- Giám đốc Thịnh, chúng tôi tìm anh để kiểm tra tình huống. Người đàn ông trung niên họ Diêu tiến lên vỗ vỗ vai của Thịnh Lưu Duệ rồi nở nụ cười bình thản nói.
Sau khi đám người kia rời đi thì Lỗ Trạch Cảnh mới kịp phản ứng, lúc này cái trán sáng loáng đã vã đầy mồ hôi.
Thị trấn Kim Phong nằm ở ngoại ô thành phố Rừng Mật, địa phương này không quá lớn thế nhưng lại được thành phố Rừng Mật chú trọng đầu tư, thế nên ngày càng phồn hoa. Nơi đây có xu thế phát triển nhà hàng khách sạn, du khách đến từ bên ngoài cũng làm cho thị trấn có thêm nguồn lực phát triển.
- Anh Hứa, hai người chúng ta đã lâu chưa từng đến đây thì phải. Thịnh Giáp Thành nhìn Hứa Tranh Đồ rồi dùng giọng cảm khái nói.
Nếu so sánh với Thịnh Giáp Thành thì vẻ mặt Hứa Tranh Đồ rất căng, hắn hừ lạnh một tiếng mà cũng không nói lời nào.
Thịnh Giáp Thành cũng không vì Hứa Tranh Đồ không lên tiếng mà giảm đi hào hứng, lão cười ha hả nói: - Tôi nhớ năm xưa lần đầu tiên hai người chúng ta uống rượu với nhau là ở thị trấn Kim Phong, nhưng khi đó nơi này còn chưa gọi là thị trấn Kim Phong, chỉ là thôn Kim Phong mà thôi. Trong thôn Kim Phong có một quán rượu nhỏ, hai ta gọi một dĩa lạc luộc và một chai rượu, ông chủ quán cũng không vì vậy mà nổi giận.
Hứa Tranh Đồ hừ một tiếng xem như đáp lời Thịnh Giáp Thành, mà Thịnh Giáp Thành lại chỉ về phía một khách sạn cách đó không xa nói: - Anh thấy không, đó là vị trí năm xưa, khi đó chỉ là một quán rượu nhỏ, bây giờ đã biến thành một khách sạn có cấp bậc.
- Đúng là đời bể dâu mấy ai ngờ. Hứa Tranh Đồ cảm khái một câu, căn bản có vài phần cảm động.
Hai người không nói thêm điều gì, bọn họ sóng vai đứng bên cạnh nhau, nếu như là người quen biết thấy được tình huống này, bọn họ căn bản sẽ ngạc nhiên chết đi được.
Chỉ cần là cán bộ công tác lâu năm ở Mật Đông đều biết Hứa Tranh Đồ và Thịnh Giáp Thành là oan gia ngõ hẹp. Năm xưa hai người này cùng nhập gánh công tác, vì khắc khẩu mà thiếu chút nữa đã đánh nhau. Tuyến trên thấy hai người này căn bản quá xung khắc, thế nên điều động Hứa Tranh Đồ đi nơi khác.
Tình huống như vậy cũng không làm giảm bớt sự đối địch giữa hai bên, nhiều năm hai người ma xát với nhau, tất nhiên tạo nên xu thế oan gia đối đầu.
- Người quen chỉ sợ không thể tưởng tượng được chúng ta có thể đứng cùng một chỗ, thế nào, đi uống vài ly chứ? Thịnh Giáp Thành tuy nói lời trưng cầu ý kiến thế nhưng lại không chờ Hứa Tranh Đồ phản ứng mà cất bước đi ngay.
Hai người đi vào trong một khách sạn, Thịnh Giáp Thành muốn một gian phòng nhỏ, sau khi nhân viên phục vụ đưa hai người vào trong phòng và bỏ đi thì lão châm trà cho Hứa Tranh Đồ: - Năm xưa hai người chúng ta cùng công tác ở thành phố Rừng Mật, không ngờ bây giờ lại là thế này.
- Tôi cũng không ngờ anh lại biến thành như vậy. Hứa Tranh Đồ cũng khong vui vẻ với lời nói ôn chuyện của Thịnh Giáp Thành, lão nhìn thoáng qua Thịnh Giáp Thành rồi lên tiếng lạnh như băng. Thịnh Giáp Thành căn bản không ngại biểu hiện của Hứa Tranh Đồ, lão uống một ly nước rồi cười nói: - Anh Hứa, hôm nay chúng ta ngồi cùng một chỗ, tôi cũng muốn nói với anh vài câu.
