Đèn đường trong huyện thành đã tắt, ánh trăng đêm phiêu lãng, trời đêm thê lương lạnh lẽo, ánh trăng và ánh sao có vẻ quá xa xôi, cũng chính nó làm cho bóng Vương Tử Quân đổ dài ra trên đường.
Gió đêm vọt đến như nước mát, một quán ven đường truyền đến tiếng ca: Không thể xoá đi bóng hình em, không thể trốn khỏi nổi sầu tương tư, không thể xoá đi tình cảm dịu dàng của em, hơi ấm của em. Anh yêu em say đắm, không oán không hận, anh yêu em bằng cả trái tim, em là giấc mộng tuyệt vời của anh, đời này kiếp này anh sẽ chăm sóc cho em, chăm sóc cho em...
Vương Tử Quân có chút thương cảm, hắn không kìm lòng được phải dừng lại, mãi đến khi nghe xong bài ca làm rung động tâm can thì hắn mới vô thức sờ lên mặt mình, nó có hơi ướt, không biết đã rơi lệ từ khi nào. Sau khi xác lập quan hệ với Mạc Tiểu Bắc, hắn không thể không cô đọng lại tất cả dục vọng, đối mặt với Y Phong hắn chỉ có thể ép buộc chính mình phải bùng ra khí lạnh như một ngọn núi băng, nhưng trong lòng hắn lại không ngừng nghĩ về nụ hôn dưới hoàng hôn trước kia.
Lúc này hình cảnh hoàng hôn đã tan thành mây khói, biết đâu tất cả những gì xảy ra giữa mình và Y Phong đã chậm rãi trôi xa, sau này tìm không thấy tung tích?
Người đi trên đường càng lúc càng ít đi, tâm tình của Vương Tử Quân cũng chậm rãi bình tĩnh lại, tuy hắn không muốn tiếp nhận, nhưng đây là tất cả những gì hắn cần đối mặt.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, Vương Tử Quân khẽ ngẩng đầu lên, chợt thấy dưới bóng đèn đường cách đó không xa có một hình bóng thon thả, khoảnh khắc khi hắn ngẩng đầu lên thì chợt nghe đối phương khẽ nói:
- Đêm nay tôi muốn mời anh uống rượu.
Y Phong đứng dưới ánh trăn như một người ngọc, nàng vẫn rất kiều diễm, gương mặt trắng nõn, có chút ngượng ngùng, trên người khoác một chiếc áo khoác màu xanh, giống như một đoá phù dung.
Vương Tử Quân nhìn Y Phong giơ chai rượu lên, hắn chợt sững sốt rồi mở miệng:
- Để hôm khác đi, hình như lúc này các hàng quán đều đóng cửa hết rồi.
- Đừng lo, chỗ tôi có rượu, còn có thức ăn.
Y Phong khẽ nâng chai rượu lên, nàng chợt nói:
- Chẳng lẽ anh là một đại bí thư mà sợ theo tôi uống rượu sao?
- Tất nhiên không sợ, nhưng chúng ta đi đâu uống bây giờ?
Vương Tử Quân nhìn hoàn cảnh ảm đạm ở bốn phía rồi xoa xoa tay nói.
Y Phong cười khúc khích, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ nghịch ngợm:
- Nếu như anh không chê chỗ tôi nhỏ, anh có thể đi theo tôi, chúng ta đến một nơi có thể uống say, sau này anh cũng không cần trốn tránh tôi.
Y Phong dù đang cười nhưng khoé miệng vẫn để lộ ra vẻ khổ sở, Vương Tử Quân thấy ro ràng, tâm tư vui sướng vừa rồi lại có chút đau đớn.
- Được rồi, hôm nay có rượu hôm nay say, cần gì phải quan tâm là ngày tháng năm nào.
