Bí Thư Trùng Sinh

Chương 276: Người không thể nhịn tiểu đến chết

Không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng sử dụng loại nhà vệ sinh thế này, nhưng bây giờ bí thư Địch Hướng Đông một đời hiên ngang cũng không còn có cách nào hay hơn, hắn bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua lổ hỗng, thấy được tình huống Lưu Canh đang mời thuốc một ông cụ đứng gần bên chiếc xe bốn mươi chỗ.

- Ha ha ha, hay!

Lúc này bí thư Địch Hướng Đông đã có chút thích ứng với không gian mới, hắn đưa tay vào túi áo lấy gói thuốc ra, chuẩn bị đốt một điếu xua tan đi mùi hương khó chịu ở chỗ này. Nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện ra một sự thật đáng thương: Không còn điếu nào.

Địch Hướng Đông lúc này đang thèm thuốc, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, hắn thầm nghĩ thư ký của mình cũng thật là, chi tiết nhỏ cũng đủ thể hiện sự thành bại, cho dù anh có ghi tài liệu tốt như thế nào đi nữa, nếu quên không đổi thuốc cho ông thì cũng không xong. Hắn lúc này cực kỳ căm tức, thế là thầm xem hộp thuốc lá trong tay chính là gương mặt thư ký, hắn vung tay ném mạnh ra ngoài.

Hộp thuốc lá bay ra ngoài, bí thư Địch Hướng Đông tiếp tục đưa mắt quan sát bên kia.

- Bí thư Vương, anh là bí thư Vương...

Khi vẻ mặt Lưu Canh trở nên cực kỳ âm trầm thì một tên thanh niên hơn hai mươi đột nhiên từ trong đám thôn dân chạy đến, hắn dùng ánh mắt kích động nhìn Vương Tử Quân xuống xe.

- Lưu Tam Oa sao?

Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên, tuy đối phương đã thay đổi quần áo khác, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể liên hệ hình dáng trước mặt với cái tên trong trí nhớ của mình.

Lưu Tam Oa nghe thấy bí thư Vương gọi được tên của mình thì tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt cũng có chút kích động, hắn xoa xoa bàn tay nói:

- Bí thư Vương, anh xem, nếu anh đã đến đây, mời anh vào nhà ngồi một lát.

Lưu Tam Oa vừa nói vừa nhìn về phía ông lão đang không chịu nhận thuốc của Lưu Canh:

- Nhị đại gia, ngài mau đi đến Lưu Năng gia, nói bọn họ chuẩn bị trà nước, nói rằng bí thư Vương đến đây.

- Bí thư Vương? Có phải là bí thư Vương đã giúp bọn Đại Trụ Tử quay về và có được tiền không?

Ông lão vừa rồi không nói lời nào, nhưng bây giờ lại ăn nói cực kỳ lưu loát.

- Còn không phải sao? Chính là bí thư Vương đến.

Lưu Tam Oa vừa nói vừa quay sang Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh đã đến thôn Lưu gia, như vậy thì phải đến nhà chúng tôi một chuyến. Hôm nay dù thế nào thì anh cũng không thể đi, lúc này tôi sẽ đưa anh về nhà uống trà nước.

"Thôn Lưu Gia!"

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nghe được những lời này thì chợt thở dài một hơi, Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc chơi trò cao tay với đám người ở huyện Lô Nam, bọn họ tất nhiên biết rất rõ. Lúc này vẻ mặt u ám của Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đã biến chuyển, cũng không nhịn được phải thở dài một hơi.

Bọn họ là lãnh đạo chủ quản một phương, tất nhiên cũng có nghe nói về tranh chấp giữa huyện Lô Bắc và huyện Lô Nam, nhưng bọn họ cũng không can thiệp, mà bọn họ cũng cảm nhận được những mạch nước ngầm đang bùng lên giữa hai bên.

Không ngờ thần xui quỷ khiến thế nào mà bọn họ lại chạy đến thôn Lưu Gia, đồng thời còn vào đúng thời điểm như thế này, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra thì hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện không khỏi cảm thấy may mắn.

Vương Tử Quân dù có chút động lòng với lời mời nhiệt tình của Lưu Tam Oa nhưng hắn cũng không làm chủ được, người có thể làm chủ ở chỗ này chỉ có thể là Lưu Canh mà thôi. Nhưng Lưu Canh cũng không làm cho hắn thất vọng, khi hắn đang chần chừ thì Lưu Canh đã lên tiếng:

- Tiểu Vương, chúng ta đến ngồi một chút.

