- Vừa rồi thầy giáo kia gọi anh là bí thư Vương sao?
Dù là một người từ trong thôn đi ra, bố của Liêu An Như vẫn rất mẫn cảm với hai chữ này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Trước kia cháu là bí thư đảng ủy khối trong trường.
- Đảng ủy khối của trường thì xem như là cấp bậc gì?
Bố của Liêu An Như thấy ngôi trường này cực kỳ khí phái, giọng điệu cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
- Xem như cấp chính khoa, nhưng này bác, bác cũng không cần đánh đồng cấp bậc chính khoa này với các vị lãnh đạo địa phương, cấp bậc của cháu tuy cũng thuộc loại khá nhưng chỉ trông nom vài người mà thôi.
Vương Tử Quân ý thức được cảm xúc của bố Liêu An Như có chút bất an, thế cho nên vội vàng mở miệng giải thích.
Thì ra là như vậy, bố của Liêu An Như chợt thở dài một hơi, nhưng dù là như thế thì ông vẫn cảm khái nói:
- Thầy Vương tuổi trẻ nhưng đã là cấp chính khoa, cũng xem như khó lường.
Liêu An Như có thể nói là hiểu không ít về những tình huống của Vương Tử Quân, đặc biệt là sau khi có những việc phát sinh ngoài ý muốn, nàng lơ đãng biết được vài tình huống. Nàng biết rõ bây giờ hắn là người đứng đầu một huyện, bố mình không biết rõ tình huống mà cảm khái, điều này làm cho gương mặt của nàng chợt đỏ lên.
- Bố, đừng nói lung tung.
Liêu An Như khẽ ho khan một tiếng rồi nhắc nhở.
Bố của Liêu An Như không biết con gái mình có ý nghĩ gì, lúc này cũng không muốn hỏi Vương Tử Quân, thế cho nên chỉ biết gãi gãi đầu, nhanh chóng đi về phía trước.
Đi ra khỏi trường thì bố của Liêu An Như đi về phía một khách sạn nhìn qua khá xa hoa, đối với bố vợ không biết rõ tình hình thì Vương Tử Quân cũng không đợi tiến đến khách sạn, hắn cười nói:
- Nơi này chủ yếu là các món Quảng Đông, rất cay, chúng ta nên đi đến tìm một chỗ ăn uống thoải mái hơn.
Vương Tử Quân vừa nói vừa cất bước đi về phía một quán ăn nhỏ mà trước kia mình thường xuyên đến dùng cơm.
Bố của Liêu An Như dù chưa đến thành phố lớn nhưng vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lão biết rất rõ, thầy Vương này rõ ràng là muốn làm cho mình bớt tiêu phí, một ngươi thanh niên mà cẩn thận như vậy thì thật sự là rất hiếm, thế là trong lòng chợt sinh ra vài phần hảo cảm.
- Ông chủ, cho một phần thịt thủ, cho vài phần gan heo, canh đậu phụ, vài món xào. Khi nào làm xong thì cho mỗi người một chén mỳ nữa là được.
Vương Tử Quân đi vào trong quán, hắn cũng không chờ nhân viên đưa menu đến, nhanh chóng nói với nhân viên phục vụ.
Bố của Liêu An Như nghe xong những lời gọi món ăn của Vương Tử Quân thì trong lòng thầm vui mừng, vị thầy giáo trẻ tuổi này giống như con giun trong bụng, vì sao những gì mà đối phương gọi lại chính là những món mà mình thích nhất? Phải biết rằng ngày bình thường mình cũng không được xa xỉ như vậy, chỉ là những ngày lễ tết mới có thể ăn uống cho đỡ thèm mà thôi.
Quán cơm tuy nhỏ nhưng hương vị thật sự rất tốt, ngay sau đó bốn món đã được đưa lên, Vương Tử Quân mở một chai rượu Giang Thành đặc sản của Giang Châu, sau đó rót cho bố của Liêu An Như một ly rượu đầy.
- Chú Liêu, cháu mời chú một ly.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên mà trong lòng có ngàn vạn cảm khái, tình hình này đã xuất hiện nhiều trong kiếp trước, khi bố vợ của mình còn sống, cảnh tượng như hôm nay thật sự quá quen thuộc.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn chợt nhớ về những năm tháng trước kia, về khoảng thời gian bình tĩnh và lặng lẽ của kiếp trước, về những khoảng thời gian hai người cùng nâng ly rượu nói về những chuyện mây gió.
Ngoài việc khác địa điểm thì giống như tất cả chưa từng có gì thay đổi, nhưng Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn lại biết rõ lúc này tình cảnh vẫn giống như trước nhưng người và vật đã sớm không còn như xưa, đã có một vực sâu chia cắt giữa hai bên.
Tửu lượng của bố Liêu An Như là rất tốt, làm nông mệt mỏi thường thích uống rượu giải lao, lúc này thấy Vương Tử Quân khách khí nâng ly rượu lên, lão cũng nâng ly lên nói:
- Thầy Vương, tôi nên mời anh mới đúng, tôi đến thành phố Giang Thị này xem như cũng gây thêm phiền toái cho anh.
Bố của Liêu An Như nói chủ yếu là những lời khách khí, Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm, chỉ là ngửa cổ uống cạn ly. Bố của Liêu An Như thấy Vương Tử Quân uống cạn thì cũng hiểu mình không cần khách sáo, thế là cũng ngửa cổ uống cạn.
Rượu Giang Thị năm mươi hai độ, uống vào trong bụng làm ch người ta cảm thấy một ngọn lửa bùng lên, dưới tác dụng của rượu thì khoảng cách giữa Vương Tử Quân và bố của Liêu An Như dần được thu hẹp.
Từng ly từng ly rót vào trong bụng, gương mặt của bố Liêu An Như đỏ lên rừng rực, Vương Tử Quân cũng bắt đầu cảm thấy có hương vị say. Đã hơn một năm rồi, tửu lượng của Vương Tử Quân vẫn không chút tiến bộ, dù hắn thường tham gia những bữa tiệc xã giao, một ngày nhiều khi đi ăn vài lượt, thế nhưng vào những trường hợp đó nhiều khi đều có thể dùng nước để thay thế.
