- Tút, tút, tút.
Một chiếc xe Santana màu đen từ phương xa chạy đến như bay, Lỗ Đạo Pháp ăn bản không cần nhìn biển số cũng nhận ra chiếc xe này. Hắn cũng không chờ đến lúc xe dừng lại mà chạy vội đi vài bước, nhanh chóng nghênh đón, bàn tay mập mạp cũng tranh thủ mở cửa xe.
Lỗ Đạo Pháp lúc này đã không còn khí thế lãnh đạo như vừa rồi, hắn chào một tiếng hầu như cực kỳ nịnh nọt với người đàn ông hơi lùn đang chui ra khỏi xe, sau đó kính cẩn đứng sang một bên như người hầu.
Ngưu Chấn Nhạc thật sự rất thỏa mãn với thái độ của vị trợ thủ này, trong số các vị phó bí thư ủy ban kỷ luật thì đây là người thân cận nhất của hắn, cũng có thể nói là người tìm nguồn vui cho hắn. Thế là hắn khẽ gật đầu với Lỗ Đạo Pháp, sau đó bắt tay với Thôi Thiện Lộ đang tiến lên chào đón.
- Bí thư Ngưu, chào mừng anh đến cục công an chỉ đạo công tác.
Thôi Thiện Lộ bắt tay với Ngưu Chấn Nhạc rồi dùng giọng cung kính nói.
Ngưu Chấn Nhạc tuy không cao nhưng giọng nói lại rất lớn, hắn vỗ vỗ lên tai Thôi Thiện Lộ rồi nói:
- Cục trưởng Thôi, trước kia nếu anh nói như vậy thì tôi có thể không đoán được anh có bao nhiêu phần nhiệt tình, thế nhưng hôm nay tôi có thể cho ra kết luận, chính anh thật sự không chào đón tôi.
Thôi Thiện Lộ không ngờ Ngưu Chấn Nhạc lại nói như vậy, nhưng quan cao hơn một cấp sẽ đè chết người, đối phương không những là bí thư ủy ban kỷ luật, còn là thường ủy quận ủy, đối phương nói ra bất cứ điều gì cũng có thể coi là đúng.
- Anh cũng đừng tỏ ra không phục.
Khi Thôi Thiện Lộ muốnn giải thích vài câu thì Ngưu Chấn Nhạc đã nói tiếp:
- Nếu tôi đến đây ca tụng công đức của các anh, như vậy các anh chào đón là đúng; nhưng hôm nay tôi đại biểu cho quận ủy đến phê bình các anh, anh hoan nghênh mới là lạ ấy chứ? Nhưng không sao, dù anh có thái độ gì thì tôi cũng phải đến mà thôi.
Bí thư ủy ban kỷ luật đã nói như vậy, đám lãnh đạo cục công an chỉ có thể cúi đầu, bộ dạng tiếp nhận phê bình của lãnh đạo.
Ngưu Chấn Nhạc cũng không tiếp tục phê bình đám người Thôi Thiện Lộ, hắn thay đổi chủ đề, nói với Lỗ Đạo Pháp:
- Bí thư Lỗ, lần này anh làm rất tốt, có gan làm việc, thiết diện vô tình. Thật sự là có gan nắm công tác chỉnh đốn tác phong, thay đổi bầu không khí của cơ quan đơn vị, mà chúng ta cũng nên bắt đầu từ những cơ quan đơn vị có quyền thế. Hai ngày trước khi tôi phân phó cho anh, tôi còn sợ anh sẽ vì vấn đề tình cảm mà chỉ cố gắng tìm vài người nhỏ nhặt để khai đao, nhưng hôm qua nghe anh báo cáo thì tôi thạt sự cảm thấy vui mừng. Anh đã thể hiện đầy đủ tác phong của cán bộ ủy ban kỷ luật, không ra tay thì không sao, đã ra tay thì phải là sức mạnh như sấm sét, không nể mặt bất kỳ ai.
Không ngờ mình bày thủ đoạn để ép người khác lại nhận được lời tán thưởng của lãnh đạo trực tiếp như vậy, Lỗ Đạo Pháp giống như cảm thấy nữ thần may mắn đang vẫy tay với mình, mới vài ngày mà không những có mỹ nữ vẫy gọi hắn, thậm chí còn được lãnh đạo khen thưởng, xem ra con đường làm quan của mình bắt đầu thông thoáng rồi.
- Bí thư Ngưu, tôi cũng không dám kiêu ngạo kể công, chúng tôi làm thế không rời xa những lời chỉ dạy của anh. Cũng nhờ có sự hậu thuẫn kiên cường của anh mà chúng tôi mới có thể buông tay buông chân xử lý công tác như vậy, vì thế có thể nói tất cả công lao phải là của ngài.
Lỗ Đạo Pháp thật sự rất quen các đòn tấn công trong quan trường, lúc này hắn đã ném tất cả công lao sang cho Ngưu Chấn Nhạc.
Khi các vị lãnh đạo lục tục kéo về phòng họp, đám cảnh sát vốn đang tụm năm tụm ba bên ngoài cũng nhanh chóng đi vào trong phòng họp. Đỗ Tiểu Trình là nhân vật chính của hội nghị hôm nay, tất nhiên sẽ là đối tượng để người ta chỉ trỏ.
