- Chủ tịch Vương, anh bận rộn gì vậy, tôi là Minh Khải.
Sau khi tan học, Vương Tử Quân vừa mở nguồn điện thoại được một lúc thì nhận được điện thoại của Hàn Minh Khải.
Vương Tử Quân vốn không có tâm tư quan tâm đến một nhân vật tầm thường như Hàn Minh Khải, nhưng bây giờ hắn đã hạ quyết tâm, tất nhiên cần thêm nhiều trợ lực. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chào trưởng phòng Hàn, tôi vừa mới học xong, anh ở chỗ nào?
- Tôi ở thành phố Sơn Viên, đến bàn vài chuyện, không biết giữa trưa có thời gian mời lãnh đạo dùng cơm không?
Hàn Minh Khải nói bằng giọng điệu rất chờ mong.
- Ha ha ha, nhìn anh kìa, anh từ huyện Lô Bắc đến đây, chúng ta lại là đồng sự cũ của nhau, tôi nên mời anh đi dùng cơm mới đúng. Thế này đi, lát nữa chúng ta đến tụ tập ở khách sạn Phú Nguyên uống vài ly, thế nào?
Vương Tử Quân sao không hiểu rõ ý nghĩ của Hàn Minh Khải, hắn dứt khoát dùng giọng biết thời thế nói.
Hàn Minh Khải thấy Vương Tử Quân tiếp nhận lời mời thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, hắn nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Từ trường đảng đến khách sạn Phú Nguyên cũng không quá xa, Vương Tử Quân bắt xe taxi chỉ mười phút là đến nơi. Khi Vương Tử Quân xuống xe thì thấy Hàn Minh Khải đang kẹp cặp đứng trên hành lang khách sạn chờ mình, khi thấy hắn xuống xe thì nhanh chóng tiến đến chào đón.
Thức ăn ở khách sạn Phú Nguyên cũng chỉ bình thường, vì vậy khách cũng không nhiều, hai người thuê một phòng, rất thoải mái thoáng mát. Vương Tử Quân biết rõ Hàn Minh Khải không có tâm tư dùng cơm trưa, vì thế sau khi tùy ý gọi vài món thì hai người bắt đầu trò chuyện.
Hàn Minh Khải uống cạn hai ly rượu, sau đó hắn đặt ly xuống nói:
- Chủ tịch Vương, tôi đến tìm anh kể khổ đây, thật sự không còn cách nào khác.
- Tôi cảm thấy công tác trong huyện là rất tốt, bài viết của nhật báo Sơn Nam cũng rất hay, có chuyên mục của đài phát thanh, có báo chí nổi tiếng, có cả tin tức thời sự,phóng sự, thế là huyện Lô Bắc bày ra xu thế phát triển rất đẹp và mạnh mẽ, có thanh danh rất tốt. Trưởng phòng Hàn, phần công lao này không thể không chia bớt cho anh được.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên một ý nghĩ, nhưng ngoài miệng lại cười nhạt nói với Hàn Minh Khải.
- Thật sự không tốt.
Vẻ mặt Hàn Minh Khải chợt biến đổi, hắn mắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Cái công trình 315 chó má, làm cho huyện sinh ra mâu thuẫn lớn, rất nhiều thôn chửi chó má, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đám cán bộ chúng tôi sẽ bị người ta đâm vào cột sống.
Tâm tình của Hàn Minh Khải có chút kích động, hắn mở miệng nói lời phê bình với công trình 315, nhưng Vương Tử Quân rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, Hàn Minh Khải tuyệt đối không phải vì công trình kia, đối phương đến đây nhất định là vì nguyên nhân khác.
Vương Tử Quân khẽ rót đầy ly rượu của Hàn Minh Khải, hắn cười nói:
- Trưởng phòng Hàn, trăm họ trước nay luôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bây giờ nông nghiệp chợt biến đổi, tất nhiên nông dân có lời phản đối là bình thường. Nếu tư tưởng của quần chúng không được giải phóng, như vậy phòng tuyên truyền các anh cần phải đẩy mạnh công tác, anh nên biểu hiện tài năng, bộc lộ thanh thế là vừa.
