Trương Bản Tiến cười cười nói: - Anh đúng là có chút xuất quỷ nhập thần, mời anh ngồi, hôm nay đến là có chuyện gì? Đúng rồi, trước đó ở dưới huyện có hiện tượng phá rừng, các anh điều tra thế nào rồi? Vì sao còn chưa có báo cáo đưa đến cho tôi?
Tuy nói về phương diện công tác như Trương Bản Tiến vẫn ném cho Trường Vũ Thu một điếu thuốc. Trường Vũ Thu và Trương Bản Tiến đều là cán bộ bản địa Mật Đông, hai người đã biết nhau từ hơn mười năm trước, khi Trương Bản Tiến làm bí thư thị ủy Linh Long thì Trường Vũ Thu cũng đã là trưởng phòng lâm nghiệp.
- Lãnh đạo, tôi mới vào cửa thì ngài đã hỏi về báo cáo cho sự kiện kia, sau này căn bản sợ không dám vào cửa. Trường Vũ Thu nói rồi châm điếu thuốc, sau đó cười nói: - Anh sắp xếp công tác gì thì trước nay tôi căn bản chưa từng bỏ qua, điều này anh cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển báo cáo công tác cho anh.
Trương Bản Tiến nnhifn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình mà có chút không bình thường. Tuy hai người có quan hệ không tệ, thế nhưng Trường Vũ Thu xưa nay căn bản không chịu phục mình. Dù sao năm xưa hai người có vị trí tương đồng, vui cười đã quen, dù có một vài công tác theo trình tự, thế nhưng người này cũng lắm lúc giở trò xảo trá.
Hôm nay một người xảo trá như Trường Vũ Thu lại đi đến nói ra những lời vòng vo như thế, không phải mới qua năm mới thì con người đã đổi mới rồi?
Trong đầu Trương Bản Tiến lóe lên những ý nghĩ như vậy. Sau khi thư ký đi vào pha trà rồi đi ra, hắn không khỏi nói: - Hôm nay có phải anh uống lộn thuốc hay không? Trước kia tôi nói với anh hai câu thì anh đáp lại bốn câu, hôm nay anh làm sao vậy?
- Còn thế nào nữa, không phải là lãnh đạo ngài đạo hạnh cao sâu, tôi không dám làm càn trước mặt ngài sao? Trường Vũ Thu dù nói chuyện có chút tùy tiện thế nhưng lại căn bản cực kỳ có tâm tư, hắn hút một hơi thuốc rồi nói: - Lãnh đạo, Trường Vũ Thu bây giờ chính thức báo danh với ngài, sau này kính mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình, người này căn bản là cười tươi vui vẻ với mình, thế nhưng hắn biết đối phương căn bản không quá chịu phục mình.
- Có phải anh đang nhớ nhung hai chai Mao Đài trong nhà tôi không? Tôi nói cho anh biết, rượu này tôi đã giữ vài chục năm, chuẩn bị đến khi tiểu tử nhà tôi lấy vợ thì mới sử dụng. Nếu anh muốn uống, như vậy đừng khua môi múa mép với tôi ở chỗ này, nên giới thiệu cho con tôi một đối tượng là được. Trương Bản Tiến có chút sững sốt, sau đó mỉm cười mắng Trường Vũ Thu.
Trường Vũ Thu có chút sững sốt, sau đó lập tức cười nói: - Lãnh đạo, chủ tịch, hai người chúng ta đã qua mưa gió nhiều năm, ngài cũng đừng dối lừa với tôi. Nếu ngài cảm thấy tiếc hai chai rượu của mình, vừa vặn năm xưa tôi và anh đi mua rượu thì cũng giữ lại hai chai, tôi uống của tôi.
Nếu như nói lúc đầu Trương Bản Tiến còn cảm thấy Trường Vũ Thu đang nói đùa với mình, thế nhưng bây giờ hắn không thể không coi trọng. Hắn biết rõ Trường Vũ Thu là hạng người gì, người này căn bản còn keo kiệt hơn cả mình, vì sao hôm nay lại cam lòng lấy rượu ra như vậy?
Hơn nữa lời nói của Trường Vũ Thu có ý gì? Chính mình có gì gạt người này cơ chứ?
