Đỗ Tiểu Trình ghét nhất chính là Vương Tử Quân luôn không tự giác được gọi mình là cháu, không ngờ tên kia lại càng làm trầm trọng thêm, thậm chí khi gọi mình là cháu còn ra vẻ giống hệt bố mình, đúng là quá mức, nàng có thể nhịn nhưng rõ ràng là không thể nhẫn.
Đỗ Tiểu Trình vừa nghĩ đến tư thế bất nhã của mình đã rơi vào trong mắt Vương Tử Quân, thế là nàng vừa thẹn vừa vội, nàng chợt giương nanh múa vuốt về phía hắn:
- Còn không phải vì sợ đại bí thư Vương phạm vào sai lầm sao? Hai chúng tôi đến giám sát anh.
- Giám sát? Ha ha, hoan nghênh giám sát.
Vương Tử Quân đã có kinh nghiệm đối phó với một Đỗ Tiểu Trình không biết lớn nhỏ, hắn ngồi xuống chỗ của mình với bộ dạng không cho là đúng, rõ ràng là trời sập cũng không sợ hãi, điều này làm cho ngôn ngữ mang tính công kích của Đỗ Tiểu Trình mất đi hiệu lực.
- Tử Quân, đây thật sự là vàng sao?
Y Phong trầm ngâm một chút rồi hỏi về phía Vương Tử Quân.
- Là vàng!
Vương Tử Quân thuận tay tiếp nhận danh thiếp trong tay của Y Phong, hắn cười cười nói tiếp:
- Cừu Thiên Khôi này không đơn giản, là kẻ phong vân một cõi ở Chiết Giang, có chút danh tiếng. Ngày nay cái tên Cừu Thiên Khôi đã là một thương nhân nổi tiếng, không ngờ lại còn cực kỳ khéo léo, nếu là hắn trực tiếp đưa tiền thì sẽ có người không muốn, nhưng những vật thế này, nếu cô nói nó là danh thiếp, rõ ràng nó không đơn giản là danh thiếp; nhưng nếu nói nó là tiền thì rõ ràng chỉ là một tấm danh thiếp; nhưng điều này lại giống như hạ bậc thang cho kẻ thu lễ, có thể dễ dàng cười tiếp nhận, chẳng lẽ trong quy định trong sạch hóa bộ máy chính trị có luật không cho lãnh đạo thu nhận danh thiếp sao?
- Không có việc gì mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chích.
Đỗ Tiểu Trình đặt mông người xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng dùng giọng không che đậy miệng nói.
- Anh ta không phải quân gian xảo cũng không phải phường đạo chích, anh ta chẳng qua chỉ muốn dự đoán một hạng mục mà thôi.
Ánh mắt Vương Tử Quân chợt sáng lên, hắn trầm giọng nói.
Đỗ Tiểu Trình và Y Phong cũng không ngốc, cả hai đều hiểu hạng mục trong miệng Vương Tử Quân là gì, nhưng lúc này hai người cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Vương Tử Quân khẽ đùa giỡn với tấm danh thiếp trong tay, trực giác cho hắn biết sự việc không đơn giản như vậy, chút vui vẻ trong ánh mắt của Cừu Thiên Khôi rõ ràng làm hắn sinh ra một cảm nhận, đó là người này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đỗ Tiểu Trình thấy Vương Tử Quân rơi vào trạng thái trầm ngâm, nàng định lên tiếng, lại bị Y Phong kéo lại, thế là bầu không khí trong phòng lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lưu lượng người vào ngày thứ hai ở hội chợ đầu tư thương mại thật sự không kém ngày đầu tiên, càng có nhiều thương gia nhận được tin tức và hào hứng đi đến gian hàng của huyện Lô Bắc, đến hỏi thăm tình huống của con đường, càng nhiều người biểu hiện mục đích muốn hợp tác cực kỳ mãnh liệt.
Ngày hôm nay đối với Đỗ Tiểu Trình và Y Phong thật sự là rất bận rộn, có kinh nghiệm của một ngày hôm trước, Y Phong hôm nay càng thêm hoàn thiện, càng thêm đúng đắn. Nàng có kinh nghiệm dạy học, thế cho nên rất sống động trong lúc cố vấn cho khách hàng về con đường An Lô, thỉnh thoảng khách nở nụ cười, nàng còn chen vào vài câu, làm cho bầu không khí rất hòa hợp.
Phải nói là Y Phong có kinh nghiệm giáo viên nên ưu thế ăn nói khá tốt, nàng giải thích tỉ mỉ, hơn nữa còn có tướng mạo xinh đẹp. Vương Tử Quân cảm thấy nha đầu kia cũng có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, khi thấy người vây quanh gian hàng của huyện Lô Bắc ngày càng nhiều thì cũng không quên cơ hội tổng kết:
- Các vị tiên sinh, dựa vào những luận chứng và khảo sát khoa học, thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc quyết định mở con đường An Lô, đây không chỉ là con đường đẩy mạnh phát triển kinh tế giữa hai bên, hơn nữa cũng ném cho mọi người một cơ hộ phát tài.
- Cô gái.
Một thương nhân mỉm cười nói:
- Ý nghĩ phát triển của huyện Lô Bắc rất có khí phách, tôi thật sự rất hứng thú với phương diện đầu tư vào cầu đường An Lô.
Rõ ràng sau khi Y Phong mở miệng "du thuyết"(thuyết khách ngày xưa), rất nhiều thương nhân đã bị cuốn hút. Tất nhiên nếu chỉ dựa vào chút ấn tượng nhỏ như vậy thì người ta sợ rằng cũng chỉ tỏ vẻ một chút rồi mặc kệ, cũng không có gì hơn, nhưng vấn đề ấn tượng lại có thêm chút sắc thái.
