- Đề tài tôi vừa nói có chút trầm trọng, nếu tổng quát lại thì năm nay tình thế của huyện Lô Bắc chúng ta thật sự rất tốt. Bí thư Tử Quân, nhà khách huyện ủy đã chuẩn bị xong rồi chứ? Đi, chúng ta đi uống rượu, lúc này tôi cần phải mời vị đại công thần của huyện Lô Bắc hai ly mới được.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Hầu Thiên Đông dùng giọng nhiệt tình nói với Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Vương Tử Quân cũng tràn đầy nụ cười, hắn nói hai câu khiêm tốn với Hầu Thiên Đông, sau đó cùng các vị thường ủy chậm rãi đi ra khỏi phòng họp.
Từ phòng họp huyện ủy đi đến nhà khách huyện ủy cũng không quá xa, thế cho nên các vị thường ủy huyện ủy cũng không ngồi xe, cả đám đi bộ, chỉ mất vài phút đã đến nhà khách huyện ủy.
Trên đường đi các vị thường ủy đều trò chuyện vui vẻ, giống như những gì xảy ra ở hội nghị thường ủy là chưa từng phát sinh, nhưng lúc này những gương mặt dù mỉm cười cũng không biết có tồn tại bao nhiêu tâm tư.
Dưới sự nhiệt tình của Hầu Thiên Đông, Vương Tử Quân và Lưu Thành Quân đều phải đi đầu, tuy các vị thường ủy đều lên tiếng nghị luận, nhưng đại đa số chủ đề đều xoay quanh ba người bọn họ. Vương Tử Quân nghe mà thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười thoải mái, mà Trần Lộ Dao đi kém hơn Vương Tử Quân nửa bước lại liên tục cười lạnh.
Trần Lộ Dao thật sự rất phục thủ đoạn của bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông, hắn vừa đi vừa khẽ cúi đầu, thầm nghĩ đến những lời nói như thác lũ của anh Hầu ở hội nghị thường ủy, rõ ràng là vừa có uy thế, vừa có khí thế, vừa kéo lại vừa gõ đầu. Trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác sợ hãi, nhưng ngay sau đó đã bị những âm thanh đàm tiếu che giấu đi. Kẻ nào có thể nói cho rõ ràng, anh Hầu vung tay gõ lên đầu một Vương Tử Quân đang tràn đầy danh tiếng không phải là giết gà dọa khỉ, nhân cơ hội thị uy với tất cả thường ủy huyện ủy?
Cuối cùng Hầu Thiên Đông vẫn là người đa mưu túc trí, biểu hiện thì gõ đầu vương tử quân, thế nhưng lại đề bạt thư ký của Vương Tử Quân, đây không phải là vừa cho một gậy vừa ném cho một củ cà rốt sao? Cho dù Vương Tử Quân đầy lòng bất mãn cũng không thể làm gì hơn là ngậm quả đắng, cũng không nói được gì, thủ đoạn khống chế như vậy thật sự làm cho Trần Lộ Dao cảm thấy mặc cảm.
- Bí thư Vương, có chừng có mực, dòng nước xoáy bùng lên không phải là chuyện tốt, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.
Trong quá trình mời rượu, Đỗ Tự Cường cụng ly với Vương Tử Quân, lão khẽ mở miệng nói một câu.
Tiếu Tử Đông không lên tiếng, chỉ cầm ly cụng mạnh với Vương Tử Quân; trưởng phòng tuyên truyền Hàn Minh Khải cũng cụng ly với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng không e dè nói một câu, bất cứ lúc nào cũng chờ sự kêu gọi của bí thư Vương. Rõ ràng nếu so sánh với Đỗ Tự Cường, Tiếu Tử Đông thì vị trưởng phòng tuyên truyền này đã công khai đẩy mình về phía Vương Tử Quân.
Tửu lượng của Vương Tử Quân là không tốt, hôm nay tuy rất có lực nhưng vẫn uống đến mức mơ màng, thế cho nên cũng không nhớ rõ mình về chỗ ở như thế nào.
Mỗi cơ quan đều không thiếu những người lắm chuyện, thế cho nên quá trình của hội nghị thường ủy lần này tung tán ra rất nhanh như hạt giống bồ công anh được gió thổi. Rất nhiều cán bộ già lão bàn luận về vấn đề này thì đều thần bí nói về vấn đề bí thư Vương danh tiếng quá mạnh, bị bí thư Hầu gõ đầu.
