Thư ký Triệu Quốc Lương của chủ tịch Vương bị ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi hỗ trợ điều tra, tin tức này giống như mọc cánh, chỉ sau chốc lát đã truyền đi khắp hai văn phòng đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ.
- Triệu Quốc Lương thật sự là hạng người can đảm, trước kia tôi thấy anh ta là người thành thật, cũng không ngờ dám làm ra những chuyện như vậy.
- Con người không nên nhìn ở vẻ bề ngoài, anh không nghe qua những lời như vậy sao? Hơn nữa còn là thư ký của lãnh đạo, không chiếm chút tiện nghi mới là không bình thường.
- Hì hì, anh cảm thấy năm chục ngàn là nhiều sao, đây chỉ là cái giá của thư ký, nếu là chủ nhà thì thật sự còn nhiều hơn.
Những lời nghị luận như vậy ngập tràn văn phòng khối chính quyền và thị ủy, thậm chí là các đơn vị ban ngành và chính quyền quận huyện. Càng không có ít người mỗi lần đi đến khu văn phòng khối chính quyền cũng phải nhìn lên một gian phòng nào đó ở bên trên, dù bọn họ nhìn không tới nhưng vẫn rất thích nhìn lên.
Vị phó chủ tịch thường vụ mà mọi người tưởng rằng bây giờ đang rất nôn nóng và khó chịu lại không phải như vậy, hắn đang lẳng lặng uống trà, nhưng người châm trà đã đổi từ Triệu Quốc Lương sang Lý Cẩm Hồ.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy Triệu Quốc Lương không phải là người như thế.
Lý Cẩm Hồ nhìn vẻ mặt bất động như núi của Vương Tử Quân, sau đó không nhịn được nói.
Vương Tử Quân hớp một miếng nước rồi chậm rãi nói:
- Có một số việc cần chứng cứ, nhưng lúc này chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng nói rõ với anh, cảm giác của anh và tôi là giống nhau.
Lý Cẩm Hồ có quan hệ không tệ với Triệu Quốc Lương, vì tiếp xúc nhiều trong lúc công tác, thế cho nên ngoài năng lực công tác thì Lý Cẩm Hồ còn tán thưởng Triệu Quốc Lương về phương diện lễ độ và ẩn giấu. Hắn không tin một người như Triệu Quốc Lương lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy. Điều này làm cho hắn sinh ra nghi nghờ, đồng thời càng hy vọng có thể góp lực cho Triệu Quốc Lương.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy Triệu Quốc Lương căn bản sẽ không nhận tiền của công ty Kim Đỉnh, nhất định là có người giở trò.
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm một lúc rồi nói ra suy đoán của mình.
- À, có lẽ là như vậy.
Vương Tử Quân càng thêm bình tĩnh:
- Cẩm Hồ, xem ra những ngày qua tôi đã quá ôn hòa, đến nổi bọn họ muốn chơi trò chó cùng rứt giậu, muốn đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió. Cũng được, tốt thôi, nếu bọn họ đã muốn chơi lớn, như vậy chúng ta cũng không nên chối từ.
Lý Cẩm Hồ nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân, cảm giác khủng hoảng vì Triệu Quốc Lương bị đưa đi đã tan biến. Nếu nói về tuổi tác thì Lý Cẩm Hồ lớn hơn Vương Tử Quân, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng đầy tự tin của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi trước mặt, Lý Cẩm Hồ lại cảm thấy cực kỳ an tâm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Nham Phú đẩy cửa đi vào, Lý Cẩm Hồ thấy Lưu Nham Phú đi vào thì nhanh chóng đứng lên khỏi ghế sa lông.
- Chủ tịch Lưu đến đấy à, mời ngồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngung trọng của Lưu Nham Phú thì cười ha hả đứng lên nói.
Lưu Nham Phú và Vương Tử Quân có sự tương đồng trên ánh mắt nhìn sự việc thế nên hai bên trước nay luôn có quan hệ rất chặt chẽ. Lúc này hắn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, thế là cảm giác ngưng trọng cũng giảm đi vài phần:
- Chủ tịch Tử Quân, lúc này anh còn cười được thì tôi thật sự vui mừng, thân thẳng không sợ bóng nghiêng, tôi cũng không tin đám người kia có thể làm gì được anh.
