May mà trạng thái dày vò này cũng nhanh chóng kết thúc, Sầm Vật Cương lúc này ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thoáng qua Lý Hanh Dư rồi nói: - Bí thư Lý, biết rõ vì sao tôi gọi anh đến không?
Lý Hanh Dư là người rất có ánh mắt, hắn vội vàng đứng lên nói: - Bí thư Sầm, tôi đến để thừa nhận sai lầm, tôi không làm tốt công tác mới sinh ra nhiễu loạn như vậy.
- Hừ, chính anh làm kiểm điểm thế này căn bản là nói một đường làm một nẻo. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Hanh Dư: - Anh nghĩ như thế nào tôi còn không rõ sao?
Những lời này của Sầm Vật Cương không khỏi làm cho Lý Hanh Dư chợt run rẩy, hắn cho ra hành động mờ ám ở thành phố Kim Hà, không phải muốn đẩy Lữ Nhạc Ngũ ra khỏi vị trí chủ tịch thành phố sao? Chẳng lẽ bí thư Sầm đã sớm có cảnh giác rồi? Thế là hắn không khỏi sinh ra cảm giác chột dạ.
Khi Lý Hanh Dư còn đang có chút bàng hoàng thì Sầm Vật Cương lạnh lùng nói: - Anh cảm thấy bị tôi trách oan sao? Trách nhiệm của anh là phải có, cũng không phải đổ hết lên đầu mình? Nếu anh có suy nghĩ như vậy thì nên xem xét lại.
- Anh là bí thư thị ủy, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt công tác đoàn kết ban ngành, xe lửa chạy nhanh là nhờ đầu tàu, chính anh thì sao? Thành phố Kim Hà các anh sinh ra tình huống chia rẽ, trách nhiệm là thuộc về anh. Nếu không phải anh làm tốt công tác đoàn kết ban ngành, như vậy mâu thuẫn giữa các anh nào đến mức như vậy? Rõ ràng là anh không làm tốt công tác của mình.
Mặc dù Sầm Vật Cương mắng rất thật thế nhưng Lý Hanh Dư không khỏi thở dài một hơi. Bí thư Sầm phê bình nghiêm khắc và nội dung của nó cũng nằm trong dự đoán của hắn, đây căn bản là chuyện tốt.
- Bí thư Sầm, tôi thừa nhận mình không làm tốt công tác của một người đứng đầu ban ngành, tôi có trách nhiệm ở phương diện này.
Biểu hiện của Lý Hanh Dư vẫn làm cho Sầm Vật Cương tương đối thỏa mãn, lão gật đầu nói: - Tôi đã cho đồng chí Anh Hồ xem xét mâu thuẫn giữa hai người các anh, tuy anh có trách nhiệm, thế nhưng cũng không phải tất cả nằm trên người anh.
- Bí thư Sầm, tuy tôi có chút không thoải mái khi đến thành phố Kim Hà, thế nhưng thái độ của tôi là rất thành khẩn, thật sự có tâm tính muốn làm ra một phen sự nghiệp. Lý Hanh Dư nói đến đây thì càng cảm thấy uất ức: - Thế nhưng người ở thành phố Kim Hà căn bản là rất bài ngoại, đặc biệt là một người như tôi.
Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Không cần lấy lý do bài ngoại để nói về vấn đề này, anh có thể dung nhập vào trong ban ngành hay không, có thể hòa mình làm một thể ở Kim Hà hay không, đây cũng liên quan đến phương diện năng lực khống chế.
Tuy bị Sầm Vật Cương cắt ngang lời nhưng Lý Hanh Dư lại cảm thấy rất vui, hắn biết những lời thổ lộ của mình chí ít cũng được Sầm Vật Cương tán thành. Thế là hắn nói tiếp: - Bí thư Sầm, không phải Lý Hanh Dư tôi không chú trọng đoàn kết, thế nhưng khi anh mang theo một quả tim thật lòng để đối mặt với người khác, lại đổi lấy sự trào phúng, dù anh là người thật sự chân thành thì cũng không tiếp tục bảo trì trạng thái chân thành trước đó được.
- Tôi thừa nhận mình công tác có vài phần vội vàng xao động, nhưng có một số việc mà tôi không thể không hấp tấp. Có vài người không quan tâm đến quyết định của thị ủy, căn bản mở miệng ra là nói chủ tịch Vương thế này thế kia...