Hàn Minh Khải nhìn bộ dạng khẽ cười của Vương Tử Quân, con mắt khẽ xoay chuyển, cũng thay đổi chủ đề, dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Vương, nếu nói thoải mái thì tôi cảm thấy đi theo anh là hay nhất, đi theo Dương Quân Tài thì tôi dù nói thế nào cũng không được.
Vương Tử Quân sao không nhìn ra tâm tư của Hàn Minh Khải? Đối phương không chịu nói thẳng mà cứ thích đi đường vòng, Vương Tử Quân lúc này cũng chỉ có thể giả vờ hồ đồ, chỉ uống rượu nói chuyện bâng quơ với Hàn Minh Khải, hắn cũng không hỏi một câu về tình hình trong huyện.
Dưới chiêu thức lấy tĩnh chế động của Vương Tử Quân, Hàn Minh Khải cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nhấc ly lên làm một ngụm, sau đó đặt ly rượu xuống nói:
- Triệu Trung Trạch hắn tính là thứ gì, kẻ này thì ai cũng biết, bình thường chỉ đứng ở sau cùng, ôm việc tranh công, phòng tuyên truyền chúng tôi công tác như thế nào, một bí thư đảng ủy xã như hắn có thể vượt mặt được sao? Hắn đứng ở đằng kia vung tay chỉ huy một cách mò mẫm, cũng không biết sử dụng ma pháp gì mà Dương Quân Tài lại cực kỳ nghe lời. Tên này còn đứng trên hội nghị thường ủy điểm danh phê bình tôi, thật sự là không xem Hàn Minh Khải này ra cái quái gì.
Thì ra là có chuyện như vậy, hèn gì đối phương phải đến nơi này, thuần túy là tìm mình kêu khổ. Vương Tử Quân sau khi nghe rõ câu nói của Hàn Minh Khải thì cười nhạt một tiếng nói:
- Trưởng phòng Hàn, va chạm vào nhau trong lúc công tác là điều khó thể tránh khỏi, vì môi và răng lắm lúc còn cắn vào nhau, nếu như sự việc xảy ra như thế thì cũng không có vấn đề, anh cứ coi như chấp nhận sai sót, nói một câu là xong.
- Nói một câu là xong? Chủ tịch Vương, đưa tin thật sự cầu thị thì tôi đây có gì là sai? Con bà nó không phải muốn làm loạn sao? Một bí thư đảng ủy xã mà dám leo lên đầu tôi vung tay múa chân, anh nói xem như vậy chúng tôi còn phải công tác thế nào?
Hàn Minh Khải nói, sau đó hắn vỗ tay thật mạnh lên bàn.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục khuyên mà rót một chén trà đặt trước mặt Hàn Minh Khải, nghe đối phương chậm rãi kể chuyện. Thì ra năm xưa Hàn Minh Khải vì cạnh tranh vị trí phó chủ tịch huyện mà đã có chút vấn đề xảy ra với Triệu Trung Trạch, bây giờ Triệu Trung Trạch được Dương Quân Tài sủng ái, tất nhiên sẽ làm cho Hàn Minh Khải không được thoải mái. Tuy Hàn Minh Khải không dám làm khó Triệu Trung Trạch, thế nhưng vung chân vung tay làm chút chuyện sẽ là đương nhiên.
Trước đó Triệu Trung Trạch cho ra một bài viết tuyên truyền, thế nhưng Hàn Minh Khải lấy lý do đó là bài viết không có tính thực chất để vứt bỏ, lại đưa ra một bài viết khác. Nếu là ở dưới xã thì người ta cũng chỉ có thể nén giận mà thôi, nhưng Triệu Trung Trạch lại nuốt không trôi cơn tức này, bây giờ hắn là tâm phúc của Dương Quân Tài, nào chịu thiệt thòi như vậy? Thế là hắn nhanh chóng báo cáo sự việc này cho Dương Quân Tài.