Lưu Nham Phú nói không nhỏ, hơn nữa khi đẩy cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân thì cũng không đóng lại, chỉ cần có người đi qua sẽ nghe rõ giọng nói của hắn. Lúc này Lưu Nham Phú có thể nói như vậy, rõ ràng đang tỏ vẻ với mọi người, đó chính là mình và Vương Tử Quân sẽ đứng cùng một khối.
Những năm nay dệt hoa trên gấm thì dễ và nhiều, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn thì rất ít, Vương Tử Quân tuy có sẵn kế hoạch nhưng bây giờ đối mặt với lời nói giúp đỡ của Lưu Nham Phú thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
- Cám ơn chủ tịch Lưu đã quan tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vương Tử Quân cầm lấy bình trà rót nước cho Lưu Nham Phúa, sau đó khẽ cười nói.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi biết rõ đây là chuyện nhỏ, cũng biết bọn họ làm như vậy cũng không có kết quả gì, thế nhưng lại thông qua sự việc lần này để làm cho thanh danh của ngài bị ảnh hưởng.
Lưu Nham Phú gần đây dù rất tùy tiện trước mặt Vương Tử Quân, nhưng bây giờ thấy Vương Tử Quân châm trà cho mình thì cũng không tự chủ được phải đứng lên. Thật lòng thì hắn giống như cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không nên làm chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì, Lưu Nham Phú có thể nghĩ ra, tất nhiên hắn cũng có thể nghĩ ra được.
- Chủ tịch Vương!
Âm thanh của Thái Thần Bân vang lên trong điện thoại, sau khi lên tiếng chào hỏi thì hắn nói ngay:
- Chủ tịch Vương, công ty Kinh Đỉnh không phải ở thành phố Đông Bộ, là xí nghiệp đăng ký ở thành phố Tam Hồ.
Thành phố Tam Hồ? Vương Tử Quân cũng không quá quen thuộc thành phố Tam Hồ, bây giờ đối phương sử dụng một công ty như vậy, rõ ràng hắn khó thể biết được là ai đang giở trò.
Vương Tử Quân không tiếp tục lên tiếng mà chỉ lắng nghe, Thái Thần Bân báo cáo không ít, nhưng lại không rõ nguyên nhân vì sao công ty Kim Đỉnh lại vu oan cho Triệu Quốc Lương.
- Thần Bân, cậu quay về đi, chuyện này cũng không cần điều tra nữa.
Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Chủ tịch Vương, anh cho tôi thêm chút thời gian, cho dù đào ba mét đất thì tôi cũng sẽ tìm ra kẻ đứng sau lưng vụ này.
Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân nói mình dừng điều tra thì Thái Thần Bân tỏ ra rất sốt ruột.
- Không cần, thật ra dù có biết hay không cũng giống nhau.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống kết thúc trò chuyện.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay sau khi Vương Tử Quân cúp máy, lúc này hắn cũng không nhìn dãy số mà trực tiếp cúp máy.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe máy rồi trầm giọng nói ngay.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Tiểu Lý của văn phòng thị ủy. Vừa rồi thư ký trưởng đã chỉ thị thông báo với các vị lãnh đạo, lát nữa sẽ mở hội nghị thường ủy nghiên cứu phương án xây dựng trung tâm thương mại.
Một âm thanh trẻ tuổi từ đầu dây bên kia vang lên.
- Được, tôi sẽ đến tham gia đúng giờ.
Vương Tử Quân hỏi thời gian họp rồi trầm giọng nói với đầu dây bên kia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lưu Nham Phú và Lý Cẩm Hồ nãy giờ luôn chú ý Vương Tử Quân gọi điện thoại, bây giờ Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Lưu Nham Phú trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, mở hội nghị thường ủy nghiên cứu phương án xây dựng trung tâm thương mại vào thời điểm này, hừ, xem ra bọn họ thật sự rất thận trọng, đã sớm có kế hoạch rồi.
Vương Tử Quân nở nụ cười lạnh lùng:
- Thận trọng sao? Có thể là gậy ông đập lưng ông không? Bọn họ cũng quá ngây thơ rồi.
Lưu Nham Phú và Lý Cẩm Hồ nói thêm vài lời với Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng. Vương Tử Quân ngồi xuống bàn làm việc, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ điện thoại tinh xảo, sau đó gọi điện thoại cho người đầu tiên là Trương Lộ Giai.
- Điều ra về tập đoàn Chấn Nguyên như thế nào rồi?
Vương Tử Quân nói vài câu với Trương Lộ Giai rồi khẽ hỏi.
