Tháng sáu ở huyện Lô Bắc là đầu hạ, không khí cũng đã khá nóng, Vương Tử Quân đi dạo, lúc này mới biết được huyện thành trải qua một đêm là thế nào. Dân chúng ngủ khá muộn, lúc này có một đám người đang ngồi nói chuyện với khí thế ngất trời dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Vương Tử Quân lặng lẽ đi đến nhìn khắp chung quanh, có vài bộ bàn ghế đặt ven đường, đám đàn ông xắn tay áo hăng say vung tay đàm tiếu, thoải mái uống rượu, bầu không khí vui vẻ.
Vì có tâm sự nên Vương Tử Quân đi trên con đường bừng bừng sức sống mà tâm tình không được bình tĩnh, hắn trầm tư, xem xét lợi hại, hắn thấy mình cần phải quyết định rõ ràng một trong hai chữ đi hay ở. Nhưng mọi sự đều khó thể lựa chọn, lúc này hắn không quan tâm đến vấn đề kia nữa, hắn chỉ thầm nghĩ hưởng thụ cảm giác thanh nhàn khó có được vào lúc này.
- Két.
Một tiếng thắng gấp vang lên, một chiếc xe cảnh sát dừng lại cách đó không xa, vài tên nam nữ mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe.
Vương Tử Quân thấy đám cảnh sát kia, hắn chuẩn bị tiếp tục đi trên con đường của mình, nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên người cô gái đi đầu, trong lòng chợt bùng lên một ý nghĩ muốn chọc ghẹo đùa nghịch một chút.
Lúc này Đỗ Tiểu Trình không biết đã cắt mái tóc đuôi ngựa thành tóc ngắn ngang tai từ khi nào, ngược lại thật sự có phong thái nữ anh thư xinh đẹp, đồng thời trên mặt còn có nụ cười tươi tắn, hầu như có mười phần ý nghĩ nghịch ngợm. Dù bộ đồng phục cảnh sát trên người có hơi rộng, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tư thái lồi lõm của nàng.
- Đỗ Tiểu Trình!
Vương Tử Quân đợi đến khi Đỗ Tiểu Trình chuẩn bị ngồi xuống thì lớn tiếng hô lên một câu.
Đỗ Tiểu Trình lúc này đang ngồi nói cười với đồng sự, nàng chợt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân theo bản năng, bộ dạng của nàng vốn điềm nhiên như không, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì lại tỏ ra kinh ngạc.
- Chú...Vương...
- Cô bé này, sao lại gọi như vậy? Tôi và cô cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu, cô cũng đừng gọi tôi là chú Vương, gọi tôi anh Vương là được.
Vương Tử Quân cũng không chờ Đỗ Tiểu Trình nói hết lời, hắn lớn tiếng cắt ngang lời nàng.
Đỗ Tiểu Trình đã một tháng rồi không được gặp Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy âm thanh của đối phương, trong lòng không hiểu vì sao lại bùng lên cảm giác mừng rỡ. Lúc này nghe thấy đối phương dõng dạc lên tiếng chiếm tiện nghi của mình, thế là miệng nhỏ không khỏi vểnh lên.
- Nếu là bạn của Tiểu Trình thì mời ngồi cùng luôn.
Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi ngồi không quá xa Đỗ Tiểu Trình chợt mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vì buổi tối đèn đường có hơi mờ, hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân ăn mặc khá tùy ý, vì vậy mà đám cảnh sát kia thật sự không ngờ, tên thanh niên điển trai trước mặt bọn họ chính là lãnh đạo trực tiếp của mình.
Vương Tử Quân cũng không khách khí với tên cảnh sát kia, hắn kéo ghế ngồi xuống, lúc này hắn mới chú ý đến nhân số của đám cảnh sát, tính thêm cả Đỗ Tiểu Trình thì là bốn nam hai nữ, mọi người đang dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Tử Quân.
- Anh có mối quan hệ gì với Tiểu Trình? Vì sao Tiểu Trình lại gọi anh là chú Vương?
Thừa dịp tên cảnh sát đen thủi vừa rồi mời Vương Tử Quân ngồi xuống gọi món ăn với chủ quầy, nữ cảnh sát ngồi cùng một chỗ với Đỗ Tiểu Trình chợt quay sang hỏi Vương Tử Quân.