Những lời đồn đãi này ngày càng rộng, thế cho nên vài ngày sau Trương Tân Dương đem những lời kia nói vài tai Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân nghe những tin đồn này thì chỉ cười cười. Bây giờ tất cả tinh lực của hắn đều tập trung lên hội nghị khối tư pháp tỉnh.
Đối với loại hội nghị có cấp bậc thế này, huyện Lô Bắc tất nhiên sẽ rất lo lắng, sẽ mong muốn làm sao cho tốt, thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt các vị lãnh đạo hai cấp tỉnh thị. Vì hội nghị này mà Hầu Thiên Đông đã tự mình mở hai hội nghị động viên, cũng tỏ rõ thái độ trao quyền cho Vương Tử Quân, chỉ cần có bất kỳ ban ngành nào không chịu phối hợp, Vương Tử Quân có thể trực tiếp đưa ý kiến với huyện ủy.
- Trước đổi tư tưởng sau đó mới đổi người, không thể thay đổi tư tưởng mới thay người.
Chỉ một câu đơn giản đã động viên tất cả đơn vị ban ngành, mà Vương Tử Quân đề xuất lấy dân làm gốc, cần sáng tạo ra lý niệm công tác mới hài hòa hơn cho khối ủy ban tư pháp, càng mong sao được chứng thực trong thời gian ngắn nhất.
Nếu so với hội nghị khối tư pháp thì công tác đấu thầu hạng mục cầu đường An Lô cũng cực kỳ có khí thế. Khi Thạch Phong Huy nhận được quả ngọt từ trên trời rơi xuống, hắn biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, bắt đầu một cuộc sống bận rộn. Điều này làm cho Hầu Thiên Đông không ngừng gật đầu, nói Thạch Phong Huy là người có khả năng công tác, là người khôn khéo, ý nghĩ công tác rõ ràng, đầu óc linh hoạt, có thể làm cho công tác thêm sống động.
Thạch Phong Huy này không đơn thuần là báo cáo với Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, hắn cũng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân không dưới mười lần. Nhưng nếu nói hắn vội vàng đến báo cáo, chẳng bằng nói hắn đang vội vàng tỏ tư thái với Vương Tử Quân: Đó là tôi không phải cố gắng tranh cướp công tác này, tôi chỉ phục tùng sự sắp xếp của bí thư Hầu mà thôi.
Khi công tác tuyên truyền về cầu đường An Lô được bùng lên, các thương nhân hứng thú với con đường này ngày càng nhiều, một ngày trước khi diễn ra đấu thầu, số thương nhân đến khối chính quyền huyện Lô Bắc đăng ký đã lên đến con số ba mươi hai người.
- Bí thư Vương, thật đáng tiếc.
Người phụ trách cho tập đoàn Chính Hồng là Mục Kinh Ba bắt chặt tay của Vương Tử Quân rồi dùng giọng lo lắng nói.
Vương Tử Quân hiểu Mục Kinh Ba đang tiếc nuối điều gì, trong hội chợ đầu tư thương mại thành phố An Dịch, giám đốc của tập đoàn Chính Hồng thật sự là kẻ có con mắt tinh đời, nhìn chằm chằm vào hạng mục của huyện Lô Bắc mà không bỏ qua, biểu hiện đầy đủ thành ý hợp tác, điều này để lại cho Vương Tử Quân ấn tượng rất sâu. Phải nói rằng huyện Lô Bắc muốn tìm một đối tác có thể quăng một lượng tiền lớn để xây dựng cầu đường An Lô là không dễ dàng, khi sắp thấy ánh mặt trời tươi sáng vào lúc bình minh thì không ngờ bước tiếp theo lại bị trả giá, một chiêu của Hầu Thiên Đông làm cho Vương Tử Quân căn bản không chuẩn bị kịp.
Nhưng lúc này dù Vương Tử Quân có hiểu thì cũng không thể nói được, hắn chỉ cười cười:
- Tôi bây giờ đang lo chuẩn bị cho hội nghị khối tư pháp tỉnh, thật sự không đi được, nhưng xin ngài cứ yên tâm, lần này chủ tịch Phong huy nhất định sẽ đối đãi với từng thương gia một cách công khai công chính.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Mục Kinh Ba của tập đoàn Chính Hồng lắc đầu nói, vẻ mặt có chút lo lắng.