- Đã điều tra rõ ràng, anh muốn sử dụng sao?
Trương Lộ Giai lên tiếng rất dịu dàng. Nếu nói thật lòng thì nàng rất quý trọng mối quan hệ với Vương Tử Quân, người đàn ông này là kẻ mà nàng yêu mến, nàng càng muốn làm tốt những gì mà Vương Tử Quân đã giao, càng muốn làm một trợ thủ thật tốt cho hắn.
- Có tốt không?
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ hỏi.
- Em thấy nó là không tồi, em đã thông qua một bộ hạ cũ của ông nội để điều tra ra được, thật sự rất tốt.
Trương Lộ Giai nói, lại khẽ lên tiếng:
- Tử Quân, em nghe nói có người đang ở trên tỉnh nói xấu về anh, anh nên lưu tâm một chút.
- À, em yên tâm, anh luôn nắm chắc những chuyện thế này.
Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó khẽ lên tiếng.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Trương Lộ Giai và cảm thấy bình tĩnh hơn, hắn trầm ngâm một lát rồi cầm lấy điện thoại, nhưng lúc này đối tượng mà hắn gọi điện thoại đến lại là Tần Hồng Cẩm.
- Chủ tịch Vương, mỗi lần tổ chức hội nghị thường ủy thì anh chưa từng đến muộn, lần này lại đến rất không kịp thời.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thì bí thư ủy ban tư pháp Hạ Nham Châu dùng giọng không chút khách khí lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn đám người ngồi ngay ngắn trong phòng họp, hắn phát hiện lần này mình thật sự đến muộn. Điều này cũng chỉ trách hắn, ngày trước có Triệu Quốc Lương nhắc nhở, hôm nay hắn chuẩn bị xong thì kết quả là chậm mất một phút.
- Bí thư Tiết, xấu hổ quá, tôi có chút chuyện nên đến muộn.
Vương Tử Quân nhìn bí thư Tiết Diệu Tiến rồi dùng giọng thành khẩn nói.
Tiết Diệu Tiến gật đầu nói:
- Chủ tịch Tử Quân cũng không tính là đến muộn, về sau chỉ cần chú ý một chút là được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chuẩn bị ngồi xuống vị trí của mình, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe Hạ Nham Châu nói:
- Chủ tịch Vương đến muộn cũng khó tránh được, anh ấy cũng là người chủ quản công tác xây dựng trung tâm thương mại, sao không bận rộn cho được?
Hạ Nham Châu nói ra những lời này đầy ý mỉa mai, hơn nữa đối phương nói ra những lời này, càng có ý nghĩa rằng Vương Tử Quân đã vươn tay quá dài.
Từ khi Vương Tử Quân đi vào cửa thì La Kiến Cường đã đưa mắt đến nhìn vào chằm chằm, bây giờ Hạ Nham Châu lên tiếng mỉa mai Vương Tử Quân thì hắn càng cảm thấy rất sướng. Thầm nghĩ Hạ Nham Châu thật sự là biết đánh rắn dập đầu, rõ ràng là người tấn công Vương Tử Quân đầu tiên.
- Ầm!
Khi La Kiến Cường chuẩn bị xem Vương Tử Quân túng quẫn thế nào thì cũng không ngờ Vương Tử Quân vừa ngồi xuống vị trí của mình đã vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn. Tiếng vỗ tay kia quá đột ngột, thế cho nên vang lên trong hội nghị thường ủy cực kỳ chói tai.
Đám nhân viên làm công tác ghi chép và các vị thường ủy đều phải ngẩng đầu, ai cũng nhìn lên người Vương Tử Quân, sau đó lại chuyển sang người Tiết Diệu Tiến. Bí thư Tiết là một người đứng đầu ban ngành thường ủy, quyền vỗ bàn trong hội nghị thường ủy xưa nay luôn là của hắn, bây giờ Vương Tử Quân lại là người đầu tiên vỗ bàn trong địa bàn của bí thư Tiết.
- Bí thư Tiết, có một số việc tôi luôn xem xét trên phương diện chú trọng đại sự, dù là lớn nhỏ thế nào cũng chú trọng công tác đoàn kết tư tưởng. Thế nhưng có một vài đồng chí không ý thức được sai lầm của mình, tồn tại chủ quay duy ý chí, vì vậy mà tôi không thể không nói vài lời.