Gương mặt Sầm Vật Cương càng thêm nghiêm túc, lão khoát tay nói: - Chuyện của hai người các anh liên quan đến ban ngành Kim Hà, các anh không nên nói lung tung.
- Chủ tịch Vương là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, anh ấy cho ra sắp xếp gì thì thành phố Kim Hà phải chấp hành và chứng thực, anh có biết không?
Lý Hanh Dư lần này không vì sự ngăn cản của Sầm Vật Cương mà dừng lời, hắn tiếp tục nói: - Bí thư, tôi luôn chấp hành tất cả chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp. Tuy rất nhiều phương diện chủ tịch Vương có ý kiến với tôi, thế nhưng chủ tịch Vương vẫn là một vị lãnh đạo tôn cực kỳ tôn trọng.
- Nhưng sự phát triển của thành phố Kim Hà như thế nào thì tôi phải là người chịu trách nhiệm với lãnh đạo thượng cấp, tôi không thể vì nghênh đón ý chỉ của thượng cấp mà làm trái với lương tâm, đẩy Kim Hà phát triển theo hướng không có lợi.
Sầm Vật Cương chờ Lý Hanh Dư nói xong thì cũng không lên tiếng, bầu không khí trong phòng rất trầm mặc. Sau khi trầm ngâm thêm một lát thì Sầm Vật Cương mới nói: - Hanh Dư, đừng cho rằng như vậy thì tôi mặc kệ, nhưng anh phải biết là chủ tịch Vương không có ý kiến với mình, anh ấy đều tán thành với các đồng chí của mình.
- Bí thư Sầm ngài nói rất đúng. Lý Hanh Dư cười cười nói.
- À, chuyện ở thành phố Kim Hà thì tôi cũng đã xem xét qua, vì sự phát triển của thành phố Kim Hà mà hai người các anh phải có sự điều chỉnh. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Anh là lãnh đạo đứng đầu thành phố Kim Hà, sau khi quay về nên suy nghĩ làm sao để cho ban ngành của mình bừng bừng sức chiến đấu, nếu như phía thành phố Kim Hà tiếp tục phát sinh tình huống nội bộ tranh đấu lẫn nhau, như vậy tôi sẽ hỏi tội anh.
Tuy Sầm Vật Cương nói bằng giọng điệu có vài phần ẩn giấu thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì tên ngốc cũng hiểu được. Lúc đầu là điều chỉnh một trong hai, sau đó nếu có vấn đề thì chính mình phải là người chịu tội, đây không phải nói Lý Hanh Dư hắn là kẻ thắng trong sự kiện này sao?
Lý Hanh Dư nghĩ đến phương diện mình sắp bao trùm lực ảnh hưởng ở thành phố Kim Hà, hắn không khỏi có vài phần đắc ý. Nhưng hắn cũng không để lộ ra, chỉ dùng giọng chú ý nói: - Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để phát sinh những tình huống gây bất lợi đoàn kết như vậy, nếu có thì mong ngài trực tiếp xử lý.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, căn bản rất thỏa mãn với thái độ của Lý Hanh Dư.
Khi Lý Hanh Dư rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Vương Tử Quân đang ngồi trong phòng làm việc nghe Trương Tề Bảo báo cáo về vấn đề liên quan đến Lỗ Trạch Cảnh.
- Anh nói người lái chiếc xe kia là Lỗ Trạch Cảnh sao? Vương Tử Quân không nhịn được phải bật cười.
Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân nở nụ cười thì không khỏi thở dài một hơi. Lỗ Trạch Cảnh căn bản làm phát sinh sự kiện lái xe không an toàn trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, điều này căn bản không có liên quan đến một người là thư ký trưởng như hắn. Thế nhưng nếu như nói hắn không có liên quan đến sự việc này cũng không đúng. Dù sao hắn cũng là người phụ trách công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như chủ tịch Vương có nổi giận, hắn không thể nào tránh thoát được.
Vương Tử Quân không chú ý đến động tác của Trương Tề Bảo, hắn thầm nghĩ đến Lỗ Trạch Cảnh. Người kia căn bản bị giam vài ngày ở thủ đô còn chưa thấy chán, bây giờ lại chạy đến đây gây sóng gió.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Trương Tề Bảo: - Cục công an có ý kiến gì về phương diện xử lý hành vi của Lỗ Trạch Cảnh?