Trong quan trường thì thỏa hiệp cũng không xem như là thất bại, dưới tình huống đại cục đã định, rất nhiều người sẽ chọn phương diện biết thời biết thế. Có câu nói như thế này: "Có thể lớn có thể nhỏ là rồng, co được giãn được là anh hùng", nếu như anh thỏa hiệp một lần và có thể tìm được thế cục có lợi cho hướng phát triển của mình, biến hiểm cảnh thành thuận cảnh, sau mưa gió là cầu vồng, như vậy anh cần gì phải tính toán chi li, cần gì phải tranh đấu anh chết tôi sống?
Tình huống hiện tại trên cơ bản là thế cục đã định, cho dù Vương Tử Quân có muốn kiên trì thì cuối cùng cũng chỉ là số ít trong hội nghị thường ủy mà thôi. Nếu cuối cùng xé rách mặt mũi của nhau, như vậy đối với mọi người thì đây sẽ là hành vi không biết thời biết thế.
Dù sao thì như vậy cũng có thể bảo tồn được thể diện.
Những ánh mắt không đồng nhất tụ tập lên người Vương Tử Quân. Hội nghị thường ủy hôm nay có thể nói là một cuộc quyết đấu công khai giữa hai người không cùng ý nghĩ là Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, vừa rồi Sầm Vật Cương hỏi ý của Vương Tử Quân, rõ ràng muốn Vương Tử Quân chính mình thừa nhận thất bại.
Cầm được thì buông được, trước nay đây luôn là một tố chất cơ bản của người tham chính. Bây giờ xuất hiện tình huống như vậy, rất nhiều người cảm thấy Vương Tử Quân thật sự không cần phải tiếp tục tranh cãi, dù sao thì ngay cả một minh hữu kiên định xưa nay là Kim Chính Thiện cũng đã đồng ý với ý kiến của Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ quan sát Vương Tử Quân, lúc này hắn cực kỳ đắc ý, thế nhưng tâm tình của hắn lại rất phức tạp, giống như còn có chút tiếc nuối. Dù sao thì Vương Tử Quân dễ dàng thu quân, sẽ đi theo hướng biết thời biết thế, tuy đây là đả kích không nhỏ, thế nhưng dù thế nào cũng là bảo vệ chính mình cực kỳ tốt.
Xem ra mình mở miệng là hơi sớm.
Văn Thành Đồ thầm cảm khái vô hạn, hắn nâng ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt lại dừng lên văn kiện trước mặt.
- Bí thư Sầm, tôi cho rằng ý kiến của bí thư Văn là không ổn. Một giọng điệu nhàn nhạt đầy kiên định vang vọng trong phòng.
Văn Thành Đồ chợt ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn không ngờ lúc này Vương Tử Quân còn cho ra một con bài không theo quy tắc thông thường như vậy. Hắn nhìn gương mặt bình thản và cứng cỏi của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng, lại có chút khâm phục.
Thật sự là một người có phong thái dù cong nhưng không bao giờ gãy.
Trong đầu Văn Thành Đồ lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thán, sau đó nhanh chóng thu nạp tinh thần của mình. Hắn chuẩn bị chuyên tâm nghe ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nghe cũng không phải là phản kích, chỉ là muốn nghe một chút xem thế nào.
Dù sao lần này nhân vật chính cũng không phải là Văn Thành Đồ, Vương Tử Quân đã mở miệng phản đối, như vậy Sầm Vật Cương là người đề xuất hội nghị lần này sẽ không thể bảo trì sự trầm mặc được nữa.
- Trước khi sở tài nguyên môi trường có văn bản xử lý khu công nghiệp Phi Tường, khi đó khu công nghiệp này nằm trong tầm quản lý của thành phố Linh Long, cũng vì thành phố Linh Long giám thị tạo ra lỗ hổng, thế nên mới xuất hiện cục diện bị động hôm nay. Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi tiếp tục nói: - Tôi đề nghị tiến hành phê bình lãnh đạo phụ trách chủ yếu ở thành phố Linh Long, đồng thời cũng yêu cầu bí thư Khang tiến hành nói chuyện với đồng chí Đồ Phấn Đấu.