Vương Tử Quân đột nhiên đứng lên khỏi vị trí của mình, hắn lớn tiếng nói với bí thư Tiết, lúc này gương mặt bí thư đã phát lạnh.
Tiết Diệu Tiến thật sự có chút bất mãn với Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân đã nói như vậy, hắn cũng không thể ngăn cản Vương Tử Quân mở miệng. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Anh nói đi.
- Bí thư Tiết, các vị thường ủy, bí thư Hạ nói tôi thò tay quái dài, đây thật sự là có nguyên nhân. Trước đó tôi đã cho phòng giám sát đốc thúc cục công an xử lý một vụ án đồn công an có câu kết với xã hội đen, có lẽ có vài người bị ảnh hưởng đến lợi ích, càng không nể mặt một số người.
- Anh nói có vài người là ai? Anh cứ nói thẳng ra, đừng nói những lời như vậy để ngấm ngầm hại người, chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Hạ Nham Châu cũng đứng thẳng người lên, hắn dùng hai con người bốc hỏa nhìn Vương Tử Quân.
- Những người đó là ai sao? Những người này là ai thì tự biết, chẳng lẽ tôi còn phải nói đích danh ra sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Nham Châu, sau đó lên tiếng với Tiết Diệu Tiến:
- Bí thư Tiết, tôi hy vọng ngài có thể để cho tôi nói xong vài lời trên hội nghị thường ủy.
Tiết Diệu Tiến nhìn hai người Vương Tử Quân và Hạ Nham Châu cãi vả nhau trên hội nghị, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác bực bội không hiểu nguyên nhân. Trước đó hắn nắm công tác của thành phố Đông Bộ thì hầu như đều là hòa hợp êm ấm, thật sự chưa từng xảy ra tình huống như hôm nay, chưa từng đối chọi gay gắt như vậy.
Không ngờ đến ngày hôm nay thì phó chủ tịch thường vụ thành phố và bí thư ủy ban tư pháp lại bắt đầu công kích nhau, như hai con trâu lao vào nhau trong hội nghị thường ủy.
- Anh nói tiếp đi.
Tiết Diệu Tiến cố gắng áp chế những kích động trong lòng, sau đó trầm giọng nói.
- Vâng, bí thư Tiết, vụ án tôi vừa nói là không lớn nhưng làm cho người ta rất lo lắng. Trong vụ án này cảnh sát nhân dân không những làm ô dù cho xã hội đen, mà xã hội đen còn dùng đủ mọi thủ đoạn phi pháp để cưỡng chế học sinh nhỏ tuổi nghe theo lời bọn họ chỉ huy, sau đó ép chúng làm những hoạt động phi pháp. Điều này không những tạo ra ảnh hưởng lớn đến trật tự trị an xã hội, càng làm cho thế hệ học sinh làm chủ đất nước trong tương lại mất đi phương hướng, đi vào con đường tối tăm. Những hành vi để lại tiếng xấu muôn đời như vậy thật sự quá xấu hổ, chẳng lẽ lực lượng cảnh sát nhân dân là thần hộ mệnh cho cuộc sống bình an của dân chúng không biết tự hỏi lòng mình, không cảm thấy khó chịu với lương tâm của mình sao?
- Tôi không biết những người cho rằng tôi thò tay quá dài này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng có một vấn đề tôi được biết, đó là chuyện này không nên nuông chiều và nhân nhượng, không để cho nó tiếp tục tùy ý phát triển, thế là tôi cho phòng giám sát đốc thúc vụ này.
Vương Tử Quân nói, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục:
- Trong lúc xử lý vụ này thì tôi đã xem qua tư liệu về vấn đề trật tự trị an trong xã hội của thành phố chúng ta những năm qua. Tôi phát hiện những năm qua vấn đề trật tự trị an xã hội của thành phố có những tai họa ngầm rất lớn, không những là nơi phát sinh nhiều vụ hung án, tỉ lệ phát sinh hung án còn cao hơn các thành phố anh em chung quanh, tỉ lệ tội phạm cũng tăng mạnh hơn các thành phố khác, đám phần tử tội phạm thì có dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, càng xuất hiện nhiều tổ chức xã hội đen.
Vương Tử Quân nói thật sự giống như bão táp mưa sa, tất cả vỗ thật mạnh lên người Hạ Nham Châu. Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt, tuy không thừa nhận những gì Vương Tử Quân nói là thật nhưng tất cả đã quá rõ ràng, cho dù hắn muốn chối bỏ thì cũng phải có căn chứ chính xác mới được.
