- Giám đốc Trương, nói vậy cũng hơi quá, huyện Lô Bắc chúng tôi hoan nghênh các vị thương nhân đến đầu tư, cũng hy vọng các vị có thể cho huyện Lô Bắc một tương lai phát triển sáng lạn. Nhưng chúng tôi truy cầu cái gọi là công bằng, hai bên cùng phát triển, đây là nguyên tắc, tất cả những gì có lợi trên nguyên tắc này thì chúng tôi đều ủng hộ.
Vương Tử Quân nói rất có nghệ thuật, Trương Nham Đống và Tiểu Mai nghe và hiểu ngay ra ý nghĩa của nó, đó chính là Vương Tử Quân thẳng thừng từ chối những điều kiện tổn hại đến nguyên tắc trên.
Trương Nham Đống trầm ngâm một lát, sau đó gương mặt lại xuất hiện nụ cười:
- Lời nói của bí thư Vương chính là tập đoàn Thuận Phong chúng tôi vào huyện Lô Bắc thì cần phải dính chặt lợi ích với quý huyện, hai bên cùng thắng, nếu anh đã thấy hai bên khó đạt thành nhận thức, như vậy thì chờ chút, cứ chờ một chút.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Trương Nham Đống, hắn cũng gật đầu nói:
- Vậy thì cứ chờ một chút.
Sau khi tiễn chân hai người Trương Nham Đống ra khỏi khu văn phòng huyện ủy, Vương Tử Quân nhấc điện thoại gọi cho Trương Tùng Niên.
- Bí thư Vương, hai người kia chỉ sợ có chút vấn đề, nhưng lai lịch cụ thể còn chưa kiểm tra được.
Trương Tùng Niên vừa nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì dùng giọng nghiêm trang báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nếu kẻ đầu tư là loại lừa bịp bình thường, hắn sẽ không có nhiều hoài nghi như vậy, nhưng đối phương dám nói mình có cổ phần của siêu thị Quân Thành, rõ ràng là đổ nước vào trong nồi, tự tìm khổ cho mình. Vương Tử Quân nghĩ đến lời nói dõng dạc đánh giá về Tần Hồng Cẩm của Trương Nham Đống, hắn cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Vương Tử Quân khuyến khích Trương Tùng Niên hai câu, sau đó hắn đặt điện thoại xuống. Hắn khẽ nâng ly lên nhấp một ngụm trà, trong lòng tự giễu chính mình, mình cũng có chút bá đạo, chưa nói đến chuyện không cho phép kẻ khác nhúng chàm vào phụ nữ của mình, mà thậm chí đối phương cho ra lời đánh giá thì mình cũng không buông tha.
- Bí thư Vương, anh có vẻ thanh nhàn đấy.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Minh Khải cầm theo ly trà đi vào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Tử Quân cũng không có hảo cảm gì với Hàn Minh Khải, hắn thấy người này như một con cá chạch, quá mức gian xảo, gặp việc thì toàn thân trơn bóng khó nắm bắt. Người này nhìn qua thì có vẻ cực kỳ tâm kế và lòng dạ hiểm sâu, bình thường cũng không nói nhiều, thấy ai cũng cười tủm tỉm, rất khó suy đoán đối phương đang nghĩ gì. Lần đầu tiên thấy mặt đối phương thì Vương Tử Quân đã sinh ra cảm giác không an toàn, lần nào nhìn vào đối phương cũng có chút đề phòng. Loại người này tuy không đắc tội với ai, nhưng có một điểm chung: Có rất ít người thích làm loại người này, đồng thời cũng không muốn có một coi một kẻ ba phải như vậy làm bạn bè đáng tin.
Hàn Minh Khải bình thường gặp mặt Vương Tử Quân cũng tỏ ra cực kỳ thân mật, chỉ là cảm giác thân mật luôn có chút gì đó như gần như xa, loại cảm giác này rất ẩn giấu, người bình thường khó thể nhìn ra được. Vương Tử Quân tự cho rằng mình có thể thấy được, dù Hàn Minh Khải đến bây giờ cũng chưa từng đắc tội với mình, nhưng hắn thật sự không thích người này.
Thấy Hàn Minh Khải chủ động đến tìm thì Vương Tử Quân cười cười đứng lên nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi đây cũng chỉ là tranh thủ một chút mà thôi, vừa vặn có anh đến chơi, dứt khoát ngồi nói chuyện một chút.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi ra khỏi bàn làm việc của mình, sau đó cùng ngồi với Hàn Minh Khải trên ghế sa lông.