Trong lúc bàn luận với bố của Liêu An Như, Vương Tử Quân được nghe nhiều về tình huống của thôn Yên Chi Nam, nghe được những thay đổi của những người quen nhưng cả đời này lại biến thành không quen, hắn càng biết rõ mục đích của bố Liêu An Như khi đến thành phố Giang Thị.
- Thầy Vương, khi nào nhà máy ép dầu đậu phộng được xây dựng, tôi nhất định sẽ tặng dầu cho anh, những thứ khác thì không chắc, thế nhưng chất lượng của dầu thì nhất định sẽ được đảm bảo.
Bố của Liêu An Như vỗ ngực của mình và lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân gật đầu cười, hắn nâng ly rượu lên và nói:
- Chú Liêu, cháu ở đây chúc cho nhà máy dầu trong thôn ngày càng phát triển, ngày càng có nhiều nguyên liệu, khai trương tốt đẹp.
Bố của Liêu An Như tất nhiên rất quan tâm đến chuyện của nhà máy dầu, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân chúc nhà máy ép dầu khai trương thuận lợi và may mắn, thế là trên gương mặt ngăm đen chợt nở nụ cười sáng lạn.
- Mượn lời chúc mừng may mắn của anh, thầy Vương, lời nói này của anh thật sự chính là những thứ mà toàn thể thôn dân Yên Chi Nam muốn nghe nhất.
Bố của Liêu An Như gắp một miếng thịt thủ, sau đó cười nói:
- Thôn chúng tôi mở ra một nhà máy ép dầu, đây chính là hạng mục mà chúng tôi tự quyết định, tôi sở dĩ có thể đến đây chủ yếu là hưởng nhờ hào quang của Tiểu Như.
- Tiểu Như nhà tôi là sinh viên, bây giờ đang học ở đại học Giang Thị, có tri thức, có văn hóa, vì vậy mà rất có uy tín trong thôn, thế nên không để tôi đến thì cho ai đến?
Bố của Liêu An Như nói về con thì gương mặt tràn đầy vẻ tự hào, trong ký ức của Vương Tử Quân thì vị bố vợ kiếp trước này có vẻ khá chán nản nhưng lại thích khoe khoang, nhưng bây giờ hắn nghe những lời khoe khoang của bố vợ, cảm thấy những lời như vậy là rất dễ nghe.
- Đúng vậy, nông thôn muốn bồi dưỡng được một sinh viên cũng không dễ dàng gì, An Như thật sự rất giỏi.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên rồi cụng ly với bố Liêu An Như.
Hai người đàn ông uống rượu, Liêu An Như cũng ít nói chuuyeenj, nàng ngồi ở bên cạnh chỉ ngẫu nhiên gắp một miếng thức ăn, nhưng càng về sau thì càng ngồi nhìn hai người đàn ông uống rượu. Nàng vốn còn lo lắng bố mình sẽ nói ra những lời gì đó xấu hổ, thế nhưng nhìn bộ dạng Vương Tử Quân và cha mình giống như chỉ hận gặp nhau quá muộn, cảm giác lo lắng dần biến mất.
Nhưng khi một bàn thức ăn dần trở nên bề bộn thì những nghi vấn trong lòng Liêu An Như lại tiếp tục bùng lên như những con sóng triều mãnh liệt, anh ấy vì sao lại tốt với mình như vậy? Tại sao phải giúp mình đi học đại học, tại sao phải mạo hiểm đắc tội với người khác, có thể quyết chiến với Tôn Xương Hạo, tất cả là có chuyện gì xảy ra?
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu của Liêu An Như, khi những ý nghĩ ấy còn đang lóe lên như ánh sao thì một ý nghĩ khác can đảm hơn chợt xuất hiện:
- Anh ấy làm tất cả có phải vì mình? Nếu thật sự là như vậy thì mình phải làm gì bây giờ?
- Cho anh ấy cũng được, dù anh ấy chỉ là...
Liêu An Như thật sự không dám tiếp tục nghĩ thêm, nàng nhìn sang Vương Tử Quân lúc này đang thật sự có hương vị say sưa, hai mắt chợt bùng lên một làn sương mù.
Sau khi chia đều một chai rượu, bố của Liêu An Như muốn uống thêm nhưng lại bị Vương Tử Quân nói thôi, thật sự là không thể nào uống thêm, dùng lý do buổi chiều còn có chuyện trong trường, thế là có thể kết thúc bữa cơm hôm nay.
Ba người ăn mỳ rồi rời khỏi quán, bữa cơm này bố của Liêu An Như tính tiền, tuy Vương Tử Quân rất muốn trả số tiền vài chục đồng này, tuy hắn biết vài chục đồng cũng đủ cho bố của Liêu An Như tiêu phí cả tháng, thế nhưng hắn vẫn phải nhún nhường đưa cơ hội thanh toán tiền vào trong tay bố Liêu An Như.
Đối với một người chú trọng thể diện, chuyện tính tiền ăn cơm cũng không quan trọng bằng mặt mũi, mà bố của Liêu An Như chính là loại người như vậy, thế cho nên sự tôn trọng nhất đối với những người thế này là nên trao tặng cơ hội. Đối với một người bố vợ mà cả đời quen sống trong bần hàn thì chuyện mời thầy của con gái đi dùng cơm cũng đủ để về thôn kể chuyện say sưa với chòm xóm bạn bè.
Nhưng Vương Tử Quân thừa dịp bố của Liêu An Như đi tính tiền, hắn lấy từ trong túi ra vài trăm đồng giao cho Liêu An Như, dặn dò nàng chút nữa đưa cho bố:
- Bố của cô ở nhà làm việc cũng không dễ dàng, tiền này chỉ dùng để trả tiền, tôi đi trước...
