- Trình Di, nghe bác nói này, cháu tìm đối tượng cũng không phải tìm đồ chơi, cháu cần phải tìm người sống chứ không phải tìm người cứ suốt ngày ầm ĩ với mình. Cháu không thích người ta thì không có vấn đề, thế nhưng cháu nên nhớ kỹ, căn bản không nên tìm những kẻ không thành thật. Nha đầu ngốc à, cuối cùng cháu cũng là người có hại mà thôi. Bác Hai dùng giọng nghiêm túc nói với cháu gái của mình.
Trình Di thấy bác của mình tỏ ra như vậy thì không khỏi thành thật hơn, nàng khôn khéo rót nước cho bác của mình, sau đó khẽ nói: - Bác Hai, cháu biết rõ bác muốn tốt cho cháu, mà bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm một đối tượng làm cho bác thỏa mãn.
- Như vậy mới được. Bác Hai thấy cháu gái nói theo ý của mình, thế là không khỏi nở nụ cười.
- Được rồi, cháu ra xem bên ngoài sắp xếp ra sao rồi, bây giờ bác bắt đầu làm cá, cháu cũng đừng cho thêm dầu nữa. Bác Hai nhìn đồng hồ rồi khẽ nói với Trình Di.
Trình Di tuy rất muốn rời đi, thế nhưng nàng lại cực kỳ muốn biểu hiện sự hiếu thuận của mình, thế nên nàng nói: - Bác Hai, không bằng ngài nói ra phương pháp nấu nướng của mình cho cháu biết, cháu sẽ yêu cầu đầu bếp làm theo phương thức của bác, mà bác cũng nên tin tưởng vào trình độ của đầu bếp, thật sự rất mạnh mẽ.
- Được rồi, cháu cũng đừng ở đây quấy rối bác nữa, hôm nay là tiệc gia đình, bác trai của cháu cố ý dặn dò bác. Anh ấy nói Tử Quân thích món cá, bác không thể không nể mặt bác trai của cháu được. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tương lai phát triển của chú. Bác Hai vỗ vỗ lên mặt Trình Di rồi trầm giọng nói.
Trình Di nhìn gương mặt chăm chú của bác Hai mà không khỏi thầm cảm khái. Nàng luôn là người ở bên cạnh bác, đã nhiều lần thấy được sự uy phong của bác, rất nhiều người nàng cảm thấy cực kỳ tài giỏi thế nhưng đều phải ôn hòa nhã nhặn trước mặt bác.
Bây giờ bác Hai lại vì một người năm xưa nói qua một câu thích ăn món cá mà phải bỏ công ra chuẩn bị nửa ngày trời.
Thế nhưng khi nghĩ đến vị trí của người đàn ông kia thì Trình Di cảm thấy nó rất bình thường. Trong mắt mình thì bác Hai là một đại nhân vật, thế nhưng bây giờ địa vị của người kia căn bản đã vượt qua bác trai nhà mình.
Tuy bác trai chỉ kém người kia một bậc thế nhưng một bậc như vậy có nhiều người bỏ nhiều thời gian nhưng không thể qua được, gần đây bác trai vì muốn bước qua bậc thang kia mà căn bản đã tổn hao rất nhiều tâm tư.
Nếu như mình có thể làm vợ người đàn ông như vậy, thật sự là...
- Được rồi, cháu đừng ở đây cười ngây ngô nữa, mau đi ra ngoài thu dọn một chút. Bác Hai không biết tâm tư của Trình Di đã chạy đi đến nơi nào, nàng nhìn về phía đứa cháu của mình rồi trầm giọng nói.
Trình Di cho rằng bác Hai biết được suy nghĩ của mình, thế là không khỏi đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài.
Trình Di biết rõ cách sắp đặt của bác Hai nhà mình, nàng cầm khăn lau đi một vài vết bẩn mà chỉ nhìn kỹ mới thấy được, sau đó mới thở dài một hơi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trình Di nhìn thoáng qua chiếc điện thoại màu xanh trong nhà, sau đó mới đi đến. Sau khi alo một tiếng, nàng chợt nghe đầu dây bên kia có người nói: - Tôi là Vương Giải Phóng, có ai ở nhà vậy?
- Bác, cháu là Trình Di, bác Hai đang làm món cá, cháu đến nghe điện thoại cho bác. Trình Di trước nay luôn kính sợ người bác trai uy nghiêm của mình, lúc này nghe thấy âm thanh của Vương Giải Phóng thì vội vàng giải thích.
- À, bác gái của cháu đang bận thì cũng đừng nên quấy rầy, trong nhà chuẩn bị thế nào rồi? Vương Giải Phóng trầm ngâm giây lát rồi hỏi Trình Di.
Trình Di lên tiếng: - Bác, đã chuẩn bị xong tất cả, chờ bác nấu món cá xong là có thể dùng cơm.