Vì vậy mà Hàn Minh Khải mới bị cho một tát ở hội nghị thường ủy.
Những lời kia tất nhiên Hàn Minh Khải sẽ không nói trắng ra, thế nhưng Vương Tử Quân chỉ nghe được năm ba phần mà cho ra phán đoán của mình.
- Chủ tịch Vương, Dương Quân Tài lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi, suốt ngày phê bình phòng tuyên truyền huyện ủy không đẩy mạnh công tác, nói rằng có quá nhiều chuyện mà không xử lý cho hết, nếu làm cho thành tích của cán bộ và nhân dân trong huyện bị ảnh hưởng, nó sẽ là trách nhiệm của một vị trưởng phòng tuyên truyền như tôi. Con bà nó, anh ta thật sự cho rằng công trình 315 sẽ là tương lai sáng lạn sao? Tôi thấy đó rõ ràng là một công trình thối nát, sau này sẽ không còn chỗ nào mà khóc là khác. Anh ta nói tôi, tôi cũng muốn xem anh ta làm thế nào, cùng hắn thì tôi cũng không thèm hầu hạ anh ta nữa.
Hàn Minh Khải thật sự lên tiếng nói nhảm, Vương Tử Quân hiểu rõ tính cách của Hàn Minh Khải, hắn biết Hàn Minh Khải tuy vừa nói như vậy nhưng sau khi quay về sẽ lại tiếp tục ở dưới sự lãnh đạo của Dương Quân Tài, cũng sẽ không dám nói lời nào hay bỏ đi.
- Minh Khải, đây là anh không đúng, nếu huyện ủy giao cho anh công tác, anh không những phải làm cho tốt, còn phải bỏ ra thêm chút sức lực, cố gắng tạo ra thành tích cho mọi người xem.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, một nụ cười vui vẻ xuất hiện trên mặt.
Hàn Minh Khải nghe thấy giọng điệu khác thường của Vương Tử Quân thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn cũng không tin những lời này lại là từ chính miệng Vương Tử Quân phát ra. Hắn sở dĩ đến đây kêu khổ với Vương Tử Quân, vì hắn cảm thấy chủ tịch Vương có thể đối phó với Dương Quân Tài, vì vậy mới bỏ công sức chạy đến. Thứ nhất là muốn chắp nối để đi theo Vương Tử Quân, thứ hai chính là muốn phát tiết cơn tức trong lòng.
Nhưng lúc này tình huống xảy ra lại không đúng, dựa vào những gì Hàn Minh Khải biết về Vương Tử Quân, dù Vương Tử Quân không quan tâm đến chuyện này thì cũng chỉ sẽ nói lời rỗng tuếch và cười nhạt mà thôi, thế nào lại yêu cầu mình nói khoác thay cho Dương Quân Tài?
- Trưởng phòng Hàn cũng không nên quá bảo thủ với một công trình lớn như vậy, nếu bí thư đã cường điệu tuyên truyền cho công trình thật sự đúng chỗ, như vậy anh cứ nên chứng thực ý chỉ của lãnh đạo. Anh cần phải tăng mạnh độ tuyên truyền, tranh thủ thời gian phát tin trên báo đài, tivi, như vậy mới có thể biểu hiện được trình độ nắm vững công tác của một trưởng phòng tuyên truyền. Dù thế nào thì công trình 315 cũng là một hạng mục cực kỳ quan trọng của cả huyện.
Vương Tử Quân nhấn mạnh câu nói " hạng mục cực kỳ quan trọng ", Hàn Minh Khải nghe mà hai mắt có hơi giật giật giống như đã hiểu ra vấn đề gì đó. Hắn trầm ngâm một lát, trong lòng chợt sinh ra cảm giác run rẩy, nhưng chỉ khoảnh khắc sau hắn đã trở nên cực kỳ kiên quyết.