Vương Tử Quân đồng ý với Y Phong, nhưng lúc này trong lòng lại vang lên âm thanh: " Không thể đi, không thể đi. " Nhưng đáng tiesc là bí thư Vương cũng là một người bằng da bằng thịt, cũng không thể nào đành lòng từ chối Y Phong.
Y Phong dùng một tay cầm chai rượu, tay còn lại khẽ vẫy vẫy. Hai bóng người cô đơn quẹo vào một ngõ nhỏ trên đường, nơi đó bóng tối đem quánh, vô biên vô hạn giống như có lực hấp dẫn cực lớn. Khoảnh khắc này Vương Tử Quân đi bên cạnh Y Phong và cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn sợ chính mình sẽ đi theo con đường nguy hiểm này. Nhưng Y Phong vẫn giống như một con thỏ nhỏ tĩnh lặng, nàng vẫn đi bên cạnh hắn, vẫn yên tĩnh thưởng thức sự yên ắng và hạnh phúc cả đời chưa từng có.
Chỗ ở của Y Phong cũng không cách quá xa, chỉ cách hai con đường, đây là một gian phòng hơn mười mét vuông, ngoài một cái giường thì cũng chỉ còn một cái bàn, tuy không gian nhỏ nhưng lại được Y Phong bố trí cực kỳ ấm áp.
Y Phong đặt rượu và thức ăn lên bàn, sau đó nàng lấy ra vài cái dĩa nhỏ như ảo thuật, còn có hai ly rượu, hai đôi đũa.
- Chỗ ở của tôi đơn sơ, xem như làm khổ bí thư Vương, anh cũng đừng trách móc.
Y Phong dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Tử Quân, hắn mặc áo sáng màu, quần đen, dưới ánh đèn nhìn có vẻ tiêu sái anh tuấn và phong độ nhẹ nhàng. Nàng thầm thở dài một hơi, phong thái nho nhã của hắn thật sự làm cho nàng chết mê.
Y Phong nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt tràn đầy nụ cười, trong lòng thầm rơi lệ nhưng lại biểu hiện rất vui vẻ. Nàng muốn mở nắp chai rượu, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng làm như vậy, thế cho nên mất nhiều sức lực mà chai rượu vẫn không có động tĩnh gì.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ bừng của Y Phong, hắn cảm thấy trong lòng nóng lên, hắn vươn tay nói:
- Đưa đây cho tôi.
- Người khi gặp chuyện không may thì ngay cả bình rượu cũng có thể ép người.
Y Phong nở nụ cười không chút kiêng kỵ, vào lúc này nàng thật sự biểu hiện hết phong thái của một cô gái trẻ.
Vương Tử Quân mở nắp chai rượu, hắn cẩn thận rót cho Y Phong nửa ly, sau đó rót cho mình một ly.
- Anh, đây không phải là đang ức hiếp tôi sao?
Y Phong nhìn thấy ly rượu của mình chỉ có một nửa thì mỉm cười nâng lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của Y Phong mà thuận miệng nở nụ cười rồi nói:
- Sau này tôi sẽ không ức hiếp cô.
- Lần đầu tiên gặp mặt anh đã ức hiếp tôi, chúng ta uống một ly.
Y Phong nói xong thì nâng ly lên cụng với Vương Tử Quân, sau đó nàng ngửa cổ đổ nửa ly rượu vào miệng.
Khoảnh khắc này vẻ mặt Y Phong có hơi đỏ hồng, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, hắn không nói lời nào, hắn nâng ly nhưng còn chưa uống cạn.
Y Phong không đợi Vương Tử Quân đặt ly xuống, nàng lại tiếp tục rót rượu. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, chút ý nghĩ yêu thương chợt bùng lên trong lòng:
- Không uống được thì uống ít thôi, đây không phải đang làm khổ mình sao?
- Ai nói tôi không uống được? Anh Tử Quân, chúng ta uống thử xem.
Y Phong nói rồi lại uống cạn một ly.