- Vậy thì tốt, cháu cũng vất vả rồi. Đúng rồi, nói cho bác gái của cháu biết, buổi trưa hôm nay uống loại rượu trong phòng làm việc của bác.
Trình Di đặt điện thoại xuống rồi thở dài một hơi, nàng thầm nghĩ chú của mình trước nay làm việc luôn mạnh mẽ và khí thế, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ trịnh trọng chỉ vì một bữa cơm.
- Chuyện lãng mạn nhất đối với em chính là sống bên anh đến già... Một nhịp điệu duyên dáng vang lên, âm thanh này làm cho Trình Di chợt kinh hoảng, sau đó nàng lấy từ trong túi của mình ra một chiếc điện thoại màu hồng. Nàng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó khẽ nói: - Anh, có chuyện gì vậy?
- À, em...Em đang ở đâu vậy? Bên kia vang lên giọng nói dồn dập của anh trai Trình Di.
Trước nay Trình Di rất bực bội với người anh hay trêu đùa mình, bây giờ nàng nghe thấy anh mình ăn nói lắp bắp thì có chút chướng mắt, thế là dùng giọng mất kiên nhẫn nói: - Em đang ở nhà bác Hai chuẩn bị bữa cơm, hôm nay nhà bác Hai có khách quý.
- À, anh cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi em một câu. Người bên kia giống như chỉ sợ Trình Di cúp máy, hắn vội vàng nói: - Có phải anh họ của Tử Hoa đã về Giang Thị rồi không?
- Anh nói đến ai? À, anh nói đến Vương Tử Quân sao? Hôm nay nhà bác mở tiệc gia đình cũng là vì muốn chiêu đãi Vương Tử Quân. Trình Di nói rồi không cho anh mình cơ hội tiếp tục: - Anh, bác gọi em, em đi đây.
Trình Di nói rồi cắt điện thoại, trong lòng có vài phần bực bội với anh của mình. Thầm nghĩ anh cũng không cầm gương soi mặt mình để nhìn rõ có hình dạng gì, những nhân vật như Vương Tử Quân có thể trêu chọc được sao?
Khi Trình Di đang giúp bác của mình làm món cá, Vương Giải Phóng gần đây căn bản cực kỳ bận rộn ít khi nào về nhà vào buổi trưa đã xuất hiện. Khi Vương Giải Phóng quay về thì còn có cả Vương Tử Hoa, thế nhưng lúc này gương mặt Vương Tử Hoa cực kỳ căng cứng.
Sau khi Vương Giải Phóng đi vào trong phòng thì Trình Di mới dùng giọng chú ý hỏi Vương Tử Hoa: - Anh, bác thế nào vậy?
- Còn thế nào nữa, là anh không làm tốt công tác với anh của mình. Vương Tử Hoa cũng rất yêu mến em gái của mình, hắn khoát tay áo nói: - Những chuyện này em cũng không cần quan tâm, em nên đi đến phòng bếp xem thế nào đi.
Trình Di mở miệng đồng ý thế nhưng hai chân cũng không di chuyển, nàng khẽ hỏi: - Anh, em nghe bác gái nói bác trai sắp có điều động, còn anh khi nào thì được tiến lên, em cũng muốn hưởng thụ uy phong của một người em của chủ tịch thành phố.
- Được rồi, em cũng đừng nên nói bậy bạ nữa, anh cũng rất muốn, thế nhưng em cảm thấy anh tiến lên là dễ dàng sao? Anh còn chưa đủ lý lịch, dù có muốn cũng phải chờ. Vương Tử Hoa thở dài một hơi rồi dùng giọng tự chế giễu nói.
- Anh họ của anh cũng không phải có lý lịch quá sâu, em nhớ khi anh của anh làm bí thư thị ủy, khi đó còn nhỏ hơn anh bây giờ ba tuổi. Trình Di nhếch miệng giống như muốn tranh cãi.
Vương Tử Hoa nghe lời nói của em mà không khỏi thở dài, thế nhưng kinh nghiệm công tác những năm qua làm cho hắn không còn là thanh niên lỗ mãng, hắn căn bản đã biết trời cao đất rộng là thế nào. Lúc này hắn cười cười nói: - Có những người chúng ta không thể học theo được, ví dụ như là anh của anh, người khác căn bản muốn học theo cũng không được.
- Đi thôi, Tử Quân đã đến rồi, chúng ta ra đón cậu ấy. Vương Giải Phóng không biết đã xuất hiện trên bậc cầu thang từ khi nào, lão không khỏi trầm giọng nói.
Trình Di đi theo sau lưng bác Hai của mình, nàng nhìn vài người đi ra ngoài sân mà không khỏi sinh ra cảm giác giống như đi tiếp giá.