Tôn Khải đi trên đường, hai mắt ẩm ướt, hắn ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời tối đen một mảnh. Hắn cảm thấy chân mình run lên, những rung động giống như một con sâu đang từ chân bò lên, vì thế hắn cảm thấy hông mình rung động, sau đó hắn cảm thấy toàn thân run rẩy.
Tôn Khải cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo, giống như có vô số bàn tay nhỏ bé và lạnh lẽo đang vuốt ve mình, nhưng bàn tay kia lột sạch quần áo trên người hắn, ve vuốt đến tận xương tủy. Hắn giống như thấy được xương cốt của mình trắng hếu, lạnh buốt như một cây cỏ đón gió sương trong đêm, từng giọt sương rơi xuống, đọng trên cành lá, sau đó lại rơi xuống đất. Hắn nghe thấy nhịp tim của mình, nhịp tim này giống như được phóng đại lên ngàn vạn lần, giống như một con ác ma bên dưới địa ngục đang giật dây chính mình, đang xúi giục hắn: "Tôn Khải, đi, mày nhất định phải đi!"
Tôn Khải nghĩ đến tình huống bố mình bị đưa lên xe của ủy ban kỷ luật mà cảm thấy bước chân của mình nhanh hơn vài phần, cũng giống như bây giờ mình đang đi làm một việc có lợi cho bố mình. Dù kết quả cuối cùng là như thế nào, dù có tốn công vô ích thì hắn cũng phải thử một lần, chút khuất nhục trước mắt nếu so với bố mình thì cái nào nặng hơn? Quá rõ ràng rồi. Text được lấy tại Truyện FULL
Tôn Khải đã nghĩ đến việc mình đánh Tôn Xương Hạo không biết bao nhiêu lần, chỉ là một quả đấm nhưng gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không hối hận.
- Bố, bố đuổi theo con đi.
Một giọng nói non nớt từ xa truyền đến, khi giọng trẻ con này vang lên, một cậu bé năm sáu tuổi đang nhanh chóng chạy về phía Tôn Khải, cậu bé cười lên khanh khách, một người cha hơn ba mươi tuổi đang vừa chạy vừa dùng giọng yêu thương gọi tên con mình.
Tôn Khải nhìn thấy hai cha con kia đang đùa giỡn vui vẻ mà giống như đang quay về tuổi thơ của mình, bố dù công tác bận rộn nhưng hắn vẫn cảm thấy tình yêu của bố đối với mình.
Nghĩ đến tình huống bố bị ủy ban kỷ luật đưa đi, Tôn Khải chợt xiết chặt cổ áo của mình, một cảm giác nóng ran từ trong lòng bùng lên, dù chỉ là một phần trăm hy vọng thì hắn cũng sẽ cố gắng hết sức.
Lúc nay Tôn Khải cảm thấy mình quá chậm, lần đầu tiên hắn có suy nghĩ bức thiết muốn làm một việc, hơn nữa còn dùng toàn lực để đi làm.
Bầu trời vẫn tối đen, đèn đường mờ vàng, những cửa hàng ven đường vẫn nhấp nháy ánh sáng đèn nê ông, hắn đang đi dưới những luồng sáng rực rỡ như vậy.
Đèn xe chiếu sáng cả con đường, những địa phương dưới ánh đèn nê ông có một đám trai gái quần áo đẹp ddex, bọn họ đang cười nói bước xuống xe, đang đi về phía địa điểm tràn đầy ánh sáng tươi đẹp kia.
Tôn Khải phần lớn đều biết đám nam nữa kia là ai, bọn họ cùng một tầng lớp trong xã hội thành phố Giang Thị, dù bọn họ không giao tế nhưng cũng biết lẫn nhau, hơn nữa còn biết rõ lai lịch của đối phương.
Tôn Xương Hạo mời quá nhiều người đến đây dự tiệc, rõ ràng muốn làm cho mình xấu mặt. Tôn Khải cắn chặt răng, hắn cố gắng nhấc chân đi về phía những luồng ánh sáng rực rỡ phía trước.
- Dao gọt trái cây, là loại dao gọt trái cây đặc sắc của nhà máy Hồng Quang, đi ngang qua không nên từ bỏ, mau đến mua ủng hộ, không sắc không cầm tiền.
Tiếng rao hàng chợt vang lên từ một quầy ven đường, dưới ánh đèn u ám, trên mặt đất trải một tấm vải đã không còn nhìn rõ màu, bên trên bày đặt đủ mọi loại dao.
Không sắc không lấy tiền, Tôn Khải nhìn những con dao bên dưới mà không khỏi cảm thấy có chút ngột ngạt, vẻ mặt hắn khẽ động.
- Thật sự là không sắc không lấy tiền sao?
