Tuy Vương Quang Vinh không hỏi rõ ràng thế nhưng Vương Tử Quân hiểu bố mình đang muốn hỏi điều gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói rõ tình huống ở Mật Đông một lượt.
Vương Quang Vinh nghe con trai giới thiệu mà tâm tình treo lên cao đã thoải mái hơn, nhưng dù thế nào cũng thấy con trai làm việc có chút lỗ mãng. Dù sao bây giờ tốc độ phát triển kinh tế và GDP căn bản là một chỉ tiêu để đánh giá năng lực của cán bộ, bây giờ Vương Tử Quân cho ra hành vi như vậy, lúc đầu không những không có được thành tích, còn bị người ta nắm lấy đằng chuôi.
- Tử Quân, có lãnh đạo có cái nhìn về tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông, đồng thời sự việc còn được phản ánh đến tai bí thư Lâm. Vương Quang Vinh nói rất chậm, giống như đang có gì đó rất châm chước.
- Tuy cũng không nói gì về con, thế nhưng lại quy kết trách nhiệm lên người con. Đồng thời có vài ban ngành phân công kinh tế có nói vì sự kéo chân của tỉnh Mật Đông, thế cho nên tăng trưởng kinh tế của cả năm căn bản không thể tiến lêm một nấc mới được.
Vương Tử Quân không nói gì, tuy Vương Quang Vinh nói không quá mức, thế nhưng lại cho thấy sự coi trọng, nhất định là có người không thể không coi trọng tiến lên phản ánh. Hèn gì mà bố phải gọi điện thoại cho mình, biết đâu cuộc điện thoại này là có bí thư Lâm bày mưu đặt kế?
- Bố, con cảm thấy triển khai mở rộng công tác ở Mật Đông và phát triển kinh tế là rất tốt, thế nhưng chúng ta cần chú trọng phát triển kinh tế và đảm bảo vấn đề môi trường, cần phải kết hợp hai phương diện này lại. Đến bây giờ con vẫn cho rằng hai phương diện này là không mâu thuẫn, hai bên còn có thể xúc tiến lẫn nhau. Vương Tử Quân cố gắng cân nhắc từ ngữ rồi dùng giọng đầy kiên định nói.
Vương Quang Vinh là người từng làm giáo sư đại học, căn bản có cái nhìn độc lập của mình. Lão căn bản thừa nhận quan điểm của con trai, thế nhưng sự việc phát triển đến mức này, chỉ cần dùng lý luận không cũng khó thể giải quyết được.
- Được rồi, bố sẽ đem những lời của con chuyển đến giải thích với bí thư Lâm, mà con tốt nhất cũng bỏ ra chút thời gian đến trò chuyện với bí thư Lâm. Vương Quang Vinh nói xong những lời này thì lại trầm giọng nói:L - Tử Quân, tuy bố tán thưởng những công tác của con ở Mật Đông, thế nhưng mọi việc không thể không nhìn nhận tổng quát. Con biết không, bây giờ ở phòng văn thư đã nhận được không ít đơn thư tố cáo con.
- Bố, cây đứng không sự bóng nghiêng. Vương Tử Quân cươi cười rồi khẽ nói với Vương Quang Vinh.
- Bí thư Sầm Vật Cương là người có kinh nghiệm công tác phong phú, là người công tác luôn biểu hiện ưu điểm, con cần nên học tập. Trong quá trình chung gánh công tác với Sầm Vật Cương, con nên chú ý học tập ưu điểm của bí thư Sầm, hai bên cùng hợp tác, cùng nhau làm tốt công tác ở Mật Đông. Vương Quang Vinh thay đổi chủ đề, chuyển nội dung trò chuyện lên người của Sầm Vật Cương.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, chính mình đi vào Mật Đông đã được gần hai năm, bố nói mình phải làm tốt quan hệ với bí thư Sầm, đây là những lời cần phải nói ra vào năm trước, thế nhưng sao bây giờ lại nói ra lời như vậy?
Người khác không biết nhưng chính Vương Tử Quân thì hiểu rõ ràng, đó là mối quan hệ giữa mình và Sầm Vật Cương căn bản đã đến mức khó thể vãn hồi lại được. Tuy hai người luôn biểu hiện cực kỳ hài hòa, thé nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, vết rách bên trong đã ngày càng lớn rồi.
Khi Vương Tử Quân đang định hỏi thêm vài câu thì Vương Quang Vinh bên kia đã chuyển chủ đề lên người Tiểu Bảo Nhi. Lão dặn dò Vương Tử Quân có rãnh thì đưa Tiểu Bảo Nhi về thủ đô chơi vài ngày.
Vương Tử Quân đáp ứng từng yêu cầu của Vương Quang Vinh, sau đó hai người mới cúp điện thoại. Hắn không khỏi nghĩ đến những ý nghĩa lời nói của bố, thế là chợt chấn động.
Không lẽ Sầm Vật Cương sắp tiến lên? Ý nghĩa lời nói vừa rồi của Sầm Vật Cương là như vậy sao?