Vương Tử Quân mở miệng giống như một tiếng sấm vang lên trong phòng họp, tất cả mọi ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân đều trở nên cực kỳ ngưng trọng. Vốn chỉ là phương diện mở cửa trở lại một khu công nghiệp, bây giờ sao lại biến thành xử lý những lãnh đạo phụ trách chủ yếu ở Linh Long?
Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ ở thành phố Linh Long chính là ái tướng tâm phúc của Sầm Vật Cương, trước đó Sầm Vật Cương đặt hai người này ở thành phố Linh Long chính là muốn biến nơi đây thành trung tâm kinh tế của Mật Đông. Rất nhiều người trong tỉnh cảm thấy phương diện hai người này tiến lên chỉ là sớm muộn mà thôi.
Vào thời điểm này Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị như vậy, có thể thấy là cực kỳ hung ác. Điều này không những chối bỏ ý kiến của Văn Thành Đồ, càng trực tiếp đốt lửa lên người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.
Tuy nói chuyện với ủy ban kỷ luật căn bản không tổn thương gân cốt, thế nhưng biết đâu một ngày sau này, khi bọn họ chuẩn bị bước chân vào thời điểm điều động mấu chốt, sẽ bị người ta nắm lấy chuyện này để nói này nọ? Đám người trong phòng nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, dù là ai cũng cảm thấy căng thẳng. Bầu không khí trong phòng họp khá im ắng thế nhưng mùi thuốc súng đang hiện hữu căn bản là ngày càng nồng đậm.
- Bốp. Bút máy rơi lên mặt đất giống như dùng châm đâm vào quả khí cầu, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng. Không ít người cảm thấy thở dài một hơi, vị nhân viên làm rơi bút máy xuống nền nhà cũng sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, càng thêm căng thẳng.
May mà lúc này không ai chú ý đến vị nhân viên kia, lực chú ý của mọi người đổ đồn vào Sầm Vật Cương. Người nơi này đều biết rõ bí thư Sầm sẽ tuyệt đối không để cho chuyện lần này phát triển theo hướng của chủ tịch Vương mong muốn.
Khi mọi người nghĩ rằng Sầm Vật Cương sẽ mở miệng, lúc này bí thư Sầm ho khan một tiếng rồi trầm giọng nói: - Các đồng chí đã phát biểu ý kiến của mình về việc có nên mở cửa khu công nghiệp Phi Tường nữa hay không, có thể nói là mỗi người một ý, điều này rất tốt.
Vị trí quyết đoán, nhiều khi thật sự là như vậy, Sầm Vật Cương tuy chỉ nói hai câu thế nhưng lại muốn áp chế tất cả ý kiến vừa qua. Lão nói xong thì dừng lại một chút rồi tiếp tục lên tiếng: - Lúc này tiếp tục cho khu công nghiệp Phi Tường mở cửa hoạt động có phải là phù hợp hay không, điều này còn cần các đơn vị liên quan xử lý vấn đề cụ thể rồi mới cho ra quyết định được. Nhưng thưa các đồng chí, tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người một chút, đó là tình hình kinh tế của tỉnh Mật Đông bây giờ đang rất khó khăn.
- Chủ tịch Kiến Chương, anh đã tham gia hội nghị kinh tế cả nước, anh đọc con số thông kê cho mọi người ở đây được biết. Sầm Vật Cương nhìn Hà Kiến Chương rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Hà Kiến Chương nhìn về phía gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy trong lòng có chút lộp bộp, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân chỉ lẳng lặng nhìn mình, không có chút bối rối.
Mặc dù biết mình đọc ra văn kiện này căn bản là cực kỳ không có lợi cho Vương Tử Quân, tuy thật lòng Hà Kiến Chương cũng không muốn đọc ra văn kiện ở trường hợp này, mà Vương Tử Quân cũng không vì mình đọc văn kiện và ghi hận, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Hà Kiến Chương trầm ngâm giây lát rồi cầm văn kiện lên đọc. Nội dung văn kiện cũng không quá dài, Hà Kiến Chương đọc từ đầu đến cuối chỉ mất ba phút, thế nhưng thời gian ba phút này lại làm cho Hà Kiến Chương sinh ra cảm giác như cả thế kỷ.
Đặc biệt là khi đọc đến con số thống kê về tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông, Hà Kiến Chương cảm thấy bầu không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng.
Bầu không khí ngưng trọng này làm cho Hà Kiến Chương cảm thấy rất bất an.