Vương Tử Quân nói lời từ biệt với Liêu An Như, chỉ là vài câu đơn giản nhưng thật sự có thể làm cho người ta đứt gan đứt ruột, trong lòng sinh ra cảm giác thương cảm khó tả, thật sự nặng nề giống như có một đỉnh núi đè lên đầu.
"Tôi đi trước!"
Khi Vương Tử Quân thì thào nói ra những lời này thì vô tình không phát hiện mình có chút ngây dại, giống như hai hình bóng quen thuộc kia chỉ cần rời khỏi quán mỳ sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Rượu vào miệng thì khổ tâm, đối với một người tửu lượng kém thì những lời này càng có ý nghĩa.
Tửu lượng của Vương Tử Quân là không cao, khi bố con Liêu An Như bỏ đi thì hắn thật sự bừng lên cảm xúc, nhưng cũng may hắn vẫn có thể kiên trì đi về đến nhà, nhưng một giấc ngủ sau đó lại đến tận chiều.
Vương Tử Quân tỉnh lại trên giường, hắn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hắn đứng thẳng người lên, sau đó ngây người đi về phía phòng vệ sinh.
- Có phải con đi uống rượu với Tôn Khải không?
Vương Quang Vinh đang ngồi trên ghế sa lông, lão thấy con đi ra thì trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân thật sự bất ngờ vì bố mình vốn rất bận rộn lại có mặt trong nhà vào lúc này, hắn gãi gãi đầu nói:
- Không phải uống với Tôn Khải, chỉ là uống với một người bạn ở dưới xã.
- À, mau đi rửa mặt, ông đang chờ con đến dùng cơm.
Vương Quang Vinh nói rồi bắt đầu cúi đầu đọc báo.
- Bố, mỗi ngày bỏ cả thời gian đọc báo cũng không hết, bố nói xem ông tìm con có việc gì vậy?
Vương Tử Quân tiện tay cầm lấy một quả lê Tân Cương cắn một miếng, sau đó thoải mái ngồi xuống ghế sa lông.
Vương Quang Vinh chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ với bộ dạng vô lại của Vương Tử Quân, lão đặt tờ báo xuống rồi nói:
- Con đã hai tháng chưa về, ông nói đang rất nhớ con. Lúc này vẫn còn chút thời gian, con nói bố nghe xem, thời gian qua ở huyện Lô Bắc như thế nào? Triển khai mở rộng công tác ra sao?
- Còn như thế nào nữa đây? Bố ạ, tất cả vẫn như trước thôi.
Vương Tử Quân tuy dùng một câu trong bài hát của kiếp trước, thế nhưng câu nói tiếp theo lại có thể giới thiệu tình huống ở huyện Lô Bắc một cách không quá rõ ràng.
Vương Quang Vinh là một thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lão là người cực kỳ nhạy cảm, lão biết con mình ở huyện Lô Bắc tỉnh Chiết Giang sẽ phát triển khó khăn thế nào. Con trai có đặc điểm tốt là rất dẻo dai, có khả năng, có thể liều mạng công tác, lại có lão và ông nội đứng sau lưng, có gặp phải bất kỳ vấn đề gì cũng không đến mức xách va ly về nhà, vào thời điểm mấu chốt còn có thể vận dụng nhiều mối quan hệ. Nhưng bây giờ thì khác, quan huyện không bằng quan đang quản lý, lão rất hiểu ý nghĩ câu nói này.
Thế cho nên khi nghe con trai nói tất cả vẫn như trước thì Vương Quang Vinh chợt cảm thấy an tâm trong lòng hơn rất nhiều, ý nghĩa lời nói của con trai đã quá rõ ràng, dù là huyện Lô Bắc vào thời điểm này cũng đang vận hành theo ý chỉ của con mình.
Là một chủ tịch huyện mà có thể khống chế được tình thế, có thể làm được như vậy cũng không dễ dàng gì. Nhưn Vương Quang Vinh trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn dùng giọng có chút lo lắng hỏi:
- Nghe nói vị bí thư huyện ủy của huyện Lô Bắc là một cán bộ của bộ và ủy ban trung ương xuống tuyến dưới rèn luyện?
- Chính là Dương Quân Tài, không lớn hơn con vài tuổi. Chậc chậc, cán bộ của bộ và ủy ban trung ương thật sự rất tốt, cho xuống một vị lãnh đạo khá giỏi.
Khi Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc dù có rất nhiều người đi theo nhưng vẫn có nhiều lời cần chôn giấu trong lòng, nhưng khi về nhà đối mặt với bố là Vương Quang Vinh, hắn thật sự mở miệng không che đậy, thẳng thắn nói ra những lời trong lòng.
- Tiểu tử thối,đây không phải là quạ bay lên đầu heo sao? Chỉ thấy chỗ đen của người ta mà không thấy chỗ đen của mình? Con cũng còn chưa có tư cách này, trước mắt thì người ngoài nhìn vào sẽ cho ra ý nghĩ con là một người có cây lớn rể sâu mà thôi.
Vương Quang Vinh cười mắng một tiếng, sau đó lão cười hì hì nói:
- Còn trẻ như vậy đã là lãnh đạo một phương, xuống cơ sở rèn luyện có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, xem ra vị bí thư Dương kia chính là đối tượng được gia đình bồi dưỡng trọng điểm.
- Còn không phải như vậy sao? Con còn muốn sống chung với anh ta một cách tốt đẹp, nhưng không ngờ người này vừa lên chức đã cho ra một đòn phủ đầu, con không có biện pháp nào khác chỉ có thể vung tay mà thôi.