Đến gần giờ cơm thì Y Phong cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Đỗ Tiểu Trình càng phàn nàn với Vương Tử Quân, nàng yêu cầu chút nữa hắn phải mời hai người một bữa cơm ngon mới được.
Ngày hôm sau thì số người mời cơm Vương Tử Quân ngày càng nhiều, đồng thời cũng có nhiều cuộc điện thoại từ thành phố Giang Thị và Hồng Ngọc gọi đến, cũng bắt đầu nói về vấn đề đầu tư đường An Lô. Đặc biệt có một vị phó chủ tịch thành phố Hồng Ngọc gọi điện thoại đến, càng không e dè yêu cầu Vương Tử Quân quan tâm đến công ty xây dựng Bác Minh trong phạm vị phù hợp.
- Bí thư Vương, tôi xin nâng ly, kính mong bí thư Vương hạ cố đến chơi.
Cừu Thiên Khôi lại xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, cặp mắt sáng ngời có thần, vẻ mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình.
Vương Tử Quân đang đưa một nhóm người vào trong khách sạn, lúc này hắn chợt nhíu mày và nói:
- Nếu giám đốc Cừu đã nhiệt tình như vậy, tôi chối từ cũng bất kính, như vậy cũng chỉ có thể làm phiền giám đốc Cừu.
Địa điểm Cừu Thiên Khôi mời khách chính là khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, là một nơi tuyệt đối xa hoa ở thành phố An Dịch, tòa nhà cao hơn mười tầng, khi nhóm Vương Tử Quân chạy đến thì phát hiện nơi đây đầy đủ các loại xe cực sang.
Khi đẩy cửa phòng, một luồng khí xa hoa phả vào mặt làm cho người ta không khỏi hưng phấn. Đám nhân viên trợ lý đi cùng với Cừu Thiên Khôi đều là loại mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lúc sau đã đưa Trương Thắng Lợi, Tôn Hạ Châu và những nhân viên tương quan đi gọi món hoặc gọi rượu, trong phòng lúc này chỉ còn lại Cừu Thiên Khôi và Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, con người của tôi thích kết giao bạn bè, cũng chính là tích cách của tôi, như vậy tôi mới có thành công hôm nay. Tôi với anh vừa quen đã thân, nếu như bí thư Vương không chê tôi trèo cao, tôi sẽ coi anh như anh em, thế nào?
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, hắn cũng không tiếp tục câu chuyện của Cừu Thiên Khôi, mà Cừu Thiên Khôi cũng không chút xấu hổ, hắn vẫn tươi cười như trước. Nhưng lúc này hắn cũng không tiếp tục ẩn giấu mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bí thư Vương, con người của tôi gần đây tôn thờ câu nói có tiền mọi người cùng xài, có tài mọi người cùng phát, nếu như bí thư Vương có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ tỏ vẻ rõ ràng, sẽ không để cho bí thư Vương có hại.
Trong mắt Cừu Thiên Khôi bắn ra ánh sáng cơ trí, hắn dùng giọng động tình nói:
- Tôi từ nhỏ đã nghèo hèn, nhiều năm phấn đấu gian khổ, trước nay luôn giữ vững một nguyên tắc, chính là đầu tư hạng mục ở trong nước mà không ở nước ngoài, nếu có thể đầu tư trong tỉnh sẽ không ra tỉnh ngoài, nó được gọi là phát đạt nhưng không quên quê hương. Tôi đến tham gia hội chợ đầu tư thương mại tỉnh Sơn Nam, nhưng tình thế ở Chiết Giang chúng ta cũng rất tốt, có một con đường như An Lô cần khai phá, công ty Bác Minh chúng tôi tình nguyện hợp tác cùng huyện Lô Bắc, còn hy vọng bí thư Vương sẽ mở cho một cánh cửa thuận tiện.
- Giám đốc Cừu, anh quá khách khí rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Tôi cũng hiểu được một chút về kinh nghiệm phát triển của anh, anh nắm rất chắc xu hướng và thời cơ của thị trường. Con đường An Lô lần này thật sự là một hạng mục đầu tư tốt, huyện Lô Bắc chúng tôi vốn đang hợp tác kêu gọi đầu tư, quý công ty nếu có mục đích đầu tư, như vậy người phải cảm tạ là chúng tôi mới đúng.
Hai mắt Cừu Thiên Khôi híp lại thành đường nhỏ, hắn nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, thế là cũng không đi đường vòng mà nói:
- Bí thư Vương, hạng mục này công ty chúng tôi đã chuẩn bị toàn bộ hạn ngạch đầu tư, sẽ xây dựng thành một quốc lội cấp hai.
Quốc lộ cấp hoa, Cừu Thiên Khôi ra tay rõ ràng không phải là nhỏ. Vương Tử Quân nhìn Cừu Thiên Khôi, hắn trịnh trọng gật đầu nói:
- Vậy thì tốt quá, giám đốc Cừu, là một người phụ trách khối kêu gọi đầu tư của huyện Lô Bắc, tôi cực kỳ khâm phục sự chân thành hợp tác của anh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, đồng mưu phát triển.
Vương Tử Quân nói rất khách khí nhưng trong lòng lại không chút biểu cảm, hắn biết rõ ngay sau đó mới chính là cục thịt của Cừu Thiên Khôi.
- Công ty cầu đường chúng tôi muốn ba mươi năm quản lý con đường, đồng thời hằng năm sẽ giao nộp cho huyện Lô Bắc mười phần trăm tiền thu phí, bí thư Vương thấy thế nào?
Quyền quản lý ba mươi năm? Mười phần trăm tiền thu phí? Vương Tử Quân nhìn Cừu Thiên Khôi, thầm nghĩ khẩu vị của đối phương quá tốt, con đường bây giờ đã xác định là một con gà đẻ trứng vàng, anh không những lấy hết trứng vào trong tay, còn muốn nắm ba mươi năm.
