Cố Tắc Viêm căn bản hiểu rõ luận điệu của Miêu Dược Hổ, người này không phải là hạng người kín miệng, lúc này mở miệng phàn nàn chính sách tàn bạo của Vương Tử Quân, căn bản là bụng dạ khó lường. Nếu như nói theo lời của Miêu Dược Hổ, căn bản sẽ đi vào trong mê hồn trận của người này.
Cố Tắc Viêm đến là muốn lợi dụng khả năng nhìn chung quanh nghe tám hướng của Miêu Dược Hổ để hiểu rõ động thái chân thật của cơ sở, bây giờ xem ra Miêu Dược Hổ luôn làm cho hắn thất vọng. Người này căn bản không thể trông cậy vào được.
Vì vậy Cố Tắc Viêm trừng mắt ngăn cản lời nói của Miêu Dược Hổ: - Anh nên chấp hành các chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, anh rõ ràng là không chịu chấp hành, còn càu nhàu này nọ thì được cái gì?
Miêu Dược Hổ mở đầu chuyện này nhìn qua có chút lỗ mãng thế nhưng thực tế có nhiều phương diện là thật lòng. Nếu như hắn không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Cố Tắc Viêm, sẽ không dám nói lung tung.
Lúc này Miêu Dược Hổ nghe lời trách cứ của Cố Tắc Viêm thì không những không sợ, ngược lại còn nói: - Chủ tịch Cố, nếu ngài là chủ tịch tỉnh thì hay quá, nếu ngài là chủ tịch tỉnh thì thành phố Linh Long chúng tôi nào phải rơi vào hoàn cảnh như vậy? Đúng rồi, những ngày trước tôi có ngồi cùng các vị lãnh đạo của thành phố Tử Quang, tôi còn nói đến chuyện này.
Cố Tắc Viêm trầm mặt không nói lời nào, chỉ tiến lên phía trước. Sau khi đi được một đoạn đường thì hắn mới nói: - Các anh cũng nên suy xét cho chủ tịch Vương, anh ấy sở dĩ hạn chế hạng mục của Linh Long, cũng không phải là chĩa vào đại cục phát triển của Linh Long, chủ yếu là vì đại cục toàn tỉnh. Những ngày qua anh cũng không biết đấy thôi, tuyến tỉnh đang gấp rút phương án chỉnh đốn các khu quy hoạch.
- Hì hì, thành phố Linh Long chúng tôi hoan nghênh công tác chỉnh đốn các khu quy hoạch, thế nhưng các khu quy hoạch của thành phố chúng tôi đều vượt qua tiêu chuẩn, lần này người khổ sở phải là những địa phương kinh tế không phát triển, có lẽ bọn họ căn bản không thể ngủ yên được. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì có chút dương dương tự đắc, những năm qua thành phố Linh Long phát triển từng ngày, vài khu quy hoạch căn bản có thứ tự khá cao trong tỉnh.
- Khu quy hoạch ở thành phố các anh không có vấn đề, chẳng lẽ khu quy hoạch dưới huyện lại không có vấn đề sao? Cố Tắc Viêm ngồi xuống ghế sa lông rồi dùng giọng nghiêm túc nói với Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ thấy Cố Tắc Viêm đen mặt thì cũng có vài phần kiêng kỵ. Trước khi hắn còn chưa biết rõ ý đồ của Cố Tắc Viêm, hắn cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể ưỡn mặt nhìn Cố Tắc Viêm, chờ đối phương biểu đạt tâm tư của mình ra.
Hai phút sau Cố Tắc Viêm mới nói: - Thành phố Linh Long các anh căn bản là đối tượng của tôi, tôi có cảm tình với tốc độ phát triển của Linh Long, tôi nói cho các anh biết, tôi không hy vọng Linh Long xảy ra vấn đề gì, thế nên mong anh chuyển ý kiến của tôi cho bí thư Phấn Đấu.
- Chủ tịch Cố, tôi và bí thư Phấn Đấu đều ghi nhớ trong lòng sự giúp đỡ của ngài với thành phố Linh Long. Không phải ngài nói tốt cho thành phố Linh Long chúng tôi trước mặt bí thư Sầm, căn bản thành phố Linh Long chúng tôi không có ngày phát triển như hôm nay. Miêu Dược Hổ nghe thấy giọng nói của Cố Tắc Viêm đã ôn hòa hơn, thế là lá gan lại lớn hơn không ít.