Vương Tử Quân nói vài ba câu với Mục Kinh Ba, sau đó hắn đi về phía chiếc xe của mình. Tuy hắn vừa rồi đang an ủi người khác, thế nhưng lúc này trong lòng thật sự mang theo chút bất đắc dĩ. Nhà tư bản lấy tiền trong túi áo ra cũng sẽ không ném vào thùng rác, các anh cứ tìm cách phục tùng bọn họ đi là vừa.
Sự việc lần này có công bình hay không là chuyện của Hầu Thiên Đông, nếu Vương Tử Quân soi thật chặt, sợ rằng sẽ phát sinh tình huống đối kháng trực tiếp với Hầu Thiên Đông.
Một vị phó bí thư đối kháng với bí thư huyện ủy, Vương Tử Quân rõ ràng chưa chuẩn bị sẵn sàng, càng không muốn đơn giản tham gia vào cuộc chiến như vậy. Hầu Thiên Đông dù sao cũng là một bí thư lão thành ở huyện Lô Bắc, có nhiều phần công tác của mình cần được lão ủng hộ, nếu một trong hai bên đánh vỡ thế cân đối thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy tâm ý rất phiền và rối loạn, hắn khẽ vuốt tóc, khi hắn đang quyết định xem nên làm thế nào thì đúng lúc điện thoại vang lên.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi là ai vậy?
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.
- Tử Quân, quay đầu sang hướng bên trai một trăm hai mươi độ.
Một âm thanh trong trẻo nhưng ẩn giấu tình cảm vô hạn chợt vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà trái tim chợt run lên, hắn xoay người nhìn theo bản năng, đúng lúc thấy một cô gái đang đứng lẳng lặng bên cạnh một cây dương liễu đang được gió xuân ve vuốt.
Người đứng hoa rơi, lúc này dù không có hoa rơi nhưng lại có những cành dương liễu mềm mại, cô gái kia mặc một bộ tây trang trắng, đứng bên cạnh thân cây cực kỳ quyến rũ.
Vương Tử Quân nhìn thấy hình bóng kia rất quen thuộc, hắn chợt cảm thấy mình ngây dại.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt si ngốc nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, trên mặt là vẻ xúc động, trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác muốn ôm cô gái kia vào lòng mình, dù lúc này trời đất sụp đổ cũng không chịu chia lìa.
Khoảnh khắc này giống như khung cảnh bốn phía đều đã đi xa, Vương Tử Quân dùng ánh mắt si ngốc nhìn cô gái kia, bàn chân của hắn tiến về phía trước cũng nhanh hẳn lên.
- Này anh ngốc, có rất nhiều người đang nhìn, lát nữa đi với em lên núi du xuân.
Một âm thanh mềm mại giống như ẩn giấu tình cảm vô hạn chợt vang lên.
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà không khỏi cảm thấy kích động khó hiểu, nhưng cảm giác kích động này chỉ có ở trong lòng, giống như một loại rượu lên men lâu năm, càng thêm thơm ngát, càng có hương vị.
Một chiếc Audi màu trắng khẽ từ phương xa chạy đến, người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh cây dương liễu cũng biến mất khi chiếc Audi dừng lại và tiếp tục chạy như bay. Vương Tử Quân nhìn chiếc Audi chạy đi xa mà nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
"Nàng đã đến, nàng đã quay lại!"
Tuy chưa từng mất đi niềm tin đối với Tần Hồng Cẩm, thế nhưng lúc nhìn thấy nàng, Vương Tử Quân chợt ý thức được bấy lây nay mình cảm thấy cô độc có lẽ vì người phụ nữ mà mình yêu này.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân thật sự giống như không tự chủ đực, hắn muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn muốn đem niềm vui của mình nói cho mọi người, muốn thổ lộ tất cả thần kinh căng cứng của mình.
- Bí thư Vương, chúng ta nên đi đến đâu đây?
Tuy đã là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thế nhưng Tôn Hạ Châu vẫn kiên trì đi theo Vương Tử Quân, hắn biết mình sở dĩ có ngày hôm nay cũng đều là vì đi theo bí thư Vương.