Mười phần trăm tiền thu phí, đây thật sự là một mức quá thấp không thể thấp hơn, theo tính toán đo lường của Vương Tử Quân và các đồng chí cục thương mại, sợ rằng dù là năm mươi phần trăm vẫn tính là thấp, thế cho nêm một điều kiện như vậy căn bản là huyện Lô Bắc khó thể chấp nhận được.
- Tất nhiên, chúng ta cũng không làm cho bí thư Vương có hại, có tiền mọi người cùng xài, chỉ cần bí thư Vương tình nguyện, mười phần trăm tiền phí của con đường sẽ thuộc về anh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cừu Thiên Khôi cũng không chút chần chừ khi thấy ánh mắt biến đổi bất định của vương tử quân, hắn dùng giọng cực kỳ chân thành nói.
Mới đó đã lấy ra mười phần trăm tiền thu phí ném cho Vương Tử Quân, Cừu Thiên Khôi cảm thấy như vậy cũng đã có thể đạp ngã vị phó bí thư trẻ tuổi kia. Biết đâu người khác không biết con đường sẽ sinh ra bao nhiêu lợi nuận, thế nhưng vị phó bí thư trẻ tuổi này lại chính là người trong cuộc, cần hắn cho ra cái giá cao.
Mười phần trăm lợi nhuận, đây thật sự là con số mà chính Cừu Thiên Khôi cũng động tâm, hắn cho ra con số như vậy cũng không đau lòng, vì hắn thấy người thanh niên kia có giá trị như vậy.
- Cám ơn giám đốc Cừu đã tỏ ra coi trọng với tôi, nhưng tôi cảm thấy giám đốc Cừu nên đặt tâm tư lên vấn đề đầu tư thì hay hơn.
Vương Tử Quân tiện tay cầm lấy menu ngay trước mặt, sau đó dùng giọng hời hợt nói.
Ánh mắt Cừu Thiên Khôi lóe lên chút kinh ngạc, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn dùng giọng không cam lòng nói một câu:
- Bí thư Vương, nếu như anh cam thấy nó chưa tiếp cận mức giới hạn của mình, chúng ta có thể thương lượng lại.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Cừu Thiên Khôi, hắn cười nói:
- Tôi nếu làm ra hứa hẹn sẽ tuyệt đối không hàm hồ, nếu không thể có hứa hẹn thì cũng mong giám đốc Cừu có thể tha thứ.
Cừu Thiên Khôi thấy Vương Tử Quân kiên quyết như vậy, thế là phải cắn răng tỏ vẻ chân thành, cũng không muốn giằng co ở phương diện này, đành phải di chuyển chủ đề.
Một lát sau Trương Thắng Lợi và Tôn Hạ Châu cùng với đám nhân viên công ty xây dựng Bác Minh đã quay lại phòng, đồng thời đủ loại món ăn ngon cũng được dâng lên. Cừu Thiên Khôi vẫn trò chuyện vui vẻ trên bàn cơm, giống như chưa từng có bất kỳ sự kiện gì phát sinh.
Cừu Thiên Khôi tự mình đưa Vương Tử Quân ra đến bên xe, sau đó hắn quay về phòng, một vị trợ lý hơn ba mươi tuổi chợt tươi cười chào đón:
- Giám đốc Cừu, bí thư Vương đồng ý rồi sao?
- Không, mười phần trăm lợi nhuận căn bản không đã động được hắn, xem ra vị cán bộ thanh niên này chỉ có thể là hai loại người, một là nhân vật cực giỏi, hai là há miệng rất lớn.
Cừu Thiên Khôi vừa uống trà vừa thương lượng đối sách.
Không thành công, điều này làm cho vẻ mặt tên trợ lý chợt biến đổi, hắn và Cừu Thiên Khôi đã làm việc với nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cừu Thiên Khôi tỏ ra kinh ngạc.
- Giám đốc Cừu, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tha dễ dàng vậy sao?
Tên trợ lý nói, cực kỳ không cam lòng.
- Tất nhiên là không thể buông tha, Vương Tử Quân này không thể động vào, cũng không thể nói rằng toàn bộ ban ngành huyện Lô Bắc là một bức tường kín gió. Vương Tử Quân là người dẫn đội ngũ đi đến đây kêu gọi đầu tư, nhưng dù sao hắn cũng không phải là chủ tịch huyện, chúng ta sẽ đi đường tắt, sẽ nắm bắt đối phương.
Trong mắt Cừu Thiên Khôi lóe lên ánh lửa, thấy rất rõ ràng.
Hầu Thiên Đông lười biếng dựa lưng ra ghế sau xe, tuy lúc này đã có bảy tám phần cảm giác say, thế nhưng trong lòng lão lại cực kỳ hưng phấn.
Hôm nay nghênh đón cục giao thông của thành phố đến thị sát, có thể nói là hai bên đều vui vẻ, cục giao thông không những lên tiếng giúp đỡ huyện Lô Bắc phát triển hệ thống giao thông, hơn nữa cục trưởng Nghiêm còn đứng ra giúp đỡ năm triệu ngay tại chỗ.
Năm triệu? Năm ngoái Hầu Thiên Đông đến cục giao thông và cục trưởng Nghiêm này nói không có tiền, bây giờ lại đưa cả khối khảo sát đến, con bà nó điều này không làm cho Hầu Thiên Đông cảm thấy cứng cả họng sao? Tuy trên mặt cục trưởng Nghiêm vẫn là nụ cười ngạo nghễ, thế nhưng sau này đối đãi với mình càng lúc càng khách khí.
Cục trưởng cục giao thông làm sao phải đối xử khách khí với Hầu Thiên Đông như vậy, đó khong phải là đối phương nhìn vào những biến hóa của huyện Lô Bắc nửa năm qua sao? Được mở hội nghị tư pháp của tỉnh, lại có một hạng mục cực kỳ thu hú sự chú ý như cầu đường An Lô, hai chiến tích kia hầu như đã làm cho trên đầu một vị bí thư huyện ủy như lão tràn đầy hào quang.