- Đỗ Tiểu Trình, cô không cần sinh ra gánh nặng tâm lý, chỉ là một lần phê bình, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Khi Đỗ Tiểu Trình đi vào phòng họp thì Tiểu Mạc là một thành viên của đội cảnh sát hình sự tiến đến bên cạnh rồi khẽ an ủi.
Dù Đỗ Tiểu Trình có chút tùy tiện thế nhưng dù sao cũng là một cô gái, nàng biết rõ tâm tư của Tiểu Mạc với mình. Lẽ ra Tiểu Mạc là người có điều kiện không tồi, nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là Đỗ Tiểu Trình luôn có thói quen thích so sánh. Từ khi Vương Tử Quân tiến vào và định cư luôn trong lòng nàng, phần tình cảm này giống như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời mùa hạ bao la, nó xé rạch bầu trời làm cho người ta không kịp chuẩn bị, nàng chợt cảm thấy khi đó tính mạng của mình được chiếu sáng. Tình yêu thường không thể nào nói lý giống hệt như vậy, Vương Tử Quân giống như một sợi xích có thể vượt qua núi cao sông sâu, có thể vắt ngang lòng nàng, làm cho nàng không thể nào đưa mắt nhìn ngang liếc dọc, không thể nào tiếp nhận một người đàn ông nào khác.
- Cám ơn anh, tôi không sao.
Đỗ Tiểu Trình nở nụ cười chân thành với Tiểu Mạc, sau đó nàng đi theo đám người vào trong phòng họp.
Khi Đỗ Tiểu Trình ngồi xuống vị trí của mình, nàng chợt nghe thấy có âm thanh vang lên bên cạnh. Cái gì là một con sâu làm rầu nồi canh, một kẻ gây chuyện cả cục gặp nạn, nếu như ủy ban kỷ luật xử lý nghiêm trọng thì sợ rằng cuối năm nay mất đi tiền thưởng của mọi người.
Đỗ Tiểu Trình hận không thể cầm một cục gạch đập lên đầu tên cảnh sát trung niên mập như heo kia, khi nàng đang cực kỳ tức giận thì chị Lan thuộc khối văn phòng của cục công an đã chạy đến bên cạnh.
- Đỗ Tiểu Trình, sao cô lại ngồi đây? Mau đi theo tôi, cục trưởng Thôi sắp xếp cho cô ngồi ở phía trước, nơi đó phần lớn là cán bộ trung tầng của cục chúng ta.
Chị Lan giống như chỉ sợ lời nói của mình không được người ta nghe rõ ràng, giọng điệu khá lớn, lại rất hưng phấn.
"Đúng là tiểu nhân!"
Chị Lan lớn tiếng như vậy tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, Đỗ Tiểu Trình nhìn biểu hiện hả hê của đối phương, nàng cũng không thèm lên tiếng, chỉ đi lên phía trước rồi ngồi xuống.
Một biểu ngữ màu đỏ với chữ trắng được căng lên ở phía trước, nội dung của nó chính là "hội nghị chỉnh đốn tác phong của cục công an quận Sơn Bắc!", thật sự rấ chướng mắt dưới ánh đèn. Dù Đỗ Tiểu Trình biết rõ Vương Tử Quân nhất định sẽ ra tay giải quyết sự kiện này cho mình, thế nhưng lúc này nàng đứng dưới áp lực kiểm tra kỷ luật, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ uất ức.
"Đỗ Tiểu Trình, mày không thể khóc, mày phải cười, phải để cho đám khốn nạn kia mở to mắt ra mà nhìn, cố gắng không thể nào rơi nước mắt!"
- Tiểu Đỗ, lát nữa cô làm kiểm điểm phải có thái độ cực kỳ thành khẩn, chuyện của cô không phải là gì lớn, chưa đến mức phải phê bình, có biết không?
Một vị cảnh sát trung niên hơn bốn mươi tuổi thuộc văn phòng cục công an vừa nói vừa đặt một bản kiểm điểm vào trong tay Đỗ Tiểu Trình.
Bản kiểm điểm kia đã được in ra, gồm ba trang, Đỗ Tiểu Trình cúi đầu nhìn thì thấy một hàng chữ:
- Thưa các vị lãnh đạo tôn kính, thưa các đồng chí, bây giờ tôi thật sự cảm thấy rất hối tiếc...
Đỗ Tiểu Trình nhìn bản kiểm điểm này mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn xé nát nó ra thành từng mảnh. Nàng không làm gì sai nhưng lại phải đọc bản kiểm điểm này, đây không phải là đổi trắng thay đen sao? Lửa giận chợt lóe lên trong lòng, nàng chợt giữ chặt lấy bản kiểm điểm, thầm nghĩ:
- Khốn kiếp, lần này nếu anh không xử lý cho tốt thì coi chừng em.
Các vị lãnh đạo cũng không để cho đám cảnh sát bên dưới chờ lâu, mười phút sau thì Ngưu Chấn Nhạc đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên đài chủ tịch, các vị lãnh đạo khác cũng nhanh chóng ngồi xuống vị trí.