Hàn Minh Khải nhìn Vương Tử Quân rót nước cho mình, trong lòng thầm cảm khái. Với địa vị hiện tại của phó bí thư Vương Tử Quân, hoàn toàn có thể ngồi trên bàn làm việc để nói chuyện với mình. Nhưng đối phương lại không như vậy, lại chủ động đi đến ngồi trên ghế sa lông, chi tiết nhỏ này thật sự khó thể bỏ qua.
Hàn Minh Khải thấy động tác này của Vương Tử Quân không chỉ là kéo gần khoảng cách ở hiện thực, hơn nữa còn đến bao quát cả chính mình từ mọi góc độ. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy vị phó bí thư lăn lộn trên địa vị hiện tại cũng chẳng phải công cốc. Thử nghĩ mà xem, làm gì có thể thấy được chút hương vị của một tên thanh niên trên người bí thư Vương?
Hàn Minh Khải nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, nụ cười trên mặt hắn lại sáng lạn thêm vài phần, hắn nói vài câu chuyện vụn vặt, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, chuyện cầu đường An Lô đã bàn bạc thế nào rồi? Tôi nghe nói chủ tịch Tôn ở bên kia đang cảm khái, nói là chuyện tốt cũng phải qua tay ngài mới được.
Chủ tịch Tốn nói chuyện tốt cũng phải qua tay mình mới được? Vương Tử Quân nghe lời nói cực kỳ có ý nghĩa của Hàn Minh Khải mà trong lòng sao không hiểu đối phương đang tra thuốc nhỏ mắt cho Tôn Hạo? Mà vì sao đối phương lại tra thuốc cho Tôn Hạo, tất nhiên mục đích là gì thì không nói cũng biết.
Một vị trí thường ủy huyện ủy thì đám phó chủ tịch có ai không đỏ mắt ngóng chờ? Những người có chút quan hệ đều đỏ mắt, ai cũng nhìn vào chằm chằm. Trên quan trường chú ý nhất chính là kỳ ngộ, ai cũng gắng sức đuổi theo. Một người kiên cường trung kiên và mềm yếu, thành thật và dối trá, quyết đoán và do dự bất định đều là cơ hội hoặc phản cơ hội trên con đường tấn chức.
Hàn Minh Khải là một vị phó chủ tịch có lý lịch, hắn tất nhiên càng hướng về phía vị trí thường ủy huyện ủy đang bỏ trống, tuy cấp bậc không tăng nhưng địa vị trong huyện ủy lại tăng chóng mặt, sau này làm gì cũng có tiếng nói và dễ dàng hơn. Vì thế có thể thấy hắn cũng là một người không bao giờ chịu bỏ qua cơ hội lần này.
Hai bên vốn đang ở vào thế cạnh tranh, nhưng bây giờ Tôn Hạo chợt đề cử được một thương nhân như Trương Nham Đống, địa vị của chủ tịch Tôn lúc này trong mắt của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu sẽ là thế nào? Không cần nói cũng biết. Quan trường là một bàn cờ không tiếng động, chỉ cần Tôn Hạo có một nước đi đúng thế cuộc, như vậy có nghĩa là Hàn Minh Khải sẽ mất đi ưu thế, tình huống này xảy ra thì Hàn Minh Khải sao có thể ngồi yên được?
Vương Tử Quân cũng đang phỏng đoán mục đích của Hàn Minh Khải, hắn cười tủm tỉm rời khỏi chủ đề vừa rồi, bây giờ hắn càng ngày càng trưởng thành trên phương diện chính trị, hắn tất nhiên sẽ càng tiêu sái và tự nhiên hơn.
Hàn Minh Khải nói ra những lời mà mình đã tỉ mỉ cân nhắc, nhưng hắn chợt phát hiện Vương Tử Quân không có chút phản ứng gì, thế là thất vọng, trong lòng cũng không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Nhưng trước khi đi thì hắn vẫn nhiệt tình mời Vương Tử Quân dùng cơm. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng đã là một nhân vật sô ba ở huyện Lô Bắc, nếu như có thể tìm được sự ủng hộ của bí thư Vương, dù là Hầu Thiên Đông thì bí thư Vương cố gắng kiên trì cũng có thể thành công.
