Vương Tử Quân hiểu Kim Chính Thiện sẽ đến nói lời xin lỗi, thế nhưng Kim Chính Thiện còn chưa kịp nói ra thì hắn đã cười nói: - Bí thư Kim, giữa tôi và anh căn bản không cần phải như vậy, tôi biết rõ anh có sự khó xử của mình, dù sao anh cũng không phải là đại biểu cho một người, anh chính là bí thư thị ủy Rừng Mật, khi lên tiếng càng phải quan tâm đến lợi ích của cả thành phố Rừng Mật.
Kim Chính Thiện thở dài một hơi, hắn tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến, sau đó mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay ngài nên nhường một chút, bây giờ bí thư Sầm không quan tâm và ném tất cả trách nhiệm cho anh, điều này là cực kỳ bất lợi với anh.
- Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vương Tử Quân cười cười với Kim Chính Thiện, giọng điệu bình thản nhưng tràn đầy kiên quyết.
Kim Chính Thiện nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn khuyên nhủ Vương Tử Quân, thế nhưng vô tình cảm thấy không nói nên lời.
- Bí thư Kim, sắp leo lên đến đỉnh núi, căn bản không thể xuất hiện tình huống thất bại trong gang tấc. Nếu không chúng ta muốn tiếp tục hạng mục công tác này, căn bản không biết còn mất bao nhiêu sức lực.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng cảm thấy cách làm của Vương Tử Quân là có chút xúc động. Sau khi do dự giây lát thì hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, ngài làm như vậy căn bản là không hay với chính mình.
- Lúc này tôi không hiểu rõ tình hình của Mật Đông bằng ngài, thế nhưng tôi lại thấy rõ tình hình của thành phố Rừng Mật. Từ tháng năm đến nay phương diện kêu gọi đầu tư của thành phố Rừng Mật giảm xuống hơn một nửa, lại có nhiều xí nghiệp dời đến tỉnh lân cận, bây gời còn có vài xí nghiệp chuẩn bị di dời. Dựa theo ước tính của tôi, cuối năm nay tình hình phát triển kinh tế của Rừng Mật không có gì thay đổi.
Rừng Mật là tỉnh thành của Mật Đông, có địa vị quan trọng ở phương diện kinh tế chính trị ở Mật Đông, có một câu nhìn vào một điểm thấy cả vùng, tình hình của Rừng Mật bây giờ có thể nói cũng là tình hình của cả Mật Đông. Đám xí nghiệp không tuân thủ quy định bảo vệ môi trường cảm thấy không nên tiến hành xử lý chất thải mà rời khỏi Mật Đông, đám xí nghiệp này liên hợp lại sẽ làm cho tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông bị ảnh hưởng khá lớn.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Chính Thiện nói rất đúng với tình hình thực tế, tình huống ở khắp nơi cũng không khác gì ở Mật Đông, nhưng chúng ta cũng không nên chỉ nhìn vào mặt bất lợi, chúng ta cần phải nhìn vào cả phương diện có lợi của Mật Đông.
- Bảo vệ môi trường cũng chính là chúng ta đang tăng cao sức cạnh tranh của mình, chúng ta bỏ qua một vài sản nghiệp, thế nhưng lại cung cấp cho những sản nghiệp khác nhiềy kỳ ngộ. Thế nên lúc này yêu cầu đối với chúng ta chính là mở rộng ý nghĩ, cân não cho ra những hướng tắt, cố gắng làm tốt công tác kêu gọi đầu tư. Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn kéo cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nói với gương mặt hào hùng: - Lúc này Mật Đông tuy gặp một ít khó khăn thế nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp, tôi tin tưởng chúng ta hoàn toàn có thể nghênh đón cơ hội tiến lên.
- Ví dụ như thành phố Rừng Mật, bây giờ tuy có không ít xí nghiệp di dời, thế nhưng cũng làm chúng ta hoàn chỉnh công tác quét sạch chướng ngại cho công tác điều chỉnh sản nghiệp. Chúng ta có thể dựa vào ưu thế của Rừng Mật, đẩy nhanh phương diện xây dựng và kiến thiết sản nghiệp, vì sự phát triển của Rừng Mật mà xây dựng vài cột trụ lớn.