Khi Trương Bản Tiến đang thầm nghi hoặc thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó khoát tay với Trường Vũ Thu, cuối cùng mới nhận điện thoại.
- Chào chủ tịch Trương, tôi là Cao Viễn Lực. Chúc mừng chúc mừng, tôi vừa mới nhận được tin tức, nếu như biết được sớm hơn, dù thế nào cũng phải tìm ngài uống vài ly. Một giọng nói cực kỳ nhiệt tình theo ống nghe truyền vào trong tai Trương Bản Tiến.
Cao Viễn Lực chính là thư ký trưởng của Trương Bản Tiến khi còn công tác ở thành phố Linh Long, sau khi mình được điều lên tỉnh thì người này mãi bị cho ra rìa. Tuy là thường ủy thị ủy Linh Long thế nhưng từ thư ký trưởng chuyển sang trưởng phòng tuyên truyền, trước kia đi lại khá gần với mình, thế nhưng bây giờ vì bị ép mà không khỏi chậm rãi cách xa.
Tuy khoảng cách này cũng không có người nói gì, thế nhưng biểu hiện không một tiếng động lại làm cho người ta cảm nhận được. Ví dụ như phương diện tết nhất, trước kia đến tết thì Cao Viễn Lực phải đến nhà Trương Bản Tiến uống vài ly, thế nhưng sau đó lại biến thành gọi điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối cùng chỉ là hỏi thăm một tiếng mà thôi, cũng không còn tiếp tục gọi điện thoại.
- Viễn Lực, gần đây anh có bận rộn lắm không? Trương Bản Tiến không đoán ra được ý nghĩ của Cao Viễn Lực, thế nhưng ngoài miệng vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Cao Viễn Lực rất là cung kính giống như khi Trương Bản Tiến còn là bí thư thị ủy Linh Long: - Chủ tịch, tôi bây giờ thì bận rộn cái gì cơ chứ? Ngài cũng không phải không biết Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản không cho ra điều kiện thuận lợi đối với người của ngài ở lại Linh Long, không phải cho ra rìa thì cũng biến người ta thành núi cao cành cây khô. Tôi đây mỗi ngày rãnh rổi như hòa thượng trên chùa mà thôi.
- Lão lãnh đạo, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe theo lời kêu gọi của ngài, nếu như ngài cần người, tôi nhất định sẽ đi theo ngài làm tốt công tác.
- Chủ tịch Trương, hôm nay là ngày rất vui. Đồ Phấn Đấu là kẻ vênh váo tự đắc, còn tưởng rằng sẽ có ngày leo lên đầu ngài, bây giờ thì quá tốt rồi, sự thật nói cho hắn ta biết tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, không bao giờ thực hiện được. Với trình độ của hắn ta mà có thể so sánh với ngài sao? Căn bản là kém xa. Lão lãnh đạo, nói ra cũng không sợ ngài chê cười, sau khi tôi biết được tin này, thật sự thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng.
Cao Viễn Lực nói như vậy làm cho Trương Bản Tiến căn bản không thể hiểu nổi. Hắn chờ Cao Viễn Lực nói xong thì trầm giọng hỏi: - Viễn Lực, cậu rốt cuộc nghe được tin tức gì, sao tôi còn không biết?
Cao Viễn Lực bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói" - Chủ tịch ngài nói rất đúng, tôi còn nhớ lời dặn dò năm xưa của ngài, đó là làm việc cao độ nhưng làm người phải an phận. Sự việc còn chưa đến mức công khai, tôi không nên nói lung tung, chờ đến khi có công bố chính thức tôi sẽ đi uống với ngài vài ly.
Cao Viễn Lực sợ Trương Bản Tiến nói lời khiển trách thế nên nhanh chóng nở nụ cười rồi cúp điện thoại.
Trường Vũ Thu cười hì hì nói: - Chủ tịch Trương, có phải ngài chưa nghe được tin tức gì không?
- Tôi thật sự không biết tin tức gì cả. Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu rồi trầm giọng nói: - Anh cũng biết rồi đấy, bây giờ những gì tôi không nên chú ý thì đều không biết, anh nói cho tôi xem, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Trường Vũ Thu tuy đã có chuẩn bị thế nhưng lúc này vẫn cực kỳ khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Bản Tiến, trợn trừng mắt vài lần.