Số phiếu của Vương Tử Quân nhiều hơn so với Phạm Bằng Phi, tin tức này nhanh chóng truyền đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, khi đọc được kết quả từ thành phố Đông Bộ gửi về, hai hàng chân mày chợt nhíu lại.
Hứa Tiền Giang nhìn vào con số trong báo cáo, lão trầm ngâm một chút, sau đó cho nhân viên công tác đứng bên cạnh mình rời khỏi phòng. Cuối cùng lão lấy điện thoại gọi cho Đổng Quốc Khánh đang ở thành phố Đông Bộ.
- Quốc Khánh, đây là có chuyện gì?
Hứa Tiền Giang cũng không nói rườm rà, lão tin Đổng Quốc Khánh nghe và hiểu câu hỏi của mình.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi của Hứa Tiền Giang. Hắn đã báo cáo rất nhiều với trưởng phòng Hứa Tiền Giang trên phương diện sắp xếp ban ngành cho thành phố Đông Bộ, phương án mà trưởng phòng Hứa Tiền Giang tiếp nhận chính là Nhâm Xương Bình làm bí thư thị ủy, Phạm Bằng Phi là chủ tịch thành phố. Nhưng bây giờ là giai đoạn đề cử, Vương Tử Quân đã giống như một con ngựa đen chợt xuất hiện và vượt qua Phạm Bằng Phi quá xa.
- Trưởng phòng, chuyện này tôi phải chịu trách nhiệm.
Đổng Quốc Khánh cũng không né tránh chuyện này, hắn trực tiếp gánh trách nhiệm lên người mình. Hắn đã nói như vậy thì dù Hứa Tiền Giang có chút bực mình cũng không thể phát ra.
Hứa Tiền Giang nghe báo cáo về những gì đang xảy ra ở thành phố Đông Bộ, lão chơt thở dài một hơi. Lão là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tuy càng có quyền quyết định nhân tuyển và điều chỉnh các thành viên ban ngành thành phố và quận huyện hơn cả bí thư và chủ tịch tỉnh, nhưng lão hy vọng những người được xác định ngay từ đầu có thể tiến đến đích. Nhưng sự việc của Vương Tử Quân xảy ra đã làm cho lão thật sự cảm thấy bất ngờ.
- Cứ làm theo đúng trình tự là được.
Hứa Tiền Giang trầm ngâm một lát rồi dùng giọng không đầu không đuôi nói một câu.
Đổng Quốc Khánh là trợ thủ cho Đổng Quốc Khánh nhiều năm, có thể nói là cực kỳ hiểu rõ về trưởng phòng Hứa. Lúc này Hứa Tiền Giang đã cho ra quyết định như vậy, thật sự không nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuy trong lòng có chút thất lạc nhưng hắn vẫn cố gắng lên tinh thần nói:
- Tôi nhất định sẽ tuân theo chỉ thị của ngài, sẽ cho ban ngành thành phố Đông Bộ vững vàng vượt qua giai đoạn quá độ.
- Quốc Khánh, có một số việc không cần quá miễn cưỡng.
Hứa Tiền Giang cùng Đổng Quốc Khánh nói thêm vài câu về vấn đề của thành phố Đông Bộ, sau đó lão nói ra một lời khuyên không đầu không đuôi, cuối cùng cúp điện thoại.
"Không cần quá miễn cưỡng, chẳng lẽ trưởng phòng cũng đã..."
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến những điều này mà thật sự không dám nghĩ thêm, nhưng hắn vẫn cứ phải đi theo luồng suy nghĩ của mình. Tuy bây giờ Nhâm Xương Bình đang chủ trì công tác ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng nhìn từ bất kỳ phương diện nào thì cũng thấy rõ người chính thức cầm lái thay cho Tiết Diệu Tiến vào lúc này là Đổng Quốc Khánh. Chỉ khi nào Đổng Quốc Khánh phân phối xong ban ngành thành phố Đông Bộ, chỉ như vậy nhiệm vụ của hắn mới xem như hoàn thành.