- Chủ tịch Vương, anh phê bình rất đúng, tôi sai rồi, tôi không nên vì chút ích lợi của bản thân để làm ảnh hưởng đến công tác của toàn bộ hệ thống tuyên truyền. Tôi sẽ phải liên lạc với người ta, phải nhanh chóng phối hợp với cơ quan truyền thông, cần phải tuyên truyền thật mạnh cho công trình 315 của huyện Lô Bắc.
Hàn Minh Khải nói từng chữ và xiết chặt tay, nhưng Vương Tử Quân cũng nhanh chóng giữ lấy tay Hàn Minh Khải rồi nói:
- Anh Hàn, anh cần gì phải hấp tấp như vậy, có câu dao sắc không dùng đi chặt củi, nếu anh không ăn no mà sinh bệnh, chẳng phải sẽ làm chậm trễ công tác sao?
- Cám ơn chủ tịch Vương quan tâm, chúng ta tiếp tục dùng cơm.
Hàn Minh Khải gãi đầu ngại ngùng, hắn lại ngồi xuống vị trí của mình, lúc này hắn không nói một chữ đề cập đến vấn đề vừa rồi mà vừa ăn vừa kể vài câu chuyện cười.
Hai người nói cười vui vẻ rồi dùng xong bữa cơm trưa, sau bữa cơm này thì Hàn Minh Khải bỏ đi với gương mặt phấn chấn, giống như ăn cơm ở gần trường đảng cũng có thể làm cho tinh thần nhiệt tình công tác cả hắn chợt tăng lên vùn vụt. Tuy hai người Vương Tử Quân và Hàn Minh Khải không nói gì nhiều, thế nhưng hai bên lại thầm hiểu ý nhau.
Sau khi tiễn chân Hàn Minh Khải thì nụ cười trên mặt Vương Tử Quân chợt tan biến sạch sẽ, hắn không ngờ mình mới cho ra quyết định không bao lâu mà bây giờ đã ra bước đầu tiên.
Vương Tử Quân tiến ra một bước vào lúc này chính là sắp khiêu chiến với một đoàn thể có năng lượng cực đại ở tỉnh Sơn Nam, trước kia hắn chỉ có một phần nhỏ là tranh đấu với Dương Quân Tài, tuy Dương Quân Tài cũng mượn lực lượng của đoàn thể kia, nhưng vì đối phương là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, thế cho nên Vương Tử Quân cũng không ra tay quá chính diện.
Dương Quân Tài bị mình áp chế ở tỉnh Sơn Nam nhưng tuyệt đối không thể lật thuyền, chính mình ra tay thì đoàn thể kia sẽ không thể ngồi yên được, nhưng Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, hắn thật sự không thể thu hồi được nữa. Nguồn tại http://Truyện FULL
Khi vào học tập ở trường đảng thì Vương Tử Quân tuy không cắt đứt liên lạc với huyện Lô Bắc nhưng cũng không tỏ ra tìm hiểu quá tích cực, nhưng lúc này hắn đã cho ra quyết định, thế cho nên tất cả sự việc của huyện Lô Bắc đã hiện lên quá rõ ràng.
Chủ tịch Tằng Nhất Khả của hội đồng nhân dân huyện Lô Bắc sắp về hưu, Vương Tử Quân suy nghĩ về tin tức được truyền đến từ Thái Thần Bân, hắn biết rõ huyện Lô Bắc sẽ có biến đổi lớn. Khi Tằng Nhất Khả tạm thời rời khỏi cương vị công tác, chỉ sợ sẽ có một số người đi lên, càng có một số người bị rút về. Còn người đi lên là ai thì Vương Tử Quân không quá quan tâm, nhưng người bị dịch chuyển khỏi vị trí công tác đã quá rõ ràng: Chính là người thuộc dòng chính của Vương Tử Quân.
Hai ngày trước Tôn Hạ Châu đến thăm Vương Tử Quân, tuy Tôn Hạ Châu không nói rõ điều gì, chỉ nói chuyện phiếm nửa ngày nhưng Vương Tử Quân cũng có thể nhìn rõ chút ý nghĩ thất lạc trong mắt thư ký cũ của mình. Tôn Hạ Châu là bí thư đảng ủy khối khu quy hoạch, là phó khu sắp tiếp nhận vị trí trưởng khu, lại không ngờ vài ngày trước khu quy hoạch điều chỉnh cán bộ cấp lãnh đạo, Tôn Hạ Châu bị điều đến ban tôn giáo.