Hầu Thiên Đông nghĩ đến những luồng hào quang kia thì tỏ ra hưng phấn, đồng thời một loại ghen ghét theo bản năng cũng lóe lên trong lòng. Đúng là hào quang ở trên đầu lão, thế nhưng những thứ kia đều là do lão hái đến, người chính thức làm ra những chiến tích kia chính là Vương Tử Quân.
Hầu Thiên Đông nghĩ đến Vương Tử Quân thì chợt sinh ra cảm giác vừa yêu vừa hận, loại tâm tính này cực kỳ phức tạp. Lão công tác ở huyện Lô Bắc nhiều năm, lão rất thích phân cấp những người bên dưới theo trình tự sau: Kẻ cần bảo vệ, kẻ trung thành, kẻ ủng hộ, kẻ mà mình hiểu, kẻ phản đối, kẻ phản bội. Trước nay lão chưa từng nương tay với kẻ phản bội, hơn nữa cũng rất giỏi trong phương diện lôi kéo người ta vào hàng ngũ của mình. Muốn phát triển thì cần người ủng hộ, muốn ổn định thì cần kẻ trung thành, lão xem mình là một thân cây lớn ở huyện Lô Bắc, rễ càng sâu thì cành lá càng sum xuê.
Dù dưới tình huống này, phần lớn người ta chạy chọt trồng cây, đến thời điểm thu hoạch thì lại chắp tay cho bí thư Hầu Thiên Đông hái quả. Nhưng cũng có câu thành tích không chạy khỏi ai khác, mọi người nhắc đến Vương Tử Quân thì sẽ luôn miệng một lời nói về những thành tích kia, nói rằng rất đáng khen, điều này rõ ràng là không hay, Hầu Thiên Đông là một vị lãnh đạo cầm lái huyện Lô Bắc, trong lòng có thoải mái được sao?
Trong quan trường thì kẻ không biết giấu tài sẽ không đi đượ xa, chính mình khổn sở trồng cây nhưng đến lúc hái quả lại phải nhường, tất cả đều phải tặng cho lãnh đạo. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy Vương Tử Quân giỏi về tâm kế, không thông minh như bình thường, khi trà trộn vào quan trường, nếu biết ẩn giấu thì sẽ hoàn toàn tìm được cơ hội.
Hầu Thiên Đông nghĩ đến điều này, lão cảm thấy trước mắt là lúc rất quantrongj, chỉ có ra sức giúp đỡ Vương Tử Quân thì mình mới càng có thành tích chính trị cao cả.
- Bí thư Hầu, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe cười tươi quay sang hỏi Hầu Thiên Đông.
- Về nhà.
Hầu Thiên Đông khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói.
Tài xế đã đi theo Hầu Thiên Đông nhiều năm, hắn vừa nghe bí thư phân phó thì đã không chần chừ mà giẫm lên chân ga, xe chạy nhanh về phía nhà Hầu Thiên Đông.
Nhà của Hầu Thiên Đông cũng ở khu nhà huyện ủy, các nhà Vương Tử Quân không quá xa, nhưng nếu so ra thì Hầu Thiên Đông ở một biệt thự hai tầng dành cho thường ủy huyện ủy, còn Vương Tử Quân thì lại ở nhà khách.
Vốn khi Vương Tử Quân trở thành phó bí thư huyện ủy, khối sự vụ cơ quan có sắp xếp nhà cho Vương Tử Quân, nói là để cho bí thư Vương có nơi ở rộng rãi thoải mái, nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối.
Gió xuân thổi nhè nhẹ, những tán liễu khẽ run dưới ánh đèn đường vàng vọt, tối mùa xuân tuy vẫn lạnh, thế nhưng lúc này đám trẻ con vẫn đang nô đùa náo nhiệt trong khu nhà thường ủy huyện ủy.
Hầu Thiên Đông đi đến cửa nhà mình, vừa nghe thấy tiếng xe hơi thì bảo mẫu đã chạy ra, sau đó tiếp nhận cặp từ trong tay lái xe và đón Hầu Thiên Đông đi vào trong biệt thự.
- Anh Hầu, anh xem, anh đã lớn tuổi rồi, sau này khi xã giao thì nên uống ít rượu đi một chút.
Hầu Thiên Đông còn chưa vào nhà thì vợ Liễu Tiểu Xuân đang xem phim tình cảm chạy ra nghênh đón, sau đó nở nụ cười và dùng giọng oán hận nói với Hầu Thiên Đông.
Liễu Tiểu Xuân dù đã gần năm mươi nhưng vì sống trong sung sướng an nhàn thế nên bảo dưỡng rất tốt, dù chưa đến mức như phụ nữ ba mươi, thế nhưng nhìn qua cũng chỉ ngỡ mới hơn bốn mươi. Bà vốn là một vị phó phòng xếp cuối cùng trong phòng văn hóa, nhưng bây giờ căn bản là chỉ ở nhà hưởng thụ. Nhưng dù như vậy, vị trưởng phòng văn hóa gặp phải chuyện gì cũng vẫn phải chạy như điên đến nhà nàng xin chỉ thị công tác.
Liễu Tiểu Xuân trước nay luôn có thái độ phản đối với chuyện uống rượu của chồng, phần lớn đều lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị. Hôm nay thái độ có hơi chút khác thường, điều này làm cho Hầu Thiên Đông có chút là lạ.
- Phu nhân, cũng không có cách nào khác, cục trưởng Nghiêm cục giao thông thành phố tự mình đến đưa tiền, tôi là một bí thư nếu không làm tốt công tác xã giao, như vậy phải làm sao cho được?
Hầu Thiên Đông sợ Liễu Tiểu Xuân tiếp tục làm ra chuyện gì đó gây rối với mình, thế là lão vội vàng giải thích.