- Đặc biệt là xây dựng trung tâm tài chính, điều này cực kỳ cấp bách. Những doanh nghiệp tài chính căn bản không quá yêu cầu đến hoàn cảnh môi trường, thế nhưng yêu cầu hoàn cảnh của bọn họ đang ngày càng nâng cao. Tôi tin tưởng ở dưới cùng một điều kiện, một hoàn cảnh môi trường làm cho người ta cảm thấy thoải mái tốt đẹp sẽ có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn. Vương Tử Quân nói rồi vẻ mặt chợt có chút vui vẻ, hắn cũng không khỏi nói ra những mưu đồ mình đang suy tính: - Tăng trưởng kinh tế, đề cao GDP là quan trọng, thế nhưng quan trọng hơn hết chính là gia tăng thu nhập của nhân dân, làm cho thu nhập đầu người được tăng cao mới là trọng tâm truy cầu của chúng ta.
Sau nửa giờ trò chuyện thì Kim Chính Thiện rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn chưa thể nào an tâm được. Tuy chủ tịch Vương nói rất hay nhưng vẫn chỉ là mục tiêu, còn cách khá xa hiện tại, sự việc vào lúc này căn bản không đơn giản như lời nói của chủ tịch Vương.
Lúc này chỉ còn ba bốn tháng nữa là đến tết, trong thời gian ba bốn tháng đó chủ tịch Vương có thể đưa kinh tế Mật Đông thoát ra khỏi thung lũng, tiếp tục cảnh tượng phát triển đi lên sao? Kim Chính Thiện tuy có niềm tin vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không khỏi có vài phần lo lắng.
Nếu như không thay đổi được tình hình phát triển kinh tế hiện tại, như vậy áp lực của Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn...
Mùa thu lúc nào cũng là trời cao mây nhạt, ánh nắng vàng ấm áp. Đối với cán bộ bình thường thì bọn họ căn bản cách quá xa với hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bọn họ vẫn phải thực hiện từng công tác của mình, tiếp tục cuộc sống bình thản hạnh phúc. Thế nhưng đối với các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi căn bản là một chấn động lớn.
- Chủ tịch, chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ, mặc dù theo kế hoạch thì đường cao tốc sẽ thông xe sau hai năm nữa, thế nhưng chúng ta không thể xem đó là mục tiêu. Con đường này là một điểm sáng để thành phố Thanh Chuyên có thể tiến lên, nếu xây dựng sớm hơn một ngày, như vậy sẽ làm cho thành phố chúng ta có được thêm cơ hội một ngày. Phùng Vũ Trách chỉ vào công trường đang thi công rồi lớn tiếng nói với Tần Hoài Chung.
Tần Hoài Chung mặc tây trang, lúc này nhìn hắn còn cao ráo anh tuấn hơn cả vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đứng bên cạnh, thế nhưng gương mặt có hơi rạm nắng, căn bản là làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần tự tin.
Tần Hoài Chung nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách, hắn cười cười rồi trầm giọng nói; - Bí thư Phùng, tiến độ xây dựng của thành phố chúng ta dạo này căn bản đã tăng tiến rất nhiều, ngày hôm qua chủ tịch Trần phụ trách công tác xây dựng đường cao tốc đã đến báo cáo rõ ràng, nói là bây giờ thậm chí đã thực hiện được công tác của tháng sau.
- Thật vậy sao? Quá tốt rồi. Phùng Vũ Trách cười ha hả, hắn thật sự cảm thấy rất vui mừng vì tình huống này.
Tần Hoài Chung nói tiếp: - Bí thư Phùng, tôi cảm thấy ngài nên rút chút thời gian gặp mặt các vị đồng chí đang chỉ huy xây dựng đường cao tốc, tôi tin tưởng chỉ cần ngài lên tiếng khích lệ, như vậy tính nhiệt tình của các đồng chí sẽ tăng vọt.
- À, tất nhiên là phải có khích lệ, đến khi đó hai chúng ta cùng đi, để cho các đồng chí biết rõ hai chúng ta ăn bản cực kỳ coi trọng tiến độ xây dựng đường cao tốc. Phùng Vũ Trách có quan hệ không tệ với Tần Hoài Chung, thế nên hai bên trò chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Vậy thì nên chọn thời gian nào đó cho phù hợp. Tần Hoài Chung nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía nói: - Bí thư Phùng, ngài có nghe qua thông tin về hội nghị thường ủy tỉnh ủy chưa?