Tôn Khải tiện tay cầm một con dao lên rồi trầm giọng hỏi.
- Tất nhiên, cậu cứ yên tâm, tuyệt đối là không sắc không lấy tiền.
Ông chủ quầy hơn bốn mươi tuổi lên tiếng, sau đó tiện tay cầm một con dao lên chém xuống một cây gỗ ở bên cạnh.
Tôn Khải cũng không nói thêm điều gì, hắn lấy ra mười đồng ném vào tay ông chủ quầy, sau đó cầm con dao hai mươi phân bỏ vào trong túi áo.
Quán bar Paolo, đây là địa điểm mà trước kia Tôn Khải từng đã đến, nhưng đó là những lúc hắn đến đây hoan lạc, nhưng lúc này tình cảnh vui sướng trước kia hiện lên trong mắt càng làm hắn bùng lên nhiệt huyết. Hắn rõ ràng thấy được tình cảnh tàn khốc và bi tráng sẽ xảy ra sau đó:
- Chờ xem, không phải cá chết thì lưới rách.
Khi Tôn Khải xuất hiện thì đủ mọi ánh mắt truyền đến, hắn cảm thấy trong muôn vàn ánh mắt kia có hàng đủ loại nội dung, có chế nhạo, có thương cảm, có khinh thường...Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, quan trọng là lúc này hắn phải đi vào.
- Ôi, đây không phải là Tôn đại công tử sao? Nghe nói bố anh đã bị bắt? Vào đây, Tôn đại công tử, ngài mau đi vào, anh Xương Hạo đang chờ anh.
Một âm thanh bén nhọn chợt vang lên ở quầy bar, ngay sau đó là những tiếng cười nhạo rộn rã.
Tôn Khải biết chủ nhân của lời nói vừa rồi, đó chính là một tên có bố là cục trưởng cục Thủy Lợi, có một lần tên khốn này ép buộc một cô gái khiêu vũ, hắn thấy khó nhịn được, vậy là ra tay ngăn lại. Tên kia giống như một con chó, cúi đầu khom lưng không dám nói lời nào. Bây giơ thì quá tốt, đối phương lên mặt thật sự không ra gì, Tôn Khải chỉ xem như mình xui xẻo, cho qua mà thôi.
Tôn Khải cũng không thèm so đo với loại người mắt chó nhìn thấp, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương đang hả hê, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Ôi, con bà nó, bây giờ còn không chịu phục? Một con khỉ mà thôi, có gì mà trâu bò. Có bản lĩnh chơi trò uy phong trước mặt ông, bây giờ lại đến nhận lỗi chịu tội với anh Xương Hạo.
Tên kia thấy Tôn Khải không quan tâm đến mình, thế là cảm thấy giống như bị miệt thị, âm thanh càng có thêm vài phần không cam lòng.
Đám trai gái được mời đến đây đều biết rõ mục đích của Tôn Xương Hạo, khi âm thanh bén nhọn kia vang lên thì vô số ánh mắt nhìn về phía Tôn Khải.
Tôn Khải chậm rãi tiến lên, hắn chầm chậm đi về phía sàn nhảy, lúc này đám khách trên sàn nhảy thấy hắn đi đến thì cũng dịch sang hai bên tạo ra một con đường.
Trong sàn nhảy vang lên những âm thanh giống như kim loại va vào nhau, chỉ sau nháy mắt thì tất cả âm thanh chợt dừng lại, sàn nhảy trở nên yên tĩnh, giống như một con quái thú đang há hốc miệng chờ đợi Tôn Khải nhảy vào.
- Tôn Khải, anh Xương Hạo ở bên trong chờ mày, nếu mày dám động móng vuốt trước mặt anh Xương Hạo thì mày xong đời, thậm chí là bố mày cũng xong đời, bò vào đi.
Tên mập là người hầu đệ nhất của Tôn Xương Hạo, hắn cười hì hì nhảy ra, âm thanh của hắn giống như cố ý đề cao lên gấp đôi.
Bò vào, bò vào sàn nhảy, hai hàm răng Tôn Khải chợt rung động, con bà nó, Tôn Xương Hạo cũng khinh người quá đáng, nhưng hắn cũng biết mình đang ở ngay trên bờ vực, cực kỳ nguy hiểm, nếu mình chỉ có chút vấn đề, sợ rằng sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục, thật sự không rét mà run.
Bò vào, đây chính là một cảm giác khuất nhục mà khó ai chịu đựng được, hôm nay chỉ sợ không còn chút hy vọng nào. Tôn Khải vô thức đưa tay sờ vào vật cứng trong túi áo, trong lòng càng thêm tỉnh táo.