Vương Tử Quân nói ra hai chữ vung tay có vẻ rất hời hợt, thế nhưng ý nghĩa của nó là thế nào thì Vương Quang Vinh hiểu rất rõ, gương mặt không cho là đúng vào lúc vừa rồi chợt trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều. Lão đã công tác đến địa vị vào lúc này, tất nhiên sẽ có những hiểu biết đại khái về Dương gia ở thủ đô, Dương Quân Tài tuổi còn trẻ đã được cho xuống tuyến dưới rèn luyện và làm chủ một phương, ý nghĩa của nó là thế nào thì đã quá rõ ràng rồi.
Con trai của mình chơi cao tay với một người như vậy, hai bên đối mặt sẽ phát sinh va chạm, có thể làm sao đây? Bây giờ huyện Lô Bắc không còn là của tỉnh Chiết Giang, nó thuộc về tầm quản lý của tỉnh Sơn Nam, nơi đó lại là địa bàn mà Dương gia có lực ảnh hưởng rất sâu rộng.
- Tử Quân, trà trộn quan trường cũng không nên tranh đấu anh chết tôi sống, biện pháp tốt nhất chính là những gì bố muốn nói với con: Chìa tay lên trên, nên nắm chặt tay bên dưới, đồng sự tay bắt tay, như vậy chính mình mới là một cán bộ có hướng phát triển tốt. Chính trị không có bạn bè thật sự, chỉ có minh hữu tương quan về lợi ích, nhưng dù vậy thì đấu tranh chính trị cũng cần phải vạch ra một sách lược rõ ràng.
Vương Quang Vinh trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng dùng giọng thấm thía nói với Vương Tử Quân.
Những lời của bố tuy không dễ nghe nhưng Vương Tử Quân biết đó chính là bí kíp mà đám người đang lăn lộn trong quan trường cực kỳ tôn sùng, thế là hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Bố, có một số việc, có một số thời điểm thì nhất định cần phải xông lên.
Con trai nói ra câu: "có một số việc, có một số thời điểm ép người ta phải xông lên", điều này thật sự làm cho gương mặt của Vương Quang Vinh liên tục biến đổi. Cũng không phải đây là lần đầu tiên lão được nghe những lời thế này, thế nhưng người mở miệng nói lại không giống nhau, trước kia người nói ra câu thế này chính là vị bí thư tỉnh ủy Chiết Giang nhất ngôn cửu đỉnh quyền uy tuyệt đối, nhưng bây giờ người mở miệng nói ra lại chính là con trai của mình.
Vương Quang Vinh thầm thở dài một hơi, lão cũng không tiếp tục lên tiếng. Lão biết rõ cẩn thận và chặt chẽ chính là những ưu điểm của mình, nhưng đó cũng chính là những khuyết điểm, lão là một lãnh đạo thì rất phù hợp, thế nhưng lại thiếu một chút đảm đương.
Khuyết điểm này đôi khi không coi vào đâu, thế nhưng vào đúng thời điểm lại biến thành khuyết điểm trí mạng của từng người. Cẩn thận chặt chẽ không phải là sai lầm gì lớn, nhưng muốn được việc, vào đúng thời điểm thì một vị lãnh đạo cũng cần phải biết xông lên, dám làm, dám đảm đương.
Hai cha con tiếp tục nói chuyện với nhau thêm vài câu, sau đó đi về phía nhà của ông cụ. Lúc này ánh đèn đã sáng lên trên đường, một căn nhà với khu vườn đầy dây tường xuân và dây nho làm cho người ta sinh ra cảm giác mông lung đẹp đẽ.
Trên bàn đá trong khu vườn đã được bày sẵn đủ loại thực phẩm bánh trái, ông cụ ngồi trên vị trí đã nhiều năm không thay đổi, đang lẳng lặng chờ hai cha con Vương Tử Quân đi đến.
Vương Tử Quân vừa lên tiếng chào ông nội thì chợt nghe thấy có người ở trong nhà hô lên:
- Ông Vương, táo để đâu thế?
Giọng nói kia rất trong trẻo dễ nghe, Vương lão vốn đang cười ha hả, bây giờ gương mặt càng có thêm cảm xúc vui sướng.
- Nha đầu, trong tủ chứa đồ ở nhà bếp, cháu đợi một lát, ông sẽ cho Tử Quân đến giúp.
Vương lão vừa lên tiếng vừa nhìn thoáng qua Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của ông cụ, thế là hắn vội vàng đi vào nhà. Hắn bật đèn, lúc này bên trong sáng như ban ngày, khi Vương Tử Quân đi đến bên cửa thì một hình bóng xinh đẹp thanh xuân chợt xuất hiện ngay trước mặt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân tất nhiên rất quen thuộc với gương mặt này, thế nhưng khi gặp mặt thì hắn giống như tỏ ra kinh sợ vì vẻ đẹp và ánh sáng phát ra từ gương mặt của nàng, ánh sáng đó thật sự kinh động lòng người, làm cho người ta nhìn thấy thì sinh ra một cảm giác si mê khó thể phát giác được.
- Anh Tử Quân, anh đúng là vong ân phụ nghĩa, em cả ngày muốn đi chơi với anh, anh về đến nhà thì cũng không chào hỏi em một tiếng sao?
Lâm Dĩnh Nhi mặc một chiếc áo màu vàng, bên dưới là một chiếc quần cộc trắng, lại được mái tóc đuôi ngựa phụ trợ cho càng thêm xinh đẹp, gương mặt và nụ cười của nàng thật sự giống như ánh hào quang phát ra trên người thiên sứ.
Dù Vương Tử Quân thật sự rất có sức đề kháng với những chuyện tình cảm phát sinh không có ý nghĩa, thế nhưng lúc này hắn vẫn rất muốn ôm cô gái tốt đẹp kia vào trong lòng. Tuy hắn biết như vậy là rất mất đạo đức, nhưng trái tim của hắn lúc này lại đang tung hoành ngang dọc, thật sự giống như một con ngựa thoát cương, làm cho tình cảm bay lên mãnh liệt.
- Nha đầu đúng là, buổi trưa anh định đến tìm gặp em, lại không ngờ gặp mặt người quen, sau đó phải tiếp rượu.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi vào nhà bếp.
