Hà Kiến Chương nói làm cho Hạ Thành Nhâm giống như tìm được tâm phúc của mình, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Lão lãnh đạo, tôi biết rồi, cũng không cần quản làm gì cho mệt, cùng lắm thì tôi chuyển sang công tác ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh là cùng.
- Những lời nói thế này cũng không nên phát ra, anh nói như vậy làm gì? Chủ tịch Vương đang đẩy mạnh công tác thống trị các xí nghiệp ô nhiễm, đây là một sự kiện có lợi lớn cho tỉnh Mật Đông. Anh cứ tham chiếu theo đó mà làm việc, cũng xem như phụ trách hoàn thành công tác của mình. Sao anh có thể nói ra những lời tiêu cực như vậy được? Hà Kiến Chương nói đến đây thì khẽ ho một tiếng: - Bí thư Sầm cũng cực kỳ coi trọng đến hoàn cảnh thống trị.
Sau khi được Hà Kiến Chương khuyên nhủ thêm vài lời, tâm tình của Hạ Thành Nhâm xem như yên ổn hơn, lúc này mới đi về phía phòng làm việc của Lôi Yên Hồng.
Sau khi tiễn chân Hạ Thành Nhâm thì gương mặt Hà Kiến Chương có vài phần ngưng trọng, hắn cảm thấy hai vị lãnh đạo chủ yếu đang rơi vào hoàn cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Có thể dự đoán hoàn cảnh xung đột chính diện giữa hai người còn chưa xuất hiện, thế nhưng đó là xu thế khó tránh khỏi.
Nhiều năm qua Hà Kiến Chương đã trải qua nhiều sóng gió, hắn biết có nhiều xung đột giữa người với người căn bản không chỉ là ân oán cá nhân, nó còn chậm rãi lên men sau nhiều sự việc mâu thuẫn trong công tác.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đẩy cửa đi vào, hắn dùng giọng dồn dập nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, chủ tịch Vương bên kia gọi điện thoại đến, nói là mời anh đến phòng làm việc của anh ấy ngay.
- Chuyện gì vậy?
- Bên kia không nói rõ, thế nhưng theo giọng điệu của trưởng ban Triệu, hình như chủ tịch Vương có việc gì đó rất gấp gáp.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình với gương mặt âm trầm đáng sợ, Tần Hoài Chung đứng đối diện với Vương Tử Quân càng cảm thấy toàn thân run rẩy. Trong trí nhớ của hắn thì chủ tịch Vương là người ôn hòa, mỗi lần đến phòng làm việc báo cáo đều mời mình ngồi xuống. Thế nhưng hôm nay giống như chủ tịch Vương không quan tâm đến sự hiện hữu của mình. Không, không phải không quan tâm, lại giống như là một con sư tử nổi giận đang đi tới đi lui trước mặt, giống như đang tìm một góc độ nào đó tốt nhất để nuốt chửng mình.
Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó vội vàng cúi đầu. Bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là thành thật chờ chủ tịch Vương tiến thêm một bước tỏ thái độ.
Một phút trôi qua rất ngắn, thế nhưng đối với Tần Hoài Chung thì một phút giống như cả năm. Hắn đứng đối diện với Vương Tử Quân, hai chân nặng nề như đeo chì.
Những gì Tần Hoài Chung nên báo cáo thì đã báo cáo rồi, còn phương diện chủ tịch Vương xử lý như thế nào, hắn căn bản không thể nào quyết định được.
- Anh nói đường cao tốc Rừng Dịch bị điều chỉnh quy hoạch rồi sao? Vương Tử Quân lúc này đã khôi phục lại vẻ bình thản, thế nhưng điều này lại làm cho Tần Hoài Chung sinh ra cảm giác áp chế như mưa gió sắp đến. Hắn gật đầu nói: - Chủ tịch, tôi nghe nói việc này đã được ban ngành giao thông thượng cấp quyết định.
Vương Tử Quân hít vào một hơi, hắn không ngờ đường cao tốc Rừng Dịch mà mình mất nhiều khí lực mới có thể được thông qua, bây giờ sắp đại công cáo thành thì lại bị người ta chơi cho một vố. Hắn đã lâu rồi không tức giận, thế nhưng bây giờ thật sự sinh ra cảm giác muốn phát tiết. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là người thường, vì vậy sau khi hỏi xem vấn đề gì xảy ra thì áp chế cơn giận của mình.