Lúc này đám cảnh sát đang khẽ nghị luận về Đỗ Tiểu Trình cũng ngậm mồm lại, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn nơi đó, chỉ sợ mình có biểu hiện không tốt sẽ làm cho lãnh đạo sinh ra phản cảm.
- Các đồng chí, lần này chúng ta vinh hạnh được chào đón bí thư Ngưu Chấn Nhạc và phó bí thư Lỗ Đạo Pháp của ủy ban kỷ luật quận ủy đến cục công an chỉ đạo công tác, lúc này chúng ta dùng tràng vỗ tay nhiệt liệt để chào đón hai vị lãnh đạo.
Vị đồng chí chính ủy của cục công an dùng giọng khô cằn nói lên vài câu hoan nghênh nhưng vẻ mặt thật sự không có chút vui sướng, hơn nữa tiếng vỗ tay vang lên bên dưới cũng rất thưa thớt.
Lỗ Đạo Pháp đưa mắt nhìn Ngưu Chấn Nhạc, hắn phát hiện vẻ mặt lãnh đạo rất tốt, trong lòng thầm hiểu ra vấn đề, đó là bí thư Ngưu rất tán thưởng thành công của mình trong công tác chỉnh đốn chấn chỉnh tác phong. Hắn không tiếp tục nhìn sang bí thư Ngưu, bây giờ chuyển ánh mắt xuống các vị cảnh sát nhân dân bên dưới, thấy Đỗ Tiểu Trình ngồi ở vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên. Lúc này cô nàng chẳng những không vỗ tay, hơn nữa khóe miệng còn cong lên giống như mang theo nụ cười đùa cợt.
Nụ cười của Đỗ Tiểu Trình có vẻ cực kỳ đùa cợt, giống như đang nhìn những con khỉ đang làm trò hề. Lỗ Đạo Pháp nhìn bộ dạng cực kỳ bình tĩnh và ung dung của Đỗ Tiểu Trình, hắn thầm sinh ra cảm giác oán hận, chỉ vì một sự việc đơn giản nhưng giải quyết lại phức tạp và mất thời gian. Hừ, cứ đứng đó mà kiêu ngạo, sẽ đến lúc khóc rống lên mà thôi. Tương lai sẽ có lúc quỳ xuống cầu xin mình tha thứ, tư vị như vậy sẽ như thế nào? Chậc chậc, thật sự là sướng đến mức khó tả.
Lỗ Đạo Pháp chợt sinh ra nhiều ý nghĩ xấu xa, hắn cảm thấy cơ thể của mình chợt nóng lên, càng sinh ra xúc động muốn chinh phục. Lúc này hắn thậm chí cảm thấy nữ cảnh sát kia đang cố gắng trốn tránh và khinh thường mình, thật ra đó là một loại khiêu khích biến tướng, giống như là một hành vi làm cho đàn ông bộc lộ bản tính thật sự, bộc lộ thú tính chinh phục của mình. Hầu như tất cả phụ nữ đều thích đàn ông vô sỉ, có lẽ cô gái kia cũng là một trong số những người như vậy. Lỗ Đạo Pháp cảm thấy mình giống như khôi phục lại sức sống thanh xuân, hắn giống như một tên thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, bừng bừng sinh lực, tràn đầy sức sống.
- Hội nghị lần này có bốn nội dung chính, đầu tiên là chúng ta dùng những tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh phó bí thư Lỗ Đạo Pháp lên truyền đạt quyết định của ban giải quyết tranh chấp thuộc ủy ban kỷ luật quận ủy Sơn Bắc.
Vị chính ủy cục công an lên tiếng, sau đó đưa micro đến trước mặt Lỗ Đạo Pháp.
Dựa theo sắp xếp thì người thứ nhất lên tiếng sẽ là cục trưởng Thôi Thiện Lộ, nhưng bây giờ người có vị trí cao nhất chính là bí thư Ngưu Chấn Nhạc, vì thế mà vị cục trưởng cục công an không khỏi biến tấu chương trình, thể hiện sự nể trọng của mình với bí thư Ngưu Chấn Nhạc.
Lưu Căn Phúc quét mắt nhìn đám cảnh sát ngồi bên dưới, sau đó lại nhìn sang Ngưu Chấn Nhạc, tiếp nhận ánh mắt tán thưởng và giúp đỡ của lãnh đạo, thế là cảm thấy tâm tình thật sự vui sướng. Hắn phát biểu lần này dưới sự chú ý của một đám cảnh sát, lại có được sự giúp đỡ của lãnh đạo, quan trọng đây chính là bước đầu tiên trong chương trình thuần phục nữ cảnh sát kia. Hắn tin dưới đòn roi không khách khí của mình thì cô gái kia sẽ khuất phục và ngoan ngoãn nằm dưới cơ thể mình giống như một chú mèo nhỏ, để tùy ý mình lên ngựa tung hoành ngang dọc, mệt mỏi đến khi toàn thân vã đầy mồ hôi, sung sướng điên cuồng.