- Cục trưởng cục giao thông đến đưa tiền? Đúng là khó tin, Tiểu Thúy Nhi, làm cho chú một chén canh giải rượu.
Liễu Tiểu Xuân vừa đỡ Hầu Thiên Đông ngồi xuống ghế sa lông vừa nói với người giúp việc.
Cô giúp việc lên tiếng, ngay sau đó chạy về phía nhà bếp, rất gọn gàng. Người giúp việc của Hầu Thiên Đông bình thường cũng không lấy người ngoài, đều là chọn ra những cô cháu gái nhanh tay nhanh chân trong nhà, vì thế thứ nhất là dùng yên tâm, thứ hai cũng cho đám thân thích một chút an ủi. Đến khi thời cơ chín muồi, những cô cháu gái giúp việc vài năm bỏ ra nhiều công sức cũng được sắp xếp cho công tác ổn định.
Chưa nói đến vấn đề gì khác, trò này của Hầu Thiên Đông thật sự là nhất cữ lưỡng tiện, trong nhà không những có người giúp việc làm tốt công tác, còn ném cho thân thích một chút danh tiếng. Vì thế mà đám thân thích trong nhà vì một vị trí làm người giúp việc cho nhà Hầu Thiên Đông mà bọn họ tìm đủ mọi cách đưa con cháu đi vào, giống như đang thi vào trường đảng trung ương. Những cô cháu giúp việc trong nhà Hầu Thiên Đông phần lớn chỉ mới học xong phổ thông đã được bổ sung vào, hơn nữa lại có xu hướng tầng tầng lớp lớp, người trước ngã xuống thì có người sau đó tiến lên thay thế.
- Tiểu Thúy cũng không còn nhỏ nữa, hai ngày trước bố nó có sang nói, bắt đầu chuẩn bị cho con bé lấy chồng.
Liễu Tiểu Xuân nhìn Tiểu Thúy đang bận rộn đi vào bếp mà mỉm cười nói với Hầu Thiên Đông.
- À, đứa bé này rất tốt, đến nhà chúng ta đã hơn ba năm, làm việc năng động, làm chúng ta bớt lo nhiều việc, cũng nên sắp xếp cho nó một chút. Trong phòng văn hóa của em còn vị trí nào trống không? Nếu có thì sắp xếp cho nó.
Hầu Thiên Đông tùy ý nói với Liễu Tiểu Xuân, thời đại này sắp xếp công tác cho một hai người chỉ là một bữa ăn sáng đối với bí thư huyện ủy.
Liễu Tiểu Xuân cười hì hì nói:
- Không tính đến phòng văn hóa trời ơi của em, đừng ném con bé Tiểu Thúy vào đó. Em thấy không bằng thế này, nghe nói phòng dân chính của huyện giống như tổ kiến đang cần nhân thủ, em đi nói vài lời, anh thấy thế nào?
- Em cứ làm theo ý mình là được.
Hầu Thiên Đông phất tay dùng giọng tùy ý nói, lão biết rõ việc này có lẽ là Liễu Tiểu Xuân đã làm tốt, bây giờ cũng chỉ báo cáo với mình một tiếng mà thôi.
Hầu Thiên Đông không nằm xuống thì không sao, bây giờ vừa nằm xuống ghế sa lông thì một cảm giác buồn ngủ ập đến. Khi lão đang mơ màng nhắm mắt thì chợt nghe thấy Liễu Tiểu Xuân nằm ở bên cạnh khẽ nói:
- Thiên Đông, hôm nay có một vị phó giám đốc họ Trương của công ty cầu đường Bác Minh đến nhà ta, muốn nhờ anh một việc.
Công ty xây dựng Bác Minh? Hầu Thiên Đông giống như đã từng nghe qua cái tên này, dù không có quan hệ thế nhưng cũng biết ông chủ của công ty là kẻ mánh khóe thông thiên, bản lĩnh cực lớn, không những là lãnh đạo thị ủy, thậm chí cũng có lời nói trước mặt lãnh đạo tỉnh.
Cơn buồn ngủ của Hầu Thiên Đông chợt biến mất vài phần, lão lập tức mở cặp mắt nhập nhèm rồi mơ màng hỏi:
- Có việc gì? Nếu là việc nhỏ thì có thể giúp.
- Nghe nói huyện Lô Bắc chúng ta chuẩn bị cùng thành phố An Dịch xây dựng con đường nối liền hai bên, bọn họ muốn nhận hạng mục này, nghe vị phó giám đốc kia nói, bọn họ tình nguyện bỏ tiền ra làm đường, lại bỏ ra cho chúng ta mười phần trăm tiền phí thu được sau khi thông xe.
Liễu Tiểu Xuân nói, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Cầu đường An Lô? Hầu Thiên Đông nghe thấy như vậy thì đã tỉnh hơn phân nửa, lão chợt ngồi lên ghế sa lông, hai mắt sáng ngời nhìn vào Liễu Tiểu Xuân:
- Có chuyện này sao? Em đồng ý rồi à?
- Loại chuyện này rõ ràng là một công đôi việc, em cảm thấy rất tốt.
Liễu Tiểu Xuân cũng không trả lời thẳng, thế nhưng Hầu Thiên Đông vẫn có thể hiểu rõ ý nghĩ lời nói của vợ mình.
- Chuyện hồ đồ thế này sao em có thể đồng ý được? Anh cho em biết, anh mặc kệ em đồng ý với người ta như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp trả về.
Hầu Thiên Đông nhìn vào mặt Liễu Tiểu Xuân, sau đó dùng giọng hung hăng nói.
- Trả về? Sao phải trả về? Hầu Thiên Đông, cái này không cần huyện Lô Bắc bỏ ra xu nào, người ta còn cho tiền thu phí, tác phong của các anh là thế nào? Em không trả về.