Đẩy Vương Tử Quân tiến lên, bỏ qua Phạm Bằng Phi, hàng loạt ý nghĩ xoay chuyển trong đầu của Đổng Quốc Khánh. Hắn chợt trở nên trầm ngâm, sau đó bấm điện thoại.
- Chủ tịch Tề, tôi là Quốc Khánh, tôi có chuyện cần báo cáo với anh...
Đổng Quốc Khánh bấm máy rồi mỉm cười nói với đầu dây bên kia.
Tuy đã đến giờ tan tầm nhưng cửa phòng làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân vẫn đóng chặt, điều này làm cho viên thư ký đã sớm có hẹn chợt cảm thấy cực kỳ sốt ruột, nhưng hắn cũng chỉ có thể thành thật ngồi yên trong phòng thư ký của mình.
"Bí thư Lưu sao còn chưa đi ra?"
Viên thư ký không biết đã xem xét bao nhiêu lần, vừa rồi hắn đã gọi điện thoại cho người hẹn gặp mình, thế là giác vội vàng mới giảm xuống vài phần. Đúng lúc hắn đang thầm nhắc đến phó bí thư Lưu Truyền Thụy vì sao còn chưa đi ra, đột nhiên những tiếng bước chân khẽ vang lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Viên thư ký chợt kinh hoảng, hắn ngẩng đầu lên và thấy trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đi đến. Hắn tất nhiên sẽ không đám chậm trễ với trưởng phòng tổ chức, thế là nhan chóng đi ra, cung kính chào hỏi Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang nở nụ cười ôn hòa rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Nhiếp có bận rộn gì không?
- Bí thư Nhiếp đang trò chuyện với bí thư Lưu ở bên trong.
Thư ký vừa mời Hứa Tiền Giang ngồi xuống vừa khẽ nói.
Hứa Tiền Giang cũng không ngồi mà cười cười nói:
- Tôi biết rồi.
Hứa Tiền Giang nói rồi đi về phía cửa phòng làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân.
Viên thư ký không dám ngăn cản, hắn biết rất rõ chính mình đã nói bí thư đang trò chuyện với bí thư Lưu ở bên trong mà Hứa Tiền Giang còn dám đi vào, rõ ràng là các vị lãnh đạo đã có hẹn gặp mặt. Các vị hẹn nhau khi nào? Hắn vốn cảm thấy nôn nóng vì bí thư Nhiếp tan tầm mà chưa về, bây giờ lại sinh ra chút ngờ vực vô căn cứ.
Bí thư Nhiếp không cho mình thông báo với hai vị lãnh đạo là Lưu Truyền Thụy và Hứa Tiền Giang, có phải là không tín nhiệm mình? Lúc này phó bí thư nắm công tác tổ chức là Lưu Truyền Thụy và trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đi vào phòng làm việc của bí thư Nhiếp, bọn họ nghiên cứu chuyện gì?
Khi Viên thư ký đang cực kỳ nghi ngờ thì Hứa Tiền Giang đã mở cửa đi vào trong phòng, Nhiếp Hạ Quân đang nói lời đùa giỡn với Lưu Truyền Thụy, thấy Hứa Tiền Giang đi vào thì lão khẽ khoát tay áo, cho Hứa Tiền Giang ngồi xuống rồi nói sau.
- Trưởng phòng Tiền Giang, vừa rồi bí thư Lưu có nói về kết quả đề cử dân chủ ở thành phố Đông Bộ.
Nhiếp Hạ Quân ném cho Hứa Tiền Giang một điếu thuốc rồi cười hỏi.
- Đúng vậy, bí thư Nhiếp, tổ chức đã tọa đàm với các vị cán bộ trên cấp phó sở ở thành phố Đông Bộ, đồng chí Vương Tử Quân được đề cử rất cao.
Hứa Tiền Giang dùng giọng nói ít ý nhiều nói với Nhiếp Hạ Quân.
- Khi đồng chí Vương Tử Quân công tác ở khối tỉnh đoàn đã có biểu hiện rất tốt, lần này mới xuống thành phố Đông Bộ được hơn nửa năm đã có thành tích cao độ và được đại bộ phận cán bộ thừa nhận như vậy, thật sự rất tốt.
