- Trưởng phòng Uông, tôi hy vọng khi anh làm việc thì không nên lo trước nghĩ sau, băn khoăn nặng nề. Bất cứ chuyện gì anh cũng phải xử lý theo nguyên tắc, như vậy sẽ rất đơn giản. Anh nghĩ quá nhiều thì sự việc sẽ bị kéo dài, cũng không phải đó là phương pháp giải quyết vấn đề. Sầm Vật Cương uống một hớp nước rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Uông Thanh Minh nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy rất khổ sở, hắn biết rõ sự việc này mình trái phải đều sai. Hắn căn bản có ý nghĩ kéo dài ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại không dám làm người lại với Sầm Vật Cương.
Sở dĩ Uông Thanh Minh kéo dài chuyện này chủ yếu là vì không muốn đắc tội với quá nhiều người. Đồng thời hắn cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không có biện pháp gì với trò kéo dài này của mình, tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, thế nhưng cũng không phải phụ trách công tác của mình.
Cho dù Vương Tử Quân có ý kiến với mình, như vậy cũng chỉ có thể đặt trong lòng mà thôi. Không ngờ người này lại chọc sự việc đến người Sầm Vật Cương, đến nổi bí thư Sầm nhìn mình như một lão quan trường xảo quyệt, điều này chính là thái độ công tác của hắn có vấn đề.
Uông Thanh Minh hiểu rõ tích cách của Sầm Vật Cương, biết rõ lúc này có giải thích gì cũng không cho ra tác dụng. Hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác với chủ tịch Tử Quân, làm tốt công tác này.
Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Tôi tin tưởng anh có thể làm tốt công tác, đồng thời khi anh cho ra phương án thì nhanh chóng đến xin chỉ thị của chủ tịch Vương.
Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà gương mặt trở nên âm trầm. Sau khi quay lại phòng làm việc thì thư ký nhanh chóng đi vào pha trà rót nuóc, hắn nhìn thư ký của mình mà nhíu mày.
- Trưởng phòng, vừa rồi bí thư Đồ của thành phố Linh Long có gọi điện thoại đến, hỏi hôm nay ngài có thời gian hay không, anh ấy có công tác cần báo cáo với ngài. Thư ký mặc dù biết tâm tình của Uông Thanh Minh không tốt, thế nhưng hắn vẫn lớn gan báo cáo. Dù sao trước đó thì trưởng phòng Uông cũng đã có phân phó, nếu như Đồ Phấn Đấu có gọi điện thoại đến thì căn bản không được trì hoãn.
- Cậu nói cho anh ấy hôm nay tôi không có thời gian. Uông Thanh Minh nói đến đây thì tiếp tục: - Cậu đi tìm Triệu Hiểu Bạch, à, thôi khỏi, để tôi tự gọi điện thoại, cậu cứ bận rộn công tác của mình đi.
Thư ký nhìn gương mặt âm trầm của Uông Thanh Minh mà không khỏi sinh ra ý nghĩ không tốt. Thế nhưng hắn không dám trái lệnh của trưởng phòng Uông, thế là nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Uông Thanh Minh ngồi lên ghế mà không khỏi cảm thấy cực kỳ bực bội, mặc dù bí thư Sầm Vật Cương không phê bình hắn, thế nhưng lại làm cho hắn mất mặt.
Uông Thanh Minh suy nghĩ giây lát, cảm thấy quan trường thật sự đáng buồn cười, vài năm qua mình cực kỳ trung thành với Sầm Vật Cương, trong quan trường Mật Đông thì không còn người nào khác có thể có trọng lượng với Uông Thanh Minh hơn Sầm Vật Cương. Thế nhưng căn cứ vào điều này mà hắn bây giờ phải bỏ qua thể diện của mình để đi tìm Vương Tử Quân. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trong quan trường có ai không hiểu điều này? Vấn đề là ở chỗ hắn không thể cúi đầu vào lúc này. Từ khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì hắn đã nghĩ qua phương diện chọn đội ngũ, giống như Cố Tắc Viêm và Vương Tử Quân là hai đường thẳng song song, căn bản không bao giờ có khả năng giao nhau. Bây giờ có nhiều người chen về phía Vương Tử Quân, nếu có người nào đi sang phía Vương Tử Quân thì bị xem là phản đồ, tuy có được một người thế nhưng lại mất cả giang sơn.
Nhưng bây giờ Uông Thanh Minh không thể không gọi điện thoại đi.
- Hiểu Bạch à, tôi là Uông Thanh Minh, lúc này chủ tịch Vương có thời gian không? Tôi có vài chuyện cần báo cáo với anh ấy. Uông Thanh Minh gọi điện thoại rồi nở nụ cười nói.