"Bố, con sẽ cố gắng vì ngài một lần, nếu như nó gạt con, con sẽ không quan tâm đến bất kỳ cái giá nào, sẽ cho thằng khốn này xuống mồ lạnh lẽo!"
Tôn Khải càng thêm cảm thấy điên cuồng, hắn nhìn gương mặt ục ích đáng ghế của tên mập, sau đó khẽ khom người xuống.
- Tốt nhất là bò vào, nhanh lên, bò vào...
Tên mập vốn là người ở nông thôn, cha mẹ mất sớm thế nên cũng không ai quan tâm đến hắn, mà hắn cũng thật sự là tự mình lớn lên. Hắn lớn lên với căn nhà và ổ khóa, cùng lớn lên với những thân cây bên nhà, mãi sau này học đại học, vì nghèo, vì tự ti, thời gian trôi qua cực kỳ khổ sở, mãi đến khi hắn gặp được Tôn Xương Hạo.
Sau khi trở thành người hầu đệ nhất của Tôn đại công tử, Tôn Xương Hạo cho tên mập xa hoa trụy lạc, không lo cơm áo, có một cuộc sống xe đẹp người đẹp. Hắn tiếp nhận và hưởng thụ những quyền lợi và đặc quyền của một thằng hầu, tất nhiên hắn cũng phải hầu hạ Tôn Xương Hạo, đây chính là hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt, chính nó tạo ra cho hắn hai cái cực đoan, một là tàn nhẫn, hai cũng là tàn nhẫn.
Sau một thời gian thì tên mập cũng hiểu rõ, người sống giữ đất trời giống như không thể nào nói chuyện đạo lý. Ví dụ như Tôn Xương Hạo, người ta đi đến cõi đời này giống như đã được dọn sẵn một mâm cổ cực lớn, đầy sơn hào hải vị, rượu ngon giai nhân, quần áo bảnh bao, đi lại thoải mái, lúc gần đi chỉ cần ợ một cái, lau miệng cũng có tiền, danh tiếng vang dội, nói năng khí phách; còn hắn, giống như một đứa bé được sinh ra từ bụng mẹ, cũng giống như một thằng từ trong ngục ra ngoài, hắn phải cúi đầu, phải căng thẳng thần kinh, phải trải qua những khoảng thời gian khốn khổ, gặp mặt những người như Tôn Xương Hạo thì phải cúi đầu khom lưng, gương mặt tươi cười như cha mình sống lại.
Nhưng khi thấy Tôn Xương Hạo lên tiếng răn dạy Tôn Khải như ông nội với cháu nội thì tên mập lại nhanh chóng tìm lại cảm giác cân đối cho mình, trước kia hắn rất ghen ghét với những loại người gặp mặt Tôn Xương Hạo mà không chịu cúi đầu như Tôn Khải. Đây là một loại ghen ghét theo bản năng, một loại ghen ghét xuất phát từ nội tâm, ông có gì kém mày? Mày không phải có một người cha làm lãnh đạo thành phố thôi sao?
Mà bây giờ dưới sự áp chế của cảm giác ghen ghét, tên mập rất muốn nhìn Tôn Khải cúi đầu bò vào bên trong như một con chó ghẻ. Trong lòng hắn bùng ra cảm giác thoải mái nói không nên lời, giống như đang chà đạp một con đàn bà mà chính mình yêu thích, giống như phát tiết còn kèm theo chút khoái cảm tự ngược, tên khốn đã từng cao ngạo này sẽ là đối tượng bị hắn chà đạp vào hôm nay.
Nếu Vương Tử Quân cũng có mặt ở chỗ này, như vậy sẽ càng thêm hoàn mỹ. Tên mập nghĩ đến thằng khốn làm trầy xước chiếc BMW xa hoa của mình, trong lòng càng cảm thấy căm hận.
- Tôn Khải, đừng cúi người xuống.
Một âm thanh trầm lắng vang lên, một chiếc Santana có vẻ cực kỳ bình thường chạy thẳng đến, chỉ sau nháy mắt đã vọt vào sàn nhảy, tiếng thắng gấp vang lên, Vương Tử Quân từ trên xe Santana bước xuống.
Tôn Khải chuẩn bị khom lưng thì chợt ngẩng đầu, hắn thấy Vương Tử Quân đang đi về phía mình, hốc mắt hắn chợt nóng lên, cặp mắt có chút mơ hồ, toàn thân run rẩy.
Vương Tử Quân đi đến, đang đi đến từ phía sau lưng hắn.
- Tử Quân, tôi...Tôi nghĩ cậu đừng nên ngăn cản, tôi phải cứu cha, cái gì cũng không cần quan tâm...
Tôn Khải quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nhưng trong mắt hắn vẫn là cái nhìn kiên trì và bướng bỉnh.