Nhiếp Hạ Quân cũng không phát biểu ý kiến với kết quả đề cử, lão chuyển đề tài lên người Vương Tử Quân.
Lưu Truyền Thụy khẽ cười nói:
- Đây cũng là ánh mắt sáng suốt nhìn thấu nhân tài của bí thư Nhiếp, cũng vì có Bá Nhạc như ngài mà đồng chí Vương Tử Quân mới có được cơ hội biểu hiện tài năng của mình.
- Ôi, bí thư Lưu, anh cũng đừng đẩy hết chuyện tốt lên người tôi. Vương Tử Quân sở dĩ có thể mở ra cục diện ở thành phố Đông Bộ chủ yếu liên quan đến năng lực của bản thân cậu ấy. Nếu cán bộ ở thành phố Đông Bộ đã tín nhiệm với cậu ấy như vậy, như thế chúng ta không bằng thúc đẩy một chút.
Nhiếp Hạ Quân dù nói chuyện với Lưu Truyền Thụy nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang thấy bí thư Nhiếp nhìn vào mình thì trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi tán thành ý kiến của bí thư.
Nhiếp Hạ Quân khẽ gật đầu, sau đó lão thay đổi chủ đề, nói về vấn đề tăng cường công tác tổ chức ở cơ sở đảng. Bí thư Nhiếp cho ra vài yêu cầu với phòng tổ chức tỉnh ủy về phương diện này. Sau đó Hứa Tiền Giang bắt đầu lên tiếng báo cáo với hai vị lãnh đạo về việc mình chuẩn bị triển khai mở rộng công tác ở tỉnh Sơn Nam như thế nào.
Nửa giờ sau Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân, Lưu Truyền Thụy cùng Hứa Tiền Giang đi ra ngoài. Khi đi đến góc hành lang thì Lưu Truyền Thụy chợt đưa tay ra nói:
- Bây giờ sức khỏe của tôii càng ngày càng kém, càng lắm bệnh tật, chỉ ngồi một thời gian là cảm thấy đau lưng rồi.
Hứa Tiền Giang nghe thấy Lưu Truyền Thụy cảm thán về sức khỏe và cơ thể, hắn đang chuẩn bị lên tiếng thì đã nghe Lưu Truyền Thụy cảm khái nói:
- Bây giờ thiên hạ là của thanh niên, những vị cán bộ lão thành chúng ta cung chỉ nên làm chỗ dựa vững chắnc cho bọn họ phát triển mà thôi.
Sau khi chia tay với Lưu Truyền Thụy thì Hứa Tiền Giang chợt nghĩ đến tình hình xảy ra hôm nay ở trong phòng làm việc của bí thư Nhiếp. Hứa Tiền Giang nghĩ đến thái độ của bí thư Nhiếp và bí thư Lưu, lão thở dài một hơi, sau đó lắc đầu đi về phòng làm việc của mình.
Văn phòng khối chính quyền tỉnh và tỉnh ủy cùng nằm trong một khu vực rộng lớn, tuy phòng làm việc của hai vị lãnh đạo đứng đầu hai ban ngành không cùng một khu nhà, thế nhưng đứng ở dãy nhà bên này vẫn có thể thấy được ban công ở phía bên kia.
Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh, tất nhiên lão là người cực kỳ bận rộn. Lúc này dù đã đến giờ tan tầm nhưng thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ của văn phòng khối chính quyền tỉnh vẫn cầm một xấp tài liệu dày đặc trầm giọng báo cáo với Hào Nhất Phong.
- Anh Quan, ngày mai anh cho lãnh đạo cục thống kê đến gặp tôi.