- Chủ tịch Cố cứ yên tâm, khi tuyến tỉnh đến kiểm tra, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác nghênh đón. Miêu Dược Hổ cân nhắc giây lát rồi nói tiếp: - Hai ngày trước chúng tôi đã đi đến ủy ban cải cách xem xét, có lẽ không có vấn đề gì.
Cố Tắc Viêm gật đầu cười cười, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Miêu Dược Hổ. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Miêu Dược Hổ, nghĩ đến hai thành phố mà mình vừa đi qua, thế là cảm thấy rất sảng khoái.
Cố Tắc Viêm là cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn căn bản hiểu rõ một chuyện, đó là dù bên trên có thiên la địa võng thế nào, vẫn còn có lỗ để chui qua. Dù sao thì chế độ chặt chẽ cũng phải có người thực hiện.
Thành phố các nơi đều là chư hầu một phương, bọn họ có mối liên hệ cực kỳ chặt với những người bên trên và bên dưới. Mặc dù tỉnh Mật Đông căn bản là không nhỏ trong mắt người ngoài, thế nhưng thực tế đối với nhiều người căn bản lại là không lớn.
Nếu như phái tổ điều tra đến các tỉnh, như vậy kết quả sẽ làm cho người ta cực kỳ chờ mong. Cố Tắc Viêm đã tính toán tốt nước cờ tiếp theo của Vương Tử Quân, thế nên không khỏi khẽ cười một tiếng. Tuy Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh căn bản rất uy phong, thế nhưng một khi đến cơ sở thì có một số việc anh không thể thích làm gì thì làm. Đáng tiếc thật, cuối cùng bí thư Sầm sẽ phải đứng ra giải cứu đại cục, điều này căn bản là không quá tốt với Vương Tử Quân.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này mà có chút không thoải mái, nhưng hắn chỉ có thể ảnh hưởng một chút đến bí thư Sầm, căn bản không còn cách tác động nào khác.
Khi Cố Tắc Viêm đang trầm ngâm thì chợt nghe Miêu Dược Hổ cười nói: - Chủ tịch Cố, công tác ngày hôm qua đã gần như hoàn thành, chúng ta đi sang một khu vực săn bắn, ngài có muốn kiểm tra khả năng của mình hay không, vừa vặn có thể thả lỏng một chút.
"Đi săn?" Hai mắt Cố Tắc Viêm chợt sáng lên, nhưng hắn lại khoát tay áo nói: - Thôi bỏ đi, chuyện này đễ sau hẵng nói.
Miêu Dược Hổ thấy không mời được Cố Tắc Viêm thì có chút thất vọng, thế nhưng hắn vẫn không nản chí mà tiếp tục thuyết phục: - Chủ tịch Cố, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, như vậy mới hợp cách.
- Được rồi, Dược Hổ cũng không nên cổ động tôi nữa. Thế này đi, chúng ta đi câu cá, đã vài ngày không câu cá, bây giờ đi một chút xem như nghỉ ngơi. Cố Tắc Viêm căn bản không có cách nào khá ứng phó với Miêu Dược Hổ, thế nên chỉ có thể gật đầu nói.
Dù là đi săn hay câu cá, đối với Miêu Dược Hổ thì chỉ cần Cố Tắc Viêm có tham gia là hoàn thành nhiệm vụ. Hắn nhanh chóng phân phó thư ký trưởng bên cạnh thông báo cho phía hồ cá chuẩn bị sẵn sàng, sau đó cùng Cố Tắc Viêm đi ra bên ngoài.
- Bí thư Cố, thời tiết này câu cá rất tốt, không bằng chúng ta so tài một chút, xem ai câu được nhiều cá hơn?
Cố Tắc Viêm khoát tay áo nói: - Được rồi, anh thành thật câu cá đi.
Đoàn xe được xe cảnh sát mở đường chạy về phía trước, đến một ngã tư đường thì rẽ vào, sau đó dừng lại một bãi đất trống. Miêu Dược Hổ đang nói đùa vài câu với Miêu Dược Hổ, đột nhiên lái xe dừng lại.