Vẻ mặt Liễu Tiểu Xuân cũng biến đổi, nàng lớn tiếng nói với Hầu Thiên Đông.
Bố của Liễu Tiểu Xuân năm xưa là một lãnh đạo của Hầu Thiên Đông, nếu không có bố vợ đỡ đầu thì Hầu Thiên Đông cũng không được ngồi lên vị trí hiện tại. Cũng vì nguyên nhân này mà hai bên kết hôn nhiều năm, thế nhưng Hầu Thiên Đông đối mặt với Liễu Tiểu Xuân thì luôn sinh ra cảm giác anh hùng bạc mệnh, những gì có thể nhịn được đều phải nhịn.
Hầu Thiên Đông nhìn bộ dạng hổn hển của Liễu Tiểu Xuân, lão trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng nói:
- Có phải em đã thu tiền của người ta rồi không?
Liễu Tiểu Xuân vốn đang lớn tiếng, bây giờ thấy Hầu Thiên Đông nói một câu vạch rõ vấn đề, thế là nàng cũng không thèm giấu diếm, nàng thừa nhận gọn gàng dứt khoát:
- Thiên Đông, em cảm thấy sự việc lần này huyện Lô Bắc chúng ta không cần bỏ tiền, lại được thu phí, nhất cữ lưỡng tiện, anh sẽ đồng ý, thế cho nên đã thu rồi.
- Bao nhiêu?
Hầu Thiên Đông nhìn bộ dạng rất chú tâm của Liễu Tiểu Xuân, trong lòng cũng không còn nhiều lo lắng.
- Năm trăm ngàn.
Liễu Tiểu Xuân khoa tay mua chân một chút, sau đó khẽ nói.
Năm trăm ngàn? Hầu Thiên Đông nghe được vài chữ thế này cũng cảm thấy trái tim đập mạnh lên. Dù lão là bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc, cũng có nhiều người chạy qua chạy lại, thế nhưng năm trăm ngàn vẫn là một đòn mạnh vào lòng lão.
Năm mươi ngàn? Đây là số tiền mà Hầu Thiên Đông làm quan nhiều năm cũng chưa có được, bây giờ lão đã là bí thư huyện ủy, tiền lương một tháng chưa đến một ngàn, như vậy số tiền năm trăm ngàn sẽ là bao nhiêu tháng lương?
Hầu Thiên Đông cắn răng thật chặt, trong lòng xuất hiện nụ cười của Vương Tử Quân. Lão trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng nói:
- Trả lại cho người ta.
- Trả lại? Không được, đây là số tiền mà em dùng cho Lỗi Lỗi xuất ngoại, sự việc khác em có thể đồng ý với anh, nhưng việc này thì chỉ có hai chữ "không được".
Liễu Tiểu Xuân giống như mèo bị giẫm đuôi, nàng lên tiếng rồi nhảy dựng lên, sau đó chỉ vào Hầu Thiên Đông rồi nói:
- Hầu Thiên Đông, anh còn là đàn ông không? Em thấy anh là bí thư huyện ủy mà đúng là nhát gan như thỏ đế, em biết rõ tâm tư của anh, anh không phải thấy đó là hạng mục của Vương Tử Quân, thế nên không dám đắc tội với Vương Tử Quân, có phải không?
Hầu Thiên Đông đỏ mặt lên, lão muốn phản bác, thế nhưng từ sâu trong lòng vẫn có chút lo lắng. Lão không phải không muốn cầm năm trăm ngàn của đối phương, vào thời buổi coi trọng vật chất thế này, tiền không là vấn đề, vấn đề là không có tiền. Thử hỏi xem, có ai không thích chủ tịch Mao? Nhưng nếu xét trên vấn đề danh tiếng, lão thật sự không muốn đắc tội với Vương Tử Quân, nhân tố này là có tồn tại, nhưng đứng trước mặt vợ thì lão lại cực lực từ chối điều này.
- Nếu có quan hệ tốt với Vương Tử Quân thì là chuyện vui, thế nhưng anh là bí thư huyện ủy, anh là lãnh đạo cao nhất của một huyện, dù Vương Tử Quân có lai lịch thế nào thì hắn cũng phải nằm dưới sự chỉ đạo công tác của anh.
- Anh biết mọi người nói anh là gì không? Em nói cho anh biết, mọi người đều nói Hầu Thiên Đông rất giỏi, là lãnh đạo đứng đầu, rất uy phong, nhưng bây giờ bí thư Vương lại là thứ nhất, có bất kỳ việc gì lớn mà không để cho bí thư Vương tùy tiện xử lý?
Liễu Tiểu Xuân khinh thường nhếch miệng nói tiếp:
- Anh Hầu, em nếu là lãnh đạo đứng đầu, nếu em cứ mãi mềm mỏng như vậy, chưa nói đến chuyện người tuyến dưới hiểu như thế nào, uy tín của anh sẽ giảm xuống, mà lãnh đạo tuyến trên thì sao? Cho rằng anh không đủ lực khống chế, không nắm giữ đại cục.
Hầu Thiên Đông khẽ cúi đầu, tuy Liễu Tiểu Xuân nói theo kiểu cả vú lấp miệng em, thế nhưng có một điều không sai: Lão là bí thư huyện ủy, lão là người cầm lái của huyện Lô Bắc, tất cả mọi chuyện đều do lão quyết định.
Đúng lúc này Tiểu Thúy bưng chén canh giải rượu đi lên, Liễu Tiểu Xuân tiếp nhận chén canh trong tay của Tiểu Thúy, sau đó nàng nở nụ cười tươi rói với Hầu Thiên Đông:
- Anh Hầu, anh nên uống khi còn nóng, rượu là xã giao, sức khỏe là của bản thân. Có ai có thể làm quan cả đời? Em thấy anh nên lợi dụng lúc mình còn đang tại vị để tính kỹ đường lui, chuẩn bị cho tương lai...