Vương Tử Quân lặng lẽ nhìn Y Phong uống rượu, tâm tư liên tục bành trướng. Hắn biết nó có liên quan đến mình, nhưng lúc này mình không biết nên giải quyết thế nào, chẳng lẽ vì vui thích nhất thời mà không tiếc tất cả, không quan tâm, sau đó đem đến khổ sở cả đời cho Y Phong? Mình không thể cho nàng được hạnh phúc, vì có sự tồn tại của Mạc Tiểu Bắc, hắn không có tư cách vượt qua quy tắc này.
Vương Tử Quân trầm ngâm, hắn cũng uống cạn ly rượu, hắn nhìn Y Phong rót rượu, cũng không cản nàng, chỉ khẽ nâng ly lên nói:
- Y Phong, vì sự quen biết của chúng ta, sau khi uống xong ly rượu này thì tôi phải quay về.
Vương Tử Quân nhắc nhở như vậy chợt làm cho Y Phong cảm thấy đau đớn, đúng vậy, người đàn ông làm cho nàng mê muội không phải là của chính nàng, uống xong ly rượu kia thì hắn phải quay về. Lúc này nước mắt của nàng chợt bùng lên, nàng nâng ly rượu nói:
- Anh Tử Quân, quen biết anh là chuyện vui cả đời em; em đã làm việc dũng cảm nhất, nhưng chỉ cần nghe anh nói anh đã xác lập mối quan hệ với một người phụ nữ khác, sau này chúng ta sẽ không có mối quan hệ nào nữa.
Những lời khó khăn kia thoát ra khỏi miệng Y Phong chợt làm cho Vương Tử Quân ngẩn ngơ, ly rượu trong tay cụng mạnh với ly rượu của Y Phong, trong lòng cảm thấy nong nóng.
- Y Phong, anh hiểu tâm tư của em, nhưng em chỉ có thể xem em là em gái mà thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nói một cau cho tốt, dù lời này làm cho Y Phong rất khổ sở, thế nhưng dù sao cũng không thể nào kéo nàng vào trong vòng tròn đau khổ, nàng còn có cuộc sống thuộc về mình.
Vẻ mặt Y Phong rất buồn bã, nhưng nàng cũng dùng bàn tay nhỏ bé chỉ về phía Vương Tử Quân: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Anh Tử Quân, lời này của anh là nói một đằng làm một nẻo, em muốn biết, ngày đó anh hôn em ở trường, cũng có ý nghĩ xem em là em gái sao?
Vương Tử Quân chợt ho khan một tiếng, một cảm giác men say bùng lên trong đầu, lúc này tâm trí tỉnh táo của hắn đang sôi trào khi hơi men bốc lên nồng nặc.
- Không, khi đó anh không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nghĩ như vậy.
Vương Tử Quân nói rồi nâng ly rượu lên uống một ngụm:
- Anh không thể cho em hạnh phúc, em biết không? Anh đã đính hôn.
Bàn tay Y Phong khẽ run rẩy, nàng run run nhìn Vương Tử Quân, vô tình vẻ mặt liên tục biến đổi.
- Không thể sửa lại sao?
Âm thanh của Y Phong không lớn, nhưng nó có chứa đựng rất nhiều cảm giác không cam lòng.
Bầu không khí trầm mặc đến mức nín thở, Vương Tử Quân cảm thấy ý chí sắt đá của mình giống như sắp bị hoà tan, hắn cố gắng ổn định tâm thần, giộng điệu có hơi run:
- Có lẽ là không đổi được.
- Anh rất yêu cô ấy sao?
Y Phong lại uống cạn ly của mình, vẻ mặt càng thêm đỏ, giọng điệu cũng có hơi đề cao.
- Ừ!
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cho ra đáp án, nhưng cuối cùng hắn vẫn dùng một từ đơn giản nhất và có tính đả thương cao nhất. Chỉ là một từ " ừ ", thế nhưng nó thật sự phá tan những ý nghĩ trong lòng Y Phong.