- Chỉ có lợi cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi cười hì hì, sau đó trên tay nàng không biết đã xuất hiện một quả táo lớn từ khi nào, nàng nhét trái táo vào trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chợt ngẩn ngơ với trái táo của Lâm Dĩnh Nhi, ngay sau đó thấy nụ cười tinh nghịch của nàng, hắn sao lại không đoán ra được nha đầu này thuần túy bắt mình vào tìm táo chỉ là một cái cớ?
Vương Tử Quân còn chưa kịp cười thành tiếng thì Lâm Dĩnh Nhi đã cầm lấy một rổ táo chạy ra ngoài, chỉ để lại Vương Tử Quân đứng ngây người cầm quả táo trên tay.
Các cô gái luôn có ý nghĩ lãng mạn, Vương Tử Quân lắc đầu, trong lòng thầm than, đóa hoa này chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không nên hái. Đối với Lâm Dĩnh Nhi thì nên bảo trì một khoảng cách nhất định, nếu không thì sẽ khó thể nào xong việc được.
Hôm nay tâm tình của Vương lão là rất tốt, lão phá lệ lấy ra một chai rượu Mao Đài được cất giữ hơn hai mươi năm, chỉ vì buổi trưa Vương Tử Quân uống rượu hơi nhiều, thế cho nên lúc này chỉ nếm thử một vài ly rồi ngừng.
- Tiểu tử này đúng là, tửu lượng vẫn là như vậy, cũng không biết cậu công tác ở dưới cơ sở như thế nào được.
Vương lão nâng ly rượu lên, lại dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Vương Tử Quân khẽ cười nhưng hắn cũng không muốn nói những chuyện mình uống rượu dưới nông thôn như thế nào. Cũng may Vương lão biết tửu lượng của đứa cháu này không thể cao, thế cho nên mắng một câu yêu thương thì thay đổi chủ đề:
- Ông nghe nói người ta vừa đến nhận chức thì cháu đã dạy cho một bài học nhớ đời?
Vương Tử Quân chợt ngây người, hắn tất nhiên biết rõ người ta trong lời của ông nội là ai, hắn giật mình chính là không ngờ ông nội của mình ngày thường chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, dưa cà và trái cây, không ngờ lại thấu hiểu những chuyện bên ngoài như vậy, lại biết rõ ràng như thế.
Vương Tử Quân trầm ngâm trong giây lát rồi nở nụ cười không một tiếng động, hắn chân thành nói:
- Không nghiêm trọng đến mức như vậy, ông nội, nhưng đó chỉ xem như là một chút tranh đấu nho nhỏ mà thôi.
- Cháu đấy, không thể sống yên ổn một chút được sao? Ở tỉnh Sơn Nam an phận một chút cũng không có gì là không tốt.
Vương lão chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Người ta chơi trò cao tay một lần, tất nhiên sẽ có thêm nhiều lần khác, cháu nói xem, cháu làm gì mà người ta vừa đến đã giương cung bạt kiếm để hai bên đối chọi gay gắt như vậy?
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, Vương lão dù đang nói với Vương Tử Quân thế nhưng lại tỏ ra rất tán thành về năng lực của cháu mình, lão lại nhấc ly rượu lên làm một ngụm rồi nói:
- Ông có hai người bạn ở tỉnh Sơn Nam, chừng nào cháu có thời gian thì đến mà thăm hỏi, dù chuyện lớn không giúp được, thế nhưng chuyện nhỏ thì không thể nói chơi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cung kính đồng ý, hắn biết rõ ông nội đang sợ mình bị ức hiếp ở tỉnh Sơn Nam, thế cho nên đặc biệt giới thiệu người để nhờ cậy.
Vương lão ngồi trên bàn cơm, thế cho nên bữa cơm thật sự rất hòa nhã. Lâm Dĩnh Nhi tuy ngồi ngay bên cạnh Vương Tử Quân thế nhưng cũng chỉ nói được vài câu, phần lớn thời gian đều nghe ông cụ mở miệng nói về những việc lặt vặt trong nhà.
Trang càng lúc càng sáng, bầu không khí càng lúc càng mát lạnh, Lâm Dĩnh Nhi đi, cả khu vườn chỉ còn lại ba người nhà Vương Tử Quân. Ông cụ nhìn bộ dáng sôi nổi như một con nai con của Lâm Dĩnh Nhi, lão khẽ thở dài một hơi nói:
- Dĩnh Nhi là một cô gái tốt, đáng tiếc là Tử Hoa không nên thân, căn bản không xứng với nó.
Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ ông mình lại có tâm tư như vậy, trong lòng hắn khẽ động, chỉ sau nháy mắt đã thở dài một hơi.
Âm thanh báo có tin nhắn khẽ vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn vội vàng lấy máy nhắn tin ra xem, chợt thấy trên màn hình xuất hiện một dòng chữ nho nhỏ.
- Đi dạo phố không?
Không có một con số nào nhưng Vương Tử Quân biết rõ đây là tin nhắn của Lâm Dĩnh Nhi, hắn nhìn bốn chữ đơn giản, trong lòng chợt xuất hiện hình ảnh của một cô gái sôi nổi hoạt bát.
- Đi hay không?
Hay ý nghĩ này liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, khi hai ý nghĩ này liên tục biến đổi thì trong lòng hắn tràn đầy mâu thuẫn.
- Làm sao vậy? Tử Quân? Ông thấy cháu có chút không yên lòng?
Vương lão gia tử thấy bộ dạng sau khi xem máy nhắn tin của Vương Tử Quân, thế là không khỏi khẽ hỏi một câu.
- Không có gì, ông nội, Tôn Khải nhắn cháu ra ngoài đi dạo.
Vương Tử Quân định nói có người trong huyện đến báo cáo công tác, nhưng lời đến bên miệng thì lại không biết vì sao biến thành thế này.