- Chủ tịch, dựa theo quy hoạch ban đầu thì con đường này phải đi qua thành phố chúng ta, thế nhưng lại đột nhiên thay đổi đi qua thành phố Linh Long ở phía tây. Tần Hoài Chung nói đến đây thì có chút tức giận, nhóm người của mình khổ sở theo chủ tịch Vương đi tranh thủ hạng mục, thế nhưng trái ngọt lại bị người khác ăn.
Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm nước, lúc này mới hỏi: - Con đường này còn đi qua thành phố các anh không?
- Cũng có đi qua, thế nhưng lúc đầu cách nội thành ba bốn kilomet, bây giờ thành ra hai mươi lăm kilomet.
Vương Tử Quân gật đầu mà không nói gì thêm, lúc này Hà Kiến Chương đẩy cửa đi vò. Khi thấy Tần Hoài Chung đứng trước mặt Vương Tử Quân, cảm giác đầu tiên là Tần Hoài Chung đã chọc giận Vương Tử Quân.
Nếu quả thật là như vậy thì hắn phải giáo dục Tần Hoài Chung cho tốt, dù sao thì đây cũng là vị cán bộ trẻ tuổi mà hắn tán thưởng.
Hà Kiến Chương nghĩ đến đây thì cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi sao?
- Chủ tịch Hà, anh ngồi trước đi. Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Kiến Chương, vừa rồi hắn để cho Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại cho Hà Kiến Chương, chính là vì quá mức tức giận. Nhưng bây giờ hắn đã trải qua cơn tức vừa rồi, cảm thấy mình gọi Hà Kiến Chương đến căn bản là không hay.
Sau khi Triệu Hiểu Bạch đi vào rót nước cho Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân nói với Tần Hoài Chung: - Chủ tịch Tần, anh nói rõ ràng sự việc với chủ tịch Hà đi.
Tần Hoài Chung còn chưa mở miệng thì Hà Kiến Chương đã nói: - Hoài Chung, chủ tịch Vương đưa anh đến công tác ở thành phố Thanh Chuyên là quan tâm đến anh, đặt anh lên vị trí chủ tịch thành phố là tín nhiệm anh, anh nhất định phải phối hợp tốt với bí thư Phùng, không nên làm cho chủ tịch Vương thất vọng.
Tần Hoài Chung có chút sững sốt, thế là nhanh chóng hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo, không khỏi cảm thấy có vài phần cảm kích, thế nhưng lại rơi vào tình huống dở khóc dở cười.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Hà Kiến Chương, hắn nhìn gương mặt treo nụ cười của Hà Kiến Chương, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ trong mắt Hà Kiến Chương thì mình là người làm cho người ta sợ hãi vậy sao?
Ý nghĩ này làm cho tâm tình của Vương Tử Quân tốt hơn một chút, thế nhưng hắn không nói lời nào, chỉ nhìn Tần Hoài Chung.
- Chủ tịch Hà, chúng tôi nhận được tin tức của bộ giao thông, nói là vì suy xét đến tình huống cụ thể nên tiến hành điều chỉnh lộ tuyến của đường cao tốc nối liền thành phố An Dịch và Rừng Mật. Tần Hoài Chung cũng không làm cho bầu không khí trong phòng rơi vào trạng thái xấu hổ quá lâu, hắn vội vàng báo cáo với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương ngây ngẩn cả người, một lát sau khi vào cửa thì hắn đã cảm thấy có chút không đúng. Sau khi nhìn vẻ mặt của Tần Hoài Chung, hắn biết rõ nhất định là xảy ra chuyện lớn, còn rốt cuộc là chuyện gì, hắn còn căn bản chưa hiểu rõ ràng. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân là người cực kỳ tỉnh táo, dù là chuyện gì lớn thì cũng có thể che giấu được tình cảm của mình.
Hà Kiến Chương nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân thì biết đó không phải là chuyện tầm thường, ít nhất nói rõ sự việc vượt qua khỏi phạm vi khống chế của chủ tịch Vương.
Hà Kiến Chương biết đường cao tốc Rừng Dịch chính là một hạng mục trọng yếu được chủ tịch Vương thúc đẩy, vì xây dựng con đường này mà chủ tịch Vương phải bỏ ra không ít khí lực, cũng không thiếu chuyện xảy ra, xem như cố gắng vì sự phát triển của địa phương mà ra sức.
Thế nhưng lại có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại chuyển hướng?