Y Phong không nói gì thêm, nàng khẽ xoè bàn tay, lại rót rượu, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt chảy xuống hai giọt lệ trong suốt.
- Anh, anh đã từng thích em đúng không?
Y Phong chợt vươn tay giữ lấy tay Vương Tử Quân, nàng khẽ nói:
- Em yêu anh, từ lúc hai ta đứng dưới hoàng hôn, em đã không quên được anh. Khi rời khỏi xã Tây Hà Tử, em thầm cảm thấy mừng vì khoảng cách của em dần gần anh hơn. Em liên tục khuyến khích mình, phải đổi mới chính mình, không vì cái gì khác, chính là vì anh.
- Trong mắt người ngoài thì em có lẽ là một cô gái thành công, nhưng anh này, em chợt cảm thấy mình giống như càng lúc càng thất bại thảm hại.
Y Phong đứng lên liều lĩnh nhào vào lòng Vương Tử Quân rồi khóc rất lớn. Vương Tử Quân không đẩy nàng ra, hắn cho rằng nàng khóc vì khổ sở, thế cho nên trong lòng có chút yêu thương, chỉ biết khẽ vỗ lên lưng nàng. Nhưng hắn hoàn toàn không biết lúc này nàng đang khóc vì hạnh phúc.
Vương Tử Quân thấy Y Phong khóc quá lớn thì trong lòng có chút không đành, hắn khẽ nói:
- Y Phong, em là một cô gái lớn, sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc, em nên quên anh đi.
Y Phong vốn đã khóc đến mức đần độn vô vị, bây giờ lời an ủi của Vương Tử Quân lại như thêm mắm dặm muối, làm cho nàng càng khóc lớn hơn. Sau khi khóc một lúc lâu, nàng bắt đầu dùng gương mặt ẩm ướt cọ vào ngực hắn, xuyên thấu qua lớp áo, hắn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phát ra từ miệng nàng. Hắn muốn đẩy nàng ra, hai tay lại không nghe lời mà ôm sát lấy nàng. Đột nhiên nàng lại cắn hắn qua lớp áo, điều này làm hắn choáng váng, mất đi khả năng khống chế.
- Anh, hồi ức là một khung cảnh rất đẹp, em không hy vọng hồi ức của mình có chút khuyết điểm nào, em chỉ muốn anh ôm chặt lấy em, hôn em.
Y Phong khẽ giương gương mặt lên, gương mặt trắng nõn mà lại hồng nhuận, cặp môi đỏ tươi cũng khẽ được đưa lên.
Vương Tử Quân nhìn hai hàng chân mày run rẩy của Y Phong, hắn cảm thấy đau đớn trong lòng, tình cảm của hắn giống như đập xả lũ, phóng ra ào ào trong lòng, khó thể áp chế.
Khi bờ môi lạnh băng và cái miệng nhỏ xinh chạm vào nhau, Vương Tử Quân cảm thấy lòng mình như bùng lên một ngọn lửa, trong ngọn lửa hừng hực này thì anh không còn là anh mà em cũng chẳng là em. Khi đã được nhấm nháp tư vị tình yêu thì Vương Tử Quân cũng nhanh chóng nóng bỏng, Y Phong trong ngực lại chủ động điên cuồng, lại có chút liều lĩnh, nó làm cho chính hắn cũng liều lĩnh theo. Thế cho nên nhiều năm sau hắn vẫn còn hoang mang vì hành vi lúc này của mình, vì sao lý tính mạnh mẽ đã giúp hắn tự bảo vệ mình được rất lâu lại nhanh chóng đổ vỡ khi nàng yêu cầu mình hôn? Hắn nghĩ và cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do nàng vẫn ở trong lòng mình, nhưng sau khi có mạc tiểu bắc thì chính mình cố gắng lẩn tránh cảm giác mà thôi.
Ngọn lửa hừng hực, mãnh liệt, ngọn lửa thiêu đốt tất cả, thiêu đốt chính mình.