Vương Tử Quân khoát tay miễn lời mời của Hàn Minh Khải, sau đó hắn ngồi xuống ghế làm việc mà cười cười. Nhìn hình bóng của Hàn Minh Khải, hắn chợt lóe lên một ý nghĩ:
- Đoàn kết tất cả lực lượng, thanh trừ tất cả những chướng ngại gây bất lợi trên con đường tiến lên của mình.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Tôn Hạo ngồi trong phòng làm việc lại cực kỳ hưng phấn, lúc này hắn coi như đã thấy được vị trí trưởng phòng thị ủy xuất hiện trước mắt mình.
Tôn Hạo từ nhỏ đã có dã tâm làm vua, chính hắn cũng không rõ đây là lý tưởng hay dục vọng. Sau khi tiến vào con đường làm quan, hắn phát hiện lý tưởng và dục vọng thật sự khó thể khác nhau. Có nhiều lý do để chứng minh, lý tưởng chính là dục vọng, dục vọng chính là lý tưởng. Sau khi Vương Tử Quân đi vào huyện Lô Bắc, Tôn Hạo có chút bi ai, cái gì gọi là chiến tích? Chiến tích chính là khi lãnh đạo muốn đề bạt anh, lãnh đạo sẽ dùng trăm phương ngàn kế để tìm ra nó. Những năm qua Tôn Hạo thật sự khổ sở không làm ra được chút chiến tích nào, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng bất an, nhưng cơ hội lại đột nhiên tiến đến.
Tôn Hạo không tự chủ được phải cảm thán, con người nếu gặp may mắn thì uông nước lạnh cũng cảm thấy ngọt. Ví dụ như vào lúc này, vị trí trưởng phòng tuyên truyền không phải đang được tuyên cáo sẽ dành cho mình sao? Khi tất cả mọi người còn đang nhìn chằm chằm vào vị trí trưởng phòng tuyên truyền, đúng lúc người bà con xa là Trương Nham Đống nhiều năm không liên lạc chợt gọi điện thoại đến, muốn để mình giật dây đầu tư con đường An Lô.
Điều này có nghĩa là gì? Thật sự là trời sập, bây giờ cả huyện đều mong muốn con đường nhanh chóng xây dựng, mình lại tìm được đầu tư. Hắn nghĩ đến vẻ mặt của anh Hầu vừa rồi gặp mặt mình mà cảm thấy xương cốt toàn thân như nhẹ nhàng hơn, trong lòng là cảm giác mật ngọt, hắn nhịn không được phải khẽ rên một tiếng.
...
- Chủ tịch Hàn, anh đến phòng làm việc của tôi một chút.
Hàn Minh Khải đột nhiên nhận được cuộc điện thoại do chính Hầu Thiên Đông gọi đến, phải biết rằng trước nay đều là thư ký của bí thư gọi điện thoại đến, đãi ngộ này là chưa từng có. nguồn TruyenFull.vn
Sau khi đến phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông, anh Hầu rút từ dưới ngăn kéo ra một gói Trung Hoa, rút một điếu đưa cho Hàn Minh Khải, sau đó lại cùng Hàn Minh Khải ngồi xuống ghế sa lông. Hành động thân mật của bí thư Hầu làm cho Hàn Minh Khải cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn vội vàng châm thuốc cho bí thư.
Hầu Thiên Đông vừa uống trà vừa nhìn Hàn Minh Khải, lão dùng giọng điệu tán thưởng hỏi:
- Minh Khải, anh làm phó chủ tịch huyện được bao năm rồi?
Khoảnh khắc này Hàn Minh Khải chợt cảm thấy trái tim nóng lên, cảm thấy máu huyết sôi trào, tim đập mạnh. Hắn thạn trọng cười nói:
- Bí thư Hầu, tôi đã làm phó chủ tịch huyện được năm năm rồi.
Hầu Thiên Đông hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó vỗ vỗ vai của Hàn Minh Khải và dùng giọng tán thưởng nói:
- Tốt, thái độ công tác rất tốt, tổ chức và tôi hiểu rất rõ.
Lời nói của Hầu Thiên Đông cực kỳ có ý nghĩa, điều này làm cho Hàn Minh Khải nghĩ đến vị trí trưởng phòng tuyên truyền chạm tay có thể phỏng kia, trong lòng chợt kích động. Nếu nói trên phương diện khách quan thì anh Hầu gọi mình đến phòng làm việc để làm gì? Chỉ là cho một điếu thuốc một ly trà rồi ngồi tám dóc sao? Tất nhiên không phải, đây là một ám hiệu, dù anh Hầu không nói rõ, nhưng thái độ lại rất rõ ràng.
