Khang Tắc Chính nhìn bộ dạng ung dung của con gái, lại nhìn gương mặt chờ mong của con rể, thế là không khỏi thở dài một hơi. Tuy Hoàng Sinh Diệu khá tiến bộ thế nhưng căn bản là chí lớn tài mọn, nếu để cho người này lên vị trí cao, chỉ sợ mình sẽ chọc vào rắc rối.
Nhưng dù thế nào thì Hoàng Sinh Diệu cũng là con rể của mình, nếu như không giúp đỡ một chút ở sự kiện này, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của hai vợ chồng con gái.
- Ừ. Khang Tắc Chính nói một câu khá hàm hồ, sau đó nói sang chuyện khác: - Khang Mẫn, các con định khi nào thì quay về?
- Bố, con vừa mới về một ngày, bây giờ lại hỏi khi nào về, có phải là ghét bỏ chúng con đến ăn miễn phí không? Khang Mẫn tuy đã hơn ba mươi tuổi thế nhưng lại căn bản khá điêu khoa trước mặt bố mình.
Khang Tắc Chính cũng không làm gì được, hắn cười ha hả nói: - Bố cũng tình nguyện cho các con ở lại vài ngày, thế nhưng không phải Tiểu Thuận Tử còn phải đi học sao?
- Các con đã nói với giáo viên của nó rồi, khi nào chúng con quay về thì giáo viên sẽ tự mình đi qua giúp đỡ Tiểu Thuận Tử những bài học đã bỏ qua. Khang Mẫn cười ngạo nghễ nói: - Bố, với trí thông minh của Tiểu Thuận, nghỉ một hai tiết cũng không là vấn đề.
Khang Tắc Chính cười cười, tuy hắn không ủng hộ lời nói của con gái, thế nhưng căn bản không muốn chê cháu mình là ngốc nghếch.
- Bố, nếu ngài thương Tiểu Thuận như vậy, không bằng điều Sinh Diệu về tỉnh. Con cũng không tin một thành phố Rừng Mật lớn như vậy lại không có việc gì cho chúng con. Khang Mẫn nói rồi nhìn thoáng qua Hoàng Sinh Diệu: - Con nghe người ta nói hình như thành phố Rừng Mật có thiếu một vị phó chủ tịch thành phố.
Phó chủ tịch thành phố Rừng Mật có thể nói là cán bộ cấp phó sở, cũng có thể là cấp giám đốc sở, với cấp bậc của Hoàng Sinh Diệu thì có thể lên cấp phó sở, thế nhưng vị trí này như chim săn mồi, có thể dễ dàng tiến lên vị trí giám đốc sở.
Khang Tắc Chính lập tức trầm mặt xuống, hắn nhìn thoáng qua con gái của mình rồi nói: - Không biết nặng nhẹ, chuyện này nào đến lượt con lên tiếng? Cố gắng làm tốt công tác của mình là được rồi.
- Hừ. Khang Mẫn thấy bố mình lên tiếng không nể tình, thế là quay mặt đi nơi khác.
Hoàng Sinh Diệu lúc này cũng rất thất vọng, mặc dù biết rõ mục tiêu này không quá thật sự, thế nhưng hắn biết chỉ cần bố vợ mình ra tay, cũng không phải là không có cơ hội.
Lúc này Khang Tắc Chính nhanh chóng từ chối, điều này nói rõ mình căn bản không có cơ hội nào. Thế nhưng Khang Mẫn có thể vung tay bỏ đi, hắn thì không dám, chỉ có thể cười nói: - Bố, Tiểu Mẫn căn bản là muốn trèo lao đi xa, ngài cũng không nên tức giận làm gì.
- Tôi thì giận nói làm gì? Khang Tắc Chính khoát tay áo chuẩn bị nói hai câu với Hoàng Sinh Diệu, lúc này điện thoại của Hoàng Sinh Diệu chợt vang lên.
Hoàng Sinh Diệu nhìn thoáng qua điện thoại rồi trực tiếp cúp máy. Hắn thầm nghĩ: "Khương Quy Nguyên, dù anh muốn báo cáo thì cũng không cần gọi điện thoại vào lúc này, lần sau có chuyện này thì tôi cũng không tìm đến anh nữa!"
- Bố, những năm nay xí nghiệp của con... Hoàng Sinh Diệu dùng giọng cứng rắn vừa nói được một nửa thì điện thoại điên cuồng vang lên, vẫn là số điện thoại cũ.
Hoàng Sinh Diệu có vài phần tức giận, hắn cầm lấy điện thoại định tắt máy, thế nhưng Khang Tắc Chính vung tay lên nói: - Có người tìm thì cứ nghe máy đi.