- Vậy cháu đi đi, đừng ngồi lại đây với hai người chúng tôi, cháu còn trẻ, cả ngày cũng đừng kéo căng như sợi dây cung, nên buông lỏng thì cứ buông lỏng.
Vương lão gia tử vung tay lên nói lời khéo hiểu lòng người, tỏ ý rằng Vương Tử Quân có thể rời đi.
Tuy Vương lão gia tử đã cho phép đi ra ngoài, Vương Tử Quân cũng rất cam tâm tình nguyện, thế nhưng hắn vẫn buồn bực, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ một người đàn ông lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ muốn vui cho chính mình, trong lòng cũng có một nguyện vọng bức thiết muốn đến gần Lâm Dĩnh Nhi sao?
- Đứng lại, để tiền lại cho tao.
Một âm thanh buồn bực vang lên sau lưng Vương Tử Quân, sau đó một thứ gì đó như là cây gỗ rất thô đã chĩa vào sau lưng hắn.
Vương Tử Quân đang có chút bàng hoàng, hắn chợt ý thức được có thứ gì đó chống lên sau lưng mình, hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi, căn bản không suy nghĩ nhiều, cơ thể nhanh chóng đổ về phía trước.
Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân rất chú ý rèn luyện sức khỏe, tuy hắn không mạnh mẽ bằng những người được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng nếu so với người bình thường thì lại lợi hại hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân không ngờ rằng sau khi đổ người về phía trước và chợt quay ngoắt lại ôm lấy người phía sau, cơ thể kia sau khi bị giữ chặt lại giống như không còn chút sức lực nào. Thế cho nên hắn cũng không bỏ qua cơ hội, thuận thế đẩy đối thủ ngã xuống đất, sau đó chính hắn cũng thuận tiện đè lên.
- Ôi!
Một tiếng rên khẽ vang lên, lúc này Vương Tử Quân mới ý thức được một điều gì đó, nha đầu kia sao lại quấy rối mình? Khi ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới theo ánh trăng, hắn phát hiện gương mặt kinh hoàng của Lâm Dĩnh Nhi đã xuất hiện ngay trước mắt.
Lúc này Vương Tử Quân rơi vào xut hế không thể nào thu lại, cơ thể đã ngã xuống đè lên, hai người dính chặt vào nhau, đồng thời cũng áp người lên bộ vị căng cứng trước ngực nàng.
- Anh không phải cố...
Vương Tử Quân định lên tiêng giải thích, đúng lúc ánh mắt của hắn chợt nhìn thấy cặp my khẽ nhắm lại trên gương mặt xinh đẹp ở đối diện, thế là trong đầu chợt nổ ầm một tiếng, vô tình hắn chìm đắm trong cảm giác được nằm trên cơ thể mềm mại bên dưới. Hai môi của hắn có chút kích động, sau đó lại mang theo một con sóng nhiệt rất mạnh, nó áp lên cặp môi như hoa tươi của Lâm Dĩnh Nhi.
Khí nóng trên người Vương Tử Quân giống như đang nhiệt tình thiêu đốt Lâm Dĩnh Nhi, hai người dùng cặp môi để chiến đấu, thở hổn hển. Cánh tay của Vương Tử Quân chỉ sau nháy mắt đã tiến đến bộ vị mềm mại trước ngực của Lâm Dĩnh Nhi trong trạng thái kích tình theo đúng bản năng.
Đêm tĩnh lặng không tiếng động, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, trên bãi cỏ là một đôi nam nữ, chỉ sau khoảnh khắc thì cặp đôi đã rơi vào trong trạng thái yêu thương khó thể nào kháng cự.
- Ôi!
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy không thể nào thở nổi, nàng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tiếng rên của nàng cũng xem như đánh thức Vương Tử Quân đang chìm đắm trong tận cùng mê say. Hắn nhìn bộ dạng kinh hoảng như một con nai nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi ở bên dưới, thế là đột nhiên cảm thấy hành động của mình giống như có chút thái quá.
Cảm giác trên hai bàn tay làm cho Vương Tử Quân giật mình, hắn chợt phát hiện hai bàn tay của mình không biết đã đưa vào trong áo của Lâm Dĩnh Nhi từ khi nào, tuy vị trí không giống nhau thế nhưng dù là hướng lên hay hướng xuống cũng sẽ nhằm đúng vào những vị trí mẫn cảm trên người nàng.
Nhưng đó cũng không phải là hành vi làm cho Vương Tử Quân quá xấu hổ, điều làm hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là bộ vị cứng rắn ở phía bên dưới của mình đang gác lên chiếc quần cộc nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi, trời thu mát lạnh nhưng bên dưới thì nóng hôi hổi.
Biện pháp tốt nhất chính là tranh thủ thời gian đứng lên rời khỏi người Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng cơ thể say mê của cô gái bên dưới thật sự làm cho hai bàn tay của vương tử quân khó thể nào có ý nghĩ muốn rời khỏi nơi tuyệt cảm.
Mau buông ra thôi, Vương Tử Quân cảm thấy rất sốt ruột, hắn ra lệnh cho hai bàn tay của mình, mà hai bàn tay của hắn cũng dùng sức lực cực mạnh và cực nhanh rời khỏi vị trí hiện tại. Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy đỏ mặt chính là khi bàn tay chuẩn bị rời khỏi vị trí yếu hại, nó cũng không quên xoa nắn thêm một lượt cuối cùng.
xoa nắn cái gì vậy? Vương Tử Quân sinh ra cảm giác hận không thể chặt đứt tay của mình, hắn kháng nghị với chính mình một cách không tiếng động, thế nhưng hắn kháng nghị như vậy thì nào có được gì?
- Dĩnh Nhi, anh...Anh không phải...
Vương Tử Quân cuối cùng cung đứng lên khỏi người Lâm Dĩnh Nhi, hắn thì thào khẽ giải thích với nàng, nhưng hắn gần đây nổi tiếng là một vị chủ tịch miệng lưỡi sắc bén, lúc này lại cảm thấy mình nói gì cũng không phải.