Tôn Hạ Châu làm phó ban tôn giáo huyện Lô Bắc, coi như là cấp bậc chính khoa, nhưng tính ra thì có bảy vị biên chế làm trưởng và phó ban tôn giáo, dù nhìn từ góc độ nào cũng không có bất kỳ nhiệm vụ công tác nào. Đề bặt nhưng rõ ràng lại là hạ cấp, Vương Tử Quân cũng không phải chưa từng dùng thủ đoạn này.
Tôn Hạ Châu làm phó ban tôn giáo thì phải đi lại nói chuyện nhiều hơn, nhưng lúc này toàn huyện Lô Bắc ở vào xu thế đẩy mạnh áp dụng công trình 315, thến cho nên cũng sinh ra nhiều ảnh hưởng. Tôn Hạ Châu là người huyện Lô Bắc, tất nhiên sẽ có bạn bè người thân ở dưới xã, lúc này công trình 315 được đẩy mạnh, chỉ cần có liên quan đến bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ ngay đến người thân của mình đang công tác ở huyện ủy, là Tôn Hạ Châu.
Vì vậy mà trong quá trình đẩy mạnh xây dựng hạng mục 315, Tôn Hạ Châu dù có về đến nhà cũng không thể nào yên tĩnh được.
- Chủ tịch Vương, tôi có một người thân, vốn nuôi một bầy dê bản địa, nói ra cũng không có vấn đề, duôi dê thì dê gì chẳng như nhau? Nhưng xã không đồng ý, nói là phải dựa theo đúng yêu cầu của huyện, tất cả phải nuôi dê giống mới. Rơi vào đường cùng, người bà con kia của tôi phải bán tống bán tháo đàn dê của mình, lại mua vào nguồn giống dê khác với giá cao, hơn hai mươi con dê trưởng thành biến thành dê con, hơn nữa còn phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ.
Trước khi đi Tôn Hạ Châu nói một chuyện đáng cười nà cho Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy khổ sở mà thôi. Quần chúng cũng có khổ sở và ngọt ngào, nếu quần chúng mà gặp khó khăn thật sự không thể bình an, như vậy sẽ có vấn đề.
Vương Tử Quân nghe rõ những lời nói của Tôn Hạ Châu, ý nghĩa của nó chính là đối phương hy vọng mình có thể đứng ra giải quyết những vấn đề này, thế nhưng lúc này chính Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác bất đắc dĩ.
Nếu như vị trí của mình ở trên Dương Quân Tài, như vậy muốn thay đổi trạng thái vào lúc này sẽ không có gì là khó, tuyến trên mở miệng thì tuyến dưới sẽ phải chạy gãy chân. Nhưng bây giờ mình là một cán bộ trong ban huấn luyện của trường đảng, cũng không thể vung tay chặn ngang sự kiện bên dưới huyện, nếu không mình sẽ đứng sai chỗ, sẽ rơi vào thế việt vị.
Đi về vị trí cao hơn, trong đầu Vương Tử Quân chợt quay cuồng một ý nghĩ mới, trong lòng càng bùng lên một luồng hy vọng.
- Tút, tút, tút...
Vương Tử Quân hầu như đã sắp đào thải chiếc máy nhắn tin, bây giờ máy nhắn tin lại vang lên, hắn nhanh chóng lấy ra xem. Sau đó hắn lại dùng điện thoại để bấm số, điện thoại vừa nối thông thì chợt nghe thấy có một người thanh niên lên tiếng:
- Xin hỏi có phải là chủ tịch Vương không?
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, người kia trầm giọng nói:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là thư ký của bí thư Trịnh, xin hỏi anh bây giờ có rãnh không? Bí thư Trịnh có chuyện cần bàn với anh.