Bí thư Lỗ khẽ vỗ vào chiếc micro trước mặt, trên mặt xuất hiện nụ cười ôn hòa. Hắn không những phải gõ vang hồi chuông cảnh báo, còn phải nói bóng nói gió để sự kiện này lan truyền ra bên ngoài, nếu không thì nữ cảnh sát kia sao cam tâm tình nguyện nằm khuất phục dưới người hắn?
- Thưa các đồng chí, bí thư Ngưu vốn không muốn mở hội nghị thế này, nhưng lãnh đạo châm chước mãi và cảm thấy vẫn phải mở ra. Cảnh sát nhân dân phải làm gì? Đây là lực lượng hóa thân của chính nghĩa, đứng trước tiền tài mà không động tâm, đứng trước vinh dự không nao lòng, là nhân sĩ phá án bảo vệ hạnh phúc muôn dân. Cảnh sát là lực lượng chấp pháp của xã hội, đây là lực lượng có yêu cầu lý luận và tư tưởng chính trị cao độ, càng là lực lượng không thể làm trái pháp luật. Nhưng lại có một vài đồng chí lạm dụng chức quyền, làm bại hoại hình tượng cảnh sát nhân dân...
Lỗ Đạo Pháp dùng từ rất nghiêm, giọng điệu rất lớn, từng câu từng chữ được cho ra khỏi miệng, lúc này chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình biểu hiện cực kỳ tốt.
- Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây, mong mọi người dùng sự kiện lần này mà nghiêm khắc yêu cầu chính mình, phải sử dụng tốt quyền lực trong tay, làm rạng rỡ vinh dự cho đội ngũ chấp pháp mà không phải là bôi đen gương mặt mình.
Lỗ Đạo Pháp càng nói càng có khí phách, giọng điệu càng du dương trầm bổng. Ánh mắt hắn tuy nhìn xuống đám cảnh sát bên dưới, thế nhưng dư quang khóe mắt chủ yếu rơi hết lên người Đỗ Tiểu Trình.
Nhưng Lỗ Đạo Pháp lại thật sự khó hiểu và thất vọng, vì Đỗ Tiểu Trình vẫn lẳng lặng ngồi đó, giống như không phải đang phê bình nàng, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia càng xuất hiện một nụ cười chế nhạo.
Nụ cười chế nhạo của Đỗ Tiểu Trình thật sự giống như một con dao đâm vào tim Lỗ Đạo Pháp, nhưng lúc này hắn cũng không muốn tiếp tục lên tiếng, vì nhân vật chính của hội nghị này không phải là hắn, mà chính là Ngưu Chấn Nhạc. Chính hắn nếu nói quá nhiều sẽ cạnh tranh với bí thư Ngưu, như vậy sẽ không phải là hành động thức thời.
Khi Lỗ Đạo Pháp nói câu sau cùng thì đưa mắt nhìn đồng chí chính ủy cục công an, chờ đợi người này tuyên bố chương trình hội nghị tiếp theo.
Vị đồng chí chính ủy cục công an cũng không làm cho Lỗ Đạo Pháp thất vọng, khi micro được chuyển đến bên cạnh thì hắn dùng giọng khô cằn nói:
- Bây giờ tiến hành nội dung thứ hai của hội nghị, mời cảnh sát Đỗ Tiểu Trình.
Đồng chí chính ủy cục công an còn chưa nói dứt lời thì một người thanh niên đẩy cửa phòng họp đi vào, khi thấy một tên thanh niên xa lạ không chào hỏi gì mà đẩy cửa xộc vào thì vẻ mặt Thôi Thiện Lộ là cục trưởng cục công an chợt biến đổi.
Đây là hội nghị của cục công an, người ngoài không nói lời nào đã chạy xộc vào, không phải quá coi rẻ uy tín của mình đấy chứ? Bí thư Ngưu thấy như vậy sẽ nghĩ thế nào? Thôi Thiện Lộ thật sự rất căm tức, hắn chuẩn bị mắng cho người kia một trận nhớ đời.
- Tiểu Triệu, chuyện gì xảy ra?
Không đợi Thôi Thiện Lộ mở miệng thì Ngưu Chấn Nhạc ngồi ở vị trí chủ vị trên đài chủ tịch đã đứng lên, lão nhìn người thanh niên đột nhiên chạy xộc vào mà không có chút tức giận, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười cực kỳ thân cận.
"Bí thư Ngưu đã đổi tính đổi nết từ khi nào vậy?"
Thôi Thiện Lộ chợt cảm thấy buồn bực, nhưng đợi đến khi tên thanh niên kia đi đến gần thì hắn mới nhận ra thân phận của người này, vì người này đại biểu cho một người có lực ảnh hưởng mạnh mẽ trong quận Sơn Bắc.
Người thanh niên kia chính là thư ký của bí thư Hà Đông Quảng của quận Sơn Bắc, cũng là đệ nhất thư ký của văn phòng quận ủy. Tuy đối phương không có chức vụ gì thế nhưng lại đại biểu cho Hà Đông Quảng, là một trong những nhân vật không thể đắc tội trong quận Sơn Bắc.