Hầu Thiên Đông căn bản không có tâm tư nhìn chén canh bốc hơi nghi ngút, ánh mắt lão đều tập trung lên gương mặt với nụ cười sáng rực của Liễu Tiểu Xuân, lão nhìn vợ cười mà chợt sinh ra cảm giác ngây người...
Hội chợ đầu tư thương mại của thành phố An Dịch có thể nói là thành công rực rỡ, có rất nhiều hạng mục được ký kết, tài chính dồi dào. Nhưng đại đa số đám người tham gia hội chợ đều không nói về số tiền đầu tư gần đến cả tỷ kia, phần lớn chỉ nói về hạng mục con đường An Lô.
Vương Tử Quân xách cặp đi ra khỏi phòng, lúc này hội chợ đầu tư thương mại đã kết thúc, tuy hắn rất muốn chờ thêm hai ngày để đàm luận với Trịnh Đông Phương, thế nhưng dù là vấn đề đấu thầu xây dựng đường An Lô hay là công tác tổ chức hội nghị tư pháp thì đều cần hắn chuẩn bị.
Vương Tử Quân vừa ra khỏi phòng thì đụng mặt hai cô gái Y Phong và Đỗ Tiểu Trình, lúc này hắn mặc một quần áo và xách cặp rất đơn giản, thật sự không thể so sánh với hai cô gái kia, vì trong tay mỗi người đều có xách theo một chiếc túi.
- Thắng lợi quay về sao?
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn hai người Y Phong rồi khẽ nói.
Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân tiêu sái đi xuống lầu mà khẽ cắn môi, tên khốn đáng giận kia thấy mình xách theo túi nặng mà không muốn trợ giúp, hơn nữa còn mở miệng trêu chọc mình.
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm.
Đỗ Tiểu Trình nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là nàng nói ra từng chữ một, dù là ai cũng nghe thấy lời cảm ơn của nàng không có chút thành ý.
Vương Tử Quân thấy Đỗ Tiểu Trình cầm theo túi lớn thì sao lại không hiểu? Tuy lòng dạ của bí thư Vương rất rộng rãi, nhưng thật sự muốn làm khó đứa cháu gái này.
Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Y Phong, hắn thuận miệng nói:
- Để tôi xem túi này có nặng không?
Vương Tử Quân nói xong thì thuận tiện xách lên.
Cặp mắt đẹp của Y Phong bùng ra ánh mắt yêu mến nhìn Vương Tử Quân, lúc này hắn đã tiếp nhận cái túi trong tay mình, thế là trong lòng nàng chợt xuất hiện một dòng nước ấm áp. Nàng nghĩ với cấp bậc lãnh đạo của hắn, thậm chí cặp giấy tờ còn không cần phải mang theo, tất nhiên là chưa từng làm việc nặng, bây giờ lại xách túi cho mình, thế là không khỏi đau lòng, muốn giành lại chiếc túi.
Khi Y Phong đang định mở miệng thì Trương Thắng Lợi và Tôn Hạ Châu từ đầu bên kia của hành lang đi đến, thấy Vương Tử Quân đang xách một chiếc túi lớn thì Trương Thắng Lợi và Tôn Hạ Châu vội vàng chạy đến.
- Bí thư Vương, sau anh đi sớm như vậy? Để đó cho tôi, để cho tôi.
Tôn Hạ Châu dù sao cũng là cán bộ trẻ, hắn nhanh chóng tiếp nhận túi trong tay Vương Tử Quân, còn Trương Thắng Lợi đến sau một bước thì ánh mắt rơi lên chiếc túi của Đỗ Tiểu Trình. Trương Thắng Lợi tuy đã bị Tôn Hạ Châu cướp mất việc, thế nhưng hắn đã có quyết tâm muốn dựa vào Vương Tử Quân, bây giờ thứ cần làm là biểu hiện, thế cho nên chủ tâm muốn biểu hiện trước mặt bí thư Vương một phen.
Đỗ Tiểu Trình nhìn Trương Thắng Lợi duỗi tay đến, trong lòng có chút vui vẻ. Tuy nàng không có cảm giác gì với Trương Thắng Lợi, thế nhưng đối phương có thể xách giúp mình cũng là người tốt. Nàng vừa đưa chiếc túi cho Trương Thắng Lợi, vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua Vương Tử Quân.
- Anh Trương, anh cũng đừng giành việc, cháu Tiểu Trình là nhân viên công an, đừng nói là một cái túi nhỏ như vậy, dù là vài cái cũng không là vấn đề.
Vương Tử Quân khẽ phất tay sau lưng Trương Thắng Lợi, sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống cầu thang.
Đỗ Tiểu Trình thấy phần tử lao động miễn phí cho mình vì một câu nói của tên vô lại mà không tiến lên giành việc, nàng thật sự hận đến mức ngứa răng. Nhưng dù nàng có ngứa răng cũng như không, Vương Tử Quân có chức vụ cao hơn nàng, không, phải nói là cao hơn cả bố nàng, lại gọi nàng là cháu rất thuận miệng, điều này làm cho nàng rất tức giận.
- Khốn kiếp, đi xuống cầu thang thế nào cũng té bầm mặt.
Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân đi xuống cầu thang mà khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Tiểu Trình nói xong, Vương Tử Quân đi phía trước không có vấn đề, thế nhưng nàng lại trợt chân, nếu như không phải nàng đứng gần lan can, lại vung tay giữ lấy lan can theo bản năng, sợ rằng đã ngã sấp xuống.
Đỗ Tiểu Trình cảm thấy bàn tay có hơi nóng và hơi đau, thế là trong lòng càng thêm căm tức.