- Một đơn vị công tác không tốt thì chủ yếu phải nhìn vào trách nhiệm của lãnh đạo đứng đầu, tôi cảm thấy sở dĩ tình huống trật tự trị an của thành phố Đông Bộ chúng ta xuất hiện vấn đề cũng là vì lực lượng công an không có bất kỳ lãnh đạo nào tốt và đủ điều kiện để đứng đầu. Thế cho nên tôi tham gia hội nghị thường ủy hôm nay, tôi lấy thân phận của một thường ủy, đề nghị thành phố Đông Bộ thay đổi cục trưởng cục công an.
Nếu như nói những lời vừa rồi của Vương Tử Quân như bão táp mưa sa, lúc này những lời ra khỏi miệng lại phá trời rạch đất. Tất cả đám người thường ủy thị ủy, dù là cả Tiết Diệu Tiến cũng thật sự rung động, có biểu hiện cực kỳ kinh ngạc.
Đề nghị thay đổi cục trưởng cục công an, như vậy nói trắng ra chính là Vương Tử Quân muốn miễn chức cục trưởng cục công an của Hạ Nham Châu. Trong cục công an khong có một ai có năng lực đứng đầu, đây là có ý gì? Rõ ràng là chối bỏ năng lực của bí thư ủy ban tư pháp Hạ Nham Châu.
Hạ Nham Châu cũng không ngờ mình khiêu khích Vương Tử Quân lại cho ra một kết quả như vậy. Lúc này một thường ủy lên tiếng bãi nhiệm phân công công tác của một thường ủy khác, tình huống này không phải chưa từng xuất hiện, nhưng trước kia phần lớn là chủ tịch hoặc bí thư nói ra mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân ra bài không theo quy tắc thông thường, nói ra vấn đề này, hơn nữa lại ở trên hội nghị thường ủy.
- Chủ tịch Vương, tôi là cục trưởng cục công an, anh nói như vậy có phải là tôi công tác không xứng đáng chức vụ?
Gương mặt Hạ Nham Châu cực kỳ căng thẳng, hắn trầm ngâm một lát rồi lạnh giọng chất vấn Vương Tử Quân.
- Đúng vậy, tôi nói anh không xứng đáng với chức vụ, không hợp cách. Tôi nói như vậy có chút không đúng, vì tôi không có quyền bình phán gì với anh, thế nhưng thưa cục trưởng Hạ, anh cảm thấy những số liệu này có lực phán xét không?
Vương Tử Quân nói rồi lấy từ trong cặp ra một phần văn kiện ném mạnh xuống mặt bàn.
Hạ Nham Châu nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, nhưng hắn thật sự không thể nào tiến lên một bước. Lúc này hố lửa đã mở rộng, Hạ Nham Châu thật sự hối hận, sớm biết có kết quả như vậy thì hắn dù thế nào cũng sẽ không chọn phương án đả kích Vương Tử Quân.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cũng không còn là mất nắm gạo nữa, bây giờ Vương Tử Quân đang đề nghị hội nghị thường ủy thay đổi vị trí cục trưởng cục công an.
Nếu Hạ Nham Châu không còn là cục trưởng cục công an, như vậy hắn còn thể diện gì để tiếp tục công tác ở thành phố Đông Bộ? Hắn nào có thể tiếp tục chủ trì công tác của ba nhà tư pháp? Tuy có nhiều bí thư ủy ban tư pháp không kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an, thế nhưng một vị bí thư ủy ban tư pháp lại bị rút khỏi chức vụ cục trưởng cục công an, chỉ sợ cũng chẳng còn mấy uy tín.
Nhưng số liệu mà Vương Tử Quân ném lên mặt bàn lại làm cho Hạ Nham Châu có trăm miệng nhưng khó thể mở lời. Bây giờ đối diện với những con số biểu hiện sự hỗn loạn của trật tự trị an thành phố Đông Bộ, Hạ Nham Châu cảm thấy dù mình có giải thích thế nào cũng không xong, không có sức thuyết phục. Hơn nữa trước đó Vương Tử Quân đốc thúc vụ án kia, hiểu rõ vụ đó là phần tử tội phạm cấu kết với người của lực lượng công an, điều này càng làm hắn không thể nói gì hơn.
