Năm xưa khi hai bên gặp mặt nhau, Đỗ Tiểu Trình cảm thấy mình và đối phương cách nhau một cái hào sâu, bây giờ cái hào sâu năm xưa đã biến thành chân trời góc biển, căn bản là không thể nào vượt qua được.
"Khi đó em tóc dài đến eo, khi đó ta cưới nhau không phải tốt hơn sao?" Không biết vì sao trong lòng Đỗ Tiểu Trình lại xuất hiện câu nói này, nàng chỉ cẩm thấy trong lòng như nở hoa, tất cả cảm giác tuôn trào.
- Tiểu Trình, em còn đứng đây làm gì nữa? Bên kia đang chờ sốt ruột ra rồi. Mễ Tịnh An nhìn vợ đang đứng thừ người thì không hiểu vì sao lại có chút đố kỵ, hắn yêu vợ con của mình, mà càng như vậy thì hắn càng không muốn vợ của mình có biểu hiện khó xa rời với một người đàn ông khác.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Mễ Tịnh An, hắn cười cười không nói gì. Đó là chuyện của gia đình bọn họ, hắn không nên chen vào.
Khi Vương Tử Quân đi đến hành lang thì thấy một người nồng nặc mùi rượu đi đến, người này lớn tiếng nói với Đỗ Tiểu Trình: - Giám đốc Đỗ, mới uống được một nửa sao cô lại đi rồi? Cục trưởng Trình của chúng tôi ở bên kia đang chờ.
- Tiểu Trình vừa rồi đi vào nhà vệ sinh một chút, thế nên có hơi mất thời gian. Mễ Tịnh An nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi nở nụ cười nói.
Người đàn ông kia khẽ nở nụ cười, sau đó dùng tay vẽ một vòng tròn lên không trung rồi nói: - Giám đốc Đỗ thật sự có duyên phận với cục trưởng Trình của chúng tôi, anh ấy cũng họ Trình, cô cũng có tên là Trình, hai bên quần anh tụ hội căn bản là phải kính vài ly mới được.
Gương mặt Mễ Tịnh An chợt biến đổi, hắn làm chồng của Đỗ Tiểu Trình, hắn căn bản cảm thấy rất đau nhức vì người ta nói như vậy với vợ mình. Thế nhưng hắn nghĩ đến những gì mình định làm ngày hôm nay, hắn không khỏi cố gắng nở nụ cười.
Đỗ Tiểu Trình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mễ Tịnh An, nàng trầm ngâm giây lát rồi nói: - Em không uống thêm được nữa, chuyện kia...
- Giám đốc Mễ, giám đốc Đỗ như vậy là không nể tình rồi. Người đàn ông kia nghe được lời nói của Đỗ Tiểu Trình thì gương mặt đen lại, hắn nhìn thoáng qua Mễ Tịnh An rồi dùng giọng mất hứng nói.
Mễ Tịnh An do dự giây lát, sau đó dùng giọng có vài phần nghiêm túc nói với Đỗ Tiểu Trình: - Tiểu Trình, chỉ là kính người ta vài ly mà thôi, đừng làm bố khó xử.
Đỗ Tiểu Trình nhìn gương mặt của Mễ Tịnh An, nàng chợt cảm thấy trong lòng thêm đau đớn. Tuy nàng hiểu Mễ Tịnh An căn bản là không làm gì hơn được ở sự kiện này, thế nhưng nàng vẫn thấy rất khó chịu.
- Được, em đi. Đỗ Tiểu Trình cố gắng nặn ra nụ cười, sau đó cất bước muốn đi. Vương Tử Quân lúc này luôn ở bên cạnh, hắn nghe rõ ràng lời nói của hai vợ chồng Đỗ Tiểu Trình, thế là không khỏi nhíu mày rồi nói với Mễ Tịnh An: - Nếu cô ấy không muốn uống rượu, như vậy cũng đừng nên ép cô ấy uống nữa.
- Đó là chuyện của nhà tôi, anh quản được sao? Mễ Tịnh An vốn có chút nén giận vì vợ mình nói chuyện với Vương Tử Quân, hơn nữa vừa rồi lời nói của người đàn ông kia đã làm cho lửa giận của hắn bùng lên, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi trút hết lửa giận tích tụ của mình ra ngoài.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến Mễ Tịnh An, hắn nói với người đàn ông đang say rượu bên kia: - Cục trưởng Trình của các anh nếu muốn uống rượu, tôi sẽ đến uống với anh ấy.
Người đàn ông kia lúc đầu cũng không thèm chú ý đến Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói thì không khỏi có chút phản ứng, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng không sạch sẽ nói: - Anh thì tính là cái gì...
Người đàn ông này vừa nói được nửa câu thì không khỏi nghĩ đến điều gì đó mà toàn thân vã mồ hôi lạnh, hắn cẩn thận nhìn qua Vương Tử Quân, sau đó không tự chủ được phải nói: - Ngài...Ngài là chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia rồi hừ một tiếng, lại dùng giọng lạnh nhạt nói: - Anh công tác ở đơn vị nào? Cục trưởng Trình của các anh đang ở đâu?