Hàn Minh Khải nghĩ đến đây mà nhanh chóng đứng lên ghế sa lông, hắn dùng giọng biết điều nói:
- Bí thư Hầu, cám ơn anh đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó, sẽ làm tốt công tác của mình, nếu anh có chuyện gì khác, tôi sẽ đi trước.
Hầu Thiên Đông tự mình tiễn chân Hàn Minh Khải ra ngoài cửa, sau đó vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Tốt, không có việc gì thì thường xuyên đến đây ngồi chơi một chút.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hầu Thiên Đông thì Hàn Minh Khải cảm thấy có một kích động khó thể kìm nén được, tự dưng hắn cảm thấy trời xanh mây trắng kèm theo những cơn gió xuân lạnh lẽo đã rất ấm áp. Lúc này khoảng cách của hắn với vị trí trưởng phòng tuyên truyền ngày càng gần, dù Hầu Thiên Đông không nói quá rõ, thế nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được. Dựa theo lệ cũ, bí thư là lãnh đạo toàn huyện, sao có thể nói rõ cho được?
Đây là ngộ tính chính trị, Hàn Minh Khải nghĩ như vậy mà đi tới đi lui trong phòng làm việc với vẻ mặt cực kỳ vui sướng, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Ánh nắng mặt trời vào buổi trưa xen qua kẽ lá chiếu xuống con đường nhỏ sạch đẹp trong khu văn phòng huyện ủy, lại phản xạ lên vách tường, giống như chiếu sáng cả lòng người.
Tôn Hạo đứng trong phòng làm việc của mình, sau đó lại đi tới đi lui vài bước khoan thai, hắn mặc sức tưởng tượng về tương lại tốt đẹp sắp tới của mình. Khoảnh khắc này giống như hắn đã nắm được bí kíp quan trường, vị trí trưởng phòng tuyên truyền giống như không cần tốn sức đã sắp được đưa đến tay, điều này làm hắn cảm thấy những gì hai bên lục đục với nhau trước đó chỉ là chó má, chúng không có đường tắt trong quan trường, chỉ có hai chữ hợp đạo lý là: Hợp lý. Hầu Thiên Đông không phải đã ký quân lệnh với thị ủy sao, nếu kêu gọi đầu tư xây dựng con đường An Lô, công trình hoàn công sẽ là một chuyện tô son thiếp vàng lên mặt bí thư Hầu, đây chính là một con bài với lực sát thương cực cao, đến lúc đó anh Hầu không đẩy mình lên vị trí trưởng phòng tuyên truyền thì đẩy ai lên?
Tôn Hạo vừa cảm thấy hưng phấn thì chợt nghĩ đến Vương Tử Quân, hắn nghĩ đến một tên khốn không thể làm gì được mà không khỏi thở dài. Hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân này đúng là một tên khốn không biết xấu hổ, đơn giản cướp đi công trạng đàm phán hạng mục của mình.
Tôn Hạo nghĩ đến chuyện đàm phán mà cũng có cách suy tính của riêng mình, trong lòng hắn hy vọng Hầu Thiên Đông giao nhiệm vụ này cho mình, nhưng mình dù có nói cười cả nửa ngày cũng chỉ là may áo cưới cho người.
Tôn Hạo đẩy cửa sổ ra, hắn nhìn về phía phòng họp nhỏ cách đó không xa, hắn cảm thấy trong lòng có chút xót xa, lúc này người bà con xa của mình có lẽ đang ngồi đàm phán với Vương Tử Quân, mà công lao đó chỉ sợ sẽ rơi lên người Vương Tử Quân. Tôn Hạo nghĩ đến đây càng thấy đứng ngồi không yên.
- Tút, tút, tút...
Khi Tôn Hạo đang trầm ngâm suy xét thì điện thoại đổ chuông, hắn lúc này rất bình tĩnh, hắn ung dung đi đến trước bàn làm việc, nhìn lướt qua số điện thoại rồi dùng giọng ung dung nói:
- Alo.
- Chủ tịch Tôn sao? Tôi là Tiểu Mai, giám đốc Trương của chúng tôi muốn nói chuyện với anh.
Âm thanh quyến rũ truyền đến bên tai, Tôn Hạo nghe thấy âm thanh này thì cơ thể chợt run lên.
Nhưng âm thanh kia đã dừng lại, tiếng nói Quảng Đông của Trương Nham Đống từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Alo, anh họ à, tôi là Nham Đống đây, bây giờ anh có rãnh không?