Hội nghị thường ủy vẫn chết lặng, sau đó không ai mở miệng, tất cả đều chờ đợi, chờ Tiết Diệu Tiến tỏ thái độ. Lúc này có nhiều người chợt cảm thấy phát lạnh, bọn họ hiểu rõ vì sao Hạ Nham Châu gây khó dễ cho Vương Tử Quân, lúc này đối với tình huống Vương Tử Quân làm khó Hạ Nham Châu thì lại sinh ra cảm giác khac, bây giờ Hạ Nham Châu thật sự khó thể nào giải quyết được.
Tiết Diệu Tiến cầm số liệu lên xem xét, gương mặt trầm xuống, hắn cảm thấy kinh tế thành phố Đông Bộ phát triển nhanh chóng dưới sự lãnh đạo của mình, nhưng hắn lại không ngờ tình hình trật tự trị an lại rơi vào tình huống rối loạn như vậy.
Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn rõ ràng tất cả những gì đang xảy ra, tuy tất cả đều làm hắn cảm thấy bất ngờ, thế nhưng hắn nhanh chóng tìm ra đúng vị trí cho mình, đó là tuân theo nguyên tắc của mình: Không chủ động mở miệng, không đắc tội với một ai.
Nhưng lú này trong lòng Nhâm Xương Bình thật sự bội phục Vương Tử Quân, người trợ thủ trẻ tuổi của mình đứng ở phía sau cho Hạ Nham Châu một tát đau điếng, quý ở chỗ đúng lúc Hạ Nham Châu đang cảm thấy mình chiếm được chút tiện nghi với Vương Tử Quân. Tin chắc một đòn này của Vương Tử Quân đủ cho Hạ Nham Châu phải đau đớn vài năm.
Có rất nhiều người có tính toán như Nhâm Xương Bình. Đối với bọn họ thì sự việc liên quan đến Vương Tử Quân và Hạ Nham Châu thật sự không nên dây vào, thái độ tốt nhất là không nên tỏ thái độ gì. Dù sao thì những chuyện đắc tội với người nên làm ít hơn một chút, nhưng ánh mắt đám thường ủy nhìn về phía Vương Tử Quân bắt đầu có chút lấp lánh.
- Chủ tịch Vương, chúng ta sẽ nghiên cứu thật kỹ lời đề nghị của anh, nhưng chúng ta cũng không nên đi trệch hướng của hội nghị thường ủy hôm nay, ngày hôm nay chúng ta bàn về phương án xây dựng trung tâm thương mại.
Tiết Diệu Tiến trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
Hạ Nham Châu cũng luôn chờ Tiết Diệu Tiến lên tiếng, nhưng lời nói của bí thư Tiết lại làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn là một tâm phúc của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn vốn tưởng rằng bí thư Tiết dù thế nào cũng nói trên lập trường của mình, cũng phải lên tiếng ủng hộ mình. Không ngờ anh Tiết căn bản không có chút bất công nào. Hơn nữa lời nói của bí thư Tiết vừa rồi cũng đã bày tỏ thái độ của mình, điều này càng làm cho Hạ Nham Châu ớn lạnh trong lòng.
Chẳng lẽ bí thư Tiết vì muốn bình hòa với Vương Tử Quân sẽ không tiếc hy sinh chính mình? Hạ Nham Châu nghĩ đến hậu quả đáng sợ này mà vẻ mặt càng thêm đen nhẻm.
- Bí thư Tiết nói rất đúng, thay thế một vị trí cục trưởng cục công an cũng không phải là chuyện nhỏ, hôm nay tôi cảm thấy nên khảo sát cho tốt rồi nói sau.
Vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba của thị ủy Đông Bộ chính là phó bí thư nắm công tác tổ chức Phạm Bằng Phi, bí thư Phạm trầm giọng lên tiếng.
Lời nói của Phạm Bằng Phi chẳng khác nào đã giúp bí thư Tiết khẳng định chuyện lần này, nhưng điều này lại làm cho Tiết Diệu Tiến mất vui. Trước kia hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ phải nhờ Phạm Bằng Phi lên tiếng mới xem như chứng thực chỉ thị. Một tình thế xấu đang hiện ra, hắn là một người đứng đầu thường ủy, thế nhưng lực khống chế thường ủy bắt đầu tụt dốc.
Tiết Diệu Tiến nghĩ đến phương diện này mà không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân ở phía bên kia, vị phó chủ tịch thường vụ vừa rồi còn bày ra bộ dạng nổi giận điên cuồng, bây giờ lại ngồi xuống vị trí của mình, giống như bắt đầu hội nghị.