- Không có việc gì nên tôi đi ngủ muộn một chút. Sau khi nghe những lời săn sóc ân cần của Vi Yến Qui, Sầm Vật Cương cảm thấy tràn đầy khinh thường. Nếu như anh là người có dã tâm bừng bừng chiếm chỗ của người khác, cần gì anh phải làm ra một động tĩnh lớn như vậy, tôi sao có thể là người tâm sự nặng nề cho được?
Vi Yến Qui tiếp nhận ly trà của thư ký Sầm Vật Cương, sau đó cười nói: - Bí thư Sầm, đây là danh sách các cán bộ trẻ xuống tuyến dưới rèn luyện đợt này được phòng tổ chức phê duyệt, tôi cảm thấy có hai cán bộ cần điều chỉnh.
Sầm Vật Cương cũng có phần danh sách này, ngày hôm qua lão đã xem rồi. Bản danh sách mà phòng tổ chức đưa ra lần này trên cơ bản đều phù hợp với tâm ý của lão.
- Có vài cán bộ cần điều chỉnh sao? Sầm Vật Cương khẽ hỏi.
- Bí thư Sầm, nếu nói ra thì danh sách này căn bản đều là cán bộ trẻ vĩ đại, thế nhưng cũng không phải một nơi tập trung nhiều cán bộ vĩ đại, tôi cảm thấy chúng ta phân phát cán bộ trẻ về địa phương cũng nên chia đều một chút.
Vi Yến Qui nói rồi chỉ tay vào giữa danh sách nói: - Nếu là xuống tuyến dưới rèn luyện, tôi cảm thấy không bằng khuếch trương lên một chút. Ví dụ như Tiểu Trần và Tiểu Vương của ban nghiên cứu chính sách tỉnh, bọn họ đều là người không tồi, chúng ta cần nên cho bọn họ cơ hội nạp điện.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt chăm chú của Vi Yến Qui, trên mặt chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Vi Yến Qui tìm đến mình cũng không phải là phần danh sách kia không hợp lý, chủ yếu là muốn thêm vào hai người, hơn nữa hai người kia là những cán bộ trẻ tuổi mà Sầm Vật Cương tán thưởng.
Xem ra Vi Yến Qui này căn bản là con giun trong bụng mình.
Sầm Vật Cương thầm cảm khái, không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Vi Yến Qui. Từ sau khi mình đến Mật Đông, Vi Yến Qui này luôn theo sát bước tiến của mình, giúp đỡ mình rất lớn.
Năm xưa sở dĩ Sầm Vật Cương có thể áp chế Đường Chấn Huy sít sao, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì có sự hỗ trợ của Đường Chấn Huy. Lão cũng từng xem xét quá trình phát triển của Vi Yến Qui, thế nhưng có một số việc mà lão căn bản không thể đảo ngược được, đó là thượng cấp không trọng dụng Vi Yến Qui, đây là điều mà lão khó thể thay đổi.
Bây giờ cơ hội kéo đến, Sầm Vật Cương cảm thấy phong ba này ở Mật Đông căn bản đau dài không bằng đau ngắn. Lão tình nguyện biểu đạt thái độ giúp đỡ Vyq.ở sự kiện lần này.
Vi Yến Qui dù sao cũng không giống với Vương Tử Quân.
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên những ý nghĩ như vậy, sau đó không khỏi nghĩ đến Vương Tử Quân. Lão thầm cảm khái, cảm thấy Vương Tử Quân lần này là nhà dột gặp mưa đêm, nếu không vào thời điểm mấu chốt thế này sao Mạc lão gia tử lại ra đi không tiếng động như vậy?
Mạc lão gia tử ra đi lúc này căn bản không quá tốt, nếu như Mạc lão gia tử có thể vượt qua mùa đông năm nay, dù là Vương Tử Quân có thất bại ở Mật Đông thì con đường phát triển tiếp theo vẫn rộng rãi thênh thang.
Khi lãnh đạo thượng cấp trò chuyện với mình thì căn bản không nên cho ra những lời bỏ đá xuống giếng với Vương Tử Quân, dù thế nào thì mình cũng là một người yêu tài, tóm lại Vương Tử Quân cũng là nhân tài có thể sáng lập sự nghiệp.
Sầm Vật Cương thầm cảm khái, lão cười nói với Vi Yến Qui: - Bí thư Yến Qui, cứ xử lý theo lời nói của anh.