- Anh đúng là khốn kiếp.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ đứng lên khỏi mặt đất, âm thanh trong trẻo và thẹn thùng, cặp lông my trên mặt lại giống như một cánh quạt phe phẩy. Sau khi nàng nói ra năm chữ thì nhanh chóng chạy về phía khu nhà của Lâm Trạch Viễn giống như một con nai hoảng sợ.
Tuy không thể nói là một kẻ tung hoành bụi hoa,t hế nhưng nhìn cô gái vội vàng bỏ chạy, hắn cũng có thể hiểu được những ý nghĩ của nàng. Hắn nhìn hình bóng cô gái biến mất dần trong đêm tối, hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, ngay sau đó lại sinh ra cảm giác vui mừng.
Một cảm giác vui mừng xuất phát từ tận đáy lòng làm cho người ta nói không nên lời nhưng lại có thể cảm ứng được một cách cực kỳ rõ ràng.
- Rõ ràng đàn ông đều là cầm thú.
Vương Tử Quân lẩm bẩm một câu, sau đó hắn xoay người đi về phía nhà mình, hắn cũng không giải thích, vì dù hắn có nói thế nào cũng khó thể giải thích rõ ràng vì sao mình lại ép Lâm Dĩnh Nhi nằm xuống, cũng không thể giải thích được vì sao hai bàn tay của mình lại tác oai tác quái như vậy, làm sao có thể giải thích được vì sao môi của mình lại áp lên đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng?
Lại là một tình huống không hay, Vương Tử Quân trước nay luôn cố gắng tránh né chuyện tình cảm, nhưng bây giờ không biết trời xui đất khiến thế nào lại có thêm một Lâm Dĩnh Nhi rơi vào trong tay.
- Mình chỉ muốn xem cô ấy là em gái.
Chủ tịch Vương nhìn lên trăng sáng mà lên tiếng giải thích và cố gắng tỏ ra mình có tư thái đường hoàng, nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng, mình dù có mở miệng nói thế nào thì cũng như không mà thôi.
Vương Tử Quân những ngày nay không được ngủ nhiều, sau khi suy nghĩ một lượt về những gì vừa xảy ra, hắn cảm thấy mệt mỏi và quyết định đi ngủ trước.
- Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên khá mạnh làm cho Vương Tử Quân tỉnh thức khỏi giấc mộng đẹp, lúc này đầu óc của hắn đang còn rất mơ hồ, tuy rất không muốn nhưng dù thế nào cũng không thể không rời khỏi giường, dù sao thì người đang gõ cửa cũng là mẹ mình.
- Này, con trai, xem ra gần đây lại có bệnh lười nữa rồi, xem con ngủ đến mấy giờ rồi kìa? Mau đi tiếp điện thoại, là Tô Anh gọi đến.
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai đã thức dậy thì dùng giọng yêu thương nói lời oán trách.
Tô Anh gọi điện thoại đến? Vương Tử Quân đang chìm trong giấc mộng đẹp và bị đánh thức cảm thấy rất mất vui, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải chạy đến nghe điện thoại.
- Alo, anh à, mau đến đây nhanh lên, bố của chị An Như bị người ta đánh cho một trận.
Những âm thanh dồn dập vang lên từ đầu dây bên kia, Vương Tử Quân vừa nghe được âm thanh này thì nhanh chóng tỉnh táo được hơn một nửa.
Tuy hai bên chỉ uống rượu với nhau một bữa, Vương Tử Quân cảm thấy mình và bố vợ kiếp trước khó có cơ hội gặp mặt tiếp theo, thế nhưng lúc này nghe nói ông ấy bị người ta đánh, trong lòng hắn chợt bùng lên một cảm giác phẫn nộ và sốt ruột.
- Em đang ở chỗ nào? Anh đến ngay đây.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nhanh chóng thay quần áo.
- Ở cổng nhà máy Thần Hoa, anh đến mau lên.
Tô Anh nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Tử Quân vội vàng đặt điện thoại xuống, sau đó hắn nhanh chóng mặc quần áo, lại nhanh chóng chạy ra gian ngoài.
- Con trai, có việc gì mà gấp gáp như vậy? Đến ăn cơm đi.
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai vội vàng chạy đi thì cũng lớn tiếng gọi.
Vương Tử Quân nhìn món bánh rán trong tay mẹ, hắn biết rõ đó là thứ mà mẹ mình tự tay xuống bếp chuẩn bị, nếu có thời gian thì hắn nhất định sẽ ở nhà ăn sạch, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể để cho mẹ thất vọng mà thôi.
Vương Tử Quân vươn tay lấy một cái bánh, sau đó hắn nhét ngay vào trong miệng, lại lớn tiếng nói:
- Mẹ, Tô Anh tìm con có chuyện gấp, con phải đi trước.
Vương Tử Quân vừa nói vừa kéo cửa chạy ra ngoài.
Vương Tử Quân lần này về nhà không đem theo xe, thế nên hắn cũng chỉ có thể gọi taxi. Taxi đôi khi cũng cực kỳ quái dị, khi không muốn sử dụng thì từng chiếc xe chạy ngang qua bên cạnh, người ta còn thò đầu ra hỏi có đi xe không, nhưng khi mình muốn ngồi xe, hắn chợt phát hiện taxi đã chạy đi đâu hết, hoặc trên xe đã có người ngồi.
Vương Tử Quân vẫy hai chiếc taxi không hiệu quả, hắn chợt hận mình không thể tự chạy đến, may mà khi hắn chuẩn bị áp dụng kế hoạch chạy bộ thì một chiếc taxi chạy đến như bay.
- Đến nhà máy cơ giới Thần Hoa.
Vương Tử Quân mở cửa và nhanh chóng nói một tiếng với tài xế, hắn ngồi xuống mà nóng lòng như lửa đốt, Tô Anh sao lại đi cùng với Liêu An Như thế này?