- Tôi biết rồi, tất cả đều có tôi.
Vương Tử Quân khẽ đi đến vỗ vỗ vai Tôn Khải, sau đó đi về phía sàn nhảy.
- Vương Tử Quân, màu đứng lại đó cho tao, anh Xương Hạo nói, chúng mày nếu không bò vào thì đừng hòng cầu xin anh ấy tha thứ, mau lợi dụng thời cơ, thời gian không chờ người.
Tên mập thấy Vương Tử Quân cất bước thì dùng giọng dương dương tự đắc lớn tiếng nói.
- Cút đi.
Vương Tử Quân lạnh lùng mắng một tiếng, sau đó nghênh ngang bước đi.
Tên mập thấy mình không được Vương Tử Quân nhìn qua một cái, hắn cảm thấy mặt nóng bừng bừng. Hắn là một tên người hầu của Tôn Xương Hạo, hắn cảm thấy mình cũng là một nhân vật lớn tiếng, nhưng lúc này đứng trước mặt đám công tử con nhà quan lớn nhỏ trong thành phố Giang Thị, hắn lại bị Vương Tử Quân mắng bằng một câu khó nghe.
Nếu như không tìm lại mặt mũi cho mình, chỉ sợ sau này hắn sẽ khó thể nào lăn lộn ở đây, thế cho nên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tên mập, hắn vươn tay giữ lấy tay Vương Tử Quân, trong miệng hung hăng nói:
- Đứng lại cho tao.
Nhưng bàn tay tên mập còn chưa kịp dụng lên người của Vương Tử Quân, lúc này Thái Thần Bân đi theo Vương Tử Quân xuống xe đã ra tay. Hôm nay hắn là kẻ coi chừng Tôn Khải, trong lòng hắn cảm thấy rất đau. Không vì cái gì khác, chính là một cảm giác tín nhiệm của mình với bí thư Vương. Thế nhưng bí thư Vương không trách hắn, còn khuyên hắn, càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy có lỗi với lòng tin của bí thư Vương. Lúc này hắn thấy một tên mập ra tay với Vương Tử Quân, hắn chụp lấy tay của đối phương, hất tên khốn kia văng ra ngoài.
Tên mập có thể trọng tương đương với Thái Thần Bân, thế nhưng mức linh hoạt lại kém rất xa, lúc này chưa kịp phản ứng đã bị Thái Thần Bân đánh văng.
Sàn nhảy vẫn lấp lánh ánh đèn, Vương Tử Quân kéo tay Tôn Khải đi vào bên trong, đi vào nơi ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Đám thanh niên nam nữ đứng ngoài cửa thấy Vương Tử Quân và Tôn Khải tién vào thì trong mắt đã sớm không còn chủ ý muốn xem náo nhiệt, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối hai người đang đi vào, giống như hai truyền kỳ.
Ngọn đèn rừng rực chợt sáng lên, khi Vương Tử Quân và Tôn Khải đi vào trong sàn nhảy thì tất cả ánh đèn đã sáng lên, ánh đèn loang loáng chiếu rọi khắp không gian như ban ngày, tất cả đều rõ rành rành.
Dưới ánh đèn sáng rực, Tôn Xương Hạo ngồi trên một chiếc ghế cao, một cô gái mặc váy ngắn đang dùng những ngón tay thon dài hái từng quả nho bỏ vào trong miệng hắn.
- Ha ha ha, tốt.
Tôn Xương Hạo khẽ phủi tay, hắn vươn ngón tay cái với Vương Tử Quân
- Còn đẹp hơn trong phim.
- Mày cũng đẹp hơn so với trong phim.
Vương Tử Quân dừng bước nhìn thoáng qua Tôn Xương Hạo, sau đó hắn nói tiếp:
- Mày mời chúng tao, đơn giản là muốn cho mọi người được thấy rõ ràng, thấy bộ dạng mất mặt của Tôn Khải, bây giờ chúng tao đến, mày hài lòng chưa?
- Hài lòng, tất nhiên là hài lòng, nhưng tao cảm thấy mình chưa nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của chúng mày.
Tôn Xương Hạo vừa nói vừa đưa tay khẽ bóp vào bộ ngực căng cứng của cô gái mặc váy ngắn ở bên cạnh.
Cô gái kêu lên một tiếng phóng đãng, nụ cười trên mặt Tôn Xương Hạo càng sáng lạn, hắn khẽ thu bàn tay về rồi dùng giọng chế giễu nói:
- Có người là như vậy, trời sinh thích bị coi thường, nếu mày dịu dàng với nó, nó sẽ không thèm nói lời nào, nhưng khi mày làm nó đau, nó sẽ biết sự lợi hại của mày, có đúng không bí thư Vương?