Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của Hầu Thiên Đông, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn ngẩng đầu nói:
- Tôi nghĩ ra một biện pháp, tôi có một người thân công tác trên tỉnh, anh cũng đừng gấp, để tôi xem có đường sống vẹn toàn nào không?
Vương Tử Quân nói tuy không nhiều nhưng lại làm cho hai mắt Hầu Thiên Đông tỏa sáng, lão nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt có nhen nhóm chút hy vọng.
- Nếu chuyện này thành công, Hầu Thiên Đông tôi sẽ không bao giờ quên sự ra tay trợ giúp của cậu vào thời điểm khó khăn này.
Hầu Thiên Đông chậm rãi đứng lên, lão gần như nói ra một lời cực kỳ trung tâm. Dù lão biết lời nói của mình khá thấp kém, sau này dù lão vẫn là người cầm lái ở huyện Lô Bắc thế nhưng thực tế lại bán rẻ thân mình cho Vương Tử Quân.
Nhưng nếu không cúi đầu thì xem như Hầu Thiên Đông sẽ thân bại danh liệt vì nhận hối lộ năm trăm ngàn, sẽ bị giam thân vào nhà tù, bây giờ bản thân rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, có thứ nào quan trọng hơn so với tính mạng nữa?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Hầu, anh quá khách khí rồi.
Hai người ngồi hút thuốc thêm một lát, sau đó Vương Tử Quân rời khỏi văn phòng của Hầu Thiên Đông, khi hắn đi ngang qua khu văn phòng huyện ủy thì hầu như người nào gặp mặt cũng cung kính chào hỏi, cũng có một số người chủ động chạy đến chỉ vì được bắt chuyện một câu với hắn.
Sau khi trải qua điều tra thì tổ chức phát hiện bí thư Vương Tử Quân không có bất kỳ vấn đề gì, lần này trải qua khảo nghiệm, tương lai của Vương Tử Quân cũng chỉ có thể được hình dung bằng bốn chữ cực kỳ sáng lạn.
Vương Tử Quân cười cười đi vào phòng làm việc của mình, trong tay đã có một tờ đơn quyên tiền, mà vị trí ghi số tiền lại được để trống, nhưng thời gian là mười ngày trước.
Vương Tử Quân nhìn tờ đơn với con dấu rõ ràng mà không khỏi nở nụ cười, hắn viết xuống tờ đơn con số năm trăm ngàn.
Hầu Thiên Đông thật sự rơi vào tình huống cực kỳ lo lắng bất an, nhưng sau khi nhận được tờ giấy quyên tiền của Vương Tử Quân thì xem như giảm bớt đi tám phần. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút thoải mái của Hầu Thiên Đông, hắn rất muốn cười nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác khác biệt.
- Mình có phải ngày càng thủ đoạn không?
Vương Tử Quân nằm trên giường lớn với Tần Hồng Cẩm, hắn thật sự có chút không vui.
Tần Hồng Cẩm khẽ đưa hai bàn tay mềm mại xoa đầu cho Vương Tử Quân, lại nói:
- Chồng, thực tế anh làm rất đúng, hơn nữa thủ đoạn cũng làm cho em bội phục. Hầu Thiên Đông cũng là một người tốt, tâm tư lo lắng cho con cái cũng có thể hiểu được, hơn nữa nếu ông ta rớt đài, như vậy có một nhân vật khác được đưa đến, cũng không biết đó là loại người thế nào.
- Nhưng em lại quên nói đến vấn đề quan trọng nhất.
Vương Tử Quân nghiêng đầu, hắn khẽ nằm thoải mái dựa đầu lên cặp đùi nhẵn nhụi của Tần Hồng Cẩm:
- Chỉ cần Hầu Thiên Đông còn ở trên đài, như vậy lực khống chế của anh ở huyện Lô Bắc sẽ càng lúc càng lớn.
- Chồng xem như sáng suốt uy phong, dù là không có ông ta thì lực ảnh hưởng của anh ở huyện Lô Bắc sẽ vẫn là không ai sánh nổi, biết đâu nếu ông ta đi xuống, anh còn có thể thuận lợi tiến lên làm chủ tịch huyện.
Tần Hồng Cẩm vểnh cái miệng nhỏ lên cười nói.
- Một năm mà vài lần lên chức, như vậy còn nhanh hơn cả trực thăng, quá mức như vậy cũng không được. Hơn nữa anh đến huyện Lô Bắc chưa đủ một năm, bây giờ đã là phó bí thư huyện ủy, hơn nữa còn đẩy ngã hai vị bí thư trong huyện, rõ ràng là không tốt. Như vậy người ta sẽ đề phòng anh như kẻ cướp, trong lòng cũng không được thoải mái.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi cười nói.
Tần Hồng Cẩm nhìn trên mặt người đàn ông mình yêu mến lại xuất hiện nụ cười, thế là tâm tình buông xuống hơn phân nửa. Đối với nàng thì dù Vương Tử Quân sử dụng thủ đoạn thế nào, nàng cũng không quan tâm, chỉ cần người đàn ông mà nàng cho rằng đó là bầu trời của mình đừng mất vui là được.
- Ôi, chồng, đừng nói ra những chuyện mất hứng nữa, người ta thấy anh bị ức hiếp, thế cho nên kích động tìm biện pháp làm anh hả giận. Em cho rằng em rất thông minh, không ngờ nếu so sánh với anh thì chỉ là học sinh gặp thầy giáo, mắc cỡ chết người.
Tần Hồng Cẩm nói, cơ thể giống như một con rắn quấn lấy người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhiệt tình như lửa của Tần Hồng Cẩm, trong lòng chợt nóng lên, hắn kích động lật người, miệng ép xuống hai con thỏ non mềm của nàng...