Hứa Tranh Đồ chợt cảm thấy cơ thể run lên, giống như lời nói của Thịnh Giáp Thành làm thần kinh của lão xúc động. Nhưng dù thế nào thì lão cũng là người công tác lâu năm, có lòng dạ mạnh mẽ, vì vậy chỉ cúi đầu uống nước mà che giấu tâm tình của mình.
- Trong mắt tôi thì anh là người công tác cụ thể, có tính nguyên tắc rất mạnh, cương trực thẳng thắn, làm người chân thành. Thịnh Giáp Thành giống như căn bản không thấy được vẻ mặt của Hứa Tranh Đồ, lão vẫn dùng giọng phối hợp nói.
- Thế nhưng tôi phát triển lại tốt hơn anh. Anh Hứa à, nói thật lòng thì tôi đến công tác ở hội đồng nhân dân cũng là vì đến độ tuổi cần lui ra, căn bản cần phải bảo dưỡng, nhưng anh thì khác, anh nhỏ hơn tôi năm tuổi. Thịnh Giáp Thành lắc đầu nói" - Năm tuổi, anh có biết ý nghĩa của năm tuổi là gì không? Năm xưa nếu như tôi có thể giảm bớt vài tuổi, có lẽ sẽ ngồi lên vị trí cao vời. Điều này có nghĩa là gì? Là vấn đề về tuổi tác, thế nhưng anh lại không lợi dụng tốt ưu thế của mình.
- Con người của tôi trước nay thích đi đường đen tối, thế nhưng tuyệt đối không hối hận. Hứa Tranh Đồ đặt ly nước xuống bàn, giọng điệu có chút kích động.
- Đúng vậy, trước nay anh cứ thích giữ ý mình, thiếu tính linh hoạt biến báo, căn bản là một hảo hán. Thịnh Giáp Thành nói bằng giọng điệu đầy trêu chọc, khi Hứa Tranh Đồ chuẩn bị mở miệng thì lão lại cười nói: - Anh Hứa, hôm nay hai chúng ta về chốn cũ, chủ yếu là muốn tìm chút vui vẻ, không phải đấu võ mồm.
Hứa Tranh Đồ không nói gì, lão trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói - Tôi đã giúp chuyện của anh, mọi thứ đã xong, anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình.
- Ha ha ha, anh Hứa, nói cho anh biết xưa nay tôi nói cái gì đều phải thực hiện cho bằng được, chẳng lẽ anh còn chưa tin tôi? Hơn nữa con của anh không phải là con của tôi sao? Cậu ấy không phải chỉ phạm chút sai lầm thôi à? Chưa nói đến phương diện anh giúp tôi một chuyện lớn, cho dù anh không giúp, tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn. Thịnh Giáp Thành nói cực kỳ hào sảng, giống như lão và Hứa Tranh Đồ căn bản là hai người bạn cực kỳ nghĩa hiệp vậy.
Nhưng hai bên kết giao nhiều năm và Hứa Tranh Đồ hiểu rõ Thịnh Giáp Thành là hạng người gì. Lão biết nếu mình không giúp Thịnh Giáp Thành, chỉ sợ Thịnh Giáp Thành sẽ chẳng bao giờ giúp đỡ mình, thậm chí còn hả hê bỏ đá xuống giếng.
- Ôi. Hứa Tranh Đồ thở dài một hơi, cũng không nói gì, lão nâng ly trà lên rồi lại đặt xuống.
Rượu và thức ăn được dâng lên rất nhanh, tuy Hứa Tranh Đồ không quá hào hứng nhưng Thịnh Giáp Thành lại rất vui. Người ta một khi đã vui vẻ thì dù gặp mặt đối thủ của mình cũng cố gắng chia xẻ niềm vui của mình.
- Anh Hứa, anh có biết không, anh căn bản là giúp tôi một ân huệ lớn. Có lẽ Vương Tử Quân đã không nhịn được mà đưa những lá thư kia lên cho tuyến trên, chỉ cần hắn ta dám đưa lên thì chúng ta căn bản có kịch hay để xem. Thịnh Giáp Thành nâng ly rượu lên uống cạn rồi cười nói với Hứa Tranh Đồ.
Hứa Tranh Đồ hiểu Thịnh Giáp Thành muốn làm gì, lão cười khổ nói: - Biết đâu chủ tịch Vương sẽ không đưa những lá thư tố cáo kia lên trên?
- Ha ha ha, anh Hứa, anh quá đề cao Vương Tử Quân rồi, mặc dù người này cực kỳ có bản lĩnh, thế nhưng với tình huống bây giờ thì hắn ta căn bản không còn biện pháp nào khác nữa. Thịnh Giáp Thành cười cười rồi nói với Hứa Tranh Đồ: - Anh Hứa, đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là anh ở vào hoàn cảnh của Vương Tử Quân, anh có thể đưa một tư liệu quan trọng như vậy lên trên hay không?