- Bí thư Ngưu, cục trưởng Thôi, bí thư Hà đến.
Thái độ của Tiểu Triệu rất kính cẩn nhưng giọng điệu lại không nhỏ.
"Bí thư Hà đến?"
Ngưu Chấn Nhạc chợt sững sờ, bí thư không phải nói không đến sao? Thế nào lại thay đổi? Hắn ngây người sau khoảnh khắc, sau đó thầm có chút bất mãn, trước khi hội nghị được mở đã gọi điện thoại xin chỉ thị, anh đã nói rõ sẽ không đến, tôi là một phó bí thư phải đến cục công an chủ trì hội nghị, bây giờ hội nghị tổ chức được nửa chừng thì anh lại đến, có ý gì đây? Để cho người ta cảm thấy bất ngờ sao?
Ngưu Chấn Nhạc thầm oán trong lòng nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, hắn nhiệt tình nói:
- Bí thư Hà đến chỉ đạo công tác, như vậy chúng ta cùng đi ra hoan nghênh.
Các vị lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch đều đứng lên cùng bí thư Ngưu, sau đó nhân viên hội nghị đã nhanh nhẹn bổ sung thêm một chiếc ghế lên đài chủ tịch.
Lỗ Đạo Pháp đi theo sau lưng Thôi Thiện Lộ mà cảm thấy có chút khó chịu, nhưng dù khó chịu thì người này vẫn là cục trưởng cục công an, thật sự có tư cách đi trước mình trong lúc tiếp đón bí thư đảng ủy quận.
Cũng may nó cũng không có vấn đề gì, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của phó bí thư Lỗ Đạo Pháp, dù sao thì cách thức xử lý vấn đề và tổ chức như thế nào cũng là do một tay hắn xử lý, cũng có thể nói hội nghị chỉnh đốn tác phong này chính là một màn mở đầu cho công tác trong toàn quận.
Đỗ Tiểu Trình nhìn các vị lãnh đạo nối đuôi nhau đi ra mà khẽ nhíu mũi, một cảm giác oán trách bùng lên trong lòng. Ôi, mau mau đi chứ, anh cứ để đến giai đoạn cuối cùng làm gì, tôi đây đã nôn nóng muốn chết rồi đây.
- Tiểu Trình, cô xem, có một số việc dù cúi đầu cũng chưa chắc có thể tránh tội, xem ra hôm nay cô rơi vào tình cảnh khốn khổ rồi.
Đại đội trưởng Triệu ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng không tim không phổi của Đỗ Tiểu Trình mà không khỏi khẽ cười khổ nói.
Đỗ Tiểu Trình thật sự có chút hảo cảm với đội trưởng Triệu, vì sau khi nàng tiến vào trong đội cảnh sát giao thông thì vị đội trưởng này đối xử với nàng rất tốt. Nàng chưa báo đáp gì cho lãnh đạo, bây giờ lại làm cho lãnh đạo liên lụy đến chuyện của mình. Lúc này nàng nhìn gương mặt ủ dột của lãnh đạo mà trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.
- Xin hỏi vị nào là đồng chí Tiểu Trình?
Khi Đỗ Tiểu Trình đang định mở miệng an ủi vị đội trưởng của mình, đột nhiên thư ký Tiểu Triệu chợt dừng bước, sau đó lớn tiếng hỏi đám cảnh sát chung quanh.
"Tiểu Triệu này làm sao vậy? Thế nào lại dùng giọng gọn gàng dứt khoát như thế để tìm Đỗ Tiểu Trình?"
Ngưu Chấn Nhạc chợt cảm thấy có gì đó là lạ, dựa vào những gì hắn biết về Tiểu Triệu, hắn biết người này tuy còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế lại cực kỳ trưởng thành. Đây là một thư ký cực kỳ có tốt chất, những gì nên nói sẽ nói, không nên nói sẽ không nói, không phải việc của mình sẽ không ôm đồm, nếu là việc cần thiết thì sẽ giữ chặt đến chết không buông.
Không ngờ bây giờ Tiểu Triệu lại có thái độ quá khác thường, đứng trước mặt bao người hỏi xem Đỗ Tiểu Trình là ai, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng mình có thể tự chủ trương đưa ra phương án xử lý Đỗ Tiểu Trình sao?
Không những là Ngưu Chấn Nhạc cảm thấy kinh dị mà Thôi Thiện Lộ làm cục trưởng cục công an nhiều năm cũng đổ mồ hôi hột và thật sự mơ hồ, nhưng hắn là chủ nhà, chỉ có thể lên tiếng:
- Thư ký Triệu, vị này chính là đồng chí Đỗ Tiểu Trình.
Đỗ Tiểu Trình đang ngồi trên vị trí của mình, nàng giống như không nghe thấy cục trưởng đang nhắc đến tên mình. Khi thư ký Triệu nhìn sang Đỗ Tiểu Trình thì hai mắt không khỏi tỏa sáng: Ôi, có câu bên ngoài tô son nạm ngọc thì bên trong thối rửa cỏ dại lan tràn, những người đẹp tính đẹp nết đẹp cả người thật sự là rất hiếm có, bây giờ trước mặt hắn là một cô gái hiếm có như vậy, nhưng đáng tiếc là hắn đã kết hôn rồi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Tiểu Triệu cũng không chần chừ mà dùng giọng khách khí nói:
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, bí thư Hà mời cô đi ra một chút...