Xe đã khởi động, Trương Thắng Lợi đi theo bên cạnh Vương Tử Quân cũng không chờ Thái Thần Bân xuống xe, hắn nhanh chóng tiến lên giúp Vương Tử Quân mở cửa, gương mặt là nụ cười cực kỳ khiêm tốn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Thắng Lợi, hắn đang định cho Trương Thắng Lợi cùng ngồi xe với mình, đúng lúc thấy có một người đi xuống ở chiếc xe cách đó không xa.
- Bí thư Vương, anh thật sự là rất khó mời.
Một tiếng phổ thông mang theo âm điệu Quảng Đông vang lên, dù có chút khó nghe, nhưng khi truyền vào trong tai Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng xác định được thân phận của người đến.
Là Mục Kinh Ba của tập đoàn Chính Hồng, hai ngày trước người này đã từng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân vài lần, đối phương xem như hạ quyết tâm không nhỏ với cầu đường An Lô.
- Chào giám đốc Mục.
Vương Tử Quân cũng nhiệt tình tiến lên bắt tay Mục Kinh Ba.
Mục Kinh Ba bắn tay Vương Tử Quân rất khoa trương, hắn nói:
- Bí thư Vương, chúng ta tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi biết anh là người lanh lẹ, cũng có tính tình giống tôi. Hai người chúng ta gặp nhau ở thành phố An Dịch, như vậy càng là duyên phận, hôm nay dù sao anh cũng phải cho tôi một cơ hội, chúng ta trò chuyện một chút.
Vương Tử Quân cảm nhận được chút hơi ấm từng bàn tay mềm mại của Mục Kinh Ba, hai hàng chân mày của hắn khẽ run lên, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không có chút biến đổi.
- Giám đốc Mục, tôi hiểu ý của anh, nói tiếp thì tôi cũng rất muốn nhờ anh một chút, nhưng lúc này thật sự là tôi quá bận, trong huyện còn có một đống lớn công tác cần tôi xử lý, thật sự rất xấu hổ. Thế này đi, đến khi nào anh đến huyện Lô Bắc, chúng tôi sẽ tiếp đãi anh chu đáo.
Vương Tử Quân nói rất chân thành, nhưng Mục Kinh Ba rõ ràng như không nhận ra, khi hắn chuẩn bị tiếp tục dây dưa thì Vương Tử Quân đã khua tay:
- Giám đốc Mục, huyện Lô Bắc chúng tôi chọn phương án đấu thầu, như vậy sẽ công bằng với tất cả các nhà đầu tư, anh nếu ở đây bàn bạc với tôi, không bằng về làm tốt điều kiện của mình, anh nói xem có đúng không?
Mục Kinh Ba nhìn hai con ngươi chân thành của Vương Tử Quân, lúc này mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, cạnh tranh lần này anh có thể đảm bảo được tính công bằng công khai công chính không?
- Tất nhiên tôi có thể xác định.
Tuy Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại chém đinh chặt sắt, cực kỳ có khí phách.
Mục Kinh Ba nhìn gương mặt kiên định của vị phó bí thư huyện ủy, một cảm giác tín nhiệm chợt lóe lên trong lòng. Hắn đã lăn lộn nhiều năm sóng gió, đã trở nên cực kỳ đa nghi, lúc này là lần đầu tiên tỏ ra tín nhiệm một người.
- Được rồi, bí thư Vương, tôi nghe lời anh.
Mục Kinh Ba lại đưa tay ra với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc quen thuộc mà cảm thấy toàn thân thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, câu nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình là rất đúng, hắn chợt nở nụ cười.
Chuyện tốt của mình ở thành phố An Dịch đều bị Đỗ Tiểu Trình kia làm kỳ đà cản mũi, xem ra hôm nay mình nên bổ sung. Hắn nghĩ đến tình huống lúc xuống xe, Y Phong dùng ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn mình, hắn lại dùng giọng không kiêng kỵ nói một câu: "Sau này tôi nhất định sẽ thọc sâu phát triển!" Điều này làm cho Y Phong đỏ mặt, trong lòng hắn cũng bùng lên cảm giác tà ác. Vì lúc đó không những có Y Phong còn có cả cô cháu gái Đỗ Tiểu Trình.
Vương Tử Quân trọng sinh và cảm thấy tương lai của mình ngày càng tươi sáng, hắn có thể xử lý nhiều sự việc, đồng thời còn có nhiều cô gái ở bên cạnh.
Vương Tử Quân cố gắng tĩnh tâm, hắn lật qua lật lại những tư liệu mình đã chuẩn bị sẵn, đó đều là những kết quả của hội chợ vừa qua, cần báo cáo cho Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân ngẩng đầu thuận miệng nói mời vào, hắn chợt thấy Hầu Thiên Đông với nụ cười rực sáng đi từ ngoài vào trong.
- Bí thư Hầu.
Vương Tử Quân vội vàng đứng lên, hắn nhanh chóng đi về phía Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông khẽ khua tay:
- Tử Quân, nghe nói công thần cậu đã quay lại, tôi đến thăm cậu một chút.
Hầu Thiên Đông vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vội vàng pha trà cho lãnh đạo, sau đó hắn cầm hộp trà nói:
- Bí thư Hầu, đây là đặc sản lấy từ thành phố An Dịch, chút nữa sẽ pha cho ngài nếm thử, cái này dù không nổi tiếng như Long Tỉnh, nhưng uống vào cũng thấy rất có hương vị.
Vương Tử Quân nói rồi đặt hộp trà lên bàn ngay trước mặt Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông cầm hộp trà lên hít hà rồi nói:
- Trà ngon, không ngờ thành phố An Dịch cũng có đặc sản thế này, sau này chúng ta cần nếm thử nhiều hơn.
- Đến khi cầu đường An Lô được làm xong, chúng ta sẽ gần An Dịch hơn so với Hồng Ngọc, đến lúc đó chỉ sợ ngài muốn uống cũng không dùng hết.
Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Hầu Thiên Đông nói.