Hào Nhất Phong khẽ gõ ngón tay xuống bàn rồi nói:
- Văn phòng các anh cũng nhanh chóng khởi thảo văn kiện, các nơi nhanh chóng báo cáo tăng trưởng kinh tế nửa năm đầu về tỉnh.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng theo chân Hào Nhất Phong nhiều năm, bây giờ nghe Hào Nhất Phong phân phó thì lập tức hiểu ý. Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh, công tác quan trọng nhất chính là nắm trong tay tình hình phát triển kinh tế của toàn tỉnh. Tình hình phát triển của từng địa phương sẽ là một trong những căn cứ cực kỳ vững chắc để lãnh đạo tỉnh đánh giá năng lực chấp chính của lãnh đạo tuyến dưới.
Bây giờ đã qua nửa năm nhưng con số tăng trưởng của các thành phố thật sự làm cho chủ tịch Hào Nhất Phong không được thoải mái. Trước tết vị trí của tỉnh Sơn Nam đã giảm, nếu bây giờ lại tiếp tục giảm xuống, một người là chủ tịch tỉnh như Hào Nhất Phong cũng không biết đặt mặt mũi đi đâu.
Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, hắn cực kỳ biết điều không phát biểu ý nghĩ của mình ở phương diện này.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Chính Hồng đẩy cửa đi vào. Sau khi khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ, hắn dùng giọng trịnh trọng nói:
- Chủ tịch Hào, nửa năm qua chúng ta tăng trưởng không quá tốt, tôi vừa lien hệ với vài tỉnh bạn, tình hình tăng trưởng của bọn họ là khá mạnh, nếu như tiếp tục như vậy chỉ sợ có vài tỉnh sẽ vượt qua Sơn Nam chúng ta mất.
Hào Nhất Phong nghe rồi gật đầu, hắn chỉ văn kiện trên bàn làm việc của mình rồi trầm giọng nói:
- Tôi đang trò chuyện với anh Quan về vấn đề này. Chủ tịch Chính Hồng, anh có phương án gì tốt với tình hình phát triển kinh tế của tỉnh chúng ta không? Bây giờ tình hình rất gấp, cũng không thể mãi tiếp tục như vậy được.
Tề Chính Hồng khẽ cười nhưng lại không mở miệng.
- Chủ tịch, tôi còn có chút chuyện cần xử lý.
Quan Vĩnh Hạ thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Tề Chính Hồng, nào không biết phó chủ tịch thường vụ tỉnh đang có chuyện cần báo cáo với chủ tịch tỉnh? Vì vậy hắn khẽ bắt chuyện với Tề Chính Hồng, sau đó nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong gật đầu nói:
- Vĩnh Hạ, anh nói phòng nghiên cứ chính sách làm cho xong văn kiện kia, tôi chờ xem.
- Vâng.
Quan Vĩnh Hạ vừa lên tiếng đồng ý vừa nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Khi đi ra đến cửa thì hắn khẽ đóng lại.
- Chủ tịch, chuyện phát triển kinh tế nếu cứ gấp gáp là không được. Tỉnh Sơn Nam chúng ta căn bản không thể so sánh với các tỉnh duyên hải, một đô thị cấp quận của bọn họ còn tăng trưởng thành hơn một thành phố cấp tỉnh chúng ta nhiều, chúng ta lấy cái gì để có thể so được với người ta?
Tề Chính Hồng thấy Hào Nhất Phong vẫn nhìn văn kiện trên mặt bàn thì dùng giọng an ủi nói.
Hào Nhất Phong khẽ đặt văn kiện xuống rồi nói:
- Chính Hồng, anh nói những lời này thì tôi cũng biết, hơn nữa lãnh đạo cũng hiểu cho chúng ta. Nhưng lãnh đạo hiểu thì hiểu, chúng ta cũng không thể cứ mãi dựa vào điều kiện như vậy. Tổng sản lượng của chúng ta kém hơn, nếu ngay cả tốc độ tăng trưởng cũng kém, như vậy thật sự khó nói nổi.
Tề Chính Hồng hiểu áp lực mà Hào Nhất Phong đang đối mặt, nhưng thứ này có liên quan đến đại cục của toàn tỉnh, không phải chỉ hai người bọn họ có thể quyết định được. Hôm nay Tề Chính Hồng vội vàng đến gặp Hào Nhất Phong cũng không phải vì phương diện phát triển kinh tế.