Đám dân chúng vừa rồi chỉ muốn xem náo nhiệt mà không dám xông lên, bây giờ nghe nói trong đám người có vị lãnh đạo bí thư Vương vốn đã thay bọn họ đòi được tiền bồi thường, thế là cả đám xông đến. Có những người nhiệt tình đã bắt đầu mời thuốc Vương Tử Quân và Lưu Canh.

Lưu Canh tùy ý nhận lấy một điếu thuốc trong tay của một người đàn ông trung niên, sau đó châm lửa hít vào một hơi nói:

- Thuốc này xem ra khá nặng.

Người đàn ông trung niên mời thuốc vốn chỉ là làm theo lễ tiết mà thôi, hắn tuyệt đối không ngờ vị quan viên giống như là lãnh đạo của bí thư Vương lại nhận loại thuốc thấp kém của mình, thế là không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.

Tuy người đàn ông trung niên kia có vẻ khá luống cuống nhưng Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện ở phía bên kia lại cực kỳ vui sướng, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn bộ dạng tươi cười của Lưu Canh thì đã đủ để làm cho hai người bọn họ vui sướng đến mức trong lòng nở hoa. Bọn họ vốn nghĩ rằng hôm nay là kiếp nạn của mình, bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng lúc này hai người cũng ý thức được đây là những gì Vương Tử Quân đã xử lý tốt đẹp, nếu như không phải Vương Tử Quân chơi trò cao tay với người của huyện Lô Nam, chỉ sợ dân chúng Lưu Gia sẽ không nhiệt tình như vậy. Hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện nghĩ đến tình huống hai vị lãnh đạo chủ quản thị ủy được dân chúng tiếp đãi nồng nhiệt vì một thuộc hạ của mình, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.

Lưu Canh đi về phía nhà Lưu Tam Oa và được dân chúng vây lấy chung quanh, lúc này vợ của Lưu Tam Oa cũng đã nhận được tin tức, nàng đang được một nhóm hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ nấu nước pha trà, lúc này trong khoảng sân vừa được quét dọn cũng đã được đặt đầy ghế.

Lý Hòa Thành lúc này nhìn tình huống trước mặt, thế là không khỏi thầm nghĩ, tâm tư của Địch Hướng Đông xem như đã không công rồi, không những không làm gì được người ta, ngược lại còn đóng góp một viên gạch vào chiến tích lẫy lừng của bọn họ. Bí thư Lưu vốn đã thỏa mãn vì những báo cáo của Vương Tử Quân, bây giờ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như thế này, như vậy sẽ vui vẻ đến mức thế nào?

- Trong nhà anh có mấy người?

Lưu Canh cuối cùng cũng mời thuốc ông cụ vừa rồi, ông lão run rẩy nhận lấy thuốc, sau đó run rẩy bật lửa nhưng sau ba lần còn chưa xong việc, cuối cùng bí thư Lưu Canh phải tự mình bật lửa châm thuốc cho ông lão.

- Này cụ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngài có thể nói rõ cho tôi biết được không?

Lưu Canh nhìn gương mặt già lão chất phác trước mặt, hắn dùng giọng động tình nói.

Ông cụ tên la Lưu Đức Sinh, là trưởng bối ở thôn Lưu Gia, con cả là Lưu Quý đến huyện Lô Nam đào than đá và bị bệnh ho dị ứng. Tuy bệnh trạng không nặng nhưng vì chữa trị tốn kém khá nhiều nên cũng trở nên nghèo khó, con dâu vừa về nhà được hai năm cũng bỏ đi, vì tìm đường sống mà nhóm người Lưu Quý bắt đầu tập trung lại đi kêu oan.

Bây giờ đã có tiền bồi thường, bệnh tình của con cả dù không được chữa tận gốc nhưng cũng có chuyển biến tốt đẹp, con dâu cũng vì thế mà quay về.

Lưu Canh nghe những lời cảm thán từ tận đáy lòng của Lưu Đức Sinh mà trong mắt cũng có chút hơi cay. Hắn là kẻ chìm nổi quan trường nhiều năm, đã sớm ở vào trạng thái không chút sợ hãi, tâm tư cũng trở nên cứng rắn, nhưng bây giờ nghe ông lão kể về những chuyện thăng trầm của con cháu mình, hắn cũng khong khỏi cảm thấy thổn thức và cảm thán không thôi.

Sự việc của ông cụ Lưu Đức Sinh rõ ràng có liên hệ với khối tư pháp của mình, Lưu Canh tất niheen cũng hiểu được khi đó vị phó bí thư trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình sẽ phải tiếp nhận bao nhiêu áp lực.

