Mặc dù Sầm Vật Cương cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân không phải không đúng, thế nhưng kết hợp với thực tế ở Mật Đông thì căn bản vẫn có vẻ gì đó là với cao chạy xa. Vì trước khi học chạy phải học bò, dựa theo luận điệu của Vương Tử Quân, không phải là muốn một đứa bé còn chưa bò phải chạy như trâu sao?
Sầm Vật Cương thầm xem xét những lời phát biểu của Vương Tử Quân, thế là gương mặt trở nên ngưng trọng. Lúc này lão nhớ đến những việc Vương Tử Quân làm ngược với ý kiến của mình, thế là không khỏi vỗ bàn nói: - Đúng là làm bừa bãi.
- Người ta đang quyên tiền cho trẻ em có bệnh, sao lại là làm bừa bãi? Vợ đang mặc áo lông cho cháu ở cách đó không xa nghe thấy lời nói của Sầm Vật Cương thì không khỏi dùng giọng mất hứng nói.
Sầm Vật Cương có chút sững sốt, lão không khỏi nhìn lên tivi, chợt thấy đó là chương trình giúp đỡ trẻ em nghèo phẫu thuật tim. Lão nhìn tivi, sau đó lại nhìn người vợ của mình, cảm thấy mình không cần phải nói rõ ràng cho vợ biết, thế là không khỏi khoát tay áo nói: - Chuyện của tôi bà không cần phải lo.
Sầm Vật Cương nói xong thì nhanh chóng đi lên lầu.
- Chủ tịch Tử Quân, lần sau gặp mặt anh phải mời tôi vài ly mới được. Giọng điệu của Thạch Kiên Quân vẫn bình thản như trước, nghe vào trong tai không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác vui sướng thoải mái.
Vương Tử Quân cười nói: - Lão lãnh đạo, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nghe lời triệu hoán từ ngài, dù là gió mưa thì cũng mặc kệ, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến, hơn nữa còn không say không về.
- Ha ha ha, hiếm có cơ hội anh uống rượu cởi mở như vậy, xem ra sau này nếu muốn anh uống rượu nhiều hơn, ít nhất cũng phải giúp anh làm được ít chuyện. Thạch Kiên Quân vừa cười vừa trêu ghẹo Vương Tử Quân.
Lúc này tâm tình của Vương Tử Quân rất tốt, hơn nữa mối quan hệ giữa hắn và Thạch Kiên Quân đã càng thêm thân mật, thế nên nói chuyện cũng thả lỏng hơn: - Bí thư Thạch, ngài cũng đừng đẩy thanh danh này lên đầu tôi, tôi cũng không phải như vậy. Chỉ cần ngài có thể giúp chúng tôi có thêm được vài hạng mục, tôi sẽ mời ngài uống rượu. Thế nào, có phải là được rồi không?
- Tiểu tử cậu có phải muốn tính sổ rồi không? Thạch Kiên Quân cười mắng một tiếng: - Tôi cũng đã ném ra tất cả vốn liếng ở hạng mục này rồi, nếu tôi có bản lĩnh thì cũng phải chú trọng vào tỉnh Sơn Nam, nào có nhiều công sức quản chuyện của các anh?
- Đúng rồi, anh thật sự là chủ tịch tỉnh Mật Đông, thế nhưng dù sao anh cũng là người từ tỉnh Sơn Nam đi ra, sau này có chuyện tốt thì cũng không nên quên tỉnh Sơn Nam chúng tôi được. Thạch Kiên Quân dùng giọng có vài phần cảm xúc dặn dò.
Vương Tử Quân cười lớn đảm bảo hai bên sẽ cùng hợp tác có chung thắng lợi, sau đó hai người mới cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy Thạch Kiên Quân nói chỉ cần mời một bữa cơm là được, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ chính mình nợ người ta một phần nhân tình, cũng không phải là một bữa cơm là có thể làm cho xong.
Nhưng hạng mục đường cao tốc này đã được xác định, mình coi như thiếu nợ người ta một phần nhân tình, cũng không coi là gì.
Vương Tử Quân mở văn kiện ra nhìn, sau khi xem xét được hai phần ba, hai hàng chân mày của hắn không khỏi nhíu lại.
Lúc này nói đó là văn kiện không bằng cho rằng nó là một bức thư tố cáo, nội dung của nó chủ yếu là vấn đề ô nhiễm ở huyện Thành Viễn.