- Cũng không có gì, hai nhà chúng tôi trước kia có chút quan hệ, tôi lại có chút vai vế ngang bằng chủ tịch Đỗ, thế cho nên cô ấy gọi tôi là chú. Nhưng thực tế thì độ tuổi của chúng tôi không khác biệt gì nhau quá nhiều, tôi cảm thấy cô ấy gọi tôi là anh Vương thì hay hơn, nhưng Tiểu Trình lại quá thật thà, lần nào gặp mặt cũng gọi tôi là chú Vương.
Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình lúc này đang cúi đầu, thế là không nhịn được phải mở miệng trêu đùa.
Đỗ Tiểu Trình thật sự có chút phát điên, người này thật sự có nhiều năng lực, mỗi lần nhìn thấy nàng, đều lấy vai vế ra làm cho nàng tức giận.
- Chị Tôn, chị đừng nghe anh ấy nói nói bậy, người này nói ra lời nào cũng đừng tin đó là sự thật.
Đỗ Tiểu Trình rõ ràng xuất hết sức với lời tấn công của bí thư Vương, thế nhưng lời của nàng rơi vào trong tai của chị Tôn lại có hương vị khác biệt.
- Tôi biết rồi, Tiểu Trình, tôi biết rồi.
Chị Tôn lên tiếng phụ họa với Đỗ Tiểu Trình một câu, sau đó nàng thay đổi chủ đề dùng giọng không khách khí nói:
- Tiểu tử, tôi thấy cậu tám phần có ý với Tiểu Trình, nếu như chị Tôn nói không sai, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu, muốn lấy đi bông hoa đẹp nhất của cục công an chúng tôi, ít nhất cũng phải một mình đấu với nửa đội cảnh sát hình sự.
- Nửa đội cảnh sát vẫn còn chưa đủ, ít nhất còn phải cộng vào thêm hai đồn công an nữa.
Tên cảnh sát đen thủi dù có hơi ngốc nhưng lên tiếng cũng không chậm, hắn vừa nói dứt lời thì ba vị cảnh sát nam bên kia cũng nở nụ cười.
Đỗ Tiểu Trình bị các đồng nghiệp chọc ghẹo nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân, mà khóe miệng Vương Tử Quân lại nở nụ cười thản nhiên, điều này làm cho trong lòng nàng rối loạn. Nàng đột nhiên nhớ đến thân phận của Vương Tử Quân, đối với người khác thì đấu với nửa đội cảnh sát hình sự và hai đồn công an sẽ là rất khó, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì căn bản không phải dễ như bàn tay sao? Nếu quả thật mọi việc đúng như lời của đồng nghiệp, thế thì mình không phải dễ dàng rơi vào bàn tay hắn? Thế là gương mặt của nàng càng thêm đỏ hồng.
Thức ăn được đưa lên rất nhanh, ông chủ quán thấy nhóm Đỗ Tiểu Trình mặc đồng phục cảnh sát nên cũng cho ra sự quan tâm đặc thù, chỉ một lát sau đã có bốn năm món được đưa lên.
Một thùng bia ướp lạnh, được một vị cảnh sát như con khỉ ốm ở phía bên kia khui ra sáu chai, một chai đặt trước mặt Vương Tử Quân.
- Cậu Vương, nếu là bạn của Tiểu Trình, như vậy cũng là bạn của chúng tôi, anh em ta cùng nhau nâng ly.
Tên cảnh sát đen nhẻm vừa lên tiếng vừa nâng ly bia lên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân biết viên cảnh sát kia họ Trịnh, là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện Lô Bắc, hắn đối mặt với lời mời nhiệ tình của phó đại đội trưởng Trịnh, đành phải nâng ly lên cụng ly với bọn họ.
Đỗ Tiểu Trình nhìn bộ dạng không xem mình là người ngoài của Vương Tử Quân, trong lòng căm hận đến mức ngứa răng. Nhưng nàng cũng biết rõ một vấn đề, nếu như mình phô bày thân phận của Vương Tử Quân, như vậy bữa cơm cùng đồng sự hôm nay sẽ chẳng còn chút hào hứng nào.
- Đội trưởng Trịnh, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chúng ta đã báo cáo với cục thời gian dài như vậy? Sao bây giờ còn chưa có hồi âm?
Tên cảnh sát như con khỉ ốm vừa gắp một miếng thịt gà vừa dùng giọng rất oán hận nói.
Đại đội trưởng Trịnh gắp món ăn và cười khổ một tiếng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Còn có chuyện gì xảy ra? Trước mắt huyện Lô Bắc chúng ta cải biến về khu vực hành chính, các vị lãnh đạo đều lo chuyện của mình, còn ai phản ứng đến chúng ta nữa?