Vương Tử Quân ở trong ngọn lửa đã quên đi tất cả, hắn đã thất lạc, hắn chỉ biết để cho ngọn lửa kia liên tục thiêu đốt chính mình.
Đồng hồ sinh học làm cho Vương Tử Quân vô thức tỉnh lại, hắn cảm thấy cánh tay nhức mỏi, hắn trợn mắt nhìn, chợt thấy Y Phong nằm trong lòng mình như một con mèo nhỏ, nàng đang cười và nói mớ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Y Phong treo nụ cười vui vẻ, nhưng cặp mắt vẫn có thể thấy vệt nước mắt.
Hình ảnh xảy ra tối qua như một cuốn phim được chiếu lại trong lòng Vương Tử Quân, hắn nhìn Y Phong đang ngon giấc mà cảm thấy mình đã hoàn toàn say. Hắn khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, một cảm giác hạnh phúc bùng lên trong ngực hắn.
Vương Tử Quân khẽ ngồi dậy trong chăn, dù động tác rất khẽ nhưng chăn mền rung động, cơ thể được chăn mền che khuất lại lộ ra, cơ thể như ngọc lại xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.
Một cảm giác xúc động bùng lên trong lòng Vương Tử Quân, nhưng lúc này nhìn Y Phong ngủ say và hắn cũng nhanh chóng áp chế ngọn lửa trong lòng mình. Hắn khẽ bước xuống giường, lò than nhỏ trong phòng vẫn còn rất ấm.
Vương Tử Quân thổi cho lửa bùng lên, hắn nhìn nồi cháo sôi trào mà chợt rơi vào trầm ngâm. Chuyện hôm qua là mình say rượu thất thố sao? Hắn nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối qua thì thật sự lắc đầu.
Tửu lượng của hắn không tốt, nhưng vài ly rượu của Y Phong cũng không có tác dụng lớn với hắn, hắn sở dĩ trầm luân cũng vì tình cảm với Y Phong.
Y Phong vẫn ngủ say, tối qua nàng quá mệt mỏi. Vương Tử Quân tự cười chế giễu mình, đột nhiên cảm thấy mình rất xấu xa.
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên trong phòng, khi tiếng chuông vang lên thì Y Phong đang ngủ ngon chợt ngồi dậy, những đường cong tuyệt đẹp chợt xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.
Y Phong đưa tay ra sờ sau lưng, nàng chợt phát hiện trước mặt mình là Vương Tử Quân, thế cho nên không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó lại chui vào trong chăn như một chú chim nhỏ.
- Này, sao anh còn chưa đi?
Một âm thanh có chút nũng nịu chợt vang lên từ trong chăn.
Vương Tử Quân xúc động đi đến bên giường, hắn khẽ ôm lấy người trong chăn, sau đó đưa môi xuống áp lên môi nàng. Mãi đến khi trên người nàng có bộ vị gì đó thức tỉnh, hai người mới dừng khẩu chiến, hắn cúi sát bên tai Y Phong rồi nói:
- Nha đầu, hôm nay em đừng đi làm, ở nhà mà nghỉ ngơi.
- Không được, nếu chánh án Phó hỏi, vậy thì rất phiền.
Y Phong uốn mình trong chăn rồi lầm bầm nói.
Vương Tử Quân cười ha hả:
- Cái này thì dễ thôi, lát nữa anh đi làm sẽ gọi Phó Thuấn Triêu đến, cho anh ta báo cáo đến trưa, khôn được sao?
Y Phong nghe giọng điệu giống như lưu manh vô lại của Vương Tử Quân thì trong lòng khẽ động, coi như lúc này anh Tử Quân ở xã Tây Hà Tử đã quay lại.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Y Phong, Vương Tử Quân chỉ có thể mặc quần áo cho nàng, lại đút cho nàng từng muỗng cháo, sau đó hắn mới rời khỏi phòng.