Tuy kiếp trước quan hệ giữa Tô Anh và Liêu An Như là không tệ, thế nhưng tất cả đều được thành lập sau khi mình có quan hệ hôn nhân với Liêu An Như, bây giờ mình đã không nhất định sẽ kết hôn với Liêu An Như, hai người bọn họ sao có thể quen biết nhau? Đừng nói là phần quan hệ này cũng có thể kéo từ kiếp trước đến hiện tại?
Nhưng Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao thì bây giờ nó cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn chính là tìm hiểu vì sao bố vợ của mình lại bị người ta đánh.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống hôm qua bố của Liêu An Như có nói thôn mình sắp mở một nhà máy ép dầu, máy móc phải lấy từ nhà máy cơ giới Thần Hoa, khi trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ mới thì chiếc taxi đã dừng lại.
Vương Tử Quân ném ra hai chục đồng, hắn cũng không cần nhận lại tiền lẻ mà nhanh chong bước xuống taxi, chợt thấy ngay trước mắt là cánh cổng của nhà máy cơ giới Thần Hoa. Lúc này có một đám người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám người kia, chợt sinh ra một cảm giác không hay.
- Có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân xông vào trong đám người, hắn thấy bố của Liêu An Như đang ngồi xổm dưới đất, đỉnh đầu bị thương, máu nhuộm đỏ. Liêu An Như đang quỳ trên mặt đất, nàng ôm lấy bố mình, đồng thời dùng giọng kích động lớn tiếng nói với ba tên đàn ông mặc trang phục công nhân của nhà máy cơ giới Thần Hoa.
Tô Anh đứng bên cạnh Liêu An Như, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đỏ bừng bừng, lúc này nàng nổi giận dùng ánh mắt tức tối nhìn đám người chung quanh, thế nhưng lại sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.
- Đi ngay, đừng đến đây quấy rối, muốn lừa gạt sao? Đừng hòng. Nhìn cho rõ đây, đây chính là nhà máy cơ giới Thần Hoa, cũng không phải là nơi mà các người tùy ý nói gì cũng được. Lát nữa cảnh sát đến, chúng ta đến đồn công an nói cho rõ ràng.
Một tên khá mập trong số ba tên đàn ông của nhà máy cơ giới Thần Hoa lớn tiếng quát với nhóm Liêu An Như với gương mặt thật sự mất kiên nhẫn.
- Cảnh sát đến thật sự rất đúng lúc, tôi sẽ báo án, các anh đánh bố tôi thành bộ dạng thế này, bây giờ còn muốn quay ngược lại nói chúng tôi vu oan hãm hại, hôm nay nếu các anh không trả lời rõ ràng, tôi sẽ không để yên cho các anh.
Liêu An Như tuy có bộ dạng nhu nhược nhưng lời nói ra ngoài miệng lại cực kỳ kiên cường.
- Đúng, chúng ta cần phải để cho chính quyền phán xử, hôm nay nếu các người không trả lời cho rõ ràng, chúng tôi sẽ tố cáo. Tôi không tin đây là chốn không nói lý lẽ.
Tô Anh cũng là một người nóng tính, lúc này lời nói càng thêm hùng hồn.
- Nói lý lẽ? Tốt, chúng tôi sẽ nói lý lẽ.
Người đàn ông mập mạp dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua Tô Anh và Liêu An Như, sau đó nhổ một bãi nước miếng nói.
Khi người đàn ông kia lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nhanh chóng đi đến, Tô Anh và Liêu An Như đang có chút bối rối, lúc này thấy Vương Tử Quân đi đến thì vẻ mặt cả hai đều có chút thả lỏng. Liêu An Như vừa rồi còn lớn tiếng cự cãi với người đàn ông kia, bây giờ giống như không kiềm chế được, nàng giống như gặp được người thân, hai mắt chua xót, nước mắt rơi xuống lã chã.
- Có người đến nữa sao? Nhưng hôm nay dù ai đến thì cũng không làm gì được, các người đến đây phá hoại, ảnh hưởng sản xuất của nhà máy quốc doanh, hôm nay nếu như không giam các người một hai năm thì không thể bỏ qua.
Tên đàn ông kia nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi tiếp tục dùng giọng hung ác nói.
Vương Tử Quân đang định lên tiếng thì tiếng còi xe cảnh sát từ phương xa truyền đến, chỉ mất một phút thì xe cảnh sát đã xuất hiện ngay sát hiện trường.
- Đồn trưởng Triệu, anh đã đến rồi.
Tên đàn ông trung niên kia vừa rồi còn cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ thấy tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ trên xe đi xuống thì tiến lên chào đón với gương mặt tràn đầy nụ cười.
- À, anh Tôn, chỗ này của anh xảy ra chuyện gì sao?
Đồn trưởng Triệu hơn ba mươi tuổi, là một người cao lớn thô kệch, trên người là một bộ đồng phục cảnh sát kiểu cũ, nhìn qua rất không phối hợp, nhưng chiếc còng sáng loáng lóe lên bên người làm cho người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Tên đàn ông được xưng là anh Tôn chỉ về phía bố của Liêu An Như đang ngồi chồm hổm trên mặt đất rồi nói:
- Đồn trưởng Triệu, người này đến mua máy ép dầu, bây giờ muốn lừa bịp tống tiền chúng tôi, còn có những hành vi ngăn cản hoạt động sản xuất của nhà máy, dưới tình huống bị công nhân của nhà máy ngăn cản mà té ngã bị thương trên đầu. Kẻ này dám đến lừa gạt tống tiền nhà máy chúng tôi, anh nói xem bây giờ sao loại người gì cũng có, bầu không khí xã hội sao lại bị phá hoại như vậy, chúng tôi yêu cầu xử lý rõ ràng những vụ việc như thế này.
- Anh nói bậy...
Liêu An Như giống như một con sư tử bị chọc giận, nàng chợt thét lên với tên đàn ông họ Tôn.