Trịnh Đông Phương tìm mình bàn bạc? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau khi xác định tin tức thì hắn trầm tĩnh nói:
- Bí thư Trịnh ở chỗ nào? Tôi sẽ đi qua.
- Bí thư Trịnh đang ở nhà khách tỉnh ủy, chủ tịch Vương đến rồi liên lạc với tôi là được.
Thư ký của Trịnh Đông Phương lên tiếng rất khách khí, sau đó nói rõ số điện thoại của mình một lượt. Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng khinh thường thư ký bên cạnh lãnh đạo, hắn nói vài câu khách sáo với đối phương, sau đó đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đi ra ngoài trường đảng.
Sau khi bắt xe vào khách sạn, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho thư ký của Trịnh Đông Phương. Viên thư ký này cũng không làm cho Vương Tử Quân chờ lâu, vài phút sau đã chạy ra đón, sau đó đưa Vương Tử Quân đi vào trong một phòng xép được lắp đặt thiết bị rất khí phái.
Lúc này Trịnh Đông Phương đang ngồi trên ghế sa lông khách sạn, lão nhìn qua có vẻ rất phấn chân. Khi thấy Vương Tử Quân tiến vào thì lão buông văn kiện trong tay xuống rồi nhìn qua cười hỏi:
- Tử Quân, học tập ở trường đảng thế nào? Tôi nghe nói cậu ở trường đảng đã một lần đốt lửa lớn.
- Đó là chuyện không còn cách nào hơn, có người không muốn nhìn tôi sống yên ổn.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn khẽ nói.
Một câu nói như vậy tất nhiên Trịnh Đông Phương sẽ hiểu ý nghĩa của nó, cũng không lên tiếng nói chọc ra. Thư ký vào dâng trà cho hai người, sau đó đi ra đóng cửa lại, Trịnh Đông Phương mới cười nói:
- Cậu đấy, vẫn là tính cách kia.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Trịnh Đông Phương và Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân uống một hớp nước, cũng không lên tiếng, hắn ngồi nghiêm chỉnh ở nơi đó chờ Trịnh Đông Phương lên tiếng.
- Những ngày qua đã sớm muốn đến thăm cậu, thế nhưng trong thành phố có quá nhiều chuyện cần xử lý, tôi đây cũng chỉ có thể trợn mắt công tác mà thôi, thế là kéo dài đến tận bây giờ.
Trịnh Đông Phương lúc này đã cười tươi như một đóa hoa.
- Cám ơn bí thư Trịnh quan tâm.
Vương Tử Quân tranh thủ thời gian nói lời cảm tạ, vào tình huống này thì dù là lãnh đạo xuất phát từ tâm tư gì, Vương Tử Quân cảm thấy mình đều phải tỏ thái độ rõ ràng.
Trịnh Đông Phương phất tay cười nói:
- Tử Quân, hơn một tháng nữa cậu sẽ tốt nghiệp, bây giờ cậu có ý kiến gì không? Tôi nghe nói bên kia chuẩn bị sắp xếp cho cậu làm bí thư huyện ủy, cậu cũng nên cho một câu trả lời thuyết phục. Thành phố Thiên Sơn còn trống một vị trí bí thư huyện ủy, nếu như cậu tình nguyện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đến đó công tác. Nhưng tôi cảm thấy nên cho cậu về thành phố công tác thì hay hơn, nên cho cậu nắm công tác chỉnh đốn xây dựng thành phố.
Trịnh Đông Phương tuy mở miệng nói ra hai lựa chọn, thế nhưng thực tế thì đã nói rõ tính toán của mình. Dáng vẻ của lão tất nhiên không hy vọng Vương Tử Quân đến nhận chức bí thư huyện ủy và công tác ở thành phố Thiên Sơn. Nếu như không phải đã sớm có tính toán, Vương Tử Quân chỉ sợ sẽ kiên trì chủ trương của mình, thế nhưng bây giờ trong lòng hắn đã có suy nghĩ rõ rnagf, cũng không quan tâm đến vấn đề Trịnh Đông Phương đồng ý cho mình cái gì.