Tuy đã là mùa xuân nhưng sáng sớm vẫn không có nhiều người, Vương Tử Quân đội một cái mũ đi ra khỏi phòng của Y Phong, hắn thầm thở dài một hơi. Nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân thấy một hình bóng quen thuộc, đối phương từ xa đi đến, mặc chế phục màu xanh, nhưng trong tay đối phương là một túi điểm tâm sáng.
Hào Chấn Giang.
Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên tuổi trẻ bừng bừng đi đến mà tranh thủ cúi đầu xuống, hai người nhanh chóng đi qua nhau. Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt nghĩ đến một chuyện, muốn dùng giọng xấu xa nói cho đối phương biết: Anh là Vương Tử Quân, anh trước nay luôn bị bắt chước chứ chưa từng có ai vượt qua.
Vương Tử Quân đi vào huyện ủy và cảm thấy hai chân như nhũn ra, bước tiến cũng nặng trịch, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
Trên bàn làm việc là văn kiện cần phê duyệt và báo chí, tất cả được xếp đặt rất chỉnh tề, Vương Tử Quân tiện tay nhìn một văn kiện.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiếp điện thoại, vừa báo danh thì nghe được âm thanh của Hầu Thiên Đông:
- Bí thư Vương, cậu có rảnh không?
- Bí thư Hầu, ngài có gì cần phân phó sao?
Vương Tử Quân vẫn bảo trì sự tôn trọng với Hầu Thiên Đông, hắn vừa cười vừa dùng giọng khiêm tốn nói.
Âm thanh của Hầu Thiên Đông không có gì thay đổi, chỉ thản nhiên nói:
- Cậu xem qua bài viết ở trang hai của Báo pháp chế Chiết Giang đi.
Hầu Thiên Đông nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân nghe thấy tiếng tút tút cúp máy mà trong lòng khẽ động, Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy, sẽ không gọi điện thoại vô duyên vô cớ, điều này cho thấy thái độ của đối phương có vấn đề.
Một ý nghĩ loé lên trong lòng Vương Tử Quân, hắn tiện tay cầm lấy báo pháp chế tỉnh Chiết Giang, khi hắn chuẩn bị mở ra xem, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn đưa mắt nhìn dãy số điện thoại, có chút trầm ngâm, sau đó nhấc điện thoại lên.
Bản tin của báo pháp chế tỉnh Chiết Giang nhanh chóng cho ra hiệu ứng oanh động, đề mục rất có tính chất bạo tạc: " Dân chúng vô tội bị hành hung, tính mạng bị đe doạ, phòng thẩm vấn biến thành địa ngục ", hơn nữa còn có một bài viết " Cách thức chấp pháp bạo lực của huyện Lô Bắc đến bao giờ ới dừng lại? ". Vì bản tin như vậy mà số lượng phát hành của báo pháp chế đã sáng tạo ra một kỳ tích cao nhất trong lịch sử, ngay cả những sạp báo nhỏ ngày xưa không ai quan tâm bây giờ cũng buôn may bán đắt, người mua như thuỷ triều, ai cũng muốn tờ báo pháp chế này. Chỉ sau một tuần thì hành vi chấp pháp dã man và dùng hình bức cung của cục công an huyện Lô Bắc đã được báo pháp chế tuyên truyền ra rộng khắp.
Đúng lúc này trên CCTV lại có một chuyên mục " Tiêu điểm điều tra ", chuyên mục này phát ra sự kiện phó cục trưởng cục công an thành phố Bá Châu tỉnh Hà Bắc công nhiên bắn chết dân. Thế là nhân dân huyện Lô Bắc và nhân dân cả nước bắt đầu tỏ ra căm hận đối với phương án chấp pháp bạo lực, tin tức kia càng chính thức tạo ra tác dụng lớn, dẫn dắt và thiêu đốt lửa giận ngập trời của nhân dân toàn huyện. Đặc biệt là trong bản tin còn mơ hồ nói vị cảnh sát phụ trách phá án hình như là con nhà quan, điều này càng làm bùng phát sự tức giận của dân chúng. Hèn gì đám cảnh sát kia kiêu ngạo như vậy, thì ra là có quan cha, đúng là không còn thiên lý.