"Bí thư Hà mời đi ra? Đi đâu?"
Thư ký Tiểu Triệu vừa mở miệng thì những người khác đã cảm thấy lời mời này không tầm thường. Lỗ Đạo Pháp là người tác động để tổ chức hội nghị thế này càng cảm thấy đầu óc tê rần, nhưng ngay sau đó hắn vẫn áp chế tất cả cảm giác khó chịu. Vì trước khi ra tay hắn đã tìm hiểu kỹ càng về Đỗ Tiểu Trình, nha đầu này không có hậu trường ở thành phố Sơn Viên này.
Không có hậu trường, như vậy bí thư Hà muốn gặp mặt nàng, chỉ sợ sẽ là phê bình mà thôi. Lỗ Đạo Pháp vừa an ủi chính mình vừa muốn nhanh chóng bước ra ngoài, hắn muốn xem bí thư Hà muốn gặp mặt một nữ cảnh sát giao thông để làm gì.
- Tiểu Trình, còn không mau đi ra?
Đội trưởng Triệu thấy sự việc có chuyển biến theo chiều hướng tốt, vậy là không khỏi lên tiếng nhắc nhở Đỗ Tiểu Trình.
Đỗ Tiểu Trình vốn đang ngồi ngây ngốc, đúng lúc này nghe thấy giọng nói của đội trưởng Triệu thì chợt bừng tỉnh.
Khi Đỗ Tiểu Trình nghe thấy thư ký Tiểu Triệu nhắc đến tên mình thì trong lòn chợt sinh ra một loại dự cảm, chỉ sợ thư ký Tiểu Triệu kia chạy đến đây có liên quan mật thiết đến "chú Vương Tử Quân!".
Đỗ Tiểu Trình đứng lên, nàng cũng không chần chờ mà đi theo các vị lãnh đạo ra khỏi phòng họp. Khi nàng bước ra khỏi phòng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía nàng.
Ánh sáng mặt trời quá rực rỡ, khi Đỗ Tiểu Trình đi ra khỏi phòng họp thì ánh nắng vàng rực rỡ làm hai mắt khó thích ứng. Khi nàng cảm thấy đã thích ứng được với ánh sáng gay gắt, khi đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy Vương Tử Quân mặc tây trang đứng cách đó không xa đang nở nụ cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời với nàng. Lúc này Vương Tử Quân đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, toàn thân giống như được khoác lên một bộ giáp màu vàng óng.
Dù biết Vương Tử Quân nhất định sẽ đến, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì Đỗ Tiểu Trình cũng nhịn không được mà cảm thấy khóe mắt cay cay, nàng dùng sức hít hít vài hơi, cuối cùng mới có thể áp chế những giọt nước mắt khỏi chảy dài.
Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì Đỗ Tiểu Trình cũng nhìn thấy những người đứng chung quanh hắn.
Lúc này Vương Tử Quân cũng giống như đang đứng ở huyện Lô Bắc, hắn đứng ở chính giữa, thật sự giống như sao vây quanh trăng.
"Hắn vốn là như vậy!"
Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân mà trong đầu sinh ra ý nghĩ như vậy, nàng cảm thấy người đàn ông này vốn là như thế, không phải là tên thanh niên đã đi dạo với nàng hơn hai giờ vào ngày hôm trước.
- Chào bí thư Hà.
Ngưu Chấn Nhạc thấy tình cảnh trước mặt thì chợt chấn động, tuy hắn không biết người thanh niên đang được các vị lãnh đạo vây quanh kia là ai, nhưng người có thể ép bí thư Hà phải cúi mình cung kính, chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng biết đó không phải là người bình thường. Hơn nữa người có thể để cho bí thư Hà gọi bọn họ đi ra nghênh đón, lại càng không phải là người tầm thường.
"Người thanh niên kia là ai? Không phải là công tử của vị lãnh đạo nào đấy chứ?"
Tuy trong lòng lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng Ngưu Chấn Nhạc vẫn bắt chuyện với Hà Đông Quảng trước, sau đó mới mỉm cười với những người khác. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hà Đông Quảng có dáng người tương đồng với Ngưu Chấn Nhạc nhưng lại mập hơn một chút, mái tóc trên cái đầu tròn căng đã không còn quá nhiều, dù "địa phương" đã cố gắng giúp đỡ "trung ương" nhưng đầu tóc vẫn rất bóng láng, vì thế bộ dạng có chút buồn cười. Nhưng đừng vì hình tượng của Hà Đông Quảng mà khinh thường, vì đây chính là một người nói một không hai trong quận Sơn Bắc.
Hà Đông Quảng chỉ khẽ gật đầu với Ngưu Chấn Nhạc, sau đó hắn cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Ngưu Chấn Nhạc, là người phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật của quận Sơn Bắc.