Vi Yến Qui nghe Sầm Vật Cương gọi mình là bí thư Yến Qui thì không khỏi cảm thấy rất vui vẻ. Tuy xưng hô như vậy có nhiều ẩn ý bên trong, thế nhưng người ta chỉ có thể hiểu mà khó thể nói rõ ràng ra bên ngoài.
Những biến hóa trong khoảng thời gian gần đây làm cho Vi Yến Qui giống như tin trên đời này có số mệnh, quan trường thật sự hay thay đổi, quỹ tích của nó là khó thể xác định được. Ví dụ như Vương Tử Quân tự nhiên hàng không đến Mật Đông, giống như cầu vồng của tính mạng chính trị, thế nhưng bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh diệt vong.
Lại ví dụ như vi yến qui, hắn vốn cho rằng mình sẽ ảm đạm lui ra, thế nhưng không ngờ khi mà chính mình sắp chào tạm biệt võ đài chính trị thì lại có chuyện tốt chạy đến.
Vương Tử Quân căn bản động vào quá nhiều lợi ích của nhiều người ở sự kiện tập đoàn Thần Phương, thế nên một người không có hy vọng như Vi Yến Qui chợt nắm thế thắng trong sự kiện lần này. Khi chính mình còn đang có chút lo lắng, Mạc lão gia tử là cây cột trụ vững chắc của Vương Tử Quân lại ra đi, ra đi không tiếng động.
Mặc dù Vi Yến Qui cũng có chút đang tiếc vì sự ra đi của Mạc lão gia tử, thế nhưng hắn lại có một cảm giác hưng phấn, vì vị trí kia càng ngày càng gần.
Một số người trước đó chỉ đứng nhìn từ xa nhưng bây giờ đã hội tụ ở bên cạnh Vi Yến Qui, sự ủng hộ của những người kia làm cho uy tín của lão ngày càng mạnh, hơn nữa hôm nay Sầm Vật Cương lại cho lão một viên thuốc an thần.
- Tôi sẽ đi tìm phòng tổ chức thao tác cho xong. Vi Yến Qui cười nói.
Trên quan trường tối kỵ nhất chính là cố gắng hỏi căn nguyên vấn đề với lãnh đạo, khi lãnh đạo chủ động nói thì tín nhiệm anh, khi không nói thì cũng hợp tình hợp lý, nếu anh không kìm nén được lòng hiếu kỳ, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, hỏi hai hỏi ba, căn bản là phạm thượng làm loạn, bụng dạ khó lường.
Vi Yến Qui là người phát triển nhiều năm trong quan trường, tất nhiên lão hiểu rõ điều nà. Vì vậy sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì vẻ mặt lão rất thoải mái. Sầm Vật Cương tỏ thái độ rất hàm hồ, thế nhưng nó vẫn như một viên thuốc an thần làm cho lão thấy được ánh rạng đông hy vọng.
Sầm Vật Cương có thể ngầm đồng ý cho Vi Yến Qui tiến lên, có lẽ là xuất phát từ sự công tâm. Những năm gần đây Vi Yến Qui luôn trung thành tận tâm, đoàn kết chặt chẽ chung quanh Vi Yến Qui, chẳng lẽ Sầm Vật Cương không hiểu? Thế cho nên khi chọn một người hợp tác tốt nhất, Vi Yến Qui căn bản hoàn toàn có nhiều lý do để tin tưởng Sầm Vật Cương không chào đón một người hàng không như Vương Tử Quân. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là bí thư tỉnh ủy, không chỉ phụ trách thủ hạ của mình, còn phải đúng quan điểm với tuyến trên. Nhìn vào điểm này thì thấy Sầm Vật Cương căn bản đang phải chống đỡ nhiều áp lực, thế nên khi mà Sầm Vật Cương tỏ thái độ thì Vi Yến Qui cực kỳ vui mừng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vi Yến Qui có hai bộ điện thoại, người biết được số điện thoại này chủ yếu là cực kỳ thân cận. Trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy có thể làm cho điện thoại vang lên chói tai không chút kiêng nể, thực tế đây là một loại hưởng thụ về quyền lợi.
Vi Yến Qui nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó lão nghe máy, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói nịnh nọt: - Chào bí thư Vi, tôi là Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long, bây giờ ngài có bận rộn gì không?
- Chào đồng chí Dược Hổ. Những ngày qua Miêu Dược Hổ đi lại rất gần với Vi Yến Qui, vì thế bây giờ đối phương gọi điện thoại thì Vi Yến Qui cũng cực kỳ khách khí.