Sự việc phát sinh kế tiếp càng làm cho người ta khó tưởng, khi mà mọi người còn đang phân vân thì phòng khách của cục công an huyện Lô Bắc vang lên tiếng khóc than thảm thiết, không đợi nhân viên trực ban kịp phản ứng, một người phụ nữ đã ôm theo một cô gái chạy vào phòng làm việc của Liên Giang Hà, nói muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện với cục trưởng, đám cảnh sát chạy sau lưng không thể cản nàng lại. Vẻ mặt người phụ nữ này giống như điên cuồng, nàng chạy đến trước mặt Liên Giang Hà và quỳ xuống, sau đó dùng giọng gào thét thê lương nói:
- Cục trưởng, ngài không thể cho cảnh sát đánh chết chồng tôi, như vậy tôi và con biết sống dựa vào ai?
Liên Giang Hà chưa từng thấy có người nào phát ra âm thanh cao độ như vậy, âm thanh này giống như thủy tinh bị vỡ vụn thành ngàn mảnh, đã không còn là âm thanh của người, điều này làm hắn sởn tóc gáy, không rét mà run. Khoảnh khắc này Liên Giang Hà đã tin trên đời này có người vợ thật sự điên cuồng lên vì chồng mình.
Liên Giang Hà dù sao cũng từng là chính ủy cục công an, đã nhiều năm làm công tác tư tưởng chính trị, thế cho nên hắn vừa gọi vài nữ cảnh sát đến, vừa lên tiếng trấn an người phụ nữ này.
Đỗ Tiểu Trình và vài nữ cảnh sát khác nhận được thông tin thì vội vàng chạy đến.
- Tiểu Trình, cô phụ trách tiếp đãi cô ấy.
Người phụ nữ kia hoảng sợ đứng sát vào vách tường, nàng dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn đám cảnh sát chạy vào. Lúc này nàng vừa nghe lời sắp xếp của Liên Giang Hà thì rõ ràng là tìm đúng mục tiêu, nàng cầm lấy cây chổi bên cạnh nhào vê phía Đỗ Tiểu Trình:
- Chính là cô, chúng ta đều là phụ nữ, sao cô lại ác tâm như vậy?
Đỗ Tiểu Trình thấy người phụ nữ kia nổi điên xông đến thì ngây ra như phỗng, mà tất cả cảnh sát kể cả Liên Giang Hà cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho ngây cả người. Nhưng đám cảnh sát nhanh chóng phản ứng, bọn họ ôm lấy người phụ nữ điên cuồng, như vậy mới làm cho Đỗ Tiểu Trình tránh khỏi tình huống bị người ta bất ngờ tập kích.
- Chào bí thư Vương, tôi là Liên Giang Hà.
Âm thanh của Liên Giang Hà vang lên đã không còn ung dung bình tĩnh như trước, Vương Tử Quân lần đầu tiên được biết một vị cục trưởng cục công an trước nay nổi tiếng thủ đoạn cứng rắn và mạnh mẽ lại có lúc nói bằng giọng điệu suy yếu như vậy.
- Bí thư Vương, bài báo của báo pháp chế tỉnh Chiết Giang nói cục công an huyện Lô Bắc chúng ta chấp pháp dã man, đánh người thẩm vấn, không biết anh đã xem chưa? Hôm nay lại có một cô gái tự xưng mình là vợ của Hạ Thiết Sinh chạy đến phòng làm việc của tôi làm loạn.
Liên Giang Hà nói, tâm tình vừa xúc động vừa phẫn nộ, thiếu chút nữa thì đã vỗ bàn.