Hứa Tranh Đồ trầm mặc, lão biết rõ nếu là mình thì sẽ cho ra lựa chọn như vậy. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó nâng ly rượu trước mặt lên uống một ngụm.
- Anh Hứa, anh không cần buồn bực, người không may cũng không phải là anh, anh có gì mà bực mình? Anh nên chúc mừng mới phải, chúc mừng chuyện của cháu nhà anh đã được giải quyết êm đẹp. Thịnh Giáp Thành nói rồi nâng ly lên mời Hứa Tranh Đồ, sau đó uống cạn ly rượu.
Hai người chỉ muốn uống một chai rượu mà thôi, khách sạn cũng cho ra loại rượu tốt nhất, hai người có tâm tự nặng nề, nhưng cũng khá vui vẻ, thế nên chỉ sau phút chốc đã uống hơn phân nửa.
Thịnh Giáp Thành rót đầy ly cho mình, sau đó lại rót rượu thêm cho Hứa Tranh Đồ, lão cười nói: - Anh Hứa, anh cho rằng ông trời luôn giúp tôi, thế nên không thoải mái có phải không?
- Hừ, không có gì là kỳ quái. Hứa Tranh Đồ uống nhiều rượu thì mở miệng càng không cố kỵ, lão dùng giọng lạnh lùng nói: - Tiểu nhân đắc ý mà thôi.
Thịnh Giáp Thành nghe thấy Hứa Tranh Đồ nói như vậy cũng không nổi giận mà cười ha hả nói: - Anh nói như vậy có chút cực đoan, tôi nói cho anh biết, sở dĩ tôi thường hay thắng, ngoài việc tôi giỏi ở phương diện làm người, tôi căn bản tổn hao nhiều tinh thần hơn anh. Ví dụ như sự kiện hiện tại, anh biết tôi đã mưu đồ bao lâu rồi không? Vì ép người kia vào hoàn cảnh hiện tại, tôi đã làm ra bao nhiêu công tác rồi không?
- Anh không biết, nhưng có điều tôi thừa nhận một người nếu muốn thành công thì phải có số phận. Khi tôi chuẩn bị xuất toàn lực thì Mạc lão gia tử ra đi, nói thật, tôi cũng rất đau lòng với sự kiện này.
Hứa Tranh Đồ cúi đầu không nói, chỉ là uống rượu khá mạnh, rượu cũng cay hơn, cũng say lòng người. Hứa Tranh Đồ cảm thấy rất áy này, mình thật sự phải xin lỗi người kia, vì mình không còn lựa chọn nào khác.
Thịnh Giáp Thành luôn quan sát phản ứng của Hứa Tranh Đồ, lão hiểu tâm tình của Hứa Tranh Đồ. Đúng lúc này điện thoại của Thịnh Giáp Thành chợt vang lên, nhưng lão cũng không nhanh chóng nghe máy. Sau khi uống thêm một ngụm rượu thì mới cầm lấy điện thoại, đang định bấm nút nghe thì tiếng chuông dừng lại.
- Gì thế này? Thịnh Giáp Thành nhìn thấy đó là một dãy số xa lạ thì không khỏi sững sờ. Khi lão đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho người ta hay không, đột nhiên lão nhận được một tin nhắn. Lão mở ra xem theo bản năng, chợt thấy một dòng chữ làm chính mình ngây cả người: "Triệu Đỉnh Nhất đã bị ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi rồi!"
Không có cái tên nào của người gửi tin nhắn, thế nhưng tin nhắn này như một con dao chọc vào lòng Thịnh Giáp Thành.
Triệu Đỉnh Nhất là ai thì Thịnh Giáp Thành biết rất rõ ràng, người này căn bản có cực kỳ nhiều mối liên hệ với tập đoàn Thần Phương. Lão nghĩ đến chuyện này mà không khỏi sinh ra dự cảm bất an. Đúng lúc này lại có một tin nhắn được gửi đến, lão mở ra đọc thì cảm thấy nội dung không khác gì tin nhắn trước, chỉ là tên người được thay đổi mà thôi.
Thịnh Giáp Thành không khỏi cảm thấy cơ thể run lên, trước khi sự kiện lần này kết thúc thì tập đoàn Thần Phương chính là tâm bệnh của lão, mà tin nhắn vừa rồi đã chọc vào thẳng trái tim của lão.