Hà Đông Quảng vừa nói với Vương Tử Quân vừa quay sang nói với Ngưu Chấn Nhạc:
- Đây là bí thư đoàn thanh niên tỉnh Sơn Nam, bí thư Vương Tử Quân.
"Bí thư đoàn thanh niên cộng sản tỉnh Sơn Nam?"
Ngưu Chấn Nhạc chợt chấn động, lúc này hắn mới chợt phát hiện bí thư đoàn thanh niên thành phố Sơn Viên là Tiếu Vân Thịnh cũng đứng bên cạnh người thanh niên kia. Tiếu Vận Thịnh còn trẻ mà đã là bí thư đoàn thanh niên thành phố, cũng xem như phát triển vượt bậc, nhưng bây giờ đứng bên cạnh bí thư Vương Tử Quân thì thật sự giống như khoai lang so với giọt sương.
- chào bí thư Vương.
Ngưu Chấn Nhạc vừa phỏng đoán nguyên nhân bí thư đoàn thanh niên tỉnh đến đây vừa nhanh chóng duỗi hai tay ra, hắn nhiệt tình bắt tay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng duỗi hai tay ra nói:
- Chào bí thư Ngưu.
Vương Tử Quân nói xong thì nhìn Thôi Thiện Lộ đứng sau lưng của Ngưu Chấn Nhạc, sau đó hắn vươn hai tay ra nói:
- Bí thư Hà, nếu tôi đoán không lầm thì vị này chính là cục trưởng cục công an quận Sơn Bắc phải không?
- Bí thư Vương, anh nói đúng, vị này chính là cục trưởng Thôi Thiện Lộ của cục công an quận Sơn Bắc. Anh ấy là một cán bộ lão thành, đã làm tốt công tác bảo đảm hoàn cảnh trật tự trị an để quận Sơn Bắc yên tâm phát triển kinh tế, công tác không biết mệt mỏi, là một nhân tài khó có được.
Hà Đông Quảng đưa mắt nhìn Thôi Thiện Lộ rồi nở nụ cười giới thiệu.
Thôi Thiện Lộ chờ Hà Đông Quảng giới thiệu xong thì biết người thanh niên kia chính là vị quan lớn nhất đi đến đây vào lúc này, chính là bí thư đoàn thanh niên tỉnh, có lẽ là cấp phó phòng. Người này là cấp phó nhưng là phó phòng, hơn nữa lại còn quá trẻ, xem như bây giờ đang dừng chân tạm nghỉ một thời gian, chính là một nhân vật tương lai vô lượng.
Không kẻ nào mãi mãi nghèo hèn, một vị cán bộ thanh niên như vậy nào không phải có cây lớn rễ sâu? Thôi Thiện Lộ có ý nghĩ như vậy, hắn cũng nhanh chóng duỗi hai tay ra nói:
- Chào bí thư Vương, hoan nghênh bí thư Vương đến cục công an quận Sơn Bắc chỉ đạo công tác...
- Chỉ đạo công tác thì không dám nhận, cục trưởng Thôi, hôm nay tôi chịu sự ủy thác của đoàn thanh niên tỉnh, tôi đến để cảm tạ anh. Cám ơn anh đã bồi dưỡng một đồng chí cảnh sát quá ưu tú như vậy, đồng chí Đỗ Tiểu Trình là một cảnh sát chấp pháp vì dân, chính là một tấm gương sáng ngời cho tất cả đoàn viên thanh niên trong tỉnh.
Vương Tử Quân bắt chặt tay Thôi Thiện Lộ rồi mỉm cười nói.
"Cái...Cái gì? Đỗ Tiểu Trình chấp pháp vì dân? Tạo ra tấm gương sáng ngời cho đoàn viên thanh niên trong tỉnh? Câu này là ai nói? Vừa rồi...Vừa rồi bọn họ còn tổ chức đại hội phê bình Đỗ Tiểu Trình, coi như làm kiểm điểm trên đại hội toàn thể của cục công an, bây giờ sao lại là tấm gương sáng? Đây là có chuyện gì?"
Thôi Thiện Lộ dù là một cảnh sát lão thành cũng cảm thấy thật sự khó thể hiểu được, đây là chuyện gì thế này?
Lúc này không phải chỉ có một mình Thôi Thiện Lộ bị chặn đường cướp của, ngay cả Ngưu Chấn Nhạc đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Ngưu Chấn Nhạc trước đó đã đọc qua bản thảo để phát biểu trong hội nghị phê bình của cục công an vô số lần, đã sớm sắp đặt tốt cách xử lý Đỗ Tiểu Trình, nhưng bây giờ hắn nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì đầu óc giống như đông cứng.
Có phải có sai lầm gì không? Lúc này Ngưu Chấn Nhạc thật sự khó thể áp chế cảm giác kinh hoảng và nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn lãnh đạo trực tiếp của mình thì thấy gương mặt bình tĩnh của Hà Đông Quảng, rõ ràng anh Hà đã biết chuyện gì xảy ra.