- Bí thư Trịnh, cứ làm theo những gì ngài sắp xếp.
- Được, vậy là tốt, bây giờ cậu buông lỏng một tháng, đợi đến khi tốt nghiệp thì đến thị ủy báo danh, đến khi làm ra thành tích tốt, tôi sẽ cho cậu một vị trí công tác tốt hơn.
Trịnh Đông Phương cười ha hả nói, vẻ mặt tràn đầy vui thích.
Trịnh Đông Phương là người rất bận rộn, bây giờ đã là một vị bí thư thị ủy và thường ủy tỉnh ủy, mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều người, còn có nhiều chuyện cần xử lý. Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương chỉ nói chuyện nửa giờ thì có hơn mười cuộc điện thoại gọi đến.
Vương Tử Quân xin miễn bữa cơm trưa theo lời mời của Trịnh Đông Phương, hắn rời khỏi khách sạn, hắn còn chưa từng đề cập đến vấn đề bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân muốn mình làm thư ký. Lúc này giống như có vài con đường đặt trước mặt hắn, nhưng khi đi ra khỏi khách sạn thì vẻ mặt hắn lại có thêm chút hậm hực.
Trịnh Đông Phương là người đầu tiên trong tỉnh Sơn Nam tỏ ra tán thưởng Vương Tử Quân, có thể nói là chỗ dựa tốt nhất cho Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc. Thế nhưng nhìn vào thái độ sắp xếp công tác ủa Trịnh Đông Phương, thật sự là đối phương không hy vọng hắn có thể tiếp tục quay về huyện Lô Bắc, nhưng sự việc xảy ra theo chiều hướng như vậy, hắn có thể buông xuôi sao?
Nhiếp Hạ Quân hy vọng Vương Tử Quân đến công tác ở tỉnh ủy, Trịnh Đông Phương lại hy vọng hắn đến công tác ở thị ủy, dù là sắp xếp nơi nào, rơi vào người nào cũng làm cho bọn họ vui mừng, còn chính hắn thì sao? Hắn nhất định phải vật lộn đánh cuộc một lần. Đời người có bao nhiêu, có rượu thì cứ say, kẻ đáng chết thì dù không lên triều sẽ vẫn chết.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lại khôi phục vẻ bình tĩnh ung dung của mình, con đường của hắn sẽ do hắn tự đi, hắn cũng không muốn làm tượng gỗ để người ta giật dây.
Mùa xuân đến, gió xuân thổi khắp mặt đất, cỏ cây bắt đầu xanh tươi, các cô gái xinh đẹp bắt đầu rũ bỏ những bộ quần áo dày cộp vào mùa đông, giống như những chồi non tách ra trên cành, càng làm cho thành phố Sơn Viên thêm đẹp đẽ lung linh.
Không biết có phải vì được Vương Tử Quân nhắc nhở hay không, huyện Lô Bắc bây giờ tuyên truyền rất mạnh, đủ mọi tin tức kéo đến ầm ầm, dù là báo chí hay tivi cũng cực kỳ rầm rộ, ảnh hưởng rất lớn. Lúc này danh tiếng của huyện Lô Bắc đã chạy ra khỏi thành phố An Dịch, đã nổi tiếng khắp tỉnh, thật sự xứng danh.
- Ban thủ lĩnh, huyện Lô Bắc của anh thật sự rất tốt, nhật báo Sơn Nam hầu như đã biến thành báo nhà của huyện Lô Bắc, mỗi ngày đều đưa tin về huyện Lô Bắc, thật sự giống như mở chuyên mục cho huyện Lô Bắc vậy.
Trương Thư Chí lấy một tờ báo ra nói với Vương Tử Quân. Lúc này ban huấn luyện sắp kết thúc, bầu không khí trong ban huấn luyện đã khác, rất nhiều người không có kết giao với Vương Tử Quân, bây giờ cũng nhanh chóng xóa giải tình huống xấu hổ trước kia, mà Trương Thư Chí chính là một người nhanh chóng dựa vào Vương Tử Quân.