hôm nay ông chủ này mời khách.