Nếu nói người sợ hãi nhất lúc này chính là Lỗ Đạo Pháp, hắn cảm thấy trái tim mình đập lên rối loạn, khi thấy vị bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân kia, hắn sinh ra cảm giác quen quen, giống như đã từng gặp mặt ở đâu đó.
Khi Vương Tử Quân mở miệng thì Lỗ Đạo Pháp chợt nhớ đối phương là ai.
Hôm qua Đỗ Tiểu Trình rời khỏi khu văn phòng ủy ban kỷ luật thì người thanh niên này từng xuất hiện, bây giờ lại biến thành bí thư đoàn thanh niên tỉnh Sơn Nam, điều này làm cho Lỗ Đạo Pháp sinh ra cảm giác hoảng sợ, chỉ sợ lần này mình đá trúng cửa sắt rồi.
- Cục trưởng Thôi, cục công an của các anh thật sự làm cho đoàn thanh niên thành phố Sơn Viên được thơm lây, đồng chí Đỗ Tiểu Trình được đoàn thanh niên tỉnh bầu làm đoàn viên vĩ đại của tỉnh. Vì vậy đoàn thanh niên thành phố Sơn Viên quyết định cho ra hoạt động học tập theo tấm gương của đồng chí Đỗ Tiểu Trình, hiệu triệu tất cả cán bộ đoàn viên thanh niên lấy đồng chí Đỗ Tiểu Trình làm tấm gương, cần phải công tác vì dân, lo nghĩ cho nhân dân, phát huy bầu không khí tốt đẹp trong xã hội.
Bí thư đoàn thanh niên thành phố Sơn Viên là Tiếu Vân Thịnh dùng giọng tràn đầy nụ cười bắt tay Thôi Thiện Lộ, sau đó lại lớn tiếng tán dương.
Đỗ Tiểu Trình nghe được câu nói tán dương của bí thư Tiếu Vân Thịnh, thế là không tự chủ được phải quay sang nhìn Lỗ Đạo Pháp. Lúc này bí thư Lỗ thật sự có chút mơ màng, cơ thể mập mạp giống như có vẻ lay động.
Bẽ mặt, đây không phải như một cái tát lên mặt Lỗ Đạo Pháp sao? Chính là Vương Tử Quân đứng trước mặt mọi người vì mình mà cho Lỗ Đạo Pháp một tát, không những làm cho Lỗ Đạo Pháp mất hết thể diện, còn làm cho bí thư Ngưu Chấn Nhạc rơi vào tình huống cực kỳ xấu hổ.
Đỗ Tiểu Trình cũng đã từng nghĩ xem Vương Tử Quân sẽ dùng biện pháp gì để giúp đỡ mình, thế nhưng nàng cũng không ngờ hắn ra tay sắc bén như vậy, chỉ sợ sau sự kiện này thì con đường làm quan của Lỗ Đạo Pháp sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, chúng ta lại gặp mặt, lần trước nếu không có cô chạy xe mở đường, chị công nhân bị bệnh kia cũng không được cứu chữa kịp thời, khi tôi đến đây thì chị ấy còn gửi lời cảm ơn đến cô.
Vương Tử Quân khẽ xòe tay ra rồi mỉm cười nói với Đỗ Tiểu Trình.
Đỗ Tiểu Trình thấy Vương Tử Quân vươn tay ra rất ngông nghênh thì trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc này nàng chỉ có thể nghiêng trang vươn tay ra bắt lấy bàn tay của hắn mà thôi.
Vương Tử Quân cảm nhận được những ngón tay nhỏ nhắn nghịch ngợm của Đỗ Tiểu Trình đang lay động trong bàn tay mình, sau đó hắn nhanh chóng buông tay nàng ra, ánh mắt chuyển sang Hà Đông Quảng:
- Bí thư Hà, tôi thấy các anh hình như đang tổ chức hội nghị thì phải, như vậy thì tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này để trao bằng khen của đoàn thanh niên tỉnh cho đồng chí Đỗ Tiểu Trình.
Lúc này trao bằng khen cho Đỗ Tiểu Trình, đây không phải là đánh thẳng vào mặt mình sao? Lỗ Đạo Pháp nghĩ đến những lời phê bình của mình với Đỗ Tiểu Trình trên hội nghị, trong lòng chợt cảm thấy lạnh như băng. Hắn trông mong Hà Đông Quảng sẽ không đồng ý, nhưng lời nói của Hà Đông Quảng đã nhanh chóng làm cho hắn cảm thấy nản lòng.
- Bí thư Vương, lời đề nghị của anh thật sự trùng hợp với tiếng lòng của chúng tôi. Tôi là bí thư quận ủy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì cục công an trong quận của mình có một vị cán bộ tốt đẹp như vậy. Có sự giúp đỡ của đoàn thanh niên tỉnh, tôi tin chắc trong hàng ngũ cán bộ quận Sơn Bắc sẽ xuất hiện ngày càng nhiều người giống như đồng chí Đỗ Tiểu Trình.
Hà Đông Quảng là một vị bí thư có kinh nghiệm phong phú, hắn vừa bày tỏ thái độ của mình vừa tỏ ra nể mặt Vương Tử Quân. Sau đó hắn vung tay mời mọi người đi vào trong phòng họp.