- Chủ tịch Hào, tôi cảm thấy chúng ta cần đẩy mạnh biên độ kêu gọi đầu tư, phải đẩy mạnh kiểm duyệt và thông qua hạng mục đầu tư, nếu làm được như vậy thì rút ngắn chênh lệch với các tỉnh phương nam cũng không phải là vấn đề khó khăn.
Tề Chính Hồng nói rồi thay đổi chủ đề:
- Hơn nữa, chủ tịch, hai người chúng ta ở đây sốt ruột cũng không có tác dụng gì, người ta ở bên kia còn chưa vội, hai người chúng ta ở bên này đã gấp gáp cũng không sinh ra tác dụng gì lớn.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong chợt ngưng tụ, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như thường. Lão biết rõ Tề Chính Hồng đang nói đến ai, thế là chỉ cười cười không cho ý kiến, sau đó ném thuốc cho Tề Chính Hồng:
- Anh Tề, thì thế nào?
- Còn thế nào nữa? Chủ tịch ngài ở bên này vì vấn đề thúc đẩy phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam mà mái tóc muốn bạc trắng, người ta ở bên kia lại đang vung tay muốn đưa người của mình lên đài, anh nói xem như vậy chẳng phải làm cho những người muốn công tác theo hiện thực cảm thấy trái tim băng giá sao?
Tề Chính Hồng dùng bật lửa châm thuốc cho Hào Nhất Phong, sau đó dùng giọng vừa tức giận vừa bất bình nói.
Hào Nhất Phong nhìn lên mặt Tề Chính Hồng, cũng không nói lời nào. Nhưng Tề Chính Hồng là người hiểu ý của chủ tịch, hắn cũng không do dự mà tiếp tục nói:
- Vừa rồi trưởng phòng Quốc Khánh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng ở phương diện nói chuyện với tổ chức thì Vương Tử Quân có được nhiều phiếu đề cử hơn Phạm Bằng Phi. Anh nói xem, chủ tịch Hào, Vương Tử Quân mới đến thành phố Đông Bộ chưa được bao lâu, thế nào lại có được nhiều phiếu đề cử hơn một vị cán bộ làm công tác tổ chức lâu năm như Phạm Bằng Phi? Trong sự kiện này nếu không có kẻ nào lên tiếng, dù bắn nát đầu thì tôi cũng không tin.
Hào Nhất Phong khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Lão không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, đây là vị cán bộ mà khi còn công tác ở cấp huyện đã làm lão phải khắc ghi trong lòng. Không ngờ chưa qua hai năm thì cái tên của đối phương lại tiếp tục lọt vài tai lão.
Hào Nhất Phong gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó nhịp điệu dần chậm lãi. Lão nhìn vẻ mặt bức thiết của Tề Chính Hồng, trong lòng càng thêm cảm khái. Lúc này ý nghĩ của Tề Chính Hồng căn bản không gạt được lão. Dựa vào những gì lão hiểu về Tề Chính Hồng, anh Tề tỏ ra thất thố như vậy, có thể thấy đã coi trọng tên cán bộ thanh niên tên là Vương Tử Quân kia đến mức độ nào.
- Cũng chỉ cao hơn một chút mà thôi.
Tề Chính Hồng thật sự không ngờ Hào Nhất Phong lại trả lời như vậy, hắn vốn đang trầm ngâm chợt dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Hào Nhất Phong:
- Chủ tịch, bên kia đã có ý nghĩ muốn đẩy Vương Tử Quân ra, bây giờ phiếu đề cử của Vương Tử Quân lại nhiều hơn của Phạm Bằng Phi, càng làm cho bên kia có lý do để thú đẩy sự việc. Nếu ném sự việc này ra hội nghị thường ủy, chỉ sợ lần này bên kia sẽ thành công.