- Alo, tôi là Hoàng Sinh Diệu. Hoàng Sinh Diệu tiếp điện thoại thế nhưng lời nói lại mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
- Giám đốc Hoàng, tôi là Khương Quy Nguyên, chuyện kia... Khương Quy Nguyên nói bằng giọng điệu có vài phần vội vàng.
- Có gì thì cứ nói, tôi đang ở nhà Khang Mẫn. Hoàng Sinh Diệu nói như vậy là muốn cho đối phương nói nhanh lên, bây giờ tôi đang rất bận.
Khương Quy Nguyên lúc này cũng bình tĩnh lại một chút, hắn lớn tiếng nói: - Giám đốc Hoàng, chuyện kia...Anh yêu cầu chúng tôi giữ xe của bọn họ, chúng tôi đã giữ xe, thế nhưng chủ nhân của nó là...Chủ tịch Vương.
- Cái gì? Anh nói lại xem. Hoàng Sinh Diệu vốn bảo trì sự bình tĩnh nhưng bây giờ không khỏi đứng lên.
"Chủ tịch Vương, người mình yêu cầu cảnh sát giữ xe lại chính là chủ tịch Vương, thế nhưng đó không phải là người khác lái xe, chính là chủ tịch Vương tự mình lái xe!"
Khi Khương Quy Nguyên nhận được điện thoại của Hoàng Sinh Diệu thì thầm nghĩ lần này mình ném ra một phần nhân tình, tuy Hoàng Sinh Diệu chỉ là một người bình thường thế nhưng lại có một người bố vợ tốt. Chỉ cần ném cho người này một phần nhân tình, sau này mình có vấn đề gì cũng có thể yêu cầu Hoàng Sinh Diệu giúp đỡ một chút.
Chuyện này đối với một người là phó cục trưởng cục công an thành phố thì căn bản là không có vấn đề. Để cảnh sát giao thông giữ một chiếc xe thì căn bản giống như nâng một ly trà lên nhấp một ngụm mà thôi. Tuy yêu cầu sau đó của Hoàng Sinh Diệu có vài phần sinh loạn, thế nhưng bắt người ta đi bộ về hơn mười lăm kilomet cũng không có vấn đề, ai bảo người ta là con rể của Khang Tắc Chính.
Còn phương diện người kia có mệt mỏi thế nào thì căn bản không liên quan đến Khương Quy Nguyên.
Khương Quy Nguyên căn bản mất vài phần sức lực để xử lý vụ này, không những gọi điện thoại cho đội cảnh sát giao thông, còn tìm người phụ trách các phương tiện giao thông công cộng, bài bình bố trận thật tốt.
Khi Khương Quy Nguyên đang suy nghĩ xem mình nên lấy cớ gì để mời giám đốc Hoàng một bữa cơm, đúng lúc này đám cảnh sát giao thông đang trong phiên trực gọi điện thoại đến, nói là có người đến đón cả nhà người kia đi mất.
Sau khi nghe được câu nói này thì Khương Quy Nguyên căn bản muốn mắng cho đám cảnh sát giao thông kia một chặp, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã phản hồi một thông tin lớn, xe đón cả nhà ba người kia là số 2 tỉnh ủy.
Cái gì mà xe số 2 tỉnh ủy? Đó là xe của chủ tịch Vương, dù là ở thành phố Rừng Mật thì xe của chủ tịch Hiểu Bạch cũng không phải là số hai.
Lúc này Khương Quy Nguyên cảm thấy sự việc đã là quá lớn, dù sao thì xe số 2 tỉnh ủy đến đón, đó là người của chủ tịch Vương. Không nói đến người đó là chủ tịch Vương, dù là lái xe của chủ tịch Vương thì Khương Quy Nguyên cũng không thể chống lại được.
- Điều này...Không có xung đột gì đấy chứ? Khương Quy Nguyên không khỏi hít vào một hơi rồi dùng giọng chú ý nói.
- Chúng tôi giữ lại hai chiếc xe, một chiếc xe của người kia, một chiếc xe Gấu Mèo. Viên cảnh sát bên kia trầm ngâm giây lát rồi cho ra một thông tin cực kỳ khủng bố: - Tôi thấy...Tôi thấy người đàn ông được đón đi chính là chủ tịch Vương.
- Cậu nói cái gì? Cậu nói lại tôi xem? Tôi nó cậu phải chú ý một chút, tại sao lại là chủ tịch Vương? Chủ tịch Vương sao có thể đến nơi đó? Cậu đừng có mà dọa người. Khương Quy Nguyên hầu như là rống lên.