Chiều hôm đó Vương Tử Quân rời đi thì Triệu Hiểu Bạch cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, người nhà của Triệu Hiểu Bạch cũng chạy đến, Trần Thái Trung thở dài một hơi, điện thoại cũng bắt đầu nổ tung.
Nhiều dòng xe từ bốn phương tám hướng chạy về thành phố Thanh Chuyên, cũng chỉ vì một nguyên nhân thăm hỏi an ủi bí thư Triệu. Trần Thái Trung nhìn những chiếc xe biển số bên ngoài mà không khỏi cảm nhận được năng lượng của lãnh đạo mình.
Nhưng Trần Thái Trung cũng biết lãnh đạo có độ tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu sở dĩ có nhân duyên như vậy cũng là vì mọi người thầm hiểu nhau về một vấn đề: Sau lưng Triệu Hiểu Bạch còn có Vương Tử Quân. Hơn nữa chủ tịch Vương đã chạy đến đầu tiên, nếu không phải là như vậy, chỉ sợ một nhân vật cấp bậc bí thư huyện ủy không đến mức làm cho người ta bôn ba như vậy.
Sau khi tiễn chân trưởng phòng lâm nghiệp, Trần Thái Trung thở dài một hơi. Lúc này trời đã tối, hắn mỏi mệt thầm nghĩ một ngày đã qua, mình có thể yên tĩnh được một chút.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, Trần Thái Trung nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn phát hiện đó là một dãy số lạ, nhưng nhìn qua thì thấy mã vùng là thành phố Rừng Mật.
Hôm nay Trần Thái Trung tiếp quá nhiều điện thoại đến từ thành phố Rừng Mật, thế nên hắn cũng không quan tâm mà trực tiếp nghe máy: - Chào anh, tôi là Trần Thái Trung, xin hỏi ngài là ai?
- Chào đồng chí Thái Trung, Hiểu Bạch đã tỉnh chưa? Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trầm ấm.
Trần Thái Trung chợt sững sờ, hôm nay dù là ai gọi điện thoại đến đều gọi mình là chủ nhiệm Tiểu Trần, mặc dù hắn chỉ là một cán bộ cấp khoa bình thường, xưng hô đồng chí Thái Trung thì mới gọi là đúng. Nhưng hắn được người ta gọi là chủ nhiệm quá nhiều, bây giờ được gọi là đồng chí thì cảm thấy có vài phần không thích ứng.
Cũng may Trần Thái Trung là người thông minh, hắn biêt rõ càng là người xưng hô với mình như vậy thì càng nên chú trọng, căn bản đều là cấp bậc cao. Thế là hắn tranh thủ thời gian nói: - Cám ơn ngài quan tâm đến bí thư Triệu, lúc này bí thư Triệu đã tỉnh, nhưng vì bị thương ở đầu nên không nghe máy được, thật sự xin lỗi.
- À, vậy thì tốt, cậu thay tôi chuyển lời cho Hiểu Bạch, nói cậu ấy an tâm dưỡng thương, chuyện khác cũng đừng nên quá quan tâm. Người kia nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Phương Anh Hồ.
Trần Thái Trung vô thức đồng ý một tiếng, sau đó cúp điện thoại. Thế nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, hắn chợt nhớ người gọi đến là ai, chính là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ.
"Trời ạ, vừa rồi mình trò chuyện với một vị thường ủy tỉnh ủy!" Trần Thái Trung nghĩ đến điều này mà thiếu chút nữa thì chết ngất, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn bực. Không phải chỉ là thư ký trưởng Phương của bí thư Sầm sao? Không phải là có quan hệ không tốt với chủ tịch Vương sao? Thế nào lại gọi điện thoại đến?
Khi Trần Thái Trung chuyển lời quan tâm của Phương Anh Hồ cho Triệu Hiểu Bạch, lúc này cục trưởng Lăng Khoa Nam của cục công an đi đến. Sau khi đặt túi xách chứa sản phẩm bổ sung dinh dưỡng xuống, hắn thân mật nói vài câu hỏi thăm sức khỏe, sau đó báo cáo tình huống điều tra, cuối cùng rời khỏi bệnh viện.
Lăng Khoa Nam chính là cục trưởng tiền nhiệm của cục công an huyện, rất nhiều chuyện mở miệng còn có thể diện hơn cả phó chủ tịch huyện. Người này nếu ra lệnh thì cục công an căn bản là chấp hành nhanh chóng, điều này Trần Thái Trung hiểu rất rõ.