Tề Chính Hồng nói chuyện tuy rất bảo thủ nhưng thực tế cũng cănn bản không cần nói ra như vậy. Dù là hắn hay Hào Nhất Phong cũng thầm hiểu, khi địa vị của bí thư Nhiếp Hạ Quân càng trở nên kiên cố ở tỉnh Sơn Nam, đám người bọn họ là người của Dương Độ Lục ở lại tỉnh Sơn Nam vẫn là một thế lực không ai dám coi thường, thế nhưng nếu so với dĩ vãng lại kém hơn rất nhiều. Nếu như trước kia Vương Tử Quân xuất hiện tình huống này, bọn họ căn bản không cần lo lắng.
Hào Nhất Phong dùng tay gõ đầu rồi cười ha hả nói:
- Chính Hồng, nên là ai thì sẽ là người đó, chuyện này cũng không cần quan tâm, trời sập không đè chết kể đứng dưới.
Tề Chính Hồng thật sự hiểu sự tự tin của Hào Nhất Phong vào lúc này. Hắn làm thủ hạ cho Hào Nhất Phong nhiều năm, hắn thật sự rất kính nể vị chủ tịch tỉnh này. Nhưng dưới tình huống vào lúc này, một câu trả lời hàm hồ của chủ tịch Hào Nhất Phong lại làm hắn không vừa ý.
- Chủ tịch, có đôi trời sập cũng trũng xuống.
Tề Chính Hồng do dự một chút rồi nói ra quan điểm của mình.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tề Chính Hồng, lão chỉ khẽ cười. Khi lão đang định tiếp tục lên tiếng thì điện thoại vang lên, lão nhìn qua số điện thoại rồi nhấc máy.
- Alo, là chú Hào phải không? Cháu là Quân Tài!
Một giọng nói cực kỳ nhiệt tình vang lên từ đầu dây bên kia.
Tề Chính Hồng đứng cách Hào Nhất Phong không quá xa, đồng thời Hào Nhất Phong nghe điện thoại cũng không có ý lảng tránh, thế cho nên Tề Chính Hồng chỉ cần thông qua âm thanh phát ra từ trong điện thoại cũng đủ biết ai là người gọi đến cho chủ tịch Hào.
- Quân Tài, gần đây công tác thế nào rồi? Trước đó tôi đến đơn vị của cậu, trưởng phòng đã khen ngợi cậu rất nhiều.
Hào Nhất Phong khẽ cười, sau đó dùng giọng như nói với người nhà để trò chuyện với Dương Quân Tài.
- Cảm tạ chú Hào đã quan tâm, gần đây cháu công tác khá tốt. Đúng rồi, hai ngày trước các cán bộ trẻ canh tranh lên chức, cháu báo danh làm phó phòng, cũng chẳng biết có thành công hay không.
Dương Quân Tài nói đến những chữ phó phòng thì chợt dừng lại một chút, rõ ràng rất vui vì mình có thể cạnh tranh vị trí phó phòng, nếu không sẽ chẳng chạy đến khoe khoang với Hào Nhất Phong.
- À, làm rất tốt, tôi tin tưởng cậu có thể là một phó phòng hợp cách.
Hào Nhất Phong dùng giọng tràn đầy cổ vũ nói.
- Cám ơn chú Hào, đúng rồi, mãi báo cáo công tác mà cháu quên lời mẹ nhắn. Chú Hào, ngày mai bố cháu đến tỉnh Sơn Nam, chú nên quản bố cháu cho tốt, cũng không cho ông ấy uống rượu, vì dạ dày của ông ấy bây giờ rất yếu.
- Quân Tài nhắn với mẹ, nói chị ấy cứ yên tâm, những thức khác thì tôi không dám nói nhiều, nhưng nếu lãnh đạo đến tỉnh Sơn Nam mà uống nhiều rượu, chị cứ xử tội tôi là được.
Hào Nhất Phong lớn tiếng nói vào đầu dây bên kia.
Tề Chính Hồng nghe được lời của Hào Nhất Phong thì nở nụ cười, bây giờ hắn đã hiểu tính toán của chủ tịch Hào. Hắn thầm mắng một câu cáo già, sau đó trong lòng càng có thêm vài phần kính nể.