Triệu Hiểu Bạch không dám không cho ra đáp án khẳng định với Uông Thanh Minh. Sau khi cúp điện thoại thì Uông Thanh Minh khẽ châm một điếu thuốc, khi khói thuốc bốc lên, hắn không khỏi tiến hành kiểm điểm hành vi của mình.
Hôm nay sở dĩ Uông Thanh Minh hắn bị động như vậy chủ yếu là phạm vào sai lầm cấp thấp. Vương Tử Quân là một vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, thế nhưng trẻ tuổi thì mình có thể xem nhẹ sao? Chính mình cho rằng Vương Tử Quân sẽ phải uất nghẹn trước mặt Sầm Vật Cương, cho dù có chuyện gì cũng phải liên hệ với bí thư Sầm, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại có quyết tâm như vậy.
Đây không phải là Vương Tử Quân đang đặt Uông Thanh Minh hắn lên kệ nướng sao?
Uông Thanh Minh thầm suy nghĩ vài phương diện, hắn nhìn bầu không khí đầy khói thuốc trước mặt, sau đó lại rơi vào trầm tư. Khi hắn đang gạt tàn thuốc, đúng lúc này điện thoại vang lên.
Khi vị trí ngày càng lên cao thì Vương Tử Quân cảm thấy trói buộc ngày càng lớn, đặc biệt là những hoạt động của mình càng bị ảnh hưởng. Khi vị trí của hắn càng vững chắc và có dấu hiệu lộ diện mạnh mẽ ở Mật Đông, mỗi lần đi ra ngoài đều có cảm giác không yên.
Vương Tử Quân không phải là sợ thứ gì khác, chỉ là sợ người ta nhận ra mình.
Tuy Vương Tử Quân không sợ người ta phản ánh với mình nhiều vấn đề, thế nhưng những khi có chút thời gian thì hắn muốn dành thời gian đó cho gia đình của mình.
- Chủ tịch Vương, trưa nay là tiệc cưới của Hiểu Bạch, ngài có đến tham gia hay không? Phó trưởng ban số hai Hào Nghị Đạt đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn không khỏi dùng giọng cung kính báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sờ lên mặt, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói: - Tôi tất nhiên sẽ đến dự hôn lễ của Hiểu Bạch, anh nói Tiểu Lý chuẩn bị xe, chúng ta cùng đi.
Hào Nghị Đạt nghe nói mình được cùng đi với chủ tịch Vương thì không khỏi mừng rỡ. Tuy những ngày qua hắn thay thế công tác của Triệu Hiểu Bạch, cũng không có ý nghĩ ép Triệu Hiểu Bạch nhường ghế cho mình, thế nhưng có người nào không muốn lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo? Hắn có thể cùng đi với chủ tịch Vương, hơn nữa đây cũng không phải nằm trong phạm trù công tác, căn bản là rất có mặt mũi.
Hai phút sau Vương Tử Quân đã ngồi lên xe, hắn dựa lưng lên hàng ghế phía sau rồi nói: - Tiểu Hào, các cậu đi mừng đám cưới bao nhiêu tiền?
- Chủ tịch, bình thường thì một trăm, thân thiết thì hai trăm. Hào Nghị Đạt không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi vấn đề này, hắn không khỏi dùng giọng chú ý đáp.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi đi hai trăm, lát nữa cậu chuẩn bị cho tôi.
Hào Nghị Đạt đồng ý một tiếng rồi không khỏi cực kỳ hâm mộ Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân có thể tham gia hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch thì đã là cực kỳ quý giá, bây giờ còn đi lễ giống như người bình thường, ý nghĩa của nó càng lớn.
Xem ra Triệu Hiểu Bạch trong mắt chủ tịch Vương căn bản là mình không thể nào so sánh được.
Xe chạy hơn mười phút thì đến khách sạn Triệu Hiểu Bạch chọn tổ chức tiệc cưới. Triệu Hiểu Bạch cũng không chọn những khách sạn xa hoa trong thành phố Rừng Mật, chỉ là một khách sạn ba sao để làm lễ cưới cho mình. Nếu như Triệu Hiểu Bạch thích, chỉ sợ bất kỳ khách sạn nào ở thành phố Rừng Mật đều tình nguyện giúp đỡ thực hiện hôn lễ, vì dù sao thì Triệu Hiểu Bạch cũng là thư ký của chủ tịch Vương.
Sau khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì Triệu Hiểu Bạch cũng nhanh chóng tiến ra chào đón. Hắn cười mở cửa xe giúp cho Vương Tử Quân, sau đó dùng gương mặt kích động nói: - Chào mừng chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cực kỳ phấn chấn tinh thần của Triệu Hiểu Bạch, hắn cười nói: - Hiểu Bạch hôm nay rất có tinh thần, rất có phái đoàn của một chú rể.
Sau khi Vương Tử Quân xuống xe, có không ít người đi đến. Sau khi Vương Tử Quân nói như vậy thì mọi người đều nở nụ cười.