- Cục trưởng Trình của chúng tôi... Người đàn ông kia không ngờ mình lại gặp Vương Tử Quân, hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, thế là giọng nói cũng không được quá rõ ràng. Sau khi lắp bắp một lúc thì hắn mới khẽ nói: - Chúng tôi đang ở gian phòng kia.
Vương Tử Quân không lên tiếng mà đi về phía bên kia. Mễ Tịnh An đứng bên cạnh lúc này căn bản có chút run rẩy, không ngờ người đàn ông vừa trò chuyện với vợ mình lại là Vương Tử Quân.
Vừa rồi Mễ Tịnh An chỉ lo tìm Đỗ Tiểu Trình, hắn căn bản không nhìn kỹ Vương Tử Quân. Tuy hắn cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mặt thế nhưng không ngờ đó lại là chủ tịch Vương nổi tiếng Mật Đông.
Sau khi được người đàn ông bên kia lên tiếng nhắc nhở thì Mễ Tịnh An mới hiểu ra vấn đề, người đàn ông mà mình vừa rồi đố kỵ không phải là chủ tịch Vương thường xuất hiện trên tivi sao?
Mễ Tịnh An nghĩ đến thân phận của Vương Tử Quân mà không khỏi vã mồ hôi lạnh, dù sao vừa rồi thái độ của mình trò chuyện với chủ tịch Vương cũng không có gì là tốt.
Sau khi Sở Bá Vương Hạng Vũ chiếm được Hàm Dương thì có người khuyên nên định đô ở nơi này, thế nhưng Hạng Vũ lại nói phú quý cũng không bằng cố hương, áo gấm giàu sang cũng chỉ là giả mà thôi. Nếu như bị người ta bố trí thì Hạng Vũ sẽ là hạng người nông cạn, sự thành công của hắn không phải chỉ nhằm vào chút phú quý. Thực tế nhân sĩ trong quan trường cần an phận, chủ tịch Vương bây giờ đến đây, không phải có hoạt động gì quan trọng đấy chứ?
Vương Tử Quân không quan tâm Mễ Tịnh An đang suy nghĩ điều gì, hắn đi vào trong phòng, Đỗ Tiểu Trình đi theo sau lưng. Khi Đỗ Tiểu Trình đi vào trong phòng thì chợt nghe thấy có người hơn năm mươi tuổi nói: - Tiểu Trình, con đến mời cục trưởng Trình vài ly.
Tuy người đàn ông này nói với nụ cười vui vẻ thế nhưng lại có vài phần trách cứ. Đỗ Tiểu Trình vốn có chút e ngại với bố chồng, thế nhưng lúc này nghe những lời kia vào tai lại cảm thấy không thoải mái.
- Cục trưởng Trình, muốn uống rượu thì tôi uống với anh, Tiểu Trình không được khỏe, coi như bỏ qua. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám người đang dùng cơm rồi thản nhiên nói.
Đám người trên bàn rượu vốn không chú ý đến Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân lên tiếng thì vẻ mặt đám người chợt biến đổi. Đặc biệt là người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị, khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng đứng lên.
- Chủ tịch Vương! Dù cục trưởng Trình chưa từng có cơ hội tiếp xúc với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết Vương Tử Quân là ai. Hắn lúc này cực kỳ không yên, vì hắn thấy gương mặt chủ tịch Vương rất căng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cầm lấy ly rượu rồi nói: - Nếu mọi người đã có mặt ở đây, như vậy cùng nhau cạn ly.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi...Chúng tôi...Điều này... Cục trưởng Trình thấy Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười nhàn nhạt thì trái tim như bị ai đó xiết chặt, hắn muốn mở miệng giải thích thế nhưng không biết nên giải thích thế nào, những người ngồi bên cạnh cũng không biết nói gì hơn.
Vương Tử Quân nâng ly lên với người đàn ông vừa nói với Đỗ Tiểu Trình: - Xin hỏi ngài là...
- Chủ tịch Vương, tôi là Mễ Hũ Viên, là Mễ Hũ Viên của công ty Long Hạo. Bố của Mễ Tịnh An đã đổ mồ hôi đầy trán, lão không nhịn được phải dùng tay lau qua.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào giám đốc Mễ, tôi là đồng sự năm xưa của bố Tiểu Trình, năm xưa hầu như tôi nhìn cô ấy lớn lên, thật không ngờ lại gặp mặt ở chỗ này, đó cũng xem như là duyên phận, vậy tôi mời anh một ly.
Mễ Hũ Viên tuy là giám đốc công ty thế nhưng chỉ là một thành viên trong số biết bao nhiêu giám đốc ở thành phố Rừng Mật, đừng nói là được uống rượu với Vương Tử Quân, căn bản cũng khó có cơ hội được uống rượu với phó chủ tịch thành phố Rừng Mật. Lúc này lão thấy Vương Tử Quân nâng ly lên thì không khỏi vội vàng nâng ly theo.
Vương Tử Quân cười cười rồi nói với cục trưởng Trình: - Mời anh một ly.