Nếu như Sầm Vật Cương tiến lên một bước, như vậy áp lực của mình sẽ ngày càng lớn. Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương, thế là vẻ mặt thêm ngưng trọng.
Văn Thành Đồ nhìn văn kiện trong tay, hắn không khỏi nở nụ cười. Mặc dù hắn đã là người sắp năm mươi, thế nhưng nụ cười này nhìn qua vẫn cực kỳ phong độ. Nhìn nụ cười hiện tại có thể thấy năm xưa hắn căn bản cũng có thể làm chết mê chết mệt bao nhiêu cô gái.
Văn Thành Đồ là người sở hữu bốn chữ "xuân phong đắc ý" khá nhiều năm, những năm qua hắn luôn là người công tác chói mắt. Thế nhưng sau khi đi đến Mật Đông, tất cả hào quang giống như đã rời xa bản thân Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ đến Mật Đông làm lãnh đạo thứ ba tỉnh ủy, làm phó bí thư chuyên trách, thế nhưng hấn cảm thấy mình căn bản chỉ là một thành viên thường ủy bình thường đối với người khác. Thậm chí khi mà quyền uy của Vương Tử Quân ngày càng nặng, hắn đôi khi cảm thấy mình còn không bằng Uông Thanh Minh và Khang Tắc Chính.
Hai người kia tuy xếp sau Văn Thành Đồ thế nhưng lại có đơn vị trong tay, coi như có thực quyền hơn so với hắn. Ví dụ như Uông Thanh Minh, người này làm trưởng phòng tổ chức dù có chuyện gì lớn nhỏ phải báo cáo với mình, thế nhưng khi báo cáo với mình cũng phải đưa sang cho Sầm Vật Cương.
Vì vậy dù có báo cáo với Văn Thành Đồ thì căn bản cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Văn Thành Đồ cảm thấy nửa năm công tác vừa qua mình bị cho ra rìa, tuy lão cố gắng dựa vào người Sầm Vật Cương, thế nhưng vẫn căn bản không cải thiện được tình huống xấu hổ của mình.
Bây giờ điều quan trọng nhất với Văn Thành Đồ chính là thay đổi điều kiện nhận chức của mình, chỉ như vậy thì trong Mật Đông mới vang lên âm thanh của mình, mà bây giờ cơ hội đó đang lặng lẽ kéo đến.
Sầm Vật Cương là một người có gốc rễ sâu xa ở Mật Đông, Văn Thành Đồ căn bản còn không thể nào xem đây là đối thủ. Hơn nữa dựa theo tình cảnh hiện tại cũng quyết định Văn Thành Đồ nên có lựa chọn tốt nhất là ai. Có người sắp xếp hiện cạm bẫy trong công tác, mà Sầm Vật Cương đang định lợi dụng cạm bẫy này để ra tay, đó chính là sự bố trí tốt nhất với lợi ích của Văn Thành Đồ.
Nhưng Văn Thành Đồ có mục tiêu khác biệt so với Sầm Vật Cương, lần này hắn đến Mật Đông với một mục tiêu duy nhất, đó là muốn được tiếp tục tiến lên.
Loại dã tâm này của Văn Thành Đồ ngoài phương diện chờ đợi, còn phải có một biện pháp, đó chính là tích cực tranh thủ.
Nếu như Sầm Vật Cương ra tay, sao mình không biết thời biết thế được?
Văn Thành Đồ tin tưởng nếu như khả năng này bày ra trước mặt Sầm Vật Cương, như vậy Sầm Vật Cương sẽ lựa chọn hợp tác với mình. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là một người quá cường thế và kiêu ngạo bất tuân trong mắt Sầm Vật Cương, căn bản không được Sầm Vật Cương hoan nghênh bằng mình.
Sau khi gõ ngón tay lên mặt bàn vài cái, Văn Thành Đồ bấm điện thoại của thư ký Lưu Kiếm Cương. Sau khi nói một câu yêu cầu thư ký đi vào phòng, hắn lẳng lặng ngồi trong phòng chờ thư ký đi đến.
Chưa đến một phút sau thì thư ký Lưu Kiếm Cương đã xuất hiện trước mặt Văn Thành Đồ. Vị thư ký này tuy trẻ tuổi thế nhưng đối với Văn Thành Đồ thì lại là một người có thể đào tạo, không những thông minh lại có ý chí cầu tiến.
Văn Thành Đồ căn bản rất tán thưởng những người có ý chí cần tiến. Hắn cảm thấy là một người đàn ông thì nhất định phải có lòng cầu tiến, trước nay hắn chưa từng tán thưởng những người không chịu để lộ lòng cầu tiến ra bên ngoài.
- Bí thư Văn. Lưu Kiếm Cương cung kính đứng bên cạnh Văn Thành Đồ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nghe chỉ thị của lãnh đạo.
Văn Thành Đồ cười cười rồi thản nhiên nói với Văn Kiếm Cương: - Kiếm Cương, anh có quan hệ thế nào với giáo sư Trần của trường đảng tỉnh ủy?