Cố Tắc Viêm đã từng đi đến địa điểm câu cá, biết rõ còn chưa đi đến nơi, lúc này xe chợt dừng lại thì không khỏi đưa mắt nhìn Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ xuống xe xem xét rồi đi lên nói: - Chủ tịch Cố, bí thư Đồ vừa mới chạy đến, đang ở bên ngoài nghênh đón ngài.
Cố Tắc Viêm nhìn nụ cười của Miêu Dược Hổ, hắn biết rõ tuyệt đối không trùng hợp như vậy. Hắn đi xuống xe, thấy Đồ Phấn Đấu đang cung kính đứng nơi đó, khi thấy mình thì đối phương nhanh chóng tiến lên nghênh đón: - Chủ tịch Cố, buổi sáng tôi có chút chuyện, bây giờ vừa mới xử lý xong,. Sự việc bây giờ là khá nhiều, kính mong chủ tịch Cố lượng thứ cho.
- Cũng là vì công tác mà thôi, có gì mà tha thứ hay không? Nếu anh vứt bỏ công tác thì tôi mới phải phê bình. Cố Tắc Viêm dừng lại bắt tay Đồ Phấn Đấu rồi cười ha hả nói.
Hai người trò chuyện với nhau, Đồ Phấn Đấu chợt cười nói: - Chủ tịch Cố, khu vực này chính là nơi thành phố Linh Long chúng tôi định xây dựng Viễn Cổ Thần Thành. Theo các chuyên gia khảo cổ thì khu vực này vài ngàn năm trước chính là đô thành cũ của nước Diệp Thiềm, vì có nhiều lần xuất hiện và biến mất nên được gọi là Viễn Cổ Thần Thành. Thành phố chúng tôi vì chấp hành chỉ thị tìm đường mới để phát triển kinh tế, thế nên quyết định đầu tư trùng kiến tòa thành này. Tôi tin tưởng sau khi tòa thành này được xây dựng xong, nhất định sẽ mang đến cho thành phố Linh Long nhiều lợi ích xã hội và hiệu quả lớn.
Cố Tắc Viêm nhìn tiếng máy móc vang lên ầm ầm trong khu đất trống, hắn không khỏi thầm nghĩ dã tâm của thành phố Linh Long là quá lớn. Thành phố Linh Long của bọn họ đã có quá nhiều hạng mục, nếu như bây giờ tiếp tục xây dựng Viễn Cổ Thần Thành, như vậy sẽ tuyệt đối là một món quà lớn.
Cố Tắc Viêm cũng không muốn đến xem hạng mục còn chưa được phê duyệt, thế nhưng bây giờ căn bản không thể không xem qua một chút. Sau khi đi một vòng quanh khu vực chuẩn bị xây dựng Viễn Cổ Thần Thành thì Cố Tắc Viêm trầm giọng nói: - Phương án của hai người các anh là rất tốt, nhưng sự việc gì cũng phải cần tuyến trên có lời phúc đáp, sau đó mới nên tiếp tục hành động.
Đồ Phấn Đấu đưa mắt nhìn Miêu Dược Hổ, sau đó hai người đều cười nói: - Mong chủ tịch Cố cứ yên tâm, nếu chúng ta không làm tốt giai đoạn phê duyệt, sẽ không khởi công ngay.
Cố Tắc Viêm rời khỏi Viễn Cổ Thần Thành mà không khỏi sinh ra vài ý nghĩ, thế nhưng ý nghĩ này chợt bình tĩnh lại sau khi Đồ Phấn Đấu nói đến chuyện xác nhập khu quy hoạch.
Chỉnh đốn khu quy hoạch căn bản không phải dễ dàng, nếu không có sự phối hợp của bên dưới, rất có thể sẽ hình thành một vũng bùn. Vương Tử Quân nếu đi xuống cảm thấy không dễ dàng, biết đâu khi đi lên sẽ cảm thấy chung quanh rối như tơ nhện? Cố Tắc Viêm nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân cảm thấy sự việc nghiêm trọng nhưng phải báo cáo cực kỳ tốt đẹp trong hội nghị thường ủy, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.