Phong ba ở huyện Lô Bắc bùng lên thật cao, sau đó lại rơi xuống rất thấp, Hầu Thiên Đông tưởng như sắp lật thuyền, không ngờ chỉ bị thị ủy phê bình, nhưng vị trí bí thư huyện ủy của lão vẫn bình chân như vại. Lúc này phó bí thư huyện ủy Vương Tử Quân sau khi trải qua điều tra thì lại được thị ủy trắng trợn cho ra thông báo khen ngợi.
Trong quá trình đấu tranh chính trị lần này thì bên thua nhiều nhất chính là Thạch Phong Huy và Tiền Diễm Lệ, là hai vị phó chủ tịch này, điều này càng mang đến lực kính sợ cho rất nhiều người ở huyện Lô Bắc. Khi đám nhân viên văn phòng huyện ủy nhắc đến hai người kia, đều nói là Tiền Diễm Lệ xem như nâng đá đập chân mình, còn Thạch Phong Huy thì rõ ràng là không biết sống chết, dám cướp thức ăn trong miệng bí thư Vương, thật sự là tự mình chuốc lấy khổ sở.
- Bí thư Vương, cậu đang ở trong phòng làm việc sao?
Lưu Thành Quân ở đầu dây bên kia chợt cười nói.
- Chủ tịch Lưu, ngài có gì dặn dò thì cứ nói, tôi ở đây cung kính xin nghe.
Vương Tử Quân vừa tiếp nhận điện thoại vừa nhìn tài liệu mà Tôn Hạ Châu vừa đưa đến.
- Cậu chờ tôi một chút, tôi có chút việc.
Lưu Thành Quân nói rồi cúp điện thoại, hai phút sau vị chủ tịch này đẫ bước vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Lưu Thành Quân, hắn vội vàng ra nghênh đón:
- Chủ tịch huyện đại nhân, ngài có việc gì cứ nói một tiếng là được, nào cần phải tự mình đến đây?
Vương Tử Quân vừa nghênh đón Lưu Thành Quân vừa tranh thủ pha trà rót nước.
- Tử Quân, hôm nay tôi không đến không được, hôm nay xem như tôi đặc biệt đến mời cậu, bây giờ cậu là phó bí thư nắm khối tư pháp, nhưng cậu còn là phó chủ tịch huyện, khối chính quyền cũng không thể thiếu cậu được.
Lưu Thành Quân cũng không vội ngồi xuống mà nhanh chóng lên tiếng.
Lưu Thành Quân không thể không gấp, sau khi hạng mục cầu đường An Lô xảy ra chuyện thì không thể không tiếp tục đấu thầu, mà bí thư Hùng Trạch Luân đã cho ra yêu cầu rõ ràng: "Cầu đường An Lô phải được tiến hành đấu thầu cùng một lúc với hội nghị tư pháp!" Nhưng đến bây giờ một vị chủ tịch huyện như hắn lại gặp phải một vấn đề khó khăn, chính là những xí nghiệp trước kia đến cạnh tranh hạng mục, bây giờ lại không tiếp tục đến đấu thầu.
Không có xí nghiệp, không phải đang cố gắng làm cho Lưu Thành Quân đẹp mặt sao? Trước đó Vương Tử Quân từ chối tiếp nhận hạng mục cầu đường An Lô, nhưng hắn lại đảm bảo sẽ cố gắng giúp thúc đẩy hạng mục, cố gắng giúp đấu thầu công bằng, nhưng lúc này đấu thầu xảy ra vấn đề, Lưu Thành Quân nóng lòng như lửa đốt, nếu làm trễ nãi công tác thì hắn cũng khó thể nào gánh vác trách nhiệm.
- Chúng tôi chỉ tin tưởng bí thư Vương.
Lưu Thành Quân nghĩ đến lúc mình gọi điện thoại cho vị giám đốc của tập đoàn Chính Hồng, người ta dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh không cứng không mềm nói một câu như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất uất ức. Rõ ràng đây là phản ứng dây chuyền sau sự kiện Thạch Phong Huy nhận hối lộ, nhưng đó là sự việc của Thạch Phong Huy, nó có liên quan đến Lưu Thành Quân mình sao?
Lúc này khối chính quyền huyện Lô Bắc thiếu hai vị trí phó chủ tịch huyện, Lưu Thành Quân thật sự bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhưng dù hắn bận rộn thế nào cũng không dám làm loạn. Hắn chỉ có thể bình tĩnh ngồi xuống, tự xem xét nên phá thế cục khốn đốn lúc này như thế nào. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lưu Thành Quân nghĩ nửa ngày chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn vỗ đùi nói:
- Việc này không thể không mời bí thư Vương rời núi, đừng nghĩ đối phương còn trẻ mà lầm, nhưng người ta thông minh, nhiều biện pháp, đầu óc tươi sáng, thích hợp đối phó với đám người kia.
Vương Tử Quân nghe Lưu Thành Quân kêu khổ, trong lòng thầm cảm thấy có chút buồn cười, hắn thật sự không ngờ mình lại có lực ảnh hưởng đối với những thương nhân kia như vậy. Hắn từ chối công tác này chủ yếu là vì mình quá bận, hơn nữa trước mắt vừa xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không có ai thi triển thủ đoạn, nhưng Lưu Thành Quân lại cứ phải chạy đến bắt mình xắn tay vào làm.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Lưu, tôi sẽ tuyệt đối không chối công tác, sẽ tình nguyện đảm đương. Chỉ là phần công tác này tôi cũng không là người phụ trách, nếu để tôi là người hỗ trợ thì được.
Lưu Thành Quân thầm nghĩ, chỉ cần cậu ra mặt là xong, chỉ cần cậu không làm phụ lòng bí thư Hùng, như vậy cậu thích thế nào cũng xong cả.