Sau khi lễ phép tiễn chân Lăng Khoa Nam, chợt nghe Lăng Khoa Nam nói: - Thái Trung, cậu là người xã Ngọ Ba có phải không?
Trần Thái Trung từ nhỏ sống ở huyện thành, thế nhưng quê lại ở xã Ngọ Ba, điều này căn bản ít người biết rõ. Cho dù là chính hắn cũng luôn tự cho rằng mình là người huyện thành.
Không thể ngờ một người không có chút quan hệ với mình như Lăng Khoa Nam lại biết rõ điều này như vậy. Trần Thái Trung không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường. Dù sao đây cũng là cục trưởng cục công an, thế nên căn bản không xa lạ gì lai lịch của mình.
- Vâng, tôi là người xã Ngọ Ba.
- Ha ha, Thái Trung, chúng ta là đồng hương đấy, Trần Gia thôn của các cậu cách thôn chúng tôi hai kilomet, căn bản cũng là người một nhà. Lăng Khoa Nam nói rồi vỗ mạnh lên vai Trần Thái Trung: - Sau khi bí thư Triệu khỏe hẳn, chúng ta uống vài ly chúc mừng mới được.
- Không có vấn đề. Tuy Trần Thái Trung biết rõ Lăng Khoa Nam không cùng đường với lãnh đạo của mình, thế nhưng hắn là người tám mặt lung linh, sẽ không đắc tội với một người là cục trưởng cục công an. Hắn cảm thấy đồng ý dùng cơm là một chuyện, sau này khi nào dùng cơm lại là chuyện khác.
- Cậu Thái Trung, lần này công tác của tôi thật sự rất bị động, ai cũng không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy, hơn nữa còn xảy ra trên người bí thư Triệu. Lãnh đạo thượng cấp có hoài nghi về sự việc này, ngay cả tôi cũng rất hoài nghi, thế nhưng pháp luật chú ý chứng cứ rõ ràng, căn bản hoài nghi là không được, phải có chứng cứ. Lãnh đạo bây giờ có mắng thì tôi phải chịu trách nhiệm. Lăng Khoa Nham nhìn Trần Thái Trung rồi khẽ nói.
Trần Thái Trung chần chờ giây lát rồi khẽ nói" - Cục trưởng Lăng, đây là lãnh đạo tín nhiệm ngài.
- À, không nói đến phương diện này nữa, dù sao nó cũng là phạm vi chức trách của tôi. Đau đầu thì đau đầu thế nhưng lãnh đạo thấy sự việc quá trùng hợp, tôi cũng chỉ có thể phá án theo tình huống thực tế. Đây là một vụ tai nạn giao thông, tôi là cục trưởng cục công an, ít nhất cũng phải phá án theo đúng quy định. Lăng Khoa Nham nói đến đây thì sờ lên đầu: - Phương diện pháp luật không thể làm xằng bậy được.
Lăng Khoa Nham nói với mình như vậy làm gì? Hay là muốn mình nói với bí thư Triệu? Trần Thái Trung thầm nghĩ như vậy, sau khi đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì thấy có vài người đi về phía mình.
- Chào anh, có phải anh là cục trưởng Lăng Khoa Nham không? Người đàn ông đi đầu đưa mắt nhìn Lăng Khoa Nham rồi cười hỏi.
Khi thấy nhóm người kia thì Trần Thái Trung cảm thấy có chút không đúng, khi hắn đang nghi hoặc thì lại thấy Lăng Khoa Nham có biểu hiện rất khác lạ.
- Tôi...Tôi là Lăng Khoa Nham.
- Cục trưởng Lăng, tôi là Trần Cương của ủy ban kỷ luật thị ủy, những vị này là đồng chí thuộc ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, bọn họ muốn tìm anh hỏi thăm vài sự việc. Người đàn ông trung niên đi phía sau trầm giọng nói.
"Trần Cương, đây là một trong những vị phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Thanh Chuyên!" Trần Thái Trung chợt cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên.
- Bí thư Trần, tôi...Tôi có chuyện gì sao?
- Cục trưởng Lăng, chúng tôi mời anh đi thì tất nhiên phải có nguyên nhân, mong anh đi theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông vừa rồi mở miệng hỏi Lăng Khoa Nham căn bản vung tay lên, vài người đàn ông đi theo nhanh chóng đưa Lăng Khoa Nham lên xe.