- Bí thư Vương, nghe xong câu chuyện của chú Lưu, tôi cũng thật sự cần phải cảm ơn cậu.

Lưu Canh nói rồi duỗi hai tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân, nếu như trước đó Lưu Canh mở hội nghị tư pháp tỉnh thế này là có mục đích chính trị, nhưng bây giờ ngoài mục đích chính trị của hắn, hắn cảm thấy Vương Tử Quân đúng là danh đúng với thực, phát triển tốt ở địa phương.

Vương Tử Quân đối mặt với bàn tay của Lưu Canh thì trong lòng khẽ run lên, hắn vốn cho rằng mình đối mặt với tất cả, có thể bình thản chịu đựng gian khổ. Nhưng lúc này trong lòng hắn lại xuất hiện một dòng nước ấm, một dòng nước ấm giống như những cố gắng của mình được tán thành được thừa nhận đang chảy qua trong lòng, nhưng hắn càng cảm động vì một thôn nghèo khó như Lưu Gia lại có những con người chân thanh và chất phác như vậy.

Lúc này tất cả nhân viên đi theo Lưu Canh cũng không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhóm Vương Tử Quân, bọn họ đều là quan viên đứng đầu một phương, bọn họ chỉ cần nghe được câu nói vừa rồi của bí thư Lưu Canh cũng đủ thấy rõ bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy thật sự có hảo cảm và thừa nhận bí thư Vương Tử Quân.

Được thượng cấp tán thành, đặc biệt là tán thành vượt cấp thật sự là một chiếc thang trợ lực đối với tất cả các vị quan viên trong quan trường. Bây giờ vị phó bí thư trẻ tuổi vừa làm cho bọn họ đỏ mắt vừa ghen ghét kia lại dễ dàng có được lời thừa nhận của bí thư Lưu Canh.

Người không biết về Vương Tử Quân thì trong lòng tràn đầy ghen ghét, thế nhưng người biết rõ tình huống về Vương Tử Quân giống như các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc, đặc biệt là Hầu Thiên Đông càng cảm thấy những gì Vương Tử Quân có được ngày hôm nay đều không dễ dàng, đã từng trả giá rất nhiều, chỉ cần vài bài báo ở trên tỉnh cũng đủ tạo ra cho Vương Tử Quân không biết bao nhiêu áp lực.

Bọn họ nghĩ như vậy thế nhưng thôn dân Lưu Gia lại cảm thấy còn chưa đủ, bọn họ cảm thấy vị phó bí thư trẻ tuổi kia thật sự là ân nhân cứu mạng của mình, cũng không phải chỉ nói vài lời cảm tạ là xong.

Hùng Trạch Luân nhìn cái bắt tay giữa Lưu Canh và Vương Tử Quân, lão biết rõ điều này chứng tỏ sự việc hôm nay đã thành công, tuy công lao chủ yếu thuộc về Vương Tử Quân, thế nhưng lão là bí thư thị ủy, công lao của lão cũng không thể nào xóa đi được.

Khi Lưu Canh đang trò chuyện vui vẻ với thôn dân Lưu Gia, những âm thanh cười nói vui vẻ từ trong sân truyền ra, âm thanh này liên tục vang vọng trên không, sau đó phóng ra bốn phương tám hướng, cuối cùng quấn về phía nhà vệ sinh.

Địch Hướng Đông đang ngồi trong nhà vệ sinh, lúc này hắn đã xong tất cả nhưng lại không muốn đi ra ngoài nhanh như vậy. Tuy lúc này trong nhà vệ sinh vẫn rất khó chịu, thế nhưng chỉ sau một lát đã thích ứng. Hắn cố gắng kéo dài thời gian, như vậy huyện Lô Bắc sẽ càng bộc lộ nhiều vấn đề, nhiều cạm bẫy, như thế không phải là bôi đen gương mặt của thành phố Hồng Ngọc sao? Hắn thầm nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm an tâm, thế là quyết định ngồi lâu thêm một lát nữa.

"Có lẽ lúc này gương mặt của Tống Triêu Tuấn bên kia đã tái xám rồi?"

Địch Hướng Đông chợt có ý nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy có luồng gió hơi mát.

Con bà nó, ngồi trong một nhà vệ sinh tồi tàn thế này cũng xem như chịu tội, thế nhưng ngồi đây một chút để cho đám người thành phố Hồng Ngọc lộ bộ mặt thật cũng đáng. Địch Hướng Đông cảm thấy ngồi như vậy đã đủ rồi, thế là hắn thuận tay đưa vào trong túi.

"Ủa!"