Những ngày qua Tôn Hạ Châu nhận chức và thật sự rất cẩn thận, hắn đã đi theo Vương Tử Quân một thời gian dài, hắn tự tin mình có thể phỏng đoán được tâm tình của bí thư Vương. Dù những ngày qua vẻ mặt bí thư Vương vẫn trầm tĩnh như nước giếng sâu, thế nhưng hắn vẫn có thể từ biểu cảm điềm nhiên như không của bí thư để nhìn ra chút buồn đau âm thầm, hắn cảm thấy bí thư Vương cũng không vui sướng giống như biểu hiện bên ngoài. Mà bí thư Vương ưu phiền vì vấn đề gì, có thể đoán ra được.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lời Tôn Hạ Châu, hắn nói:
- Đưa tôi về nhà, nếu hôm nay có chuyện gì cũng đừng gọi điện thoại cho tôi. Text được lấy tại Truyện FULL
- Vâng, tôi nhớ kỹ, bí thư Vương.
Tôn Hạ Châu nhìn hai hàng chân mày không giấu được niềm vui của bí thư Vương, trong lòng thầm vui vẻ. Tuy hắn không biết bí thư Vương vui vẻ vì điều gì, thế nhưng hắn là một tên cấp dưới thân cận của bí thư Vương ở huyện Lô Bắc, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy chuyện làm cho bí thư Vương vui vẻ cũng làm cho mình thoải mái hơn.
Thái Thần Bân lái xe rất ổn, sau khi ngồi lên vị trí thoải mái ở sau xe, Vương Tử Quân cười nói với Thái Thần Bân:
- Thần Bân, chuyện cậu đi học đại học tại chức thế nào rồi?
Những ngày qua Thái Thần Bân cũng thấy Vương Tử Quân có chút khác thường, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân mỉm cười hỏi mình, hắn lập tức cảm thấy bí thư Vương giống như khôi phục lại như ngày thường. Hắn thở dài một hơi, vừa khởi động xe vừa dùng giọng chú ý nói:
- Đã đi vài lần, nhưng vẫn như cũ, sách biết tôi mà tôi lại không biết chúng nó là gì.
- Ha ha ha, cậu đấy, cần phải bỏ ra nhiều công sức hơn, sau này nếu có buổi học thì trực tiếp xin nghỉ, chuyện học tập không thể nào chậm trễ được.
Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó hắn nói với Tôn Hạ Châu:
- Hạ Châu, Thần Bân thứ gì cũng tốt, bây giờ học tập không quá mức chú tâm, cậu sao chép lại thời khóa biểu của cậu ấy, giám sát cậu ấy cho tôi, khi nào nên đi học thì sẽ không sắp xếp cho lái xe.
Thái Thần Bân tuy không nói lời nào nhưng sắp xếp của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn cảm thấy ấm áp, bí thư Vương mỗi ngày đều rất bận rộn, bây giờ còn quan tâm đến việc học của mình, điều này làm cho hắn cảm động không thôi. Chuyện hắn đi học cũng là bí thư Vương sắp xếp cho Tôn Hạ Châu đi xử lý, lúc đó chính mình thấy không cần, nhưng bí thư Vương lại trầm mặt mắng cho một chặp.
- Cậu muốn lái xe cả đời sao? Cần đến trường học tập cho tôi, tôi muốn những thủ hạ của mình đều phát triển đến đỉnh cao.
Mỗi lần nghĩ đến tình huống bí thư Vương nổi giận thì Thái Thần Bân lại tràn đầy cảm động, tuy bị bí thư Vương mắng cho một chặp nhưng trong lòng hắn thật sự muốn cười, trong mắt bí thư Vương không ngờ cũng có hình bóng của mình.
Xe nhanh chóng chạy đến khu nhà huyện ủy, sau khi dừng xe thì Vương Tử Quân nói hai câu với Thái Thần Bân và Tôn Hạ Châu, sau đó đi về nhà mình. Hắn cởi tây trang, mặc một bộ quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai và kính đen, ngay sau đó đi ra khỏi khu nhà huyện ủy.
Lúc này dưới tình huống không ai thấy rõ mặt Vương Tử Quân, người ta chỉ thấy đây là một người thanh niên hơn hai mươi, không ai ngờ đây chính là bí thư Vương nổi tiếng quyền cao chức trọng trong ban ngành huyện Lô Bắc.