Phong thư tố cáo đã nói rõ ràng, còn có cả hình ảnh, cũng coi như chứng cứ vô cùng xác thực. Đối với những tình huống này thì lãnh đạo được phân công quản lý phải xử lý tốt, sao lại phải đưa đến tay mình?
Vương Tử Quân nhíu mày, sau đó hắn bấm điện thoại của Triệu Hiểu Bạch, nói hắn mời Trương Tề Bảo đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Năm phút sau Trương Tề Bảo đã chạy đến, khi nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt cũng biến mất: - Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi sao?
Vương Tử Quân khoát tay cho Trương Tề Bảo ngồi xuống ghế sa lông, sau đó đưa lá thư cho Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, đây là có chuyện gì?
Trương Tề Bảo nhìn qua phong thư rồi mới nói: - Chủ tịch, chuyện này trước tiên được đưa vào tay chủ tịch Nghiêm, sau đó chủ tịch Nghiêm dựa theo phân công đưa cho chủ tịch Lôi, chủ tịch Lôi lại yêu cầu tôi chuyển phong thư này cho ngài.
Phong thư này đi qua vài người, Vương Tử Quân càng hiểu nó căn bản không tầm thường. Hắn gõ ngón tay lên bàn, sau đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Tề Bảo, tuy hắn không hỏi thế nhưng bộ dạng lại giống như chờ câu trả lời của Trương Tề Bảo.
Dưới ánh mắt soi mói của Vương Tử Quân, Trương Tề Bảo cũng có chút cảm giác sợ hãi. Hắn cũng không dám giấu diếm mà tranh thủ thời gian nói: - Chủ tịch, đây là xí nghiệp trọng điểm của huyện Thành Viễn, năm trước bí thư Sầm đến kiểm tra công tác thì có mở lời tán thưởng, hơn nữa lại còn viết lại vài dòng chữ.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, sau đó hắn nhìn thoáng qua Trương Tề Bảo rồi lạnh giọng nói: - Bí thư Sầm tán thưởng một xí nghiệp cũng không phải là tán dương hoàn cảnh ô nhiễm của nó. Hơn nữa khi bí thư đi kiểm tra xí nghiệp thì cũng không được nhìn rõ hoàn cảnh ô nhiễm chung quanh, Lôi Yên Hồng này đúng là không biết đang nghĩ gì.
Vương Tử Quân nói rồi xem xét lại bức thư, sau đó cầm bút ghi lên dòng chữ xử lý theo quy định.
Trương Tề Bảo làm sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng lòng người bây giờ đều là như vậy. Rất nhiều người vì đề phòng vài phần trăm khả năng gây nguy hiểm cho chính mình mà khi xử lý sự việc thường sử dụng thủ đoạn kéo dài.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, như vậy sẽ khiến cho sự việc bị đưa vào quên lãng, nhanh chóng chết đi.
Nhưng thật lòng thì Trương Tề Bảo cũng không hy vọng chủ tịch Vương ký tên xử lý văn kiện này. Bây giờ mối quan hệ giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm đã đến mức khá vi diệu, tuy hai bên biểu hiện hòa hợp êm ấm, thế nhưng hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cảm ứng được sự thật bên trong.
Ví dụ như quan hệ giữa Trương Tề Bảo và Phương Anh Hồ, mặc dù hai người gặp mặt đều tỏ ra thân mật, thế nhưng thực tế lại không còn được như dĩ vãng. Rất nhiều chuyện Phương Anh Hồ căn bản không liên hệ với hắn như trước kia.
Nhìn vào thế cục này thì thấy Vương Tử Quân chỉ cần ký vào văn kiện kia, dù bí thư Sầm không nói gì, thế nhưng cũng làm cho người ngoài nhìn thấy hương vị khác thường.
Ngôn luận là rất đáng sợ, cho dù bí thư Sầm có hiểu rõ bí thư Vương đang giải quyết việc chung, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có vài ý nghĩ trong lòng. Những câu nói liên quan đến tấm lòng hào sảng căn bản chỉ là thứ được văn học tô điểm vào cho hay mà thôi.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân đã tiếp tục đi đến bàn làm việc phê duyệt văn kiện, thế là hắn có chút do dự, sau đó nuốt những lời mình định nói vào bụng. Hắn biết mình nghĩ đến cái gì thì chủ tịch Vương cũng đã suy tính chu đáo, nếu chủ tịch Vương đã kiên trì như vậy, chính mình có tiếp tục khuyên can cũng vô dụng.