Địch Hướng Đông vốn muốn lấy vệ sinh, tâm tình đang vui vẻ chợt bị tình huống lúc này làm cho ngây người.

Địch Hướng Đông là một bí thư ủy ban tư pháp thị ủy, đại đa số sự việc đều do thư ký chạy điên đảo đi thực hiện, dù là bình thường đi vệ sinh thì bên trong đã có sẵn giấy vệ sinh thơm phức, bí thư Địch nào đã từng đến một nhà vệ sinh tồi tàn thế này?

Lúc này Địch Hướng Đông có mang theo thư ký, nhưng thư ký đang ở huyện thành Lô Bắc, thật sự là ngoài tầm tay với.

"Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?"

Địch Hướng Đông không cam lòng mà thò tay vào trong túi, hắn thật sự lo lắng và chờ mong, đừng nói là có giấ vệ sinh, dù là bất kỳ tờ giấy nào cũng được.

- Không, không có gì cả.

Địch Hướng Đông thật sự siêng năng lật ngược tất cả các túi của mình ra, thế nhưng lại không có bất kỳ thu hoạch gì khác.

Địch Hướng Đông lại run rẩy xem xét lại từng chiếc túi trên người mình, sau đó tâm tư vội vàng chợt bình tĩnh trở lại, có một sự thật hắn không thể không tiếp nhận, đó chính là trong túi áo và túi quần của mình không có bất kỳ tờ giấy nào.

Như vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ chính mình cứ tiếp tục ngồi đây? Lúc này Địch Hướng Đông thật sự hối hận, xem ra ý nghĩ trời ơi của mình thật sự đã hại chính mình.

Có câu người không thể nhịn tiểu mà chết, lúc này Địch Hướng Đông thật sự gấp như kiến bò chảo nóng, hắn không tìm ra được biện pháp giải cứu nào, thế là hắn đành phải đưa mắt nhìn khắp nhà vệ sinh cũ nát.

"Trời ạ, cũng không cần tờ giấy tốt, chỉ cần tờ giấy bình thường là được, dù là ôột tờ báo thì tôi cũng có thể chịu được, chấp nhận sử dụng!"

Địch Hướng Đông thầm chờ mong, nhưng những tờ giấy rơi vào trong mắt hắn lại cực kỳ dơ bẩn, dù không dơ bẩn thì cũng đang nằm trong một mớ nước màu vàng.

Gói thuốc lá, là gói thuốc mà chính Địch Hướng Đông vừa ném đi.

Khi Địch Hướng Đông nghĩ đến gói thuốc lá của mình, hắn không khỏi có chút hy vọng, thế nhưng khi ánh mắt nhìn thấy gói thuốc, lại phát hiện gói thuốc cũng bị một loại chất lỏng màu vàng bao quanh.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Lúc này Địch Hướng Đông thật sự là kêu trời mất linh gọi đất không thưa, ánh mắt hắn nhìn khắp nhà vệ sinh, chỉ mong sao có thể tìm ra được thứ gì đó cứu cánh cho mình. Lúc này hắn nhìn thấy một đống gạch chất trong góc nhà vệ sinh, những viên gạch kia rất bình thường, nhưng cũng có những viên gạch không bình thường, bên trên có vài dấu vết màu đen.

Địch Hướng Đông là người từ niên đại trước kia, hắn trầm ngâm một lát, sau đó thầm hiểu những vết bẩn kia là vì chuyện gì. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, sau đó ngày càng tỏa sáng trong lòng.

"Không được, tuyệt đối không được, cho đù chờ người đến cứu thì mình cũng không thể dùng biện pháp này!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Địch Hướng Đông thật sự kiên định thói quen đi vệ sinh sạch sẽ, khoảnh khắc này hắn thật sự kiên định một ý nghĩ:

"Không được, nếu không sẽ nhiễm bệnh!"

Đúng lúc bí thư Địch Hướng Đông đang xem xét nên xin người trợ giúp như thế nào, chợt âm thanh gì đó vang lên. Bí thư Địch cảm thấy vui sướng, hắn quyết định dù người đến là ai thì cũng ném bỏ thân phận cao quý của mình, há miệng mong người ta trợ giúp.

...

Cuối cùng Địch Hướng Đông cũng xem như thoát khỏi nhà vệ sinh kinh hoàng kia, cũng phải mở miệng yêu cầu người ta trợ giúp, thật sự là ngượng chết người.

Địch Hướng Đông tranh thủ đi về phía đoàn xe, lúc này nhân viên công tác của huyện Lô Bắc đang đợi ở bên